Mặt Nạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện kệ rằng: trên đoạn đường ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.

Cô bé tò mò soi đi soi lại...sau ướm thử lên mặt.

Kết quả là mặt nạ quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được.

Thế là cô bé trở thành 1 con quỷ xấu xí.

Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ.

Mẹ không nhận ra cô bé...lại cùng người trong làng đuổi cô bé đi.

Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng.

Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện.

Ra mặt giúp cố bé giải thích mọi chuyện...chỉ vì cậu tin đấy là cô bé.

Cô bé có được niềm tin yêu...mặt nạ được gỡ bỏ.

1 lần nữa quay về trong vòng tay yêu thương của gia đình.

- "Truyện hay quá ha Kha" Cô gái cầm quyển sách quay sang cô gái trắng bóc đang ôm mình hỏi.

- "Thứ nhất đây là chuyện Kha mua cho em và đây là lần thứ 8001 em kể câu chuyện này cho Kha, thứ hai em nói cái gì hay thì cho tiền Kha cũng không dám chê nó dở."

- "Dẻo miệng, mà cái gì mà tới 8001 xạo."

- "Những gì em đã từng nói, từng kể với Kha, Kha đều nhớ tất. Và đừng có mà bĩu môi với Kha, muốn cắn chết được đó công chúa à."

- "Ngon làm thử coi" Cô gái được gọi là công chúa kia tiếp tục cong môi lên thách thức.

- "Này thì thách."

Dứt lời Trần Kha áp chế Đan Ny xuống dưới thân, cường hôn lên đôi môi xinh xắn, lúc này chỉ còn lại những âm thanh ám muội vang lên trong căn phòng ánh sáng mập mờ. Khoảng mấy tiếng sau trận mây mưa không có trong bản tin dự báo thời tiết, Trần Kha và Đan Ny nằm đối mặt nhau trên chiếc giường nhỏ, cố gắng lấy lại hơi thơ sau bài tập thể dục đêm khuya.

- "Ngày mai em sẽ đưa Kha ra sân bay chứ?" Trần Kha nhẹ nhàng lên tiếng nói bên tai.

- "Không đâu...vì em sẽ khóc mất..." Vừa trả lời cô dùng dằn mím chặt lấy môi.

Trần Kha mỉm cười thôi không nói gì, cô hiểu rõ cô gái của mình mà, nói là một chuyện làm lại là một chuyện khác.

- "Một năm thôi Kha sẽ không hết yêu em đâu Kha nhỉ?" Giọng Đan Ny nhỏ xíu.

Khoảng không gian trở nên im ắng quá mức cần thiết, chỉ còn lại tiếng ro ro của cái máy lạnh cũ. Đến lúc mí mắt Đan Ny nặng trĩu, cô dần rơi vào trạng thái vô lực bao quan là hơi ấm ngọt ngào quen thuộc.

- "Em hãy tin Kha, Kha sẽ vì em đánh đổi tất cả, Kha sẽ chứng tỏ cho ba mẹ chúng ta, tình yêu của chúng ta là sự thật là vĩnh cửu, đừng vì một chút thử thách này mà buông xuôi em nha, vì Kha sẽ không bao giờ ngừng yêu em."

Trong bóng tối có một nụ cười mãn nguyện tuy không có mắt cười đi kèm nhưng nụ cười đó tỏa ra niềm hạnh phục vô bờ bến và sự tin tưởng tuyệt đối.

.

.

.

.

Dù đêm qua đã cố gắng khẳng định là không đi tiễn Trần Kha nhưng cuối cùng Đan Ny cũng dậy rõ sớm lẽo đẽo theo Trần Kha ra sân bây. Nhưng có một chuyện Đan Ny hoàn toàn đúng...

- "Huhuhuhuhu" Đan Ny khóc muốn lụt sân bay.

- "Thôi nào công chúa ngoan, Kha sẽ rất nhanh quay về, em cứ khóc thế này Kha sẽ không thể đi được đâu." Trần Kha cười mà cứ như mếu, lấy tay không ngừng lau nước mắt cho công chúa yêu của cô.

- "Không có đâu...hức...em không có...hức...khóc...hức hức...bụi bay vào mắt em thôi." Nước mắt nước mũi muốn chảy hết ra mà Đan Ny vẫn còn cố chống chế.

- "Ôi vậy chắc phải cả kí bụi mới khiến em khóc tới tạo ra sóng thần như thế này chỉ?" Trần Kha châm chọc.

- "Đáng ghét, Kha mau đi đi, ở đây em sẽ không nhớ Kha đâu, nhưng mà dù ở đâu Kha cũng phải nhớ em đó, còn nữa không được tí tởn đi cua gái lung tung, Kha phải..."

Trần Kha chặn đứng sự lải nhải của Đan Ny bằng một nụ hôn thật sâu. Dứt khỏi nụ hôn nồng nàn Trần Kha tựa trán vào trái ai kia và khẽ khàng nói,

- "Ngoan nhé, Kha đi rồi sẽ về sớm thôi, Kha yêu em nhất, mỗi ngày Kha sẽ nhớ em 8000 lần, còn em hãy chỉ cần nhớ về Kha một lần thôi nhé, đừng không nhớ Kha, Kha sẽ buồn lắm."

Đan Ny lại òa khóc lớn hơn, cô đẩy Kha về phía phòng chờ, cô sợ nếu cục họ Trần ấy còn nấn ná ở lại đây thì cô có lẽ sẽ không để Kha đi nữa. Trần Kha trước khi bước vào bên trong còn cố quay người lại vòng tay làm thành một trái tim thật lớn và hét lên "Trịnh Đan Ny, wo ai ni"

.

.

.

.

Trần Kha và Đan Ny không thích gửi email qua các ứng dụng MXH, họ thích viết thư tay cho nhau hơn, Trần Kha thích nét chữ mềm mại nắn nót của Đan Ny, và những bức thư của cô nàng luôn có một vết son môi thơm ngọt của nàng công chúa của cô. Đan Ny cũng thích nhưng bức thư của Trần Kha, những bức thư có mùi hương trẻ con của người cô yêu và mấy cái hình ảnh ngộ nghĩnh do đứa trẻ của cô nguệch ngoạc vẽ vào.

Và rồi vào một ngày mưa, khi đang trên đường ra bưu điện để gửi thư cho Trần Kha thì chiếc xe của cô vì đường trơn trượt đã bị lật, tai nạn khủng khiếp tuy không lấy đi mạng sống của cô nhưng lại lấy đi khuôn mặt xinh xắn của cô.

Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi gấp khúc, nhăn nhúm như 1 con quỷ...Cô đã khóc cho tới ngất đi.

Đâu rồi? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước đâu rồi?

Trần Kha sẽ nghĩ thế nào đây?

Có còn yêu cô nữa không?

Sẽ còn thích cô nữa hay không?

Càng nghĩ càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với Trần Kha.

- "Thế...cũng là 1 cơ hội để cậu thử lòng đó chứ!" cô bạn thân Nam Thiến cứ khuyên nhủ...cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với Trần Kha. Không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình, cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.

Tiếp theo đó...ngày nối ngày trôi qua...thời gian 1 năm đã cận kề.

Trần Kha vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà 2 người phải chuẩn bị trong thư gửi Đan Ny. Cô lặng người...vỡ tan...bắt đầu lo sợ...

Ngày Trần Kha về đã đến.

Bạn bè đưa cô đến sân bay...tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có 1 cơ hội...có thật là Trần Kha sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói đấy không?

Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang...đứng lặng im tại góc khuất sân bay...đợi người cô yêu.

Trần Kha bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi...thời gian 1 năm xa cô đủ để Trần Kha hiểu tình yêu của Trần Kha dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ.

1 năm liên lạc với cô...dù có 1 thời gian bị gián đoạn...nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến 2 người đong đầy nỗi nhớ...1 mặt lo lắng...không biết Đan Ny đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô 1 mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa...

Vì hôm nay Trần Kha được gặp cô...người mà suốt 1 năm dai dẳng Trần Kha nhớ đến.

Bước chân xuống sân bay...

Trong dòng người đông đúc...

Trần Kha đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc...

Trần Kha tin rằng...

Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người...

Nhất định cô đã đến...

Thế là Trần Kha bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.

Cuối cùng...

Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào...

Trần Kha đã tìm ra cô.

Trần Kha vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.

- "Ui da, nhớ chết đi được! Đến đấy rước Kha mà lại còn chơi trốn tìm với Kha thế à!"

- "Kha...tìm được em?" Giọng Đan Ny nhỏ dần...như thể chờ đợi 1 câu khẳng định gì đó.

Cảm giác kì lạ bao quanh. Trần Kha xoay vai nhìn thẳng vào Đan Ny...mà sao cô lại che đi khuôn mặt của mình như thế?

- "Kha...Trần Kha...còn nhận ra em chứ?"

Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau cái khẩu trang...Trần Kha tỏ ra lo sợ...vòng tay ôm cô vào lòng.

Nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cô ấy sao lại như thế chứ?

- "Kha dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Kha yêu em mà!"

- "Thế...như vậy thì Trần Kha có còn yêu em không?"

Trước mặt Trần Kha.

Đan Ny cởi bỏ nón.

Tháo mắt kính...

Cuối cùng là cái khẩu trang.

Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt Trần Kha...

Mọi người kinh hoàng...những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.

Trần Kha vẫn như không có gì...và bình thản cười to.

Trần Kha hoàn toàn không để tâm...ôm gọn Đan Ny vào lòng...nhẹ nhàng rót vào tai cô:

- "Đẹp...rất đẹp...dĩ nhiên Trần Kha này rất yêu em!" Trần Kha đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô...đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng...dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa...cô gái xinh đẹp lúc trước không còn...Trần Kha vẫn rất yêu, rất yêu Trịnh Đan Ny.

Trần Kha và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới...mặc cho sự cản trở từ phía gia đình, Trần Kha vẫn kiên định sẽ cưới cô. Chỉ vì Trần Kha thật sự rất yêu cô...

Yêu vẻ đẹp từ nội tâm...không phải ngoại hình.

Vì vậy...từ ánh nhìn đầu tiên Trần Kha đã nhận ra cô.

Sau khi về nước...để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc...Trần Kha thường xuyên về nhà muộn.

Đan Ny ở nhà...chờ đợi và lo lắng...

Mặc cho những cú điện thoại báo cáo Trần Kha đã đi đâu, làm gì...Đan Ny vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...rất sợ.

Trần Kha sẽ bỏ rơi cô chỉ vì cô đã đánh mất khuôn mặt xinh xắn đáng yêu?

Dần dần cô khép mình, đánh mất hoàn toàn lòng tự tin.

Lúc đầu, Đan Ny hay điện cho Trần Kha. Chỉ cần 1 phút chậm trễ cô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Về sau, lòng hoài nghi cứ ngày 1 tăng, ngài 1 khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí không muốn cho Trần Kha đi làm.

Trần Kha khó chịu...nhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương Đan Ny. Trần Kha kìm nén và im lặng. Dần dần, cô càng ngang tàng, la làng như thể 1 bà điên thực sự.

Mọi chuyện đều cần lý do, nói lý do thì lại bắt đầu hoài nghi độ chính xác của nó. 1 lần rồi 2 lần xác minh...1 lần tiếp 1 lần...

Gánh nặng công việc cộng với gánh nặng từ tất cả sự việc, áp lục trước những lời buộc tội vô cớ.

Rút cuộc...Trần Kha đã nói.

- "Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ!" Nói rồi, Trần Kha bỏ ra ngoài cả đêm không về nhà.

Đối diện với lời Trần Kha vừa nói. Cô òa lên khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu...chỉ vì...chỉ vì...cô sợ mất Trần Kha thôi mà...

Cả đêm chỉ có một mình trong căn nhà trống vắng, bốn bề chỉ có bóng tối bao quanh, suy sét về những việc mình đã làm. Trước đây, Đan Ny đâu phải như thế. Khuôn mặt dị dạng trái tim cũng trở nên xấu xí, mọi việc bắt nguồn cũng là do cái khuôn mặt xấu xí mà chuyển biến xấu đi.

Sớm hôm sau Đan Ny quyết định sẽ đi xin lỗi Trần Kha. Đan Ny chuẩn bị như ngôi sao với khẩu trang nón kính, lò dò ra khỏi nhà, đã lâu lắm rồi vì mặc cảm mà hôm nay cô mới ra ngoài, khi tới gần công ty của Trần Kha cô mới gọi điện hỏi Trần Kha đang làm gì, có chút ấp úng nhưng Trần Kha nhanh chóng trả lời rằng cậu đang bận họp.

Đã hạ quyết tâm không khiến Trần Kha bận lòng nữa, nên Đan Ny sẽ tính chờ tối nay Trần Kha về sẽ cùng nhau giải quyết những khúc mắc trong lòng cả hai.

Dù sao cũng đã mất công ra ngoài, Đan Ny bước vào một khu trung tâm mua sắm gần công ty Trần Kha, mua sắm từng là một sở thích của Đan Ny và cô bạn thân lớn hơn 1 tuổi là Nam Thiến.

Trần Kha của cô kìa, nhưng sao Trần Kha lại ở đây, không phải cậu đang có cuộc họp sao, bên cạnh cậu là một cô gái khác, họ đang trao nhẫn cho nhau, mặt Trần Kha đang rất hạnh phúc, cô gái lạ nói nhỏ với Trần Kha cái gì đó khiến cậu đỏ mặt cười khúc khích.

Đan Ny không nhớ rõ là mình đã về nhà như thế nào, chỉ biết rằng cô gần như đã chết đi...Nam Thiết sau khi biết chuyện này, người bạn này gần như đã điên lên và đòi đi xử Trần Kha, nhưng Đan Ny cản lại, cô không còn muốn có bất kì thứ gì dính dáng tới người đó nữa. Và cách tốt nhất là đi thật xa, với sự giúp đỡ của Nam Thiến, cô nhanh chóng di cư theo diện đoàn tụ gia đình tới một nơi mà Trần Kha không biết và cũng không thể lần ra được.

Thế rồi lại 1 năm trôi qua.

Đan Ny mang cái mặt dị dạng trải qua cuộc sống. Ba mẹ cô và Nam Thiến khuyên nhủ cô phẫu thuật. Nhưng Đan Ny một mực từ chối, cô bảo ít ra vì khuôn mặt này cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác, gia đình và cô bạn thân. Một lần lại một lần khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật, cho rằng đấy là bác sĩ rất giỏi...rất có tiếng...sẽ đưa cô trở về với khuôn mặt trước đây.

Đan Ny cười cười...thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao...làm sao thì cũng chỉ là 1 miếng da thôi mà.

Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. 1 tháng điều dưỡng trôi qua. Cũng đã đến ngày Đan Ny cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt...

Khuôn mặt quen thuộc xuất hiện...

Là cô ấy...

Đan Ny trước đây mà!

Đan Ny ngày trước đã trở về rồi!

Đan Ny cười 1 cách đau khổ....

Hmmm....

Khuôn mặt lúc trước đã trở về...

Nhưng đã không còn như trước nữa rồi, không còn Kha của cô bên cạnh nữa rồi.

Từ đó Đan Ny sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Một cách làm mới cuộc sống. Mối quan hệ được nới rộng hơn nhờ quen biết nhiều người hơn và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô.

Cô không cần tình yêu, chỉ cần hạnh phúc...khuôn mặt này mang đến cho cô một cuộc sống hạng phúc.

Sau đó, Đan Ny nhận lời cầu hôn của 1 người đàn ông.

Đan Ny quay trở về Nhật Bản, muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.

Vừa lúc ấy bệnh viện trả lời là vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện.

Cô ngồi chờ, rồi đợi, vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện.

Vừa định quay bước đi, bất ngờ Đan Ny đụng trúng 1 bệnh nhân, khuôn mặt băng đầy băng trắng.

- "Xin lỗi..." Cô sử dụng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.

Chỉ thấy bệnh nhân ấy nhìn cô kinh ngạc rồi gắp rút bỏ đi. Cô dường như nghĩ ra 1 cái gì đó...

- "Bác sĩ ở đây tốt lắm, hãy để họ phẫu thuật cho cậu, khuôn mặt cậu nhất định sẽ trở về như trước đây. Đây, xem này! Tôi cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ?"

- "........." Bệnh nhân im lặng.

Vị hôn phu đứng bên ngoài gọi với vào. Cô nhìn người bệnh nhân cười nhẹ, quay đầu sải bước đi về phía bị hôn phu.

Nhìn cách cổng bệnh viện. Nhìn nụ cười tuyệt đẹp mà mình nhớ tới mỗi ngày quay quắt nước mắt Trần Kha lặng lẽ rơi.

Mặc nhiên nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau dùng lời lẽ của 1 người Nhật Bản xứ.

- "Cậu có thấy vui vẻ, vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình, thế mà giờ đây cô ta lại chẳng nhận ra cậu...Thế kết quả này có khiến cậu mãn nguyện chưa?"

Thấy vẻ mặt cam chịu của Trần Kha, Ngải Giai lặng lẽ thở dài, hơn một năm trước một Trần Kha gần như đã chết tới tìm Ngải Giai, và đưa ra một lời đề nghị vô cùng kì lạ, là hãy lấy da mặt của cô ấy, cô gái trắng trẻo có khuôn mặt trẻ con muốn có một khuôn mặt có thể khiến cô gái cô ấy yêu không còn lo lắng và hiểu cho cô ấy.

Tuy rất không muốn nhưng ngay lúc ấy Ngải Giai có một bệnh nhân cấp cứu vì phỏng nặng, thời gian gấp rút để cứu người nên Ngải Giai đã lấy da mặt của Trần Kha, cô tự hứa với lòng, luôn xem Trần Kha như một bệnh nhân đặc biệt cần báo đáp của mình, hai người trở thành bạn và Ngải Giai biết rõ câu chuyện của Trần Kha.

Vài ngày trước, Ngải Giai tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của thầy mình, cũng là vị bác sĩ đã phẫu thuật cho Đan Ny, biết được Đan Ny sẽ tới Nhật trong vài ngày tới, Ngải Giai đã báo tin ngay cho Trần Kha và Trần Kha đã ngay lập tức làm thủ tục bay sang Nhật, có chút trục trặc về việc xin giấy khám sức khỏe để đi máy bay đường dài, nên tới tận hôm nay Trần Kha mới tới nơi, vừa tới là tới bệnh viện ngay, không ngờ.

- "Nhưng mà tôi có thể giúp cậu làm lại khuôn mặt như xưa, cậu thấy khuôn mặt đó rồi chứ, thầy tôi rất giỏi trong lĩnh vực này"

- "Không cần đâu" Trần Kha ngắt lời Ngải Giai "Có lẽ tôi đã quá tự tin vào tình yêu của chúng tôi, hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại...coi như đó là sự trừng phạt cho sự ngạo mạn của mình"

Nước mắt chảy ngược vào trong...

Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc lúc Đan Ny đứng gần bên Trần Kha, mùi hương nhẹ nhàng quay quắt, mùi hương đặc trưng của Đan Ny làm chạnh lòng Trần Kha...trái tim nhỏ đau tới mức mất cảm giác. Như câu truyện cổ tích đã tới hồi kết.

Đan Ny không thích đọc truyện có kết thúc buồn, vậy nên Trần Kha đã xé đi vài trang cuối của quyển truyện cậu mua cho cô. Vậy nên...

Câu truyện cổ tích Đan Ny luôn yêu thích có 1 kết thúc mà có lẽ cô không bao giờ biết.

Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ...

Muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không.

Thật bất ngờ...cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu...

Lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.

Từ đó.

Cậu bé ấy...mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ...

Sống một cuộc sống cô độc đáng thương...

==========================

mong mọi người vote, đừng đọc không nữa ạ 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro