4. Nagi Seishirou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết về một Nagi Seishirou của tuổi ba mươi sáu, một Nagi Seishirou vẫn mãi canh cánh về hương tình mà chính anh của thưở xuân xanh chẳng thể giữ lấy.
__________________________________________

"

Trời đông nơi Anh Quốc gió thổi từng cơn mơn man lạnh lẽo, vùng trời chẳng còn trong xanh với những tia nắng ấm vờn đùa nhau trên ban công đầy ắp chậu cây nhỏ mang theo chút giọt sương buổi sớm.

Thu đi, mời gọi đông về từ giấc ngủ dai dẳng cõi xa xôi, đông sắp đến, mang theo hành trang là mớ xám xịt, nặng trĩu như màu mắt Nagi, lại một mùa kết thúc, lại một mùa bắt đầu, trải dài cùng với đó, thời gian Nagi ngụp lặn trong giới bóng đá lại dài thêm đôi chút.

Đã từng vài ba lần, anh buộc mình phải thôi ngẩn người trước cái lạnh heo hắt của mùa cuối cùng của năm.

Nagi không hẳn là ghét, gã cầu thủ chỉ thấy nó phiền phức, phiền phức vì bản thân phải mặc thêm nhiều lớp áo thật dày, phiền phức vì nếu sơ sảy đôi chút là lại nhiễm bệnh.

Phiền phức, vì khi trời đông, từ những ngày đầu tiên tuyết chạm mặt với dương gian, phủ xuống sinh mệnh Nagi từng đợt trắng xóa, lặng lẽ hôn lên bàn tay anh cái lạnh buốt rét thấm vào xương tủy.

Phiền phức, vì đó là lúc những hồi ức xa xăm mà anh đã nhờ tuyết che lấp bất chợt hiện hữu trong tâm trí.

Mùa đông có lẽ không hẳn chỉ là mùa đông, Nagi hay gọi nó là mùa của nỗi nhớ, mùa của những tàn ảnh đầy hoài cổ, xa xưa.

Nagi của tuổi ba mươi sáu vẫn theo bản năng ngước nhìn lên khán đài, với chút hi vọng mong manh rằng ai kia sẽ lại xuất hiện tựa như ngày ấy, vẫn mặc lên người chiếc áo đấu của anh, vẫn hào hứng hét tên anh thật lớn.

Và rồi, khi chiếc ghế thuở ấy được một người xa lạ nào đó ngồi lên, cũng chẳng còn ánh mắt tự hào ấp ủ đong đầy tình yêu nhìn về phía anh ở sân cỏ, Nagi mới chợt nhận ra đó chỉ là những ảo tưởng được nung đúc từ sự khốn cùng, từ chút giãy giụa ít ỏi còn sót lại sau tháng năm héo mòn dài dai dẳng.

Đối với vài người, nhà chỉ đơn thuần là nhà, nhà là nơi để ở, cũng chẳng phải tổ ấm, chẳng phải chốn về, với Nagi, nhà chỉ đơn giản là thế.

Ngày còn __ ở bên, Nagi đã có một tổ ấm hoàn hảo đến mức anh của hiện tại vẫn không nguôi nỗi ghen tị, trông mong.

Cũng là vào ngày đông tạm ở lại, khi ngôi nhà chung của cả hai trở nên ấm áp bởi ánh đèn êm ái, bởi hơi ấm của con người, bởi những thiết bị sưởi ấm, mỗi lần Nagi lê lết thân xác đầy mỏi mệt vì buổi huấn luyện khắc nghiệt đến ngưỡng cửa, chào đón anh sẽ là hương thức ăn thơm nồng lãng trôi trong không khí, là bóng dáng __ mải mê bận rộn trong căn bếp nhỏ.

Hay đôi lần Nagi có những buổi huấn luyện kéo dài, gã cầu thủ trở về nhà khi đêm đen khuya khoắt đã sớm quyện cùng tuyết rơi, người thương của anh vẫn ở đó, say ngủ khi vẫn tựa lưng vào chiếc sofa cùng tấm chăn đắp hờ trên người, chỉ để chờ một Nagi Seishirou về tổ ấm sau ngày dài mỏi mệt.

Là những lần thức giấc vào buổi sớm tinh mơ, dưới lớp chăn dày dặn ấm áp, có bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Nagi, thủ thỉ bảo rằng anh cứ ngủ ngoan, trời còn sớm lắm bằng chất giọng nồng đậm cơn ngái ngủ.

Là tiếng sột soạt của lớp vải quần áo lẫn chăn nệm, là cái ôm ấm ấp chở che Nagi, là hơi ấm cùng mùi hương êm dịu quen thuộc đến nao lòng.

Chẳng mấy ai thích ra ngoài vào những hôm tuyết rơi rụng mang đến cái lạnh rét da xé thịt, Nagi yên vị trên chiếc sofa mềm mại, đôi mắt màu xám tĩnh lặng vẫn chăm chú vào màn hình tivi trong khi những ngón tay đang hoạt động hết công suất cùng tiếng lách tách của các phím trên máy chơi game.

Có khi là thắng, có khi là thua, dù thắng hay thua, Nagi luôn ngay lập tức làm nũng với __ đang ngồi bên cạnh. Cơ thể cao lớn đổ ập lên người __ rồi càu nhàu hờn dỗi chỉ để chờ đợi tiếng cười khúc khích vang bên tai cùng nụ hôn lên trán và lời khích lệ đầy cưng chiều yêu thương.

Nagi của lúc ấy, khờ dại chẳng nhận ra rằng bản thân đã may mắn đến nhường nào.

"Reo này, hình như tớ lại nhớ cậu ấy nữa rồi."

"Lại nữa à? Ngày thường chẳng thấy hó hé câu nào, tới đông là bảo nhớ."

Reo gương mắt nhìn người bạn thân đang trầm ngâm rồi nhướng mày, không nhanh không chạm, ly rượu vừa cạn đáy trong tay Nagi lại được Reo rót đầy.

"Tớ chẳng biết nữa..."

"... phiền phức quá."

Gã cầu thủ tóc trắng đáp lại bằng câu trả lời ngắn gọn rồi im nghỉm, tuyết vẫn đang rơi, giăng đầy khắp đường đi lối ngõ, tuyết giăng trong đôi mắt Nagi, tuyết tựa vào khung cửa sổ, dạo chơi cùng những tán ô vội vã, và có lẽ, có nơi nào đó, tuyết đã ngả mình lên mái tóc người Nagi thương.

"Tớ tưởng tớ quên được __, vì trước khi gặp cậu ấy, tớ vẫn sống tốt. Nhưng mà, cậu ấy đi... tớ thấy lạ."

"Không có __ lạ lắm."

Nagi thủ thỉ, nằm dài trên quầy bếp lạnh tanh, trong tâm trí văng vẳng lời nhắc nhở đầy lo lắng của cố nhân, chính anh còn chẳng biết mình đang nói với Reo hay nói với bản thân, Nagi cứ nhìn hoài ô cửa sổ, Nagi nhìn mãi, nhìn tuyết rơi, tựa như giữa ngập trùng bông tuyết trắng tinh, anh lại được thấy ai kia, thấy nụ cười trong vắt anh hằng mong nhớ khi ai kia ngoảnh đầu nhìn về phía anh.

"Tớ chẳng rõ lý do __ đi, phải mất một khoảng thời gian dài để tớ rõ. Isagi nói, Chigiri nói, thêm cả cậu nữa Reo... à, còn có Barou nữa, các cậu đều nói nhiều lắm, nhưng tớ của khi đó vẫn chưa thể hiểu."

"Tớ ghét dài dòng, ghét phiền phức, nhưng tớ nghĩ __ sẽ hiểu tớ thôi. Vì cậu ấy yêu tớ mà, và tớ cũng yêu cậu ấy. Tớ nghĩ, tớ không cần nói, __ vẫn sẽ biết tớ yêu cậu ấy, yêu lắm, yêu nhiều."

"Nhưng mà tớ quên mất cậu ấy chẳng giống tớ, __ từng bảo với tớ, rằng chẳng ai giống hệt ai cả, rồi tớ lại vô thức bỏ qua, vì tớ nghĩ đó chỉ là câu nói mà __ đã nói trong lúc bâng quơ mà thôi."

"Tớ quên mất cậu ấy thi thoảng sẽ cần lời yêu từ tớ, __ sẽ nhớ cái ôm của tớ, sẽ nhớ giọng nói của tớ, sẽ nhớ hơi ấm của tớ khi mà tớ chẳng thể ở nhà vì mùa giải."

"__ sẽ thấy tự ti, vì bọn tớ đều là con trai, mà con trai yêu nhau, vài người lại bảo là dị loại, vì thi thoảng tin đồn tớ hẹn hò với cô người mẫu nào đó mà tớ còn chẳng biết xuất hiện trên mấy trang báo."

Nagi nói, luyên thuyên nhiều đến lạ, và Reo thở dài, với đôi mắt màu oải hương đong đầy sự phức tạp, Nagi chưa say, Reo biết điều đó, nhưng thôi, Reo sẽ để Nagi nói, nói cho hết nỗi lòng luôn rối hơn cả tơ vò.

"Thật ra không phải mỗi mùa đông thôi, tớ lúc nào cũng nhớ tới __, cậu ấy sống trong tâm trí tớ, cậu ấy ở trong tim tớ, tớ cũng chẳng nỡ đuổi cậu ấy đi, hoặc, có lẽ có đuổi cũng chẳng được."

"Tớ nhớ __, tớ nhớ ngày cậu ấy đi, __ đi, cậu ấy mang theo hết, quần áo, bàn chải đôi, cốc đôi, và cả cặp tất đôi, cậu ấy mang đi hết, nếu Choki không phải của tớ thì cậu ấy cũng đem Choki đi rồi."

Lần đầu tiên Nagi chợt nhận ra bản thân lại nói nhiều đến thế, chính anh cũng chẳng cho đó là phiền phức, Nagi thủ thỉ thật nhiều, nhưng chỉ dài dòng về bản thân, Nagi nói, từng câu từng chữ toàn nói về __.

Giữa những guồng quay gánh nặng chưa thể cân đo đong đếm, Nagi đánh mất người thương khi anh chỉ mới chập chững bước vào tuổi hai mươi bốn, mang danh cầu thủ chuyên nghiệp, bận rộn thì nhiều mà rảnh rỗi chẳng có mấy khi.

Có lẽ là vô tâm, hoặc với __, Nagi dành cho nửa kia sự tin tưởng quá mức, để rồi, khi những đợi chờ chất đầy, đè ép lên hạnh phúc lẫn yêu thương, mảnh tình còn non nớt ngây dại bỗng vỡ tan như cách bông tuyết úa tàn, vô tình bị giẫm phải bởi bước chân kẻ qua đường.

"Tớ hối hận, thật đó Reo, tớ hối hận."

"Nếu tớ của khi đó chịu nói với cậu ấy là:"

"Chờ tớ nhé, rồi tụi mình sẽ cưới nhau, rồi tớ sẽ đeo lên ngón áp út của cậu chiếc nhẫn cưới, rồi tớ sẽ cho thế giới biết cậu là người tớ yêu, __ là người Nagi Seishirou thương, là người cùng tớ, là người tớ nắm tay đi đến cuối cuộc đời."

"Bọn tớ là con trai thì đã sao, tớ là cầu thủ chuyên nghiệp thì đã sao."

"Tớ ấy, chỉ yêu __... sẽ chỉ là __ thôi." Siết chặt ly rượu trong tay, Nagi khẽ thầm thì, chẳng còn giọng điệu bình thản như ban đầu, cái yếu mềm tận sâu trong Nagi bỗng bất chợt tỉnh giấc.

Chuyện tình của Nagi đã từng sống, nhưng lại sống trong đêm tối ngập trùng, chẳng một lần kịp ngắm nhìn ánh mặt trời buổi ban mai.

Mặc cho tiếng thở dài đầy nặng lòng từ Reo lần nữa cất lên, một lần nữa, anh khẽ khàng lặp lại câu nói, "__, cậu ấy chỉ cần một lời đảm bảo từ tớ..."

Nagi Seishirou của năm ba mươi sáu tuổi gần như đã có tất cả, chiếc cúp World Cup sáng ngời đánh bóng tên tuổi, theo sau đó là liên tục những giải thưởng khác đền đáp lại tài năng của gã thiên tài tóc trắng.

Chỉ duy nhất, Nagi sống với con tim chẳng được trọn vẹn, với nỗi nhớ về người thương chẳng hề mờ phai bởi dòng chảy thời gian.

Nagi của năm ba mươi tuổi bận guồng quay với những buổi huấn luyện, những lần ra sân dưới sự hò hét, cổ vũ của cổ động viên, những lần sút bóng vào lưới, những lần ăn mừng chiến thắng, những lần thơ thẫn trong thất bại.

__ của năm ba mươi tuổi, sau bao năm thênh thang trên dòng đời ngặt nghẽo. Nắm tay một ai đó chẳng phải Nagi Seishirou tiến bước lên lễ đường, trên ngón áp út là chiếc nhẫn cưới chẳng do Nagi Seishirou tự tay đeo. Cũng phải cùng Nagi Seishirou thề nguyện dưới sự chứng kiến của Chúa Trời.

Nagi Seishirou và __ của năm ba mươi tuổi, đã bỏ lỡ chỉ một lần, nhưng mãi mãi về sau cũng chẳng thể quay đầu. Tất cả, chỉ để lại một Nagi Seishirou của tuổi ba mươi sáu và ở cả tương lai mai sau, chưa từng nguôi ngoai khi nhớ về tháng năm đã qua.

Tháng năm anh còn cố nhân bên cạnh.

Tháng năm chẳng thể lặp lại.

Tháng năm nằm lại tiềm thức của kẻ còn nhớ nhung.

22h36, 02/02/2024 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro