Chương 07: Ultraman

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu năm đi làm, Hứa Hạnh đã bị ném cho một cái thiệp cưới, cô đã bị tiền mừng cưới dọa tới mức si ngốc, giờ lại có thêm một người nữa, làm cô ngây ngốc đến mức không tìm thấy đường về nhà.

Ngay khi Hứa Hạnh không thể tự thoát khỏi những suy nghĩ của chính mình, một tiếng "Cô giáo Hứa" mềm mại, ngọt ngào cuối cùng đã khơi dậy lương tâm của cô.

Lộ Tiểu Kha ngây thơ ngẩng đầu lên, bộ dáng ngoan ngoãn, khéo léo.

Chào xong, bé còn nhìn Hứa Hạnh cười cong mắt, lộ ra một hàng răng sữa.

Đáng yêu như vậy sao? 

Khang Trầm xách Lộ Tiểu Kha tiến lên, bình tĩnh giới thiệu, "Cháu trai tôi."

Hứa Hạnh còn chưa kịp phản ứng, Khang Trầm lại nói thêm: "Học sinh của cậu."

......?

Hứa Hạnh nhìn Khang Trầm, lại rũ mắt đánh giá bé củ cải nhỏ. 

Bé củ cải rất phối hợp, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết đặc biệt sáng ngời trong suốt.

Hứa Hạnh thấy bé cười, đột nhiên cảm thấy trái tim già nua của mình sắp tan chảy.

Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu bé củ cải nhỏ, dịu dàng hỏi: "Bạn nhỏ, tên của cháu là gì?"

Bé củ cải nghiêng nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ, có mấy sợi tóc ngắn theo động tác của bé, không an phận, lắc lư trên đỉnh đầu.

Rất nhanh bé nghiêng đầu trở về, kề bên tai Hứa Hạnh nói một cách nhí nhảnh, "Cháu là Tiga!"

......?

Học sinh của cô ấy là Ultraman? Cô khóc không ra nước mắt.

Bạn nhỏ Tiga vừa nói xong, Khang Trầm không chút lưu tình xách bé lùi về sau, dặn dò: "Đi học cho tốt." 

Tiểu Tiga ngẩng đầu, tựa hồ còn đọc ra lời cảnh cáo từ trong mắt chú của mình: "Đừng làm trò quỷ".

Sắp đến giờ lên lớp, Hứa Hạnh không kịp chào hỏi, cũng không kịp hỏi ra nghi vấn trong lòng, chỉ nói đôi ba câu với Khang Trầm, rồi dắt bé củ cải đi vào trong.

Bé củ cải là học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp của cô, Hứa Hạnh không dễ dàng ghép cậu bé với cái tên "Lộ Kha" này. Cuối cùng cô cũng nhớ ra, Khang Trầm hình như có một anh họ họ Lộ, chỉ lớn hơn bọn họ một tuổi, học trên một lớp. Hình như còn là...bạn học của Hứa Duyệt.

Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến Hứa Duyệt.

Sau khi kiểm tra thông tin, Hứa Hạnh nhanh chóng lấy lại tinh thần và chuẩn bị bắt đầu lớp học.

Bé củ cải chỉ mới ba tuổi rưỡi, lại là cháu trai của Khang Trầm, Hứa Hạnh vốn dĩ có ý muốn lưu ý chăm sóc cậu bé, dù sao trẻ con vài tuổi đều rất nghịch ngợm, một người không chú ý liền có thể đánh nhau.

Bé củ cải nhìn qua rất ngoan, hẳn là không phải phần tử bướng bỉnh, nhưng còn bé như vậy, nói không chừng cửa thành bốc cháy, vạ lây cá trong ao cũng nên.

Chỉ là hiện thực vĩnh viễn đều nằm ngoài phỏng đoán của con người. Bạn nhỏ Lộ Tiểu Kha vừa thoát khỏi tầm mắt của chú mình, liền bắt đầu giống như con ngựa đứt cương, ở trong lớp tự do, thoải mái nghịch ngợm, thật sự không có kỷ luật.

Hứa Hạnh vừa nói xong, người anh em này đã chạy tới bục giảng.  

Cậu còn tự chủ trương sắp xếp nhân vật cho bốn đứa trẻ lớn tuổi hơn:

"Anh có muốn trở thành Ultraman không? Em là Tiga, anh làm Leo được không?"

Cậu bé bốn tuổi vẻ mặt vô tội nhìn bé củ cải nhỏ, "Anh không biết Leo..."

Bé củ cải đầu tiên nói rõ ràng, "Leo rất lợi hại, ừm... Chỉ kém hơn Tiga một chút, nhưng không sao, em có thể giúp anh."

Thừa dịp cậu bé kia còn chưa kịp phản ứng, cậu lại dùng giọng nói mềm mại, đe dọa: "Nếu anh không phải Leo, vậy thì anh chính là Godzilla. Anh biết Godzilla không? Nó là một con quái vật rất xấu, rất rất xấu!"

"Anh không phải là quái vật! Anh không xấu xí!" Cậu bé kia tủi thân, lắc đầu.

"Vậy anh chính là Leo nha!"

......?

Vì sao một đứa trẻ ba tuổi rưỡi lại có thể nói nhiều như vậy, còn thu nhận thêm đàn em nữa, nó là tiểu yêu quái sao?

Hứa Hạnh thật sự không nhìn nổi nữa, vòng ra phía sau, xuyên qua cánh tay củ cải nhỏ, ôm lấy cậu, định bế cậu bé trở về chỗ ngồi.

Nhưng củ cải nhỏ phản ứng cực nhanh, đột nhiên như bị ma nhập, hai cái chân nhỏ mập mạp đạp mạnh mấy cái, trong chốc lát tiến vào trạng thái kêu cha, gọi mẹ.

***

Hai tiết học gộp lại là chín mươi phút, Hứa Hạnh lại chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Trong nháy mắt, cô còn nhớ tới thời gian trước kia ngồi bóc ngô cùng người chị bạn trong tù.

Bên ngoài nhà tù nữ là hàng rào điện cao ngất ngưởng, trên đỉnh đầu chỉ có một ô cửa nhỏ hẹp đủ để nhìn thấy ánh mặt trời. 

Bóc ngô dưới cái nắng oi ả, bên cạnh còn có một chị đại kể chuyện xưa, thật sự không mệt bằng việc đuổi theo mấy đứa bé nghịch ngợm chạy khắp lớp học. 

Khang Trầm vẫn không rời đi, ngồi chờ ở quán cà phê dưới lầu. Sắp đến giờ tan học, anh quay lại Khải Chân đón Tiểu Kha.

Lộ Tiểu Kha như được kế thừa bí thuật biến đổi sắc mặt, vừa thấy chú của mình, liền an tĩnh, hiền thục giống một bé gái.

Nhưng Khang Trầm dường như đã quen với bộ dáng này của bé củ cải, trực tiếp không để ý đến cậu, nói với Hứa Hạnh: "Sau này chuyện của Lộ Kha, cậu có thể liên hệ trực tiếp với tôi, gần đây bố mẹ nó ra nước ngoài."

Hứa Hạnh tinh thần kiệt quệ, dạy xong hai tiết, cô cảm thấy mình đã già thêm mười tuổi. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, cậu gặp tôi mới biết tôi là giáo viên của Lộ Kha à?"

"Khi bố Lộ Kha đưa tôi thông tin liên lạc với giáo viên, tôi đã biết. Hơn nữa lúc trước không phải cậu đã nói qua, hiện tại đang làm trong...ngành giáo dục sao?"

Nói đến nửa câu sau, Khang Trầm có ý tứ sâu xa.

"......" 

Hứa Hạnh cảm giác, mình lại hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Cô sờ gáy, làm ra vẻ hóa ra là như vậy, "Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn."

Khang Trầm nhướn mày, xuyên qua lớp kính mỏng manh, ánh mắt anh có ý cười như không cười: "Sớm nói cho cậu, để cậu đổi ca làm?"

"......"

Tuy rằng, hiện tại Hứa Hạnh quả thực nghĩ như thế, nhưng sao lần này thanh mai trúc mã của cô lại không kiêng nể gì, lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán suy nghĩ của đồng bọn đã giúp cậu ta ăn cà rốt như vậy chứ?

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Hứa Hạnh cảm thấy rất tức giận.

Cơn tức này kéo dài cho đến khi Hứa Hạnh về nhà, cô tìm Lý Duyên Quân cùng mắng Khang Trầm.

Lý Duyên Quân vừa xem diễn đàn tác giả vừa nghe Hứa Hạnh kể chuyện, thỉnh thoảng còn "Ừ ừ à à" vài tiếng để thể hiện sự tồn tại của mình.

Hứa Hạnh thấy Lý Duyên Quân lơ đãng, đụng vào bả vai cô ấy, "Lý Duyên Quân, rốt cuộc cậu có nghe tớ nói gì không đấy?!"

"Nghe đây." Lý Duyên Quân lại điểm vào một bài mới, tiếp tục vây xem vở kịch xé bản sao, thuận miệng hỏi, "Hứa Tiểu Hạnh, cậu có thấy, mấy ngày nay, tần suất cậu gặp thanh mai trúc mã của cậu... khá nhiều không?"  

Hứa Hạnh không ngờ Lý Duyên Quân lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, có chút không kịp phản ứng.

Lý Duyên Quân tiếp tục, "Đúng rồi, cậu nhắc đến anh ta nhiều như vậy, thế cậu có biết anh ta hiện tại đang làm gì không? Tớ bảo, sao anh ta lại nhàn rỗi đến thế? Không phải là cố ý tạo cơ hội gặp mặt, muốn theo đuổi lại cậu đấy chứ?"

......?

Trong nháy mắt Hứa Hạnh bị choáng váng.  

Nói đi cũng phải nói lại, cô đúng là chưa từng hỏi Khang Trầm hiện tại đang làm gì, chỉ biết cậu ta khẳng định sống không tệ.

Về phần vấn đề sau, Hứa Hạnh bị hỏi có hơi kinh hồn bạt vía [1].

[1] sợ hãi đến mức như mất cả hồn vía

Không, không thể nào... Lần học trung học bị Khang Trầm cưỡng hôn, cô đã rất căng thẳng suốt quá trình giả vờ ngủ.

Dù sao cũng là nụ hôn đầu, lúc đó trái tim nhỏ bé cô đập liên hồi.

Cô còn nhớ rõ, Khang Trầm hôn gần một phút rồi mới rời đi, sau tiết thể dục, cậu ta còn mặt người dạng chó cùng các bạn học khác trở về lớp học.

Bởi vì nụ hôn kia, Hứa Hạnh đã khổ não rất lâu.

Cô thầm nghĩ: Khang Trầm đến tỏ tình với cô thì làm sao bây giờ? Đồng ý hay không đồng ý đây? Tuy rằng gia cảnh nhà cậu ta rất tốt, lại còn đẹp trai, cao ráo, thông minh... Nhưng hình mẫu bạch mã hoàng tử của cô vốn không phải kiểu như này á.

Hứa Hạnh phiền não, lớp 11 cứ như vậy qua đi.

Lớp 12, cô và Khang Trầm không còn là bạn cùng lớp. 

Đến năm lớp 12, Khang Trầm giành huy chương vàng liên kết quốc tế, sớm định sẽ đi nước ngoài học tập, sau đó... Không có sau đó nữa :)

Hứa Hạnh vẫn cảm thấy, Khang Trầm sợ là đã hôn nhầm người.

Từ nhỏ đến lớn, cô không có duyên với người khác giới.

Theo lý thuyết, với mặt mũi này của cô, tám trăm năm trước nên thoát kiếp cô đơn mới đúng.

Nhưng khi đi học, một số bạn nữ có thể làm cho các chàng trai sẵn sàng giúp đỡ di chuyển đồ đạc, một số bạn có thể xưng huynh gọi đệ với các chàng trai. Hứa Hạnh cùng các nam sinh lại vẫn luôn duy trì trạng thái bạn học bình thường chết tiệt.

Năm nhất đại học, trong lớp có một nam sinh dựa trên ngoại hình, sinh ra hảo cảm với Hứa Hạnh, đã đến ký túc xá nữ giúp mọi người sửa máy tính.

Sau khi sửa xong, nam sinh kia nhìn thấy Hứa Hạnh đang chơi một trò chơi âm nhạc, nên đã tiến lên bắt chuyện với cô, nói mình cũng chơi trò này.

Hứa Hạnh hứng thú, vội vàng hỏi người ta chơi sever nào, bình thường thích chơi như thế nào.

Nam sinh báo ID, trong lời nói còn âm thầm tâng bốc mình một phen, đại ý chính là kỹ thuật của hắn rất tốt, trang bị cũng tốt, còn quen biết lão đại.

Hứa Hạnh càng cảm thấy hứng thú, lập tức nói hắn cho mình xem một chút.

Chàng trai vui vẻ đồng ý.

Chỉ là hắn chơi không được tốt lắm, nam sinh tìm cho mình một cái cớ, nói là máy tính xách tay không dễ thao tác, mạng lưới trường học còn rất yếu.

Hứa Hạnh cũng không tiếp lời, lập tức chơi một chút, đem hắn ngược đãi, răng rơi đầy đất.

Kỹ thuật ép đồ ăn của cô còn ngược đãi người ta, kỳ thật cũng chứng minh đối phương thật sự đang khoe khoang.

Nhưng lúc ấy Hứa Hạnh đang ở trong trạng thái "Quyết không cho phép anh khoe khoang trước mặt anh, tôi phải vạch trần anh", còn không ngừng mở ba lô ra, muốn dùng trang bị làm mù mắt đối phương.

Ngay sau đó kéo danh sách bạn tốt ra, một hàng tên lão đại vàng rực rỡ, càng làm cho nam sinh á khẩu không nói nên lời.

Kết quả, nam sinh kia bốn năm đại học cũng không hề nói chuyện với cô nữa, xoay người còn tìm được một cô bạn gái nũng nịu.

Hứa Hạnh và Lý Duyên Quân đi dạo ở sân thể dục, còn thấy nam sinh kia chơi bóng rổ, bạn gái ở một bên đưa nước cho cậu, vẻ mặt sùng bái nói: "Anh thật lợi hại!"

Hứa Hạnh thấy thế, nổi da gà.

Đối đãi với bạn nam bình thường đều tàn bạo như thế, quen biết Khang Trầm nhiều năm như vậy, cô cũng không biết mình đã làm bao nhiêu chuyện khiến người ta tức giận.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy Khang Trầm dường như cũng không cần gì phải hao tổn tâm tư để theo đuổi mình.

Rất không thể xúc động, tâm tình đột nhiên mất.

Hứa Hạnh cảm thấy, e rằng mình chính là phải sống một cuộc đời cô độc.

Trong ví còn để bùa cầu duyên mà Lý Duyên Quân đi du lịch Nhật Bản xin cho cô, đã hơn nửa năm rồi, thế nhưng không hề có hiệu lực.

Hứa Hạnh thầm nghĩ: Thần ngoại quốc quả thật không đáng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro