Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vy Vy
Hoắc Lập nhìn tình hình bên ngoài xong liền có ý kiến giống Tống Tân.
Hắn quay lại, đến bên tai Song Xin hỏi nhỏ, "Chúng ta phải giết hắn hay sao?"
Tống Tân nghĩ thầm, bây giờ đây chỉ là suy đoán của họ, không ai chắc có nên làm hay không. Nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ như phỏng đoán này là có khả năng nhất.
Nhìn thì thật đơn giản, dù sao bọn họ còn có ba người, đối phương chỉ là một tên sát nhân. Ba đấu một, chắc sẽ không thua đâu?
Chẳng qua, quá trình giải mã trong hai vòng đầu không hề khó, phần khó nhất luôn là khi người chơi giật được đạo cụ vô địch ở phút cuối. Bây giờ họ chỉ còn lại ba người cuối cùng, thế chỉ cần hoàn thành phần mật thất phía trước này thôi.
Cô suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Làm đi."
Hoắc Lập cười khan đứng thẳng lên, cầm dao nhìn Trọng Phong phía sau Tống Tân.
Tống Tân biết hắn muốn Trọng Phong đi trước, hắn có vết thương trên người, làm vậy cũng đúng.
Cô quay đầu lại gật đầu với Trọng Phong. Trọng Phong đi về phía trước, mặt trước bước ra ngoài cửa, mặt sau rút miêu đao ra.
Hoắc Lập theo sau Trọng Phong, Tống Tân là người cuối cùng.
Phía trước Trọng Phong bước hai ba bước liền ra khỏi cánh cửa, người đàn ông vẫn đang ăn cơm ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng bước chân mà chầm chậm đứng lên.
Khi hắn quay đầu lại, Tống Tân nhìn thấy gương mặt kia không khỏi kinh ngạc.
Khuôn mặt của tên sát nhân biến thái này cũng khủng khiếp y như những gì hắn đã làm —— hóa ra nó được ghép lại bằng hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau!
Trên mặt hắn có vết khâu vô cùng rõ ràng, hai miếng da mặt nửa bên trái phải được khâu lại thành một miếng lộn xộn.
Nhưng không giống như ma nữ, lớp da trên mặt hắn còn có thể coi là mặt nạ da người.
Sau khi ma nữ lấy được lớp da mặt, phần da trên mặt cô ta giống như một chiếc mặt nạ, Nhưng phần da trên mặt của kẻ sát nhân lại như một chiếc mặt nạ buộc chặt vào khuôn mặt cùng với sợi chỉ ở giữa.
Phần trên vừa vặn hơn vì có dây buộc, mắt của anh ấy còn có thể nhìn ra qua lỗ mắt phía trên, còn phần dưới thì nằm lỏng lẻo ở đó. Khi hắn thở sẽ cúi thấp mắt xuống. Một nửa khuôn mặt dưới của hắn ta cứ thế bị thổi bay ra ngoài.
Kỳ thực có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn dưới lớp da này, nhưng không biết tại sao lại dùng da người này để che lại.
Da người dường như đã hết giá trị sử dụng, trên đó còn xuất hiện một vài vết đốm có dấu hiệu mục nát.
Thấy được một khuôn mặt như vậy, Tống Tân và Hoắc Lập còn có chút kinh hãi. Chỉ có Trọng Phong không cảm thấy gì, vung miêu đao ra chém lên.
Bản thân miêu đao đã cực kỳ sắc bén, cộng với sức vung của anh, một khi nhát đao này chém vào người thì nhất định sẽ khiến đối phương bị thương nặng!
Không chỉ có Tống Tân nghĩ như vậy, mà ngay cả bản thân Trọng Phong cũng nghĩ thế.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo nằm ngoài dự đoán của họ —— khi nhát đao kia chém xuống, tên sát nhân phía đối diện đã trực tiếp đưa tay ra, tay không bắt lấy miêu đao!
Điều bất ngờ hơn nữa là con dao dù bình thường chỉ cần một nhát chém đã đứt lìa cánh tay nhưng lần này một vết thương cũng không có!
Lòng Tống Tân và Hoắc Lập đồng thời trầm xuống.
Tên sát nhân kia phát ra tiếng cười quái dị, bóp lấy miêu đao, giật mạnh về phía mình.
Trọng Phong đấu với hắn không được, đành dùng sức tiến lên phía trước một bước, sau đó dùng chân phải đá vào ngực hắn.
Dấu giày đỏ để lại trên bộ quần áo tồi tàn màu xám, một cước này đá vào ngực còn phát một tiếng vang lớn.
Nếu người bình thường bị đá một cú như vậy, nhất định sẽ liên tục lùi lại hoặc ngã xuống đất.
Nhưng ... tên sát nhân kỳ lạ này không phải là người thường.
Sau khi lãnh một đòn nặng nề, hắn vẫn có thể đứng vững tại chỗ, bất động, ngay cả miêu đao trong tay cũng không buông.
Trọng Phong lập tức nhận ra đối thủ trước mặt hoàn toàn khác với những người trong quá khứ.
Anh tấn công một lần nữa, hét lên với Tống Tân: "Nhân lúc này ra khỏi đây ngay!"
Tống Tân còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Lập đã xoay người chạy đến bên giường, vội vàng cởi dây trói trên người cho người phụ nữ.
Tống Tân rất lo lắng cho Trọng Phong, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi theo Hoắc Lập cứu người phụ nữ.
Cả hai nhanh chóng cùng nhau lấy sợi dây và bao tải ra khỏi người phụ nữ kia.
Lúc Tống Tân đang cởi trói hai tay sau lưng, một tiếng vang lớn phát ra sau lưng cô.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy lưng Trọng Phong đập mạnh vào tủ đông!
Miêu đao trên tay anh bây giờ cũng đã bị kẻ sát nhân kẹp chặt vào người.
Lòng Tống Tân chợt căng thẳng, rút ra một cây kim châm nhắm thẳng vào mắt tên sát nhân.
Nhưng hắn vừa chớp mắt một chút, kim đâm vào mí mắt, không thể xuyên qua lớp da mỏng mà đâm vào mắt.
Tên sát nhân ma quỷ kia sinh ra một tiếng cười quái dị, ném miêu đao xuống đất, vươn tay rút kim châm ra, xoay người đi về phía Tống Tân.
Thân hình cao to kia giống như một ngọn núi lớn, vừa đi qua khỏi chính giữa đèn, liền chặn mất ánh sáng, khiến bóng tối bao trùm lấy Tống Tân, Hoắc Lập và người phụ nữ đang run rẩy kia.
Tống Tân đang muốn sử dụng một đạo cụ khác thì Trọng Phong đã đuổi theo từ phía sau, nắm lấy phần tóc hơi dài ở sau đầu hắn, dùng hai tay kéo người phía trước lại.
Cùng lúc đó, Trọng Phong nâng chân phải chống lên thắt lưng tên sát nhân khiến cơ thể cứng ngắc của hắn đổi thành một tư thế đòi hỏi sự linh hoạt cao.
“Mau lên!” Trọng  Phong hét lên một tiếng, sau đó dùng tay ôm chặt lấy cổ tên sát nhân.
Hoắc Lập nhân lúc này trực tiếp bế người phụ nữ lên, hét một tiếng đi về phía cầu thang.
Tống Tân chạy theo hắn một đoạn, dừng lại dưới cầu thang, dùng "Bàn phím giết người".
Khi chiếc bàn phím nặng hơn bình thường xuất hiện trên tay cô, kẻ sát nhân cũng đồng thời thoát khỏi xiềng xích của Trọng Phong, nặng nề phát ra một tiếng gầm.
Hai tay hắn nắm lấy cánh tay của Trọng Phong, vừa dùng sức kéo nó ra, vừa mạnh mẽ bẻ ra ngoài. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng tách nhẹ nhàng, cánh tay phải của Trọng Phong —— liền bị gãy.
Mặc dù trên mặt Trọng Phong không có biểu cảm gì cũng không cảm thấy đau đớn nhưng Tống Tân lại cảm thấy trong lòng chợt nhói đau.
Khi nhấn các chữ cái trên bàn phím, cô ấy hét lên, "Đừng đánh với hắn nữa, mau lại đây! Mau!"
Trọng Phong liền chạy về phía cô. Lúc anh vừa chạy khỏi kẻ sát nhân, Tống Tân lập tức nhấn mạnh phím cách trên bàn phím.
Một ký tự hình vuông khổng lồ nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu của kẻ sát nhân, đập xuống.
Cùng lúc đó, Trọng Phong một chân đá vào miêu đao nằm trên mặt đất, bắt chính xác bằng tay trái, tiếp tục chạy về phía Tống Tân.
Hình vuông to đùng rơi vào đầu tên sát nhân kia, khi nó thực sự nện vào, hắn còn không chống trả, né tránh hay ẩn nấp, hơn nữa … cũng không bị thương dù chỉ một chút.
Đây căn bản không thể lấy sức của một người mà đối phó với một con quái vật!
Kẻ sát nhân rũ tóc xuống, đi về phía bọn Tống Tân.
Tống Tân nhấn thêm một chữ, hét lên với Trọng Phong: "Anh đi trước, em đến ngay!"
Trọng Phong tự nhiên cũng không chịu đi trước một mình, đem miêu đao thu lại. Sau đó cúi người, dùng tay trái vẫn còn dùng được bế Tống Tân lên.
Tống Tân đang đối mặt với tên sát nhân thì cảm thấy vòng eo đang căng cứng của mình bị nâng lên.
Trọng Phong một tay ôm cô chạy lên cầu thang, nhưng sau khi Tống Tân phản ứng lại cũng tiếp tục sử dụng bàn phím gõ từng chữ một.
Mặc dù những thứ đó không gây hại gì cho tên sát nhân, nhưng có thể khiến hành động của hắn bị trì hoãn một chút.
Cho đến khi phải rẽ qua góc tường không thể nhìn thấy gì, Tống Tân mới bất đắc dĩ dừng tay lại.
Cô quay đầu nhìn lên trên, cánh cửa đang mở —— kẻ sát nhân quay lại đây thì không thể khóa cửa từ bên ngoài, bên trong cũng không có khóa nên chỉ có thể để cửa mở.
Ôm Tống Tân trong tay, Trọng Phong một bước tiến lên hai tầng. Vài giây sau cũng thuận lợi chạy ra khỏi cửa.
Tống Tân lập tức thu lại đạo cụ, dùng sức đóng cửa lại, thấy trên cửa có treo một ổ khóa chưa mở, cô nhanh chóng bẻ khóa.
Khi cô vừa khóa lại, bên trong liền vang lên tiếng đập cửa.
Cùng lúc đó, một âm thanh vang lên.
"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành xuất sắc vòng 3 của trò chơi, chúng ta chuẩn bị bước vào phần lấy vật phẩm ~ Các bạn phải cảm ơn chúng tôi đó nha, số lượng người chơi trong vòng này quá ít, chúng tôi không đành lòng lại có người chết, nên tạm thời giảm đi một nửa khó khăn á ~ "
Tống Tân cười lạnh, nói thật là dễ nghe, cái gì mà không đành lòng, rõ ràng là mèo vờn chuột, chỉ cần đồ chơi còn sống là có thể khiến chúng vui vẻ hơn.
Tiếng đập cửa ở cửa tầng hầm cũng đột ngột dừng lại khi tiếng thông báo vang lên. Tống Tân cũng không nghĩ nhiều, vỗ vỗ cánh tay Trọng Phong ra hiệu cho anh đưa tay ra, quan tâm nói: "Cánh tay anh bị thương rất nặng."
“Em không sao là được.” Trọng Phong cười cười, vẫn là dáng vẻ ngơ ngác như trước.
Tống Tân kéo cánh tay lên vừa nhìn, liền thấy phía dưới khuỷu tay yếu ớt rũ xuống, trong lòng có chút đau đớn: "Cũng may là ngươi không cảm thấy đau, ít nhất cũng tốt cho bây giờ."
Trọng Phong đưa tay trái lên vỗ nhẹ lên đầu cô, dịu dàng cười nói: "Không sao."
“Được rồi, nếu muốn thể hiện tình cảm thì đợi đến khi trò chơi kết thúc đi.” Hoắc Lập bước tới, đưa hai tấm thẻ cho họ: “Người phụ nữ kia đổi thành thế này rồi.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn xuống cánh tay của Trọng Phong, vươn tay vỗ vỗ vai anh, nói: "Tuy rằng anh suýt chút nữa giết chết tôi, nhưng lần này lại cứu tôi, chúng ta huề nhau."
Tống Tân lấy tấm thẻ nhét vào túi Trọng Phong, thầm nghĩ, số phận đôi khi thật vô thường, những người cô mong còn sống đều mất, hoàn toàn không có người nào có thể sống đến cuối cùng.
Cô cười bất lực, kéo Trọng Phong sang một bên ngồi xuống, sau đó lấy ra một con dao găm cắt một vòng quần áo đặt xuống, cố gắng quấn lấy khuỷu tay anh lại.
Thấy vậy, Hoắc Lập liền cởi áo thun của mình đưa cho Tống Tân, hùng hổ nói: "Cầm lấy đi, tùy tiện dùng! Có thể cùng nhau hoàn thành trò chơi cũng coi như có duyên. Nếu có thể lại trong tương lai thì cũng đừng có giết tôi là được. "
Tống Tân cười nói: "Đừng lo, sau này nếu có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh