Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MellChoo

Beta: Vàng Anh

—————————

Tháng mười, mùa hè nóng nực vẫn còn sót lại một chút vương vấn, lưu luyến không chịu rời.

Nhưng gió thu dường như chờ không kịp, chen vào khe hở mà luồn vào, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một chút mát lạnh.

Trường mẫu giáo Tinh Khải vẫn còn nửa giờ nữa là tan học.

Những đứa trẻ tự do đi lại trong sân ríu rít cười nói như những chú chim nhỏ.

Có lẽ đây là giai đoạn hồn nhiên vô tư nhất của cuộc đời bây giờ.

Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện ở lối vào của trường mẫu giáo, khuôn mặt anh tuấn cùng với đôi lông mày rậm, ngoại hình cường tráng, khoác trên mình chiếc áo gió màu xám làm tôn lên dáng người cao ngất.

Anh liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng ai đó.

Trên chiếc cầu trượt đầy màu sắc ở góc đông nam, một cô bé đang bắt đầu trượt xuống,do  trọng tâm không ổn định, cô bé trực tiếp nằm rạp xuống đất, nhưng không khóc, mà vỗ mông đứng lên, tầm mắt nhìn về phía trước. Như thấy ma, cô bé vô thức giật mình định lùi về sau để chạy trốn.

Nhưng đã quá muộn, Hạ Ấu Đình gọi cô bé: "Tiểu Mễ."

Tiểu Mễ rùng mình và quay người lại, miễn cưỡng đáp: "Cậu"

Từ khi Tiểu Mễ sinh ra vốn có đôi mắt đen láy và to tròn hệt như búp bê: "Mẹ cháu đâu?"

"Mẹ cháu có việc phải đi ngoại thành, để cậu đón. Nếu hôm nay cháu muốn đến nhà ông cố ngoại thì cậu đưa cháu đến."

Tiểu Mễ buột miệng nói: "Ông cố ngoại!"

Cảm thấy hơi quá, cô bé lúng túng giải thích: "Cháu nhớ ông ngoại."

Hạ Ấu Đình ngồi xổm xuống, dùng ngón tay búng lên trán cô bé, "Cháu phải tập vẽ nữa."

Tiểu Mễ bĩu môi: "Cháu không thích vẽ."

"Nói với mẹ cháu."

Từ đằng xa, một phụ nữ trẻ bước ra khỏi tòa nhà và đi về phía họ, "Thưa anh, xin hỏi anh là?"

Cô ấy nhìn xuống, thấy Tiểu Mễ đứng bên cạnh như nhớ ra gì đó, "Anh có phải là cha của Tử Hinh không? Mẹ của em ấy đã là người đã liên lạc với chúng tôi trước đây, còn cha thì chưa xuất hiện bao giờ."

Tên của Tiểu Mễ là Thang Tử Hinh, một cái tên điển hình ra đời sau ngày 10.

Hạ Ấu Đình giải thích, "Tôi là cậu."

Tiểu Mễ ngoan ngoãn chào: "Cô giáo Tần Nguyệt."

Tần Nguyệt cúi xuống mỉm cười, chạm vào lọn tóc của Tiểu Mễ: "Em đi chơi đi."

Tiểu Mễ không dám nhúc nhích, lén nhìn lên Hạ Ấu Đình.

Mãi cho đến khi Hạ Ấu Đình gật đầu, cô bé mới chạy đi như được giải thoát.

Tần Nguyệt nói: "Anh chờ một chút, lát nữa tan học, cô giáo có chuyện cần nói." Hạ Ấu Đình gật đầu, "Không sao, tôi chờ là được."

Cô ấy mời anh vào tòa nhà, đưa anh đến khu vực tiếp khách ở hành lang, Hạ Ấu Đình nói cảm ơn.

Lúc đi tới đầu cầu thang, cô ấy liếc nhìn lại, không hiểu sao luôn cảm thấy anh rất quen, có lẽ đã nhìn thấy ở đâu đó.

Anh đợi một lúc rồi dùng điện thoại di động xử lý một vài email công việc, một lúc sau, tiếng ồn ào trong hội trường dường như cũng bớt đi một chút, bọn trẻ đều được cô giáo gọi đến, có lẽ là đang giao nhiệm vụ.

Khi xung quanh yên tĩnh, giọng nói khác trở nên rõ ràng hơn.

Cách đó không xa có tiếng đàn piano, là bài hát chủ đề của bộ phim "Em về bên anh", tiếng piano nhẹ nhàng vui tươi, nghe thật êm tai.

Hạ Ấu Đình tựa lưng vào chiếc ghế nhựa sặc sỡ và lắng nghe một lúc, tiếng đàn piano đột ngột dừng lại, sau mười giây, tiếng đàn chuyển sang bài hát piano nổi tiếng "The Wedding in a Dream".

Có lẽ đó là một bài hát mà ai cũng đã từng nghe, nhưng hầu hết người ngoài nghề đều không thể gọi tên.

Hạ Ấu Đình cũng là một người ngoài nghề, nhưng anh biết bài hát này.

Có một cô gái trong trí nhớ của anh, cô ấy cũng thích chơi bài hát này.

Hạ Ấu Đình đứng dậy và đi về phía cuối hành lang để tìm kiếm âm thanh của tiếng đàn.

Cánh cửa phòng đàn đã đóng, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, một cô gái mặc váy đang ngồi tựa vào ghế dài quay lưng về phía cửa, ánh nắng chiếu vào người cô và mạ lên vạt váy một lớp vàng mềm mại.

Ngón tay thon dài, trắng ngần của cô gãy nhẹ những nốt nhạc, nhảy múa với mặt trời lặn. Thỉnh thoảng cô quay mặt sang một bên, sống mũi thẳng tắp và đôi môi hồng hào tạo thành một đường cong vô cùng xinh đẹp, mái tóc xõa ngang vai càng tăng thêm vẻ dịu dàng.

Hạ Ấu Đình chăm chú nhìn cô cho đến khi cô nhận ra rằng có ai đó sau lưng mình, và tiếng đàn piano biến mất.

Cô quay lại, thấy Hạ Ấu Đình đứng ở cửa.

Vào giây phút đó, tim Hạ Ấu Đình đập nhẹ, bàn tay vô thức nắm chặt khóa cửa.

Cô gái trước mặt có đôi lông mày thanh tú, khuôn mặt cô nhỏ nhắn với làn da trắng nõn dưới ánh nắng trắng đến phát sáng, đường nét quen thuộc mà xa lạ, như thể kéo anh vào những ký ức lâu dài ẩn sâu trong đáy lòng.

Nhiều năm trước, có một cô gái nhỏ hung dữ ngày nào cũng la mắng anh, nhưng khi anh bị người khác bắt nạt, cô liền vung nắm đấm nhỏ để bảo vệ anh.

Cô bắt anh phải gọi cô là: Đại ca.

Có lần, cô vô tình làm tay anh bị thương, kiên quyết dặn anh chờ cô để đi mua thuốc.

Anh đã đợi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô quay lại.

Kể từ đó cô không bao giờ quay lại nữa.

****

"Xin chào," Úc Tinh Hòa bước tới, "Xin lỗi, anh có chuyện gì không?"

Suy nghĩ của anh bị kéo trở về hiện tại vì câu nói của cô, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, muốn xác nhận, nhưng lại sợ nhầm, do dự một lát, anh ngập ngừng: "Tôi là Hạ Ấu Đình." Anh nhìn vào mắt cô, cố gắng nắm bắt một dấu vết dao động.

Úc Tinh Hòa sửng sốt trong chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu vì sao người đàn ông trước mặt lại đột nhiên tự giới thiệu tên mình.

Bên trong có người gọi điện thoại cho cô, cô đi vào nghe, vội vàng quay lại lấy chỗ cây đàn, cầm chìa khóa phòng đàn, bước ra cửa, cô xin lỗi: "Thật xin lỗi, phòng đàn không tùy tiện vào được."

Anh nhìn khuôn mặt cô vài giây, rồi bước sang một bên nhìn cô khóa cửa, xoay người, bình tĩnh bước tới đi về phía trước.

Anh đã nhận nhầm người sao?

Tiểu Mễ mang theo một chiếc balo nhỏ, chạy đến và nói: "Cậu ơi, cháu tan học rồi!"

Trên đường trở về Hạ gia, Hạ Ấu Đình lái xe, trên ghế an toàn dành cho trẻ em phía sau anh, Tiểu Mễ đang lắc lắc thân mình, ngồi chơi.

Hạ Ấu Đình liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu và nói, "Tiểu Mễ"

Sống lưng của Tiểu Mễ đột nhiên căng thẳng, "Dạ?"

"Trước đây mẹ cháu có nói rằng cháu có một giáo viên dạy dương cầm mới phải không?"

Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."

"Cô ấy tên gì?"

Tiểu Mễ nói: "Cô giáo Tinh Hòa."

Hạ Ấu Đình siết chặt tay lái: "Cái gì?"

"Tinh là ngôi sao, ngôi sao sáng đầy bầu trời đêm. Hoà là cỏ, là màu xanh của lá mạ non." Tiểu Mễ đã học được những gì mà Úc Tinh Hòa giới thiệu về cô.

Hạ gia.

Bữa tối đã sẵn sàng, Hạ Ấu Đình hỏi dì giúp việc trong nhà: "Ông nội đâu?"

Dì Chu nói: "Ở trên lầu gọi điện thoại, bảo hai người ăn cơm trước."

Tiểu Mễ nghe xong, rửa tay rồi ngồi vào bàn, tự mình ngồi ăn.

Cô bé chưa bao giờ mơ hồ về chuyện ăn uống.

Hạ Ấu Đình lơ đễnh, bát cơm ăn vội vàng, liếc mắt nhìn Tiểu Mễ đối diện đang dùng đũa gắp cà rốt ra.

"Tiểu Mễ, đừng kén ăn."

Tiểu Mễ nhăn mũi, không dám nghe anh nói, liền nói nhỏ lại, "Cháu không thích ăn cà rốt."

Hạ Ấu Đình liếc mắt nhìn Tiểu Mễ và đột nhiên nói, "Ngày mai, cậu sẽ đưa cháu đến trường."

"..." Tiểu Mễ há hốc miệng.

Không ăn cà rốt có cần bị phạt nặng như vậy không?

Chị gái của Hạ Ấu Đình là Hạ Tư Linh, rất chiều chuộng con gái, còn chồng cô ấy thì đóng quân ở chi nhánh Thâm Quyến quanh năm, vì vậy người cậu nghiêm khắc là anh trở thành đối tượng sợ hãi duy nhất của Tiểu Mễ.

Dì Chu bước xuống lầu, đi thẳng đến chỗ Hạ Ấu Đình, "Lão gia kêu cậu vào phòng làm việc." Bà ấy thấp giọng nói, "Cẩn thận một chút, hình như có chuyện gì, giọng điệu không tốt lắm. "

Hạ Ấu Đình dường như đã biết điều đó từ trước, dặn dì Chu:  "Sau khi Tiểu Mễ ăn xong, để cô bé tập vẽ tranh. "

Dì Chu đồng ý, nhìn theo bóng lưng của anh mà thở dài.

Không đến nửa phút sau khi Hạ Ấu Đình lên lầu, trong phòng làm việc có một tiếng "bốp", thứ gì đó rơi xuống đất, ông cụ Hạ gầm lên, ở dưới lầu giọng nói rõ ràng vang lên, "Xem chuyện tốt mà anh làm đấy!"

Tiểu Mễ sợ hãi, cô bé rùng mình.

Đã lâu rồi không thấy ông cố tức giận.

Dì Chu vội vàng bịt tai cô bé lại: "Mau ăn đi, ăn cơm xong chúng ta sẽ trở về phòng."

Trong phòng làm việc, những cuốn sách bìa cứng dày cộp nằm rải rác trên sàn, khuôn mặt của Hạ Ấu Đình quay sang một bên, những vết xước trên khuôn mặt tuấn tú đã đỏ bừng, còn có một giọt máu nhạt rỉ ra, rõ ràng là bị thứ gì đó trên mặt đất đập vào.

Ông cụ Hạ đã tức giận khi nhìn thấy sự bất mãn của mình, một tay che ngực, một tay chỉ vào anh, "Tôi hy vọng anh có thể gánh vác Hạ gia trong tương lai, nhưng xem những gì anh đã làm đi!"

"Hừ! anh có vui không? Tôi đưa trang web cho anh là để anh học kinh doanh, không phải làm xã hội đen!"

Hạ Ấu Đình chống tay sau lưng, ánh mắt không hề lảng tránh, "Anh ta đánh Giám đốc quản lý sản phẩm của cháu."

Hạ Quý Thường đang sững sờ, hiển nhiên là không ngờ tới chuyện này, trừng mắt nhìn anh một cái, giọng điệu hơi dịu đi, "Vậy thì sẽ đánh lại? Đây là lĩnh vực kinh doanh, thật là một trò đùa! Anh cho rằng Hạ gia đã đi đến ngày hôm nay là dựa vào mấy thủ đoạn hèn hạ đó sao? Anh đừng làm ảnh hưởng rồi mang tiếng xấu đến công ty chúng ta."

"Cháu không đánh anh ta, chỉ cảnh cáo đừng đụng chạm tới giới hạn của cháu."

"Đừng nói chuyện này với tôi."

Hạ Ấu Đình không nói nữa.

Trước mặt người ngoài, anh là Hạ tổng rộng lượng, trắng đen không có lợi cho anh, cũng không sợ cái gì, chỉ có ở đây với ông cụ Hạ, anh mới có thể kiềm chế một chút.

Ông cụ Hạ đi tới đi lui một vài bước, bước ra từ phía sau bảng cổ đá quý trong nhiều thập kỷ, gõ tay trên bàn, nhướng mày và nói: "Đi giải thích."

"Cháu không đi." Từ chối một cách rõ ràng, kiên quyết.

Hạ Quý Thường không muốn quan tâm gì đến đứa cháu đáng chết này, Hạ Ấu Đình không đợi ông cụ nói, cúi xuống nhặt quyển sách trên sàn, dùng ngón tay cái lau sạch bụi bẩn rồi đặt nó ngay ngắn ở góc tường của cái bàn.

"Ông nội, nếu ông giao cho cháu trang web, ông phải hoàn toàn tin tưởng vào cháu. Cháu không cần đối tác như vậy, thỏa thuận nên rút lại. Cháu sẽ tìm cách bù đắp tổn thất, nhưng cháu sẽ không giải thích. "

Ông cụ Hạ rất tức giận không nói.

Đồng hồ treo tường cổ trên tường phía đông phòng làm việc đang vang lên tiếng tích tắc, ông nội và cháu trai không nhìn nhau, không khí trong phòng có thể đông cứng lại.

Hạ Ấu Đình liếc nhìn thời gian, "Cháu phải đi, ông nhớ ăn cơm."

Lúc trở về nhà, đã chín giờ tối.

Lúc vào cửa Hạ Ấu Đình cởi áo khoác ra, mắc lên tủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Một lúc sau, bên trong có tiếng nước chảy ào ào.

Cửa phòng tắm không đóng chặt, hơi nước ấm áp liên tục bắn ra từ khe cửa.

Hạ Ấu Đình bóp một ít sữa rửa mặt dành cho nam giới và thoa lên mặt hai lần.

Anh có hơi bất đắc dĩ, ông cụ Hạ thật sự có thể làm được.

Đi tắm trong mười phút.

Anh ngẫu nhiên kéo một chiếc khăn tắm quanh eo mình, cơ thể anh đang bốc hơi nóng, những giọt nước trượt từ khuôn ngực rộng và mạnh mẽ của anh rồi tan vào chiếc khăn tắm mềm mại.

Mở tủ lạnh và lấy một lon bia ra uống một lúc hết phân nửa.

Quay lại thì thấy đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, chắc do hôm qua quên tắt.

Anh bước tới, chống tay lên bàn, cúi đầu và nhắm mắt lại.

Ánh mắt xa lạ của Úc Tinh Hòa hôm nay hiện lên trong tâm trí anh.

Những giọt nước trên tóc nhỏ xuống bàn lộp độp.

Anh mở mắt, mở ngăn kéo ra, tìm thấy một cuốn sổ cũ, và lôi trong đó ra một tấm ảnh ố vàng.

Trong ảnh, một cô gái xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa đang dùng súng bắn nước tấn công một chàng trai gầy gò. Đôi mắt của chàng trai ấy như đang ngấn nước và nhắm chặt.

Hai bàn tay nhỏ bé vô thức ôm mặt, nhưng nét mặt lại mỉm cười...

Rất vui khi được "bắt nạt".

Hạ Ấu Đình dùng tay bấm vào khuôn mặt của cô gái nhỏ trong bức ảnh, có lẽ cảm thấy khó chịu nên anh lại chọc vào.

"Không có lương tâm."

Anh đảo mắt và nhìn thấy vết sẹo trên mu bàn tay trái.

Trong mười hai năm, cô đã thay đổi từ một cô gái kiêu ngạo và lanh lợi thành một người phụ nữ dịu dàng và lãnh đạm.

Anh vẫn có thể nhận ra cô trong nháy mắt.

Đã lâu không gặp, Úc Tinh Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro