Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vy Vy
Họ lấy hết thịt từ hai ngăn đá ra, máu ở phía dưới đông lại thành một lớp băng đỏ thẫm. Trọng Phong và Hoắc Lập phụ trách dùng búa và rìu để đập tan hoàn toàn tảng băng, nhưng vẫn không có dấu vết của chiếc chìa khóa.
Họ không thể không vào trong phòng trong tìm kiếm.
Không có nhiều thứ trong căn phòng này, thứ duy nhất có thể giấu đồ là một chiếc giường dính máu và hai chiếc thùng gỗ cạnh giường.
Không tìm thấy chìa khóa trên giường, bọn họ đành phải nhấc hai xô máu lên, đi đến bên tủ đá bên ngoài, đổ máu vào ngăn đá từng chút một.
Bằng cách này, họ mới có thể xem có thứ gì ẩn trong máu hay không.
Cuối cùng, chiếc chìa khóa thực sự đã được giấu bên trong.
Sau khi đổ máu ra một chút, một chiếc chìa khóa nhỏ nằm bên trong chiếc xô.
Trọng Phong cầm lưỡi rìu nhặt nó ra, kéo ga trải giường ra và lau nhẹ, rồi trực tiếp bước đến chỗ người phụ nữ.
Tống Tân lo sợ có nguy hiểm nên đã nhặt chiếc rìu bị bỏ một bên đi theo sau.
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, giữa mái tóc dài chỉ lộ ra đôi mắt. Đôi mắt đen phản chiếu một chút ánh sáng màu vàng, khiến cô ta trông vô cùng dọa người .
Hoắc Lập cũng đi theo, cầm cây búa trong tay, một mình đứng cùng Tống Tân bên cạnh Trọng Phong.
Trọng Phong ngồi xổm xuống, cầm ổ khóa trên mắt cá chân của người phụ nữ lên, đưa chìa khóa vào, vặn nhẹ một cái liền nghe thấy tiếng lách cách nhẹ, cứ thế ổ khóa cũng đã được mở ra.
Nguy hiểm mà Tống Tân lo lắng không hề xảy ra, nhưng khi Trọng Phong tháo ổ khóa, một cơn gió lạnh không thể giải thích được đột ngột thổi vào từ cửa.
Nơi này gần như kín gió, trừ một lỗ thông hơi nhỏ trên tường phòng ngoài. Trong trường hợp này không thể nào có cơn gió lớn như vậy được.
Vì thế, cơn gió đến đột ngột này chắc chắn có vấn đề.
Gió lạnh vô cùng, giống như có thứ gì đó kinh khủng sắp ập tới. Tống Tân và Hoắc Lập lập tức nổi da gà, đồng thời gió cũng thổi tung mái tóc người phụ nữ trước mặt.
Vào lúc họ nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, da gà vẫn chưa biến mất lại nổi lên, Tống Tân và Hoắc Lập gần như cùng lúc lùi lại hai bước.
Mặt cô ấy ... chỉ còn máu thịt đỏ au, không còn da thịt!
"Giúp tôi……"
Người phụ nữ không có da thịt kia chầm chậm đứng dậy, vừa đi về phía bọn họ, vừa chậm rãi mở cái miệng đỏ bừng thốt ra hai chữ này.
Trọng Phong đứng trước mặt Tống Tân nhanh chóng rút miêu đao ra, mũi đao chĩa vào cổ họng người phụ nữ.
Nhưng cô ta dường như không quan tâm chút nào, thậm chí còn không thèm nhìn nó, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tống Tân kéo Trọng Phong xuống, trầm giọng nói: "Không được động thủ, cất đao đi trước, chúng ta xem tình hình thế nào rồi nói sau."
Trọng Phong liền cất miêu đao, bảo vệ Tống Tân lui về phía sau vài bước.
Tốc độ của người phụ nữ nhanh hơn một chút, đi được ba bước về phía bọn họ thì dừng lại, đôi mắt dưới màu máu đỏ tươi nhìn chằm chằm bọn họ, cô lại nói: "Giúp tôi..."
Thấy cô ta không có ý tấn công bọn họ, Tống Tân mới thả lỏng người, nói nhỏ với Hoắc Lập, "Có thể miếng da mặt ở bên ngoài kia là của cô ấy."
Hoắc Lập cũng nói: "Để tôi đi lấy thử xem."
Vừa nói, hắn vừa vội vàng xoay người chạy ra ngoài, nhanh chóng đem miếng da mặt đầy bẩn thỉu rơi trên mặt đất đến.
Vi đang cầm một miếng da người nên tay hắn hơi run nhẹ. Loại kích thích thị giác và xúc giác này khiến hắn thật kinh tởm, giống như một con bọ đang bò khắp người.
Nhưng hắn ta không thể không chịu đựng cơn buồn nôn, cầm miếng da lạnh ngắt đi về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn thấy thứ trong tay anh, trên khuôn mặt hoàn toàn không có da có chút biểu cảm. Lẽ ra phải là một nụ cười vui vẻ, nhưng trên khuôn mặt như vậy, dù có tươi cười đến đâu cũng chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy nhào tới với nụ cười như vậy, nắm lấy miếng da mặt trong tay Hoắc Lập, ôm vào lòng như bảo bối, cuối cùng trong miệng nói ra một điều khác lạ: "Mặt của tôi, mặt của tôi..."
Cô ta không ngừng nói cùng một câu hơn chục lần. Sau đó, dưới cái nhìn của Tống Tân và Hoắc Lập, cô dùng tay cầm hai đầu trên dưới miếng da mặt, rồi đắp lên mặt như một chiếc mặt nạ.
Lớp da đó không bị bong ra ngay cả khi cô ta thả ra, nó thậm chí không còn cứng như trước nữa, dường như thực sự dính chặt vào mặt như một chiếc mặt nạ.
Nhưng có thể là do không có gương nên các đường nét trên khuôn mặt cô ta không được căn chỉnh một cách hoàn hảo, khiến cô trông còn kỳ quặc hơn cả khuôn mặt đẫm máu khi nãy.
Một cơn gió lạnh khác thổi qua, mái tóc của cô ta quơ quơ trên đầu như vô số xúc tu.
Hoắc Lập nuốt khan, cắn răng hỏi: "Hừ, cô còn muốn chúng ta làm cái gì?"
"Đưa tôi ra ngoài ..." Cô ta vừa mở miệng nói, lớp da bên ngoài theo động tác đó lại càng thêm lệch.
Hoắc Lập và Tống Tân nhìn nhau, sau đó hỏi: "Chúng tôi cũng muốn chạy trốn, nhưng nếu cửa không mở được thì sao?"
Người phụ nữ dường như cảm nhận được làn da trên khuôn mặt của mình, đưa tay ra chạm vào nó, sau đó nói: "Chờ đã ..."
Chờ đợi?
Hoắc Lập quay đầu nghi vấn nhìn Tống Tân, trầm giọng nói: "Chờ một lát nữa là có thể trực tiếp đi ra ngoài sao?"
Ánh mắt Tống Tân rơi vào chiếc giường đẫm máu, lắc đầu: "Đúng, nếu không đoán sai, cô ta kêu chúng ta chờ tên sát nhân biến thái đó trở về."
Hoắc Lập nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt hơi trầm xuống: "Đúng, đây là tầng hầm. Đương nhiên, cửa cũng đã bị khóa từ bên ngoài! Muốn mở cửa phải đợi người bên ngoài mở cửa ... không cần phải nói, chúng ta sẽ đối đầu trực tiếp với tên biến thái đó sao? "
Hắn vô thức đưa tay ra che cánh tay trái của mình —— có một vết thương ở đây, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Dù đã giải quyết đơn giản vào ngày hôm qua nhưng nó vẫn còn đau, không còn tí sức lực nào.
Tống Tân suy nghĩ một chút, nháy mắt với Hoắc Lập, ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện.
Ba người cùng nhau bước ra phòng ngoài rồi lại đi lên cầu thang, Tống Tân bước vào, nhỏ giọng nói: "Có lẽ cô ta đang nói dối chúng ta. Nhìn cô ta đi, hẳn đã sớm không còn là người nữa, một con quỷ còn có thể bị xích sắt khóa lại hay sao?"
Hoắc Lập nhíu mày: "Chuyện này cũng rất có thể. Có lẽ câu chờ đợi kia là cô ta đang đợi thời cơ thích hợp để tấn công chúng ta. Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Tống Tân lắc đầu, nhất thời không thể nghĩ ra cách.
Ba người im lặng đứng trên cầu thang một lúc, cuối cùng quyết định lục soát hai căn phòng một lần nữa.
Bất kể ma nữ này có đáng tin hay không, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể tìm kiếm manh mối khác.
Đương nhiên, tốt nhất là cô ta đang nói thật, nếu không ở nơi này bọn họ không có chỗ nào chạy trốn, cũng không có thủ đoạn đối phó yêu ma, không phải là đang đợi bị giết sao?
Bọn Tống Tân cũng không tìm hết hai căn phòng, bởi vì khi họ vừa tìm xong cănphòng bên ngoài thì lại có tiếng động từ cầu thang.
“Tiếng mở khóa!” Hoắc Lập thì thào nói.
Tống Tân làm ra vẻ im lặng, chỉ vào căn phòng bên trong, ba người nhanh chóng trốn vào trong.
Còn ma nữ thì đứng giữa phòng như cũ.
Trên cầu thang bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, Hoắc Lập lo lắng hỏi thầm Tống Tân, "Làm sao bây giờ?"
Tống Tân đi về phía bức tường nơi đặt vũ khí, lấy hai con dao sắc bén nhất từ trên cao xuống rồi đưa một con cho Hoắc Lập.
Vừa mới làm xong chuyện này, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân bước xuống cầu thang đi vào phòng.
Ba người đứng ở cách vách bên trong cạnh cửa, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi đến vị trí giường bên ngoài, liền nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống.
Có hai tiếng "hừ hừ" nặng nhọc, tiếp theo là "a" bị bóp nghẹt, nghe như tiếng người bị bịt miệng.
Khi tiếng bước chân lại vang lên lần nữa thì đã không còn nặng nề như trước, có thể thấy rõ người đi vào với thứ gì đó trên lưng.
Tiếng bước chân đến bên cạnh bàn, chân ghế cọ xát hai lần —— có vẻ là đang ngồi xuống.
Tống Tân lặng lẽ đi tới cửa, cẩn thận ló đầu ra ngoài, liếc mắt nhìn bên ngoài.
Do vị trí của cánh cửa, cô không thể nhìn thấy mặt trước của người đàn ông, chỉ biết rằng đó là một người đàn ông rất vạm vỡ.
Hắn ta đang mặc một bộ quần áo khá bẩn, với tấm lưng rộng rãi hướng về phía này. Mái tóc của hắn ta hơi dài và bù xù.
Hắn đang ăn thứ gì đó, trực tiếp lấy hai tay bóc lấy. Tống Tân thấy hai tay hắn thò về phía trước rồi nhanh chóng rụt lại, trong miệng còn phát ra tiếng nhòm nhèm.
Tống Tân nhìn một lát, thấy hắn không quan tâm phía bên này liền hơi hơi hướng bên ngoài xem tình huống bên kia giường.
Nhìn sang đó, cô thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường với một chiếc bao tải ở phần trên cơ thể.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu be ngắn cũn cỡn, đôi chân lộ ra sợi dây quấn nhiều vòng vào người khiến cô chỉ có thể vặn vẹo và vùng vẫy như một loài động vật thân mềm.
Hai tay dưới bao cũng bị trói, miệng bị bịt kín nên chỉ có thể thều thào.
Tống Tân nhíu mày, rụt đầu lại, quay đầu nhìn hai người phía sau, ánh mắt đột nhiên quét qua ma nữ ở giữa phòng.
Trong lòng thầm kêu một tiếng, ánh mắt lập tức rơi vào ma nữ — trước đây, cô hoàn toàn bị khuôn mặt của ma nữ gây chú ý nên chưa từng quan sát quần áo của cô ta. Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy, ma nữ chẳng phải cũng đang mặc một cái váy màu be hay sao? !
Người phụ nữ bên ngoài lại tình cờ mặc giống với con ma này?
Hay ... con ma này và cô ta là cùng một người?
Hoắc Lập kéo tay áo của Tống Tân, ánh mắt hỏi cô đang xảy ra chuyện gì. Tống Tân không nói được gì đành chỉ tay ra ngoài.
Hắn hơi bước về phía trước, đổi vị trí với Tống Tân.
Trong lúc hắn ta đang nhìn ra bên ngoài, Tống Tân thầm đặt ra vấn đề trong lòng.
Nếu ma nữ và người phụ nữ bên ngoài là cùng một người thì hẳn hiện tại đang tái hiện lại mọi chuyện đã xảy ra trước khi ma nữ chết.
Mà những gì ma nữ nói với ba người Tống Tân lúc đầu là "Cứu tôi với".
Có lẽ nào vòng này của trò chơi là muốn người chơi giải cứu người phụ nữ bên ngoài chưa chết trong tay một tên biến thái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh