Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vy Vy
Khói từ chiếc xe nghiêng lên theo làn gió nhanh chóng tan biến giữa không trung.
Tống Tân cuối cùng cũng kìm được nước mắt, bóp mũi thật mạnh để xua đi cơn đau lòng khó chịu.
Lúc này, một tia sáng trắng chói lọi lại lóe lên, khung cảnh cuối cùng mà Tống Tân nhìn thấy chính là chiếc xe màu đen đã hoàn toàn biến dạng kia.
Khi trở lại lối đi sạch sẽ và yên tĩnh, cô thậm chí còn có chút cảm kích, may mắn thật, trò chơi này lại có một màn như vậy, cho phép cô gặp lại cha mẹ mình sau nhiều năm.
"Con là người đầu tiên đi ra."
Giọng nói của bà lão từ sau lưng Tống Tân, cô quay lại, thì thấy toàn bộ lối đi đều trống rỗng, trừ hai người họ, ngay cả màn sương trắng cũng biến mất không còn tăm tích.
Tống Tân nhìn bà chằm chằm một lúc, thốt ra từ trong cổ họng chết lặng của cô: "Vậy thì bây giờ, tôi có thể khóc không?"
Bà lão gật đầu, Tống Tân liền ngồi xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cuối cùng nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.
Nhưng cô nhanh chóng lau nước mắt, nhìn lên hỏi: "Bà ơi, anh ấy thế nào rồi, lẽ ra anh ấy không có nước mắt, sao anh ấy vẫn chưa chịu ra?"
Bà lão cười hiền hậu nói: "Con có biết trong trò chơi này, ngoài nước mắt, trong đó còn có cả máu không?"
"Nhưng anh cũng không có máu mà." Tống Tân đứng lên, không biết tại sao, cô đột nhiên có chút chột dạ.
"Xem ra thằng bé không nói cho con biết rồi." Đường hằn sâu nhăn lại nơi khóe mắt bà lão, đôi mắt long lanh kia nhìn Tống Tân chằm chằm: "Nó có máu ở nơi quan trọng nhất. Nếu mất đi thì sẽ chết."
Chuyện gì vậy? Tống Tân chỉ biết nếu bị thương dẫn đến yếu đi thì sẽ chết, nhưng không ngờ trong người anh lại có máu!
Trái tim cô chùng xuống, giọng cô thay đổi một chút rồi nói tiếp: "Nhưng ... anh ấy không có ký ức đau buồn, anh ấy sẽ không thể chết trong ký ức. Anh ấy sẽ ổn thôi."
Bà lão cười cười, vẻ mặt trong mắt Tống Tân đột nhiên có chút kỳ quái.
Bà chậm rãi nói: "Ai nói với con rằng trong màn sương trắng này chỉ có ký ức? Đối với người không có ký ức, đương nhiên cứ để hắn ta đi vào ảo ảnh. Lấy thân phận của nó, chỉ cần đi vào ảo ảnh có con, hơn nữa bên trong còn rất nguy hiểm, vậy là đủ. "
"Không thể nào! Anh ấy sẽ không chết!" Tống Tân chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, còn chưa kịp nghĩ tới, liền vươn tay túm lấy cổ áo của bà, lạnh lùng nói: "Bà mau thả anh ấy ra. Anh ấy chỉ là đạo cụ của tôi thôi, tôi đã vượt qua màn chơi này rồi, anh là một đạo cụ cũng nên trực tiếp thông qua mới đúng! "
Bà lão đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Tống Tân, bóp lấy cổ tay Tống Tân một cái thật mạnh.
Bà thả tay Tống Tân ra, cúi đầu chỉnh lại cổ áo, sau đó cười nói: "Không phải cô vừa nói hắn là bạn của cô sao?"
Tống Tân liếc nhìn cổ tay sưng đỏ của mình, nghiêm nghị nói: "Nếu tôi coi anh ấy là bạn mà lại để anh phải trải qua nguy hiểm, thì thà để anh ấy luôn là đạo cụ của tôi!"
Bà lão cười híp mắt nhìn Tống Tân, ánh mắt sắc bén: "Cô gái nhỏ, cô cho rằng chỉ cần nói vài câu, tôi liền có thể cho hắn ta ra ngoài bất chấp quy luật sao? Tôi xin lỗi, trong trò chơi này hắn ta đang là một người chơi, vì vậy hắn phải trải nghiệm mọi thứ mà một người chơi cần phải trải qua. Về việc liệu có thể sống sót cuối cùng hay không, đó là tùy thuộc vào bản thân hắn ta. "
Tống Tân nắm chặt tay, hận không thể rút dao ra bức bà thả người, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: "Vậy tôi có thể vào tìm anh ta được không?"
"Đương nhiên là không." Bà lão trở lại vẻ ngoài nhân hậu, nhưng những gì bà ta nói khiến trái tim Tống Tân như rơi xuống đáy vực.
Cô nghĩ nghĩ một chút, hét to tên Trọng Phong, nhưng rõ ràng là vô ích.
Cô thực sự lo lắng cho Trọng Phong, người máy trí năng ngốc nghếch kia, chỉ cần cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào, anh nhất định sẽ là người đầu tiên đứng trước mặt cô ... Kỳ thật cô có thể ngăn cản anh mạo hiểm, cũng có thể cố hết sức không kéo hắn tụt về phía sau, nhưng cô trong ảo tưởng có lẽ sẽ ngược lại, hẳn là để cho Trọng Phong chết ở trong đó!
Chỉ cần người giả dạng cô cố ý tiếp cận chỗ nguy hiểm nhất, Trọng Phong nhất định sẽ đi đến ngăn lại mọi nguy hiểm, cho dù làm như vậy có thể giết chết anh.
Trọng Phong thật ngốc, nếu ảo giác khiến cô và anh vào cùng một cảnh, anh nhất định sẽ cho rằng đó là của cô!
Làm sao bây giờ? Cô thực sự không thể giúp anh sao?
Tống Tân lo lắng đi đi lại lại, trong lòng khó chịu như lửa đốt, đi được vài vòng, cô dừng lại trước mặt bà lão, nhìn bà chằm chằm nói: "Nếu anh ấy chết, tôi nhất định sẽ giết bà."
"Ngoan ngoãn chờ ở đây đi," bà lão có vẻ không để ý đến những gì vừa nói, cười nói: "Tuy rằng hắn trước mặt ngươi luôn là một dạng cực ngu ngốc, nhưng -- cô đừng nghĩ người máy trí năng đều sẽ như thế."
Tống Tân sững sờ một lúc, trong lòng như nhìn thấy một tia hy vọng.
Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, bước sang một bên ngồi xuống, hai tay ôm chặt trước đầu gối, vô cùng hồi hộp chờ đợi.
Vài phút sau, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ trong hành lang, vài giây sau liền ngửa mặt ngã xuống.
Tống Tân ngay lập tức đứng dậy, ngay khi cô nhìn thấy chiếc áo khoác rách nát và những vết thương khắp người của Trọng Phong, nhịp tim của cô gần như dừng lại.
Phải mất mấy giây cô mới định thần lại, chạy nhanh về phía trước, dựa vào bên người ôm đầu anh, lo lắng hỏi: "Trọng Phong, anh sao rồi?"
Trọng Phong hai mắt khép hờ, lộ ra vẻ buồn ngủ, nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng với Tống Tân, lắc đầu nói: "Anh không sao, đừng lo lắng."
Anh nâng cánh tay đầy sẹo của mình lên, từ từ tiến về phía đầu của Tống Tân, cố gắng đưa tới xoa nhẹ vào đầu cô.
Tống Tân bắt lấy tay anh đè lên đầu mình, hỏi: "Anh chảy máu à? Chắc chắn là không đâu đúng không?"
"Không." Anh cười nói: "Anh nhận ra rồi, người đó không phải em..."
Tống Tân mũi đột nhiên đau nhức, nước mắt vừa nhịn không được lâu lại trào ra.
Cô không dám hỏi thêm, gật đầu lia lịa nói: "Được rồi, chỉ cần biết anh không sao là được rồi. Anh mau ngủ đi, em ôm anh ngủ."
Đôi mắt khép hờ của Trọng Phong hoàn toàn nhắm lại, Tống Tân ngồi xuống, gối đầu lên đùi mình để anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Sau đó, cô mới bắt đầu nhìn kỹ thân thể anh, nhìn thoáng qua, trên người anh có ít nhất năm mươi vết thương.
Toàn bộ quần áo đã gần như trở thành một mảnh vải vụn, khắp nơi đều có những khe hở lớn nhỏ. Trong nháy mắt Tống Tân có thể nhìn thấy thân thể của anh, vết thương nông nhất cũng sâu hơn một cm, vết thương sâu nhất là ở bụng.
Nếu là người, độ sâu này đủ để nhìn thấy mỡ và các cơ quan nội tạng.
Tống Tân không đành lòng nhìn nó, nhưng cô phải giúp anh giải quyết. Cô lấy ra một con dao găm cắt quần áo rách nát của anh ra, chọn phần còn dùng được nối nó thành một dải dài, rồi quấn quanh bụng anh nhiều vòng.
Giúp anh xử lý vết thương, không bằng nói ... là giấu vết thương để cô không nhìn thấy.
"Tôi đã nói rồi, người máy trí năng cũng không ngu ngốc đến vậy đâu." Bà lão bước đến gần Tống Tân, nhìn xuống Trọng Phong, chậm rãi nói: "Tuy nhiên, hắn có thể nhận ra người đó không phải là cô, điều đó có nghĩa là trong suy nghĩ của anh ấy, cô luôn đối xử tốt với hắn."
Tống Tân lau nước mắt ẩm ướt quanh mắt, ngẩng đầu hỏi bà: "Bà còn biết gì về người máy trí năng hay không, có thể nói hết cho tôi nghe được không?"
Bà lão cười lắc đầu: "Thực sự xin lỗi, tôi không biết điều gì khác cả."
Vừa nói xong, Sử Văn liền xuất hiện.
Anh đứng đó vài giây rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, khi bắt gặp Tống Tân đang ngồi dưới đất, Tống Tân thấy ánh mắt anh đầy phiền muộn, đôi mắt rất đỏ.
Sau một lúc, anh ta giơ tay ấn mạnh vào mắt mấy lần, thở ra một hơi dài rồi nói: "Cuối cùng thì tôi cũng ra rồi."
Tống Tân không hỏi anh đã trải qua chuyện gì, chỉ nói nhỏ: "Anh có thể nghỉ ngơi một lát."
Ánh mắt của Sử Văn rơi vào trên người Trọng Phong, nhìn thấy trên người anh đầy thương tích, anh ta hơi nhíu mày, có vẻ như có chút quan tâm, nhưng ngay sau đó vẻ mặt quan tâm của anh ta liền biến thành nghi ngờ, chỉ vào Trọng Phong, thấp giọng hỏi: "Miệng vết thương hắn thế nào mà ... "
Anh ta còn chưa kịp hỏi xong đã bị Tống Tân cắt ngang: "Không có máu sao? Ta cũng thấy kỳ quái. Sau khi đi ra, anh ấy chỉ nói đã dùng đạo cụ rồi ngất đi."
Sử Văn đi tới bức tường đối diện ngồi xuống, tỏ vẻ không nghi ngờ gì, xoa xoa thái dương vài cái, nhắm mắt lại nói: "Nếu nói như vậy, anh ta là người đi ra đầu tiên."
"Ừ." Tống Tân nói: "Tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một chút rồi nói chuyện sau."
Sử Văn không nói nữa, dựa đầu vào tường, hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền, nhưng vẻ mặt càng thêm sầu não.
Khoảng ba phút sau, Nghiêm Tĩnh đi ra.
Ngay sau khi cô ấy xuất hiện trong hành lang, vừa lúc nhận ra đây là đâu, cô ấy ngay lập tức ngã xuống đất bật khóc lớn.
Tống Tân vươn tay bịt tai Trọng Phong, không nói gì.
Một lúc sau, Tiết Thịnh bước ra.
Toàn thân bẩn thỉu, thậm chí tóc tai bù xù, không biết bên trong đã trải qua chuyện gì, nhìn đặc biệt xấu hổ.
Khoảng mười phút sau khi anh ấy bước ra, các người đã nghỉ ngơi xong bắt đầu bàn tán về tình hình bên trong.
Nhưng cho dù là Sử Văn hay Nghiêm Tĩnh, họ chỉ nói rằng họ đã nhìn thấy những điều khiến họ buồn, sau đó, họ gần giống như Tống Tân, chợt nhận ra rằng những giọt nước mắt là thứ họ muốn tránh.
Về những kỷ niệm buồn đó là gì thì họ không nhắc đến, cũng không ai muốn hỏi.
Điểm khác biệt giữa Tiết Thịnh và họ là những gì cậu trải qua không phải là ký ức đau buồn, mà là ảo ảnh.
Cậu ta bước vào một chiến trường cổ xưa, trong khi những người lính khác mặc áo giáp, vung giáo và kiếm, anh ta vẫn mặc bộ quần áo hiện tại, vũ khí của cậu chỉ là một con dao và một cây kim của con ong.
Cậu thấy binh lính bị quân địch đột kích chết, máu tươi bắn tung tóe lên cao, cậu nhanh chóng nhận ra đó là thứ mà mình cần tránh, hoặc là tránh bị thương, chảy máu.
Nhưng trên chiến trường nhiều người như vậy, khó tránh khỏi hoàn toàn những vết máu bắn tung tóe xung quanh, hai phút sau, trên người hắn đã dính giọt máu đầu tiên.
Lúc đó cậu đã nghĩ mình sẽ chết nhưng mọi chuyện trước mắt vẫn diễn ra, chưa hề cuất hiện dấu hiệu kết thúc nên cậu lại nghĩ rằng mình không được để chảy máu.
Vì vậy cậu bắt đầu chạy trốn, chạy trốn khắp nơi trên chiến trường, thậm chí là còn nằm xuống giả vờ chết, cảm giác qua lâu thật lâu sau mới bước ra ngoài.
Khi họ vừa nói xong, Trọng Phong rốt cuộc cũng tỉnh dậy, Tống Tân ở bên cạnh nhìn thấy một số vết thương nhỏ trên cơ thể đã lành, nhưng những chỗ bị thương nặng hơn không có dấu hiệu hồi phục lại.
Có lẽ là bởi vì bọn họ nhìn thấy hắn như vậy, ba người đều nhịn không được hỏi hắn tại sao vết thương lúc này không chảy máu.
Tóm lại, họ đã vượt qua màn này mà không gặp nguy hiểm gì cả.
Bà lão đứng một bên nhìn thấy từng người đứng lên mới mở miệng nói: "Lời nhắc nhở cho màn tiếp theo là ..."
Dưới ánh mắt của các người chơi, bà đột nhiên không phát ra âm thanh.
Mọi người chỉ thấy bà mở miệng ra chứ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Nghiêm Tĩnh cau mày nói: "Bà đang nói cái gì vậy, chúng tôi đều không nghe thấy gì cả."
Bà lão mỉm cười bí ẩn, chỉ về phía họ: "Tôi đã nói hết những điều cần nói rồi, ai có thể hiểu thì đương nhiên sẽ hiểu. Một cửa này đã có người bị thương nên đi về phía trước đi, có một phòng chờ ở đó, mau đến đó nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy đi tiếp. "
Bà ta nói xong liền đột ngột biến mất.
Tiết Thịnh vừa gọi "Này" một tiếng, những từ còn lại cũng dần nuốt xuống.
Các người chơi không có lựa chọn nào khác, tiến lên phía trước.
Mặc dù Trọng Phong không cảm thấy đau, nhưng để che giấu mọi người, Tống Tân đã giúp anh đi theo phía sau ba người, bước đi chậm rãi.
Áo của Trọng Phong đã không còn, chỉ có thể để lộ nửa người phía trên. Trên người chiếc quần tây đen cũng có rất nhiều vết cắt, may mà vẫn có thể mặc được, cũng không phải hoàn toàn xuyên thấu.
Khi họ đi về phía trước, Tiết Thịnh không ngừng quay đầu nhìn về phía Trọng Phong, nói với Sử Văn giọng đầy ghen tị: "Giá mà em có được cơ bắp của anh ấy, nhìn cơ bụng tám múi đó đi ... "
Sử Văn cười nói: "Chờ anh ấy khỏe lại, em có thể đến hỏi xem ngày thường cậu ấy tập thể hình thế nào."
Đi về phía trước khoảng hai phút, họ thấy có một cánh cửa ở bức tường bên trái lối đi, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong.
Đó là một căn phòng, trên ba mặt vách tường có năm căn phong nhỏ, có nghĩa là năm người chơi đều có một phòng, vẫn còn một ít nước và thức ăn trong sảnh chính.
Sau khi thảo luận xong, bọn họ quyết định nghỉ ngơi nửa tiếng rồi rời đi, tuy rằng vết thương của Trọng Phong có vẻ nghiêm trọng nhưng bọn họ cũng không có nhiều thời gian để trì hoãn, nhiều nhất cũng chỉ có thể nghỉ ngơi lâu như vậy.
Thời gian quả thực là hơi ngắn, nhưng nửa giờ đã tốt rồi.
Tống Tân dìu Trọng Phong bước vào một trong những căn phòng, thấy có một căn phòng nhỏ, bên trong là một chiếc giường với một bộ quần áo sạch đã gấp sẵn để phía trên.
Cô còn đang lo lắng không có quần áo để che đi vết thương trên người của Trọng Phong, nếu người khác thấy khả năng hồi phục của anh bất thường như vậy, có thể sẽ gây ra phiền phức không đáng có.
Thật tuyệt khi có quần áo để mặc ngay bây giờ.
Sau khi Trọng Phong bước vào phòng liền quay người đóng cửa lại, không hề kêu Tống Tân giúp mình nữa, anh bước tới mặc quần áo trên giường, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tống Tân.
Tống Tân sững sờ một lúc mới nhận ra mình nên tránh đi, nhanh chóng quay đầu lại nhìn tấm cửa.
Một lúc sau, một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô hai cái, sau đó nở một nụ cười nặng nề: "Anh thật sự không sao mà, đừng cau mày."
Tống Tân quay lại, nói với vẻ bất lực: "Anh nghĩ em bị mù à? Lên giường nằm đi. Em ra ngoài lấy đồ cho anh ăn. Chỉ khi ăn no rồi thì mới có thể sớm hồi phục."
Lúc Trọng Phong ăn, anh chỉ đơn giản nói với Tống Tân những gì mình gặp phải.
Đúng như Tống Tân đoán, vừa mới bước vào màn sương trắng không lâu thì anh đã tiến vào một ảo cảnh có cô, bởi vì ngay từ đầu anh đã nhìn thấy cô bên cạnh mình nên liền coi cô là thật không chút nghi ngờ gì.
Trong ảo ảnh này rất nguy hiểm. Họ dường như đang ở trong một ngôi mộ cổ. Có một mũi tên trên tường để hướng dẫn họ đi đâu, nhưng ngay sau đó "Tống Tân" lại bước phải một cơ quan, vách tường lập tức xuất ra nhiều con dao đến.
Anh lập tức bảo vệ cô sau lưng, sau đó rút ra một miêu đao ra đỡ những lưỡi dao sắc bén, nhưng vẫn còn một phần không thể ngăn được nên đã bị thương một ít.
Sau khi hoàn thành đoạn đường này, họ đi vào đoạn đường tiếp theo, "Tống Tân" liền kêu anh đi trước xem có nguy hiểm nào không.
Ngay từ đầu, anh đã sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm thay cô nên đã bước tới mà không cần suy nghĩ, nhưng lại gặp phải những đòn tấn công bằng lưỡi dao sắc bén hơn lần trước.
Lần này, không chỉ các bức tường bên trái, bên phải mà còn xuất hiện các cạnh sắc nhọn ở phía trên và dưới lòng bàn chân.
Chúng dày đặc như mưa, cho dù anh vung miêu đao chống cự nhanh thế nào cũng không thể hoàn toàn chặn lại, chính tại đây anh liền bị thương rất nặng, vết thương ở bụng cũng từ đây mà ra.
Khi mọi việc xong xuôi, khắp người anh đã nhanh chóng xuất hiện nhiều vết thương lớn nhỏ.
Do vết thương quá nặng nên tuy không gây tử vong nhưng lại rơi vào trạng thái nửa mê, nửa tỉnh.
Sau đó, họ bước vào lối đi cuối cùng, ở cuối lối đi có ghi chữ "Lối thoát".
Lúc này, "Tống Tân" vẫn bảo anh vào trong tìm đường.
Trọng Phong đã bước vào lối đi được hai hoặc ba bước, nhưng anh lại dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Cô ta chỉ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trọng Phong ngay lập tức nhận ra cô ta là giả, nói: "Cô không phải là cô ấy."
Ngay sau đó, anh liền từ bên trong đi ra.
Trọng Phong sau khi ăn xong liền nằm trên giường, nhìn Tống Tân giúp mình đắp chăn bông, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Bởi vì anh biết em sẽ quan tâm đến vết thương của anh."
Tống Tân bật cười: "Chỉ có vậy thôi à? Còn gì nữa không đấy?"
Anh cười, nhắm mắt lại: "Em sẽ không để anh phải một mình mạo hiểm."
Tống Tân vỗ nhẹ vào vai anh nói nhỏ: "Anh ngủ trước đi, lát nữa em gọi dậy cho."
Khi cô đi ra khỏi phòng, Tiết Thịnh đang uống sữa chua, nhìn thấy Tống Tân đi ra, cậu vội hỏi: "Anh ấy thế nào rồi? Em thấy bị thương nặng lắm."
Tống Tân đóng cánh cửa bên trong lại, quay đầu lại nói: "Anh ấy nói thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm. Đạo cụ kia có thể khiến anh ấy khá lên nhanh hơn, nhưng tiếc là đây là đây lần sử dụng cuối rồi."
"Đạo cụ kia thực sự lợi hại." Tiết Thịnh thở dài: "Nếu không có đạo cụ này, vết thương thế này đã có thể khiến anh ta chết luôn rồi. Thật may, thật may quá ..."
Tống Tân vào phòng cầm quần áo trên giường lên nhìn, cảm giác hơi rộng hơn một chút nhưng cũng sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với bộ quần áo đầy mùi này của cô nên liền nhanh chóng thay quần áo.
Lúc sau, thừa dịp trong phòng chỉ có một người, cô liền mở vòng tay đen ra xem xem.
Sau khi nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình, cô hơi sững sờ.
Người chơi Tống Tân xếp hạng: thứ 95. Lượng người xem hiện tại: 168 người.
Cô lập tức đóng lại, đứng dậy đi lại trong phòng vài vòng rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Thật ra cô mong rằng không ai đặt cược cho mình, càng đặt nhiều phiếu thì tính mạng của cô càng lớn, trong trường hợp đó thì áp lực sẽ quá lớn.
Những người chơi khác cũng lần lượt thay quần áo bẩn đi ra ngoài.
Nghiêm Tĩnh nói: "Bà già đó thật quá đáng. Bà ta nói sẽ để lại một manh mối. Kết quả là lại chơi chúng ta. Tôi đã thêm điểm thuộc tính vào thính giác mà cũng hoàn toàn không nghe thấy những gì bà ta nói."
Tiết Thịnh cong môi nói: "Đoán là chỉ có những nhân tài biết ngôn ngữ miệng mới có thể hiểu được. Chắc không ai trong chúng ta ở đây có thể đọc ngôn ngữ miệng giỏi như vậy đúng không? Bà ta cũng thật là, hứa là sẽ nói mà lại không nói gì. Lỡ như chúng ta thật sự không đoán được thì liệu có chết thật không đây?"
Sử Văn cười hai tiếng, vươn tay vỗ vỗ đầu cậu, nói: "Đừng bi quan quá, có thể cửa tiếp theo sẽ có NPC nói cho chúng ta mà."
Nghiêm Tĩnh xoa xoa thái dương, có chút đau đầu: "Tôi thật sự hoài nghi chúng ta rất có thể sẽ đi vào con đường khó khăn đó. Làm sao bây giờ đây? Mọi người có ai nhớ được khẩu hình miệng của bà ta không?"
Sử Văn suy nghĩ một chút nói: "Tôi nhớ được một chút."
Sau khi nói xong, anh ta mở đóng miệng nhiều lần trong im lặng.
"Anh Sử Văn, anh có đoán được đang nói về cái gì không?" Tiết Thịnh hỏi.
Sử Văn lắc đầu: "Chỉ có một số hình dạng miệng, nhưng số lượng chữ Hán với các âm khác nhau thì nhiều vô kể. Anh thực sự không thể đoán ra."
Người có nhớ một vài hình dạng miệng cũng không thể đoán ra, ngay cả người như Tống Tân đã quên hoàn toàn chắc chắn cũng không thể đoán được.
Trong hai mươi phút, họ không thảo luận được bất kỳ kết quả hữu ích nào.
Cuối cùng, Tiết Thịnh kết luận: "Quên đi, không đoán được thì cũng không có cách nào. Lợn chết không sợ nước sôi. Một lát nữa chúng ta trực tiếp đi đến cửa tiếp theo."
Sử Văn nhướng mày nhìn cậu, nói: "Em nói ai là lợn chết đấy?"
Nghiêm Tĩnh liếc mắt: "Có câu nói đàn ông đều là móng lợn lớn. Trừ tôi và Tống Tân ra, ba người đều là chúng."
Tiết Thịnh cười lớn, Tống Tân cũng cảm thấy hơi buồn cười, bầu không khí nghiêm trọng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút dưới nụ cười của bốn người.
Nửa tiếng cũng đã nhanh chóng trôi qua, Tống Tân vào phòng gọi Trọng Phong dậy, xem qua quần áo của anh liền thở phào khi thấy hầu hết các vết thương đều có xu hướng liền lại.
Khi năm người rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, họ mang đi hết số lương thực còn lại, chẳng mấy chốc đã đến ngã ba đường tiếp theo, thảo luận xong mới chọn đi vào lối đi bên trái.
Hai đoạn đầu tiên đúng là ở bên phải, lúc này cũng nên là bên trái đúng không?
Suy nghĩ của họ giống như một tên ngốc nghếch làm câu hỏi trắc nghiệm, bất quá cũng có thể coi như mèo mù gặp chuột chết, lần này đường đi đúng là bên trái.
Khoảng năm phút sau khi bước vào lối đi, họ lại thấy khói trắng dày đặc xuất hiện trước mặt.
Nhìn thấy sương mù xuất hiện phía trước, người chơi có thể chắc chắn rằng lần này bọn họ đã đi đúng hướng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh