Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: MellChoo 

Beta: Vàng Anh

-------------

Sáng sớm hôm sau, Hạ Ấu Đình đưa Tiểu Mễ đến trường mẫu giáo đúng giờ.

Anh bước ra khỏi ghế lái, mở cửa sau, tháo cúc ghế an toàn cho trẻ em cho Tiểu Mễ, đeo chiếc cặp nhỏ lên người cô bé rồi dẫn vào sân.

Sáng nào cũng học mẫu giáo mà hôm nay có vẻ sôi động quá.

Bọn trẻ đã đến đông đủ ở phía tây của sân, ba tầng trong và ba ngoài ngoài, mỗi đứa đều rất náo nhiệt, Tiểu Mễ chưa bao giờ vắng mặt loại chuyện này, liền tách khỏi tay Hạ Ấu Đình mà lao tới. Chiếc cặp nhỏ đeo chéo sau lưng cô bé cũng lắc lư theo.

Úc Tinh Hòa quỳ xuống đất.

Cô không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len rộng màu be với chất liệu mềm mại. Tay áo được xắn lên, nếp gấp chồng chất ở khuỷu tay, lưới thoát nước trên mặt đất bị bung ra, vai cô hạ xuống, khuôn mặt của cô mảnh mai và trắng nõn.

Với cánh tay ra đưa vào, rất nhiều bùn đất đã dính bẩn vào.

Lâu lâu, tiếng kêu của con mèo phát ra từ ống nước, yếu ớt và đáng thương.

Có lẽ là cánh tay không đủ dài, còn chưa chạm tới gần, bỗng nhiên trước mặt tối sầm lại,có một bóng người cao lớn đi tới, cánh tay của Úc Tinh Hòa bị lôi ra, bên tai có một giọng nói trầm khàn: "Để tôi."

Ngón tay của người đàn ông thon dài rất đẹp, các đốt rõ ràng kéo cánh tay nhỏ nhắn của cô ra, lòng bàn tay ấm áp, chỉ trong vài giây anh đã buông ra.

Cô bị đẩy sang một bên, ngước lên nhìn khuôn mặt góc cạnh kia, chính khuôn mặt lạnh lùng này là người không nhận được câu trả lời của cô sau khi giới thiệu ngày hôm qua.\

Cô khẽ mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hạ Ấu Đình cởi áo khoác ngoài nhét vào lòng Úc Tinh Hòa, chiếc áo khoác len dày cộp, Úc Tinh Hòa ôm lấy, cô ngửi thấy mùi nước giặt thoang thoảng trên quần áo.

Hạ Ấu Đình xắn tay áo lên, dùng một tay chống đất, một tay chạm vào mèo con.

Có lẽ anh đụng mạnh vào vết thương của con mèo nên nó kêu một tiếng.

Yu Xinghe buột miệng: "Anh nhẹ tay thôi." Hạ Ấu Đình dừng lại, quay lại nhìn cô, một bên Tiểu Mễ hỏi: "Cậu, cậu đã bắt được chưa?"

Anh quay đầu lại, cúi thấp người xuống khịt mũi, cánh tay dần dần thu lại, một con mèo mướp nhỏ màu xám trắng được đưa lên trong lòng bàn tay anh.

Con mèo hoang không biết từ đâu chui ra mắc kẹt trong đường ống thoát nước, vừa gầy vừa bẩn, Tiểu Mễ muốn cầm lấy nó một cách hào hứng, Hạ Ấu Đình đưa tay lên cao, "Rửa rồi ôm."

Tiểu Mễ bĩu môi ngẩng đầu lên "Nhìn kìa, cậu ơi, tay cậu đang chảy máu đấy. "

Hạ Ấu Đình nhìn sang một bên, một vết xước trầy da đang rỉ máu ở lòng bàn tay anh, có lẽ đã bị một tảng đá hoặc dây sắt bên dưới đâm thủng.

Anh khá thờ ơ, "Không sao đâu."

Hai giáo viên đi ra, đưa bọn trẻ vào, trong sân chỉ còn lại hai người.

Úc Tinh Hòa chỉ vào vết thương của anh, "Tôi có hộp thuốc, hay là đến chỗ của tôi lấy thuốc."

Anh liếc nhìn cô một cái rồi nâng con mèo trong tay lên, "Còn nó?"

"Để cho tôi." Cô muốn lấy nó, nhưng anh cúi xuống, "Bẩn, chỉ cho tôi biết nơi để đặt nó."

Úc Tinh Hòa nhìn xung quanh, đi đến góc và lấy ra một thùng giấy nhỏ, đi vào và lấy ra một chiếc chiếu cũ, tạm thời cho nó nằm ở trong chiếc thùng này.

Hạ Ấu Đình theo cô đến phòng đàn.

Úc Tinh Hòa có phòng làm việc riêng, nhưng cô hầu như vẫn ở trong phòng chơi đàn piano, Hạ Ấu Đình tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, nhìn cô lục trong tủ lấy ra một hộp thuốc nhỏ.

Cô ngồi đối diện anh, tìm kiếm các chất khử trùng và thuốc làm lành dịu, "Tôi sẽ thoa một ít thuốc cho anh, nếu có bị nhiễm trùng thì nhanh đi khám, tôi không biết trong thanh sắt kia có rỉ sắt không?"

Anh thản nhiên đặt tay trái lên bàn, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhạt nhìn cô.

Vết sẹo trên mu bàn tay quá rõ ràng mà anh cố tình đung đưa trước mắt cô.

Úc Tinh Hòa đã tìm thấy hydrogen peroxide và tăm bông.

Cô thực sự đã quên anh.

Mùa đông năm đó mười hai năm trước, họ học lớp sáu cùng trường tiểu học.

Trong trận tuyết đầu tiên năm đó, huỳnh quang chói mắt, rơi xuống một tầng dày đặc, bụi bặm bị áp chế, không khí dường như cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhà trường tổ chức cho học sinh cuối cấp quét tuyết.

Khuôn mặt Úc Tinh Hòa đỏ bừng vì lạnh, đội một chiếc mũ dệt kim, đeo khăn quàng cổ và giày bông dày. Cô giẫm lên tuyết bằng một chân, tuyết phủ đầy mắt cá chân. Một vài mảnh bông tuyết lọt vào trong tất, và cô cảm thấy tiếc: "Thật tiếc khi tất cả tuyết đẹp như vậy đã được dọn sạch."

Hạ Ấu Đình đứng bên cạnh cô, cúi xuống làm việc.

Diện tích nhỏ này được giáo viên giao cho cả hai người, quét xong cô không cần quét nữa.

"Sân sau của tôi đẹp hơn ở đây. Nếu cậu thích, tôi sẽ đưa cậu đến đó." Cậu bé phát triển muộn, thấp hơn Úc Tinh Hòa một chút.

Úc Tinh Hòa mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Không lâu sau, cô bé giơ tay lên và vô tình hất chiếc xẻng vào mu bàn tay của Hạ Ấu Đình, máu chảy đầm đìa, cô sợ hãi, nước mắt tuôn rơi tí tách và rơi xuống.

Hạ Ấu Đình chịu đựng cơn đau, an ủi cô với vẻ mặt nghiêm túc như một đứa trẻ mới lớn: "Không đau chút nào."

Cậu sợ giáo viên sẽ phê bình Úc Tinh Hòa, vì vậy anh không nói với giáo viên, nên cả hai lén trở lại lớp học.

Úc Tinh Hòa đẩy anh ngồi trên ghế, "Cậu chờ chút, tôi đi mua thuốc." Hạ Ấu Đình cúi đầu, mu bàn tay chảy máu.

Khi nhìn lên lần nữa, người đó đã biến mất, trên mặt đất có một chiếc kẹp tóc màu hồng, anh nhặt nó lên, lau sạch rồi cho vào túi.

Nhưng anh chờ mãi mà vẫn không thấy cô quay lại.

Kể từ đó, anh không bao giờ gặp lại cô nữa.

Sau này, anh nghe nói hôm đó cô được gia đình đón đi nước ngoài.

Vừa đi vừa khóc.

Anh đột nhiên cảm thấy trên tay lạnh lẽo, Hạ Ấu Đình hoàn hồn, Úc Tinh Hòa cúi người gần hơn, đặt nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay của anh, "Đừng nhúc nhích, tôi đi thu dọn đồ."

Những ngón tay của cô mảnh khảnh, mềm mại và hơi lạnh, khi đến gần, Hạ Ấu Đình có thể ngửi thấy mùi cơ thể đặc biệt của cô, mùi thơm của kẹo bơ.

Úc Tinh Hòa nhìn xuống, giúp anh lau sạch vết bùn bên ngoài vết thương, thay một chiếc tăm bông, tẩm nước dung dịch oxy già rồi đắp lên vết thương.

Hạ Ấu Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cô gái này có vẻ khác trước, khi tan học là chạy ra ngoài, nhảy dây chun, móc túi, tết bím hai bên, không bao giờ là yên tĩnh.

Có lẽ cô trưởng thành rồi nên thay đổi.

Bây giờ lại dịu dàng hơn rất nhiều và giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

"Được rồi." Úc Tinh Hòa cắt một miếng băng gạc, đơn giản cố định vào vết thương, ngẩng đầu lên: "Hai ngày nay tốt nhất đừng để dính nước."

Hạ Ấu Đình thu hồi ánh mắt, nói: "Cảm ơn."

Úc Tinh Hòa nhìn thời gian, đã muộn không còn sớm nữa, cô đi đến bên cạnh lấy áo khoác của anh, phát hiện một vài chỗ bẩn, bùn trên cánh tay vô tình cọ lên, cô lấy tay chà một chút, nhưng nó không sạch được, cô ngước lên nhìn anh, "Xin lỗi, quần áo đã bị tôi làm bẩn."

Anh liếc nhìn đầu cô và không quan tâm lắm: "Không sao đâu."

Úc Tinh Hòa vẫn đứng yên, có chút ngượng ngùng, "Để tôi giặt áo giúp anh."

Thực ra chỉ là câu nói khách sáo, không ngờ anh lại đồng ý: "Được."

Anh lấy điện thoại ra, bấm vài lần, chuyển sang giao diện quay số, và đưa nó cho cô: "Nhập số liên lạc, sau khi giặt xong thì gọi, tôi đến lấy."

Ngày mười một tháng mười một là ngày hội mua sắm.

(Bắt đầu từ năm 2009, trang thương mại điện tử Alibaba đã biến ngày 11.11 hàng năm trở thành "Ngày hội mua sắm" với khẩu hiệu "Cho dù không có người yêu, chí ít chúng ta còn có thể điên cuồng mua sắm" vì ngày 11.11 cũng là ngày lễ độc thân. Mặc dù vậy, đối tượng mà ngày hội này nhắm đến không chỉ là hội độc thân mà là tất cả mọi tầng lớp.)

Công việc chuẩn bị đã bắt đầu từ vài tháng trước. Các chính sách ưu đãi tiêu dùng, hỗ trợ mua sắm, dự trữ sản phẩm, áp lực rất lớn đối với bộ vi xử lý mặt sau do lượng truy cập và đơn đặt hàng tăng đột biến phải được lên kế hoạch và triển khai trước.

Cuộc họp trong ngày đã kết thúc.

Năm giờ chiều.

Chị gái Hạ Tư Linh đã về.

Tiểu Mễ không cần Hạ Ấu Đình đến đón.

Anh không rời khỏi công ty ngay, ở trong phòng làm việc một hồi liền nhận được điện thoại của Tần Hạo.

Chỗ cũ.

Tần Hạo hẹn, anh ta lại đến muộn.

Khi anh đẩy cửa bước vào, Hạ Ấu Đình đã ở bên trong, và có một vài người bạn thường chơi cùng nhau.

Có một phòng riêng để họ sử dụng cố định trong KTV, một vài người bạn tụ tập ở đây thỉnh thoảng. Bên ngoài toàn là những thiếu gia và nhân vật của công chúng.

Như thường lệ, đến muộn thì bị phạt ba ly.

Hạ Ấu Đình ngồi trong góc, khoanh đôi chân dài trên chiếc bàn thấp, nửa người dựa vào ghế sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc còn chưa tắt, cánh tay thản nhiên đặt lên tựa lưng phía sau, cả người có vẻ đang thư giãn dễ chịu.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, anh là người mạnh mẽ, dứt khoát và có những quy tắc riêng để làm mọi việc. Đó dường như là mẫu hình của người thành công.

Chỉ bản thân anh mới biết để có được hôm nay khó khăn như nào.

Những người khác của nhà họ Hạ, bề ngoài nhìn trông có vẻ hiền lành, nhân đạo, nhưng thực tế lại là những kẻ theo chủ nghĩa ngầm.

Anh mới hai mươi tuổi mà dựa vào đâu mà có thể tiếp nhận được các lợi nhuận lớn cho Hạ Thị?

Lại được ông cụ Hạ thích?

Năng lực thực sự của anh không đủ để xoa dịu cơn giận của mọi người.

Chỉ có trước mặt nhóm bạn thân hỗn láo từ hồi cấp ba này, anh mới có thể buông thả dây dưa.

Tần Hạo bị đám người giơ lên trừng phạt, anh ta nói lái xe tắc đường nên đến muộn, bị bắt uống một cốc nước chanh khổ qua to, mãi mới thoát được anh ta đi về chỗ Hạ Ấu Đình, huých khuỷu tay anh: "Cậu đang suy nghĩ gì mà thất thần thế?"

Anh hơi híp mắt cắn điếu thuốc trong miệng, một lúc sau mới nói: "Nhớ đến một cô gái."

Tần Hạo sửng sốt, "Chết tiệt! Cô gái nào giỏi mà có thể thu hút được tiểu Hạ tổng thế?"

Hạ Ấu Đình mỉm cười nhạt, nghiêng đầu, lấy bật lửa, thắp sáng những điếu thuốc, nhả ra một làn khói được vây quanh mình mũi và môi, bao phủ lên anh một bầu không khí mơ hồ, làm cho anh giống như cả người, có chút không chân thật nói: "Tôi sẽ không nói cho cậu."

Tần Hạo chửi thầm, liền nhìn thấy trên mặt anh có hai cái vết xước, mà thực ra cũng không còn rõ nữa, nhưng da của Hạ Ấu Đình rất sạch sẽ, nước da rất khỏe, không giống như da của độ tuổi này.

"Cậu bị sao vậy? Cô ấy cào à?"

"Cút đi." Anh xoa mi tâm.

"Bị ông cụ cầm sách đập vào." Tần Hạo khịt mũi, cười hả hê nói: "Ông ấy biết chuyện đó sao?"

"Ừ."

Tần Hạo dụi mắt, rồi tự châm cho mình một điếu thuốc.

"Chẳng qua, cậu thật nhẫn tâm, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người đó có quan hệ rất thân thiết với chú hai của cậu. Bây giờ cậu làm thế chẳng khác nào đắc tội đến chú hai của mình cả." Hạ Ấu Đình không nói, anh hút một hơi rồi dập điếu thuốc luôn, rút điện thoại di động nhìn dưới khung thông báo.

Đã ba ngày Úc Tinh Hòa không liên lạc với anh, trưa hôm nay anh nhịn không được, đã tìm số điện thoại và add WeChat của cô, nhưng vẫn chưa thấy cô đồng ý.

Tần Hạo không thể ngồi yên, chạy tới chỗ đó hát một hồi, Hạ Ấu Đình cầm vào lon bia, mở ra thì điện thoại reo lên rồi mới uống cạn.

Hạ Tư Linh luôn trong tình trạng hỗn loạn, vội nói: "Em bận à?"

"Không, ở Hoàng Triều."

Hạ Tư Linh: "Đúng rồi, chị đang ở quán cà phê ở Tân Nhai. Lớp vẽ của Tiểu Mễ vẫn còn nửa buổi, cách một giờ nữa. Là quán gần Hoàng Triều, chị gửi địa điểm qua cho em, tối nay em đưa con bé về nhà ông nội."

Hạ Ấu Đình đặt lon bia lên bàn: "Sao chị không tự đi."

"Chị gặp một người bạn cũ, nhắc lại chuyện cũ."

Hạ Tư Linh bí ẩn nói, "Em cũng biết đấy. Chị rất vui khi gặp cô ấy. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro