Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MellChoo

Beta: Vàng Anh

-----------

Lại nữa.

Lần trước cũng nói như thế này, nhưng khi Hạ Ấu Đình vừa đến thì gặp phải một cô gái xinh đẹp, còn Hạ Tư Linh chưa nói được mấy câu đã chuồn đi mất, lại lừa anh đến xem mắt.

Hạ Ấu Đình cũng lười hỏi là ai, đồng ý xong rồi lập tức ngắt điện thoại.

Còn tên Tần Hạo bên kia đã rống được hai bài hát như quỷ khóc sói gào bị đuổi về chỗ, đành lấy trái cây sấy khô ăn, thấy Hạ Ấu Đình đứng dậy mặc áo khoác, hỏi anh: "Giờ này về rồi?"

Hạ Ấu Đình đang mặc vào, cánh tay vẫn đang xỏ vào tay áo, nhìn anh ta vài giây, khóe miệng bỗng dưng cong cong lên, "Cho cậu một cơ hội."

Tần Hạo: "Hả?"

Anh cúi đầu gửi địa chỉ lớp học vẽ qua cho Tần Hạo, "Suốt ngày nói đau lòng cho Tiểu Mễ mà không chịu hành động, bây giời đến đó đón con bé đi, đón về quán cà phê Tân Nhai, chị của tôi chờ ở đó."

Tần Hạo và Hạ Ấu Đình, cùng với cha của Tiểu Mễ, Thang Hoài Lễ, ba người họ đã chơi với nhau từ thời trung học cơ sở. Tần Hạo đặc biệt như vậy, thường xuyên hay chơi xấu cùng Tiểu Mễ rồi phá hoại, Tiểu Mễ thích anh ta nhất.

Tần Hạo thật sự cắn câu, bằng lòng đồng ý, cầm điện thoại chạy đi ngay.

Hạ Ấu Đình không kìm được, cười một tiếng, cũng không còn việc gì làm, ung dung ngồi lại, nhóm người bên kia hát hò đủ cả, liền tổ chức đánh bài rồi gọi anh sang chơi.

Kết quả là trong vòng mười phút, Tần Hạo gọi điện thoại đến, anh ta kinh ngạc nói xe của anh ta còn chưa rời khỏi bãi đậu, người phụ nữ ngồi ngồi sau đạp chân ga đâm vào xe của anh ta, hai người bọn họ vẫn đang cãi nhau. Người phụ nữ kia thì khóc lóc đổ tội cho anh ta bắt phải bồi thường như thể người sai mới chính là anh ta.

Hiện giờ tôi không thể đi được, cậu cố thể đi đón Tiểu Mễ, nếu không thì chị Tư Linh sẽ lo lắng, Hạ Ấu Đình mắng thầm: Tên này, không bao giờ có thể trông cậy vào anh ta.

Không thể nào, Hạ Ấu Đình nhìn thời gian, còn mười phút nữa, vội vàng lái xe đến đón Tiểu Mễ.

Xe đi đến quán cà phê Tân Nhai, Hạ Ấu Đình dắt Tiểu Mễ đẩy cửa bước vào.

Sau khi đảo mắt nhìn xung quanh, anh nhìn thấy Hạ Tư Linh ngồi cạnh bên khung cửa sổ kiểu Pháp, và có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện.

Chuông cửa quán cafe vẫn leng keng.

Úc Tinh Hòa liếc nhìn lại, ánh mắt đập vào Hạ Ấu Đình ở cửa, không khỏi bật cười, lộ ra một hàng răng trắng đẹp đều tăm tắp.

Quá xinh đẹp.

Hạ Ấu Đình trông hơi choáng váng.

"Đây." Hạ Tư Linh vẫy tay với họ.

Hạ Ấu Đình bước tới bàn, và ánh mắt anh chạm vào mắt Úc Tinh Hòa, cô gái nhìn anh cười, không chút ngạc nhiên.

Tiểu Mễ chạy đến chào: "Cô giáo Tinh Hòa!"

Úc Tinh Hòa chạm vào mái tóc xoăn nhỏ của cô bé: "Xin chào."

Tiểu Mễ chen vào ngồi bên cạnh Úc Tinh Hòa, Hạ Ấu Đình kéo ghế và ngồi ở phía đối diện.

Hạ Tư Linh tỏ ra rất hào hứng: "Nhớ cô ấy không? Úc Tinh Hòa, cô ấy hiện đang dạy piano tại Tinh Khải, đã lâu rồi chị không gặp cô ấy. Nếu cô ấy không nói chuyện với chị trước, chị đã không nhận ra cô ấy." Hạ Ấu Đình nói, thoáng không vui, "Chúng em đã từng gặp qua."

Cô vẫn không nhận ra anh.

Hạ Tư Linh sững sờ: "Gặp nhau khi nào? Tại sao gặp rồi mà không nói với chị một tiếng?"

Úc Tinh Hòa dần dần không nhịn được nở nụ cười: "Ừm, trước đây ở trường mẫu giáo, chúng em đã gặp qua hai lần."

Người đàn ông đối diện liếc nhìn cô.

Đều là người quen cũ, cùng Hạ Tư Linh huyên thuyên một hồi, rồi hai người ngồi tán gẫu với nhau.

Năm đó hai chị em cùng nhau chuyển trường, em trai học lớp ba, chị gái học lớp sáu.

Hạ Ấu Đình gầy và nhỏ, không thích nói chuyện, không thân thiết với ai và khá thu mình, thường bị bắt nạt bởi những đứa con trai cao lớn và mạnh mẽ. Hạ Tư Linh là học sinh cuối cấp nên phải học rất nhiều, đến nỗi không thể bảo vệ được em trai mình.

Một hôm đi ngang qua, cô ấy phát hiện ra cô bạn cùng bàn của em trai mình có vẻ tốt, một cô bé, dáng người không cao, tay lúc nào cũng cầm thước chỉ trỏ, ngày nào cũng vào ca phân công kiểm tra vệ sinh, trông cô bé rất nghiêm túc và hung dữ và không ai dám trêu chọc cô bé.

Hạ Tư Linh đã bí mật cho Úc Tinh Hòa rất nhiều đồ ăn ngon, và nhờ cô chăm sóc, bảo vệ em trai của mình.

Việc chăm sóc này là ba năm.

Nhắc đến những điều này, như thể mới là ngày hôm qua, Hạ Tư Linh than thở rằng cô ấy yêu những kỷ niệm khi cô ấy lớn hơn.

Một lúc sau, Tiểu Mễ kéo tay áo cô ấy: "Mẹ ơi, con muốn đi tiểu."

Hạ Tư Linh rút vội hai chiếc khăn giấy rồi đưa Tiểu Mễ đi vệ sinh.

Giờ đây chỉ còn lại hai người.

Hạ Ấu Đình nhìn cô gái đang cười bên kia, thở dài: "Nhận ra tôi rồi sao?"

"Muốn xem anh có phản ứng gì." Hạ Ấu Đình sửng sốt: "Em biết trước?"

Cô nhướng mày lên nhìn anh.

Anh nghiến răng: "Giả bộ không biết tôi, đùa tôi sao?"

"Nhỏ mọn, lâu rồi không gặp, trêu chọc anh tí, thấy mặt anh tối sầm mà tôi không nhịn được cười."

Hai người nhìn nhau vài giây rồi cười rộ lên.

Trong lòng không khỏi có chút mất mát, Hạ Ấu Đình đột nhiên thả lỏng rất nhiều, nhìn kỹ cô gái trước mặt mình, cô vẫn như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng hai má lúm đồng tiền, khi cô cười rất ngọt ngào, trông thật thoải mái, vậy mà đã trở thành một giáo viên mẫu giáo, không trách diện mạo này trời sinh bảo sao trẻ em rất yêu thích.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Em về hồi nào?"

"Không lâu, chỉ vài tháng thôi."

"Em về thì làm gì, có đi nữa không?"

Úc Tinh Hòa cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, không trả lời câu đầu tiên, chỉ nói: "Tùy."

Cô nhìn tay anh: "Vết thương thế nào rồi."

"Đỡ hơn rồi."

Úc Tinh Hòa ậm ừ không nói gì.

Tiểu Mễ chạy từ lối đi về, ngồi cạnh Úc Tinh Hòa, rồi lảm nhảm nói về rất nhiều bạn bè trong trường mẫu giáo, Úc Tinh Hòa kiên nhẫn nghe, cô luôn quan sát mắt cô bé, lắng nghe cẩn thận và thỉnh thoảng đặt câu hỏi, Tiễu Mễ càng nói nhiều hơn, nói không ngừng nghỉ."

Hạ Tư Linh kéo Tiểu Mễ lại, ấn xuống ghế: "Được rồi, uống chút nước cam đi." Cô ấy ngẩng đầu lên nói: "Con bé là thế đấy, miệng nói không ngừng."

Úc Tinh Hòa cười: "Cái này rất tốt, trẻ con chỉ muốn giao tiếp nhiều hơn."

Hạ Tư Linh: "Em thích trẻ con thế thì sinh một đứa đi. À! Có bạn trai chưa?"

Úc Tinh Hòa nói: "Vẫn chưa."

Tiếp tục khuấy cà phê.

Hạ Tư Linh rất rõ ràng: "Được rồi, chị sẽ giới thiệu đối tượng cho em."

Cô ấy chỉ vào Hạ Ấu Đình, "Thằng nhóc này cũng độc thân, suốt ngày chơi bời với một lũ khốn nạn. Nếu em thấy phù hợp thì có thể xem xét lại, rồi sắp xếp một buổi nói chuyện."

Hạ Ấu Đình mất kiên nhẫn: "Chị đừng quản chuyện của em."

Nhưng cô bình tĩnh ngồi đối diện trả lời : "Được rồi, em sẽ xem xét."

Hạ Ấu Đình hung hăng trừng mắt với Hạ Tư Linh.

Hạ Tư Linh không thèm để ý, "Em so với khi còn bé dịu dàng hơn rất nhiều, em có nhớ lúc đó đám con trai trong lớp rất sợ em không."

Úc Tinh Hòa cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia sáng không "Lúc đó còn bé, ngang bướng không sợ ai."

Hạ Tư Linh khoác cho Tiểu Mễ một chiếc áo khoác: "Muộn rồi, chị phải đưa con bé về nhà." Cô ấy hỏi Úc Tinh Hòa: "Giờ em sống ở đâu?"

Úc Tinh Hòa nói tên khu mình sống, Hạ Tư Linh gật đầu: "Để thằng nhóc đưa em về, phải đưa về cẩn thận nếu không đừng trách chị."

Bên ngoài trời rất gió, Hạ Tư Linh đưa Tiểu Mễ về, để lại hai người đứng bên đường, tóc mái của Úc Tinh Hòa bị thổi bay hết, cô giữ mạnh cổ áo, cài cúc áo thật chặt.

Đảo mắt nhìn sang một bên, áo gió của Hạ Ấu đình bay phấp phới, áo khoác mỏng màu đen bên trong cũng cởi hai cúc, lộ ra nước da lúa mạch khỏe đẹp.

Cô xoa xoa tay, đặt tay lên môi, "Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi bắt taxi là được, nhà tôi cũng gần đây."

Anh đưa tay ra sau đẩy nhẹ cô về phía trước: "Lên xe."

Anh trực tiếp để cô ngồi vào ghế lái phụ, lái xe ra đường quốc lộ.

Úc Tinh Hòa thở dài: "Sai rồi, nhà tôi ở đằng kia."

"Đường đó là một chiều."

"Ồ."

Đầu đường sáng đèn, đèn neon loé sáng khắp khu phồn hoa đô thị, ánh sáng và bóng tối so le phản lên góc mặt của anh.

Phản chiếu khoảng sáng mờ phía sau, đường nét rõ ràng hơn.

Trên thực tế, khuôn mặt của Hạ Ấu Đình không thay đổi nhiều, Úc Tinh Hòa đã nhận ra điều đó vào ngày hôm đó.

Khi còn nhỏ, anh có khuôn mặt dễ mến, sạch sẽ và tươi tắn, lông mày của anh đầy không muốn thừa nhận thất bại, nhưng đáng tiếc là lúc đó anh rất nhỏ và gầy. Đánh nhau không bao giờ thắng, luôn bị bắt nạt.

Sau bao nhiêu năm, các đường nét trên khuôn mặt anh đã rõ ràng hơn, mất đi vẻ trẻ con của một cậu bé, lại thêm phần nam tính của một người đàn ông trưởng thành.

Phải nói rằng, anh rất đẹp trai.

Dừng đèn đỏ phía trước, xe chậm rãi dừng lại, Hạ Ấu Đình nhàn nhạt nhìn cô: "Nhìn tôi lâu rồi, em xem chưa đủ sao?"

Úc Tinh Hòa có chút xấu hổ, "Tôi không nhìn anh..."

Có vẻ tâm trạng của anh rất tốt, anh mỉm cười.

Trợ lý Sa Thụy gọi tới, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc chỉ sau vài câu nói, đèn xanh phía trước, anh đi qua ngã tư, một tay điều khiển vô lăng dừng lại bên đường, chăm chú nghe điện thoại.

"Việc đó đã xảy ra khi nào?"

Sa Thụy: "Sáng nay, tin tức này đã lan truyền rộng rãi hai giờ trước, bây giờ các tiêu đề phổ biến nhất đều là tin tức này."

Hạ Ấu Đình thoát khỏi giao diện cuộc gọi và nhấp vào Weibo.

Quả nhiên, toàn bộ màn hình hiện lên đều nhãn hiệu LH có hàm lượng hóa chất vượt tiêu chuẩn, sử dụng lâu dài có thể gây ung thư.

Anh cân nhắc một lúc, hỏi Sa Thụy: "Các trung tâm thương mại và cửa hàng khác nói gì?"

Sa Thụy: "Thời gian quá ngắn và chưa có nhà bán hàng nào trả lời."

Hạ Ấu Đình gõ vào mặt sau điện thoại bằng ngón tay, mười giây sau, đưa ra một quyết định: "Tôi sẽ thông báo ngay lập tức, nói rằng Hạ Ấu Đình sẽ ngay lập tức loại bỏ tất cả các sản phẩm chăm sóc da liên quan đến LH cho đến khi có kết quả điều tra. Trong thời gian sớm nhất, sẽ đưa ra câu trả lời thích đáng."

Sa Thụy nói ngay lập tức: "Nhưng LH luôn là một trong ba sản phẩm có doanh số bán hàng cao nhất trong loạt sản phẩm chăm sóc da của chúng ta. Nó sẽ sớm có mặt trong lễ hội mua sắm, bây giờ sản phẩm đã được đưa lên kệ, việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến chúng ta."

"Tôi biết."

Sa Thụy ngập ngừng: "Vậy, phải làm sao."

"Hạ giá."

Sa Thụy thở dài rồi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay."

Hạ Ấu Đình không lái xe ngay sau khi cúp điện thoại, cầm vô lăng gõ ngón tay nhịp nhàng, không biết đang nghĩ gì.

Úc Tinh Hòa thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Anh lấy ra một điếu thuốc trong hộp còn chưa châm, cắn khô môi một lúc, sau đó ném điếu thuốc vào ngăn tủ, khởi động lại xe. "Không có gì, tôi đưa em về nhà trước."

Úc Tinh Hòa thuê một căn hộ, một căn hộ nhỏ hơn ba mươi mét vuông, bên dưới là phòng bếp, phòng tắm, phòng khách, tầng trên là phòng ngủ, tuy không rộng, nhỏ nhắn, nhưng có đầy đủ tiện nghi, cô không trang trí gì nhiều, chỉ trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, sang trọng, đặc biệt phù hợp với những người độc thân.

Xe dừng trước cổng tiểu khu.

Cô bước ra khỏi xe và Hạ Ấu Đình theo sau.

Ngay khi anh bước đến bên cô, cảm giác áp bức ập đến, anh cao hơn cô hẳn một cái đầu.

Úc Tinh Hòa trêu trọc, nhón chân vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của anh, "Anh ăn cái gì mà cao như vậy?"

Hạ Ấu Đình đang bước đột nhiên dừng lại, thái độ của anh gần gũi và bình dị, như thể anh đã quay trở lại nhiều năm trước.

Lúc đó cô cao hơn anh một chút và thường vỗ vào đầu anh như thế này.

Anh nghẹn ngào nhìn cô: "Xem ra đồ ăn ở nước ngoài không tốt nên em vẫn không lớn thế?"

Thực ra trong đám con gái Úc Tinh Hòa không thấp, nhưng so với anh thì cô trông nhỏ bé hơn rất nhiều.

Úc Tinh Hòa nghe vậy cũng không tức giận, lui về phía sau hai bước, cười với anh, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Cô quay người, vừa đi được hai bước, anh đã gọi cô.

Úc Tinh Hòa quay đầu lại, Hạ Ấu Đình lắc lắc điện thoại: "Tôi đã thêm WeChat của em, chấp nhận lời mời đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro