Chương 08: Tiểu yêu quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Giêng dần trôi qua, mùa xuân ở Tinh Thành cứ âm thầm, lặng lẽ mà đến.

Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Hứa Hạnh đi làm lại được nửa tháng.

Gần đây, cô bị mấy tên tiểu yêu quái nghịch ngợm kia tra tấn đến mặt mũi bơ phờ, đầu muốn nứt ra, chỉ có thể dựa vào tin tốt lương tăng gấp đôi mà đau khổ chống đỡ.

Sau khi tan tầm, Hứa Hạnh lười biếng vươn vai, trong đầu bắt đầu tưởng tượng về bữa ăn tối nay.

Đúng lúc này, điện thoại di động reo "Ding dong" một tiếng.

Cô tiện tay cầm lên, là thông báo nhắc nhở từ ứng dụng, thẻ tập thể dục cô treo ở trên đó đã có người muốn mua lại.

Hứa Hạnh nhất thời trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp! Một khoản tiền khổng lồ!

Cô còn chưa hạ xuống giá khởi điểm bảy ngàn tệ, tám ngàn tệ đã có người mua lại!

Hạnh phúc đến hơi bất ngờ, Hứa Hạnh ngây thơ mở ứng dụng, trò chuyện với người mua.

Sau khi xác nhận không phải trò đùa dai của ai đó, cô gọi điện đến quầy lễ tân phòng tập thể dục, "Xin chào, xin hỏi quy trình chuyển nhượng thẻ tập thể hình theo năm như thế nào vậy? Có yêu cầu cả hai người đến phòng tập thể dục để xác nhận thông tin không?"

"Đúng vậy, thẻ tập thể hình theo năm có thể chuyển nhượng vô điều kiện một lần, mời hai vị đều mang theo chứng minh thư gốc đến phòng tập thể hình của chúng tôi làm thủ tục chuyển nhượng."

Hứa Hạnh còn chưa kịp vui mừng, nhân viên lễ tân đã nói thêm: "Chỉ có thẻ ưu đãi của tập đoàn làm sau ngày mồng 1 tháng 1 không thể chuyển nhượng."

......?

Hứa Hạnh hồi tưởng lại thời gian trúng thưởng hội nghị thường niên, nhất thời đầu óc choáng váng.

"Vì sao sau ngày mồng 1 tháng 1 không thể chuyển?"

"Đây là quy định mới của công ty chúng tôi."

Ông chủ của công ty này có vấn đề về đầu óc không...?

Hứa Hạnh trơ mắt nhìn em gái nhân dân tệ trong chốc lát đã hóa thành tro tàn, cảm giác đau lòng đến không thể thở nổi.

"Còn có điều gì tôi có thể giúp cô không?"

Cô có thể giúp tôi mắng ông chủ của cô được không...?

Đời này Hứa Hạnh sống chẳng còn gì để luyến tiếc.

"Hứa Hạnh, cô còn không đi sao? Vậy thì cô nhớ tắt đèn nha, tôi đi trước."

Đồng nghiệp lục tục ra về, có người đứng cửa văn phòng gọi cô.

Hứa Hạnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Không có việc gì, không có việc gì, tôi sẽ tắt điện."

Nghe thấy cô trả lời, đồng nghiệp mỉm cười, mềm mại rời đi.

Hôm nay là thứ sáu, ăn mặc đẹp như vậy, có lẽ buổi tối đi hẹn hò.

Đồng nghiệp cuối cùng đã rời đi hết, cả văn phòng cũng theo đó mà trở nên trống rỗng, yên tĩnh. Hứa Hạnh nằm sấp trên bàn, trong chốc lát cảm thấy vừa cô đơn vừa thất vọng.

Lý Duyên Quân tối nay muốn đi ăn tối với nhóm bạn tác giả của cô ấy, trong nhà không có ai, buổi tối nên ăn cái gì đây?

Bỗng nhiên cảm giác được, làm một người trưởng thành nghèo khổ rất vất vả, làm một độc thân nghèo lại càng khó khăn hơn, ngay cả ăn cơm cũng không biết ăn cái gì mới tốt.

Hứa Hạnh nằm sấp trên bàn một lúc lâu, quyết định về nhà nấu mì gói, lúc này mới đứng dậy thu dọn túi xách.

Chuẩn bị tắt đèn ra về, chuông điện thoại của cô đột ngột vang lên. Hứa Hạnh tìm một hồi lâu mới lấy được máy ra khỏi túi, nhìn cái tên "Khang Trầm" hiển thị trên màn hình, cô khá bất ngờ.

"Khang Trầm? Có chuyện gì sao?"

Đầu dây bên kia, Khang Trầm bàn tay thon dài, lộ rõ khớp xương đặt trên vô lăng, thanh âm ôn hòa, "Tôi gọi xin nghỉ cho Lộ Kha, thằng bé bị cảm, lớp học buổi chiều mai không thể đến được."

"Ồ, không sao đâu."

Thằng bé bị bệnh cho nên không thể gây chuyện nữa?

Mặc dù biết như vậy rất không có đạo đức, nhưng cô không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhận thấy suy nghĩ tà ác của mình, Hứa Hạnh lập tức chột dạ, thằng bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, dù có phiền phức như thế nào, cô cũng không thể trông mong người ta sinh bệnh, một đứa bé như vậy, cô thật là táng tận lương tâm[1]!

[1] Táng tận lương tâm (丧尽天良) có nghĩa là mất hết lương tâm, táng tận thiên lương, vô lương tâm.

Hứa Hạnh càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi, vội vàng hỏi: "Loại thời điểm giao mùa này dễ bị cảm nhất, thằng bé ốm có nghiêm trọng không? Đã gặp bác sĩ chưa?"

Khang Trầm hời hợt đáp: "Bác sĩ khám rồi, cũng không có gì, chính là sốt đến 39 độ, không chịu uống thuốc, cứ khóc lóc đòi mẹ."

......?

Cũng không có gì?

Hứa Hạnh có chút nóng nảy, "Cái kia, tôi có thể đi thăm Lộ Kha không, thằng bé cứ không chịu uống thuốc như vậy thì làm sao khỏe lên được?"

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi ở công ty, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi bắt taxi qua."

"Không cần, cậu chờ một chút, tôi tới đón cậu."

"Cậu đến đón tôi, vậy Lộ Tiểu Kha làm sao bây giờ?"

Khang Trầm vẫn bình tĩnh như trước, "Thằng bé hẳn là đang ngủ, có bác sĩ ở đây, không sao."

Cái gì mà hẳn là?

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc, Hứa Hạnh có chút hồ đồ.

***

Khang Trầm đến nhanh hơn tưởng tượng của Hứa Hạnh rất nhiều, cô vừa mua ít hoa quả dưới lầu, Khang Trầm đã tới.

Cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng nhà cậu ta đặc biệt ở rất gần.

Chỉ là một đường này chạy về nhà cậu ta, tốc độ xe cũng không tính là chậm, ba mươi phút vẫn còn chưa đến.

Hứa Hạnh nhịn không được nghi ngờ, "Còn bao xa nữa, lúc nãy cậu chưa tới mười lăm phút đồng hồ đã đến, sao bây giờ trở về lâu như vậy còn chưa đến nơi?"

"Lúc gọi điện thoại cho cậu, tôi đang ở bên ngoài."

Hơn nữa, cũng đang trên đường đến công ty của cậu.

"......"

Hứa Hạnh cảm thấy chỗ nào đó có điểm kỳ quái, nhưng nhất thời nghĩ không thông, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

***

Khang Trầm ở trong khu biệt thự Lục Đảo ở phía bắc Tinh Thành, cách chỗ cô làm việc hơn bốn mươi phút lái xe.

Sau khi xuống xe, cô vừa đi vừa quan sát phong cảnh khu biệt thự.

Hứa Hạnh vẫn nghĩ không ra, ở gần đây không thể không có trung tâm đào tạo phát triển trí não nào được, vậy sao bố mẹ của Lộ Kha phải đi xa như thế để đăng ký lớp chứ?

Cô nghĩ nghĩ, chính mình miễn cưỡng tìm một lời giải thích hợp lý: Đại khái là bởi vì nhà của Lộ Tiểu Kha đến trung tâm rất gần, mà cha mẹ bé thời điểm đó khả năng chưa có ý muốn xuất ngoại.

Hứa Hạnh nghĩ đến xuất thần.

Đột nhiên, Khang Trầm dùng sức kéo cô lại, trầm giọng nói: "Cẩn thận một chút."

Hứa Hạnh bị kéo, bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện ra trước mặt có mấy bậc thang.

Cô nhìn về phía Khang Trầm.

Khang Trầm không nói tiếp, chỉ liếc nhìn cô một cái thật sâu, không nói một lời kéo cổ tay cô tiếp tục tiến về phía trước.

Hứa Hạnh nhìn cổ tay mình, trên mặt không hiểu sao nóng lên một mảnh. khuôn mặt nóng bừng không thể giải thích được

Khang Trầm sống trong một căn biệt thự riêng.

Vào cửa thay giày, đập vào mắt là một không gian lớn với màu sắc lạnh lẽo, tầng thứ nhất không có ngăn cách gì, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất chiếu vào, ngược lại làm cho căn phòng có vẻ sáng ngời không ít.

Hứa Hạnh vừa quan sát chung quanh vừa hỏi: "Lộ Tiểu Kha đâu?"

"Trên lầu."

Nói xong, Khang Trầm ý bảo Hứa Hạnh cùng mình đi lên.

Thấy bọn họ đến, bác sĩ túc trực bên giường Lộ Tiểu Kha như trút được một gánh nặng, hắn đứng dậy, dặn dò Khang Trầm vài điều cơ bản, "Khang tiên sinh, Tiểu Kha đã giảm sốt, ngủ gần một giờ, chờ bé tỉnh lại, nhớ phải cho bé uống thuốc, một ngày uống hai lần."

Khang Trầm đưa tay ra, cảm ơn, "Vất vả rồi."

Bác sĩ bắt tay, gật đầu nói: "Chuyện nên làm thôi. Vậy, Khang tiên sinh, tôi đi trước."

Nghe vậy, Hứa Hạnh nghiêng người tránh đường, chờ bác sĩ rời đi mới tiến lên nhìn Lộ Tiểu Kha.

Lộ Tiểu Kha bị ốm, không còn dáng vẻ kiêu ngạo, phách lối của Ma Vương Hỗn Thế trước kia nữa, thằng bé nằm trên giường, màu môi nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, trên trán còn dán một miếng dán hạ sốt của trẻ em.

Có lẽ tiếng động ra vào làm phiền đến bé, lông mi dài run lên, rất nhanh mở mắt ra.

Vừa mới tỉnh lại, ánh mắt của bé vẫn còn chút mê mang, mông lung một tầng hơi nước hồi lâu vẫn chưa tiêu tan, nhận ra Hứa Hạnh đang ngồi ở bên giường và Khang Trầm đứng ở phía sau, hắn dụi dụi mắt, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhào vào trong lòng Hứa Hạnh, mềm mại kêu lên: "Cô giáo Hứa ~"

Bởi vì cảm lạnh, giọng nói của thằng bé giống như đang làm nũng[2].

[2] Nguyên văn câu này là 奶声奶气 (nãi thanh nãi khí): âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa.

Lộ Tiểu Kha nhào đến với một cái ôm tràn ngập tình yêu, khiến Hứa Hạnh có chút choáng váng, tiểu yêu quái này đổi tính rồi sao?

Cô ngập ngừng ôm lấy tiểu yêu quái, vỗ về trên lưng bé trấn an, ôn nhu hỏi: "Tỉnh ngủ? Có khó chịu ở đâu không?"

"Đau họng, bụng cũng đau."

Tiểu yêu quái ủy khuất ôm Hứa Hạnh làm nũng, sau đó vụng trộm liếc Khang Trầm một cái.

Khang Trầm khí định thần nhàn [3] đứng ở đó, ánh mắt không có một chút thương hại, giống như tiểu yêu quái đang bị ốm kia không phải là cháu trai của anh.

[3] Khí định thần nhàn (气定神闲地): Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Giờ phút này, Hứa Hạnh tràn ngập tình mẫu tử, nhỏ giọng dỗ dành, thầm nghĩ: Ba tuổi rưỡi bị cảm sốt, ba mẹ đều không ở bên cạnh, chỉ có một người chú đáng sợ, quả thực đáng thương!

Cô xoay người, ngữ khí lãnh đạm, hỏi Khang Trầm, "Cậu có chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Kha không?"

"Dì giúp việc có nấu cháo, hình như để ở trong phòng bếp giữ ấm, tôi đi lấy."

Hình như? Còn muốn mình nhắc nhở mới đi lấy?

Trong lòng Hứa Hạnh lại vẽ thêm vài dấu gạch chéo thật lớn cho Khang Trầm.

Đợi Khang Trầm rời đi, Hứa Hạnh tiếp tục dỗ dành Lộ Tiểu Kha, "Chú của cháu đi lấy cháo, chúng ta chờ một chút, cô giáo kể chuyện cười cho cháu nghe được không?"

Lộ Tiểu Kha nằm trong lòng cô gật gật đầu, còn không quên đề cập điều kiện, "Cô giáo Hứa, cháu không muốn ăn cháo, muốn uống chua chua."

Chua chua?

Lộ Tiểu Kha thân mật giải thích: "Là sữa chua! Cháu muốn uống vị dâu tây ~"

"Vậy ăn cháo xong lại uống chua chua được không?"

Lộ Tiểu Kha đột nhiên trở nên bướng bỉnh, "Phải uống sữa chua trước!"

Ánh mắt Hứa Hạnh dừng lại trên thuốc cảm ở đầu giường, trong lòng nảy sinh kế hoạch, vì thế làm bộ khó xử đồng ý, "Vậy được rồi, cô giáo Hứa sẽ cùng chú cháu nói một chút."

Lộ Tiểu Kha kéo ống tay áo, thúc giục cô: "Dạ, cô nhanh kể chuyện cười cho cháu đi."

Trong đầu tìm kiếm hồi lâu, rốt cục Hứa Hạnh cũng nhớ ra một trò đùa đã xem qua trên mạng. Cô hắng giọng, nghiêm trang hỏi: "Tiểu Kha, cháu biết mặt trời mọc ở phía Đông, lặn ở hướng Tây đúng không?"

Lộ Tiểu Kha vẻ mặt mê mang, "Không biết."

......?

"Không sao, bây giờ biết rồi. Ừm... Tiểu Kha có biết hoa hướng dương không?"

Lộ Tiểu Kha lại lắc đầu, ngây thơ hỏi: "Hoa hướng dương là gì?"

"......"

Mẹ ơi, truyện cười này không thể kể được nữa.

May thay, lúc này Khang Trầm bưng cháo lên, Lộ Tiểu Kha vừa nhìn thấy cháo liền khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cảnh giác kêu lên, "Cô giáo, cô đã đồng ý cho cháu uống chua chua trước, người lớn không thể nói xong liền quên đâu!"

Hứa Hạnh vội vàng trấn an Lộ Tiểu Kha, sau đó, cô đứng dậy nhỏ giọng giải thích với Khang Trầm, "Cậu lấy một hũ chua chua, không phải, sữa chua, lấy một hũ sữa chua, sau đó bỏ thuốc giải cảm vào, không phải Lộ Kha không chịu uống thuốc sao?"

Chiêu này cô nghe được từ người đồng nghiệp đã có con, nghe nói bách thí bách linh [4].

[4] Bách thí bách linh (百试百灵): Trăm phát trăm trúng, thử nghiệm một trăm lần thì một trăm lần đều có hiệu quả.

Khang Trầm nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía cô có hơi phức tạp.

Hứa Hạnh lười nói nhảm với Khang Trầm, thúc giục anh tìm sữa chua, sau đó bảo anh cầm sữa chua, tự mình đổ thuốc giải cảm vào bên trong, hai người cứ như vậy ở ngoài cửa lén lút hạ dược.

Từ đầu đến cuối, Khang Trầm cũng không có ý kiến gì về chủ ý của cô.

Sau khi khuấy xong, Hứa Hạnh cầm một hũ sữa chua mở nắp tiến lên, "À, chua chua dâu tây của cháu đây."

Lộ Tiểu Kha nhìn thấy chua chua, liền trở nên ngoan ngoãn.

Hứa Hạnh thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cô bưng bát cháo gà đến đầu giường, chậm rãi thổi lạnh, vừa thổi còn vừa phiêu phiêu mà nghĩ, không lộ hai tay, Khang Trầm bức còn tưởng rằng lão sư của mình là vô ích.

Rất nhanh, cậu bé Lộ Tiểu Kha liền nói: "Cô giáo Hứa, cháu uống hết rồi ~"

Hứa Hạnh vẻ mặt tươi cười, đưa tay đón hũ rỗng của cậu bé, nhưng cầm trên tay, nụ cười trên mặt cô đột nhiên cứng đờ.

Bạn nhỏ Lộ Tiểu Kha thấy dáng vẻ của cô, ngồi trên giường cười đến run rẩy, miếng dán hạ sốt trên trán cũng vì thế mà rớt xuống, "Có phải cô giáo cho rằng cháu thật sự uống hết không? Có thuốc trong đó đấy! Cháu thông minh như thế làm sao có thể bị lừa được! Đồ ngốc!"

......?

Thằng bé thật sự không phải là tiểu yêu quái ư?!

Hứa Hạnh quả thực không thể tin được mình thế mà lại bị một đứa trẻ ba tuổi rưỡi lừa, cô ngồi ở bên giường, vẻ mặt ngây ngốc.

Khang Trầm rất nhanh tiến vào, trong tay còn bưng một ly thuốc giải cảm còn bốc hơi nóng.

Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp đem thuốc giải cảm đặt ở trên bàn đầu giường, ôn hòa phun ra hai chữ: "Uống đi."

Thần sắc lãnh đạm, cũng không có ý uy hiếp. Nhưng Hứa Hạnh trơ mắt nhìn tiểu yêu quái vừa rồi còn cười đến lăn lộn trong nháy mắt biến thành củ cải nhỏ, còn hướng mình phát ra tín hiệu cầu cứu.

Thấy thế, Khang Trầm xoa xoa đầu hắn, thanh âm vẫn ôn hòa như trước, "Lập tức uống."

Tiểu yêu quái hoàn toàn buông tha giãy dụa, ủy khuất bưng cái chén nhỏ lên, vẻ mặt khẳng khái hy sinh vì việc nghĩa ——

Uống hết!

Hứa Hạnh nhìn tiểu yêu quái một lúc, lại nhìn Khang Trầm, cảm thấy thật khó hiểu.

Tôi là ai, tôi đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lúc nãy là ai không chịu uống thuốc, khóc cha gọi mẹ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro