Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vy Vy
Khói trắng bao trùm toàn bộ lối đi phía trước, năm người đứng cách đó mười mét đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào đó.
Tiết Thịnh thì thào: "Kỳ lạ thật. Ngoại trừ lúc chúng ta tiến vào ảo ảnh tất cả đều xuất hiện sương mù màu đen. Tại sao lần này lại là màu trắng? Không lẽ không phải là một ảo ảnh nữa à?"
Vừa nói xong, một cơn gió thoảng qua mặt cậu.
Những cơn gió nhẹ khiến làn sương trắng từ từ trôi về phía họ, mặc dù trong tiềm thức họ muốn lùi lại và tránh né nhưng ai cũng biết điều đó là vô nghĩa, dù có chuyện gì xảy ra thì điều duy nhất họ có thể làm là đối mặt với nó.
Vì vậy, năm người đứng đó, để cho màn sương trắng bao phủ họ một chút.
Sương mù che khuất tầm nhìn của họ, khiến họ không thể thấy gì ngoài, chỉ có thể nhìn thấy những người bên cạnh mình.
Lúc này, cả năm đều ngầm hiểu ra, lặng lẽ đưa lưng về phía đồng đội, tất cả xếp thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm vào sương mù trước mặt.
Sử Văn đứng gần bức tường, suy nghĩ một chút, trầm giọng mượn một con dao, sau đó cắt một vết lên ngón trỏ tay trái của mình, nhúng máu lên tường vẽ một biểu tượng mũi tên hướng về bên phải lên tường.
Sau khi vẽ xong, anh lấy góc quần áo lau con dao rồi trả lại cho Tiết Thịnh, giải thích: “Hiện giờ xung quanh đều là sương mù trắng, nếu có chuyện gì xảy ra nữa thì rất dễ bị lạc. Nên để lại một dấu vết thì hơn. "
Tống Tân không khỏi liếc anh ta thêm vài lần, phải nói anh ta là một người rất cẩn thận và thận trọng. Những người chơi như này hẳn có thể sẽ sống lâu hơn.
“Nhưng sao lần này sương mù đã xuất hiện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tan?” Nghiêm Tĩnh cau mày nói.
Vừa hỏi xong, một cơn gió mạnh hơn đột nhiên thổi qua, nhanh chóng xua tan màn sương trắng xung quanh họ.
Khi màn sương trắng dần tan đi, những người chơi mới chợt nhận ra rằng —— họ đã không còn ở trong lối đi đó nữa!
Mọi người đều sững sờ trong vài giây trước khi định thần lại, bắt đầu ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Những gì hiện ra trước mặt họ hóa ra là một nhà tang lễ.
Lúc này, thứ mà họ bước lên không còn là nền nhà nhẵn nhụi ở lối đi mà là nền đất được lát bằng gạch đỏ.
Nơi năm người đứng là khoảng đất trống giữa cửa nhà tang lễ và quan tài, quan tài sơn màu đen đặt trên hai băng ghế, trên nắp quan tài đã bị phủ lên một lớp bụi dày.
Nhà tang lễ này hình như đã được mở ra từ rất lâu, ngọn nến trắng trước quan tài cũng đã cháy hết, chỉ còn lại một ít dầu sáp. Cái hộp chứa đầy tro cốt trên mặt đất cũng đã tích tụ một lớp bụi dày bao quanh, những bông hoa trắng và vải trắng treo xung quanh đều đã biến thành màu vàng úa, thậm chí còn có thể nhìn thấy bụi trên các nếp gấp.
Điều đáng kinh ngạc nhất là màn sương trắng dày đặc ở bên ngoài cánh cổng phía sau các người chơi, mắt họ chỉ có thể nhìn thấy cửa chứ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài màn sương kia.
“Cái quái gì vậy, sao chúng ta lại ở đây rồi?” Tiết Thịnh ngạc nhiên: “Chúng ta thật sự đang ở trong một ảo ảnh khác sao?
Nghiêm Tĩnh nắm lấy cánh tay Tống Tân, lo lắng nhìn chằm chằm quan tài phía trước: "Lần này sẽ có ma sao?"
Không biết có phải do thừa dịp nhắc đến hay không, vừa nói xong, ngoài cửa liền có một luồng gió lạnh thổi qua.
Tiết Thịnh cũng có chút sợ hãi, lắc đầu liên tục nói: "Không, nhất định là không. Chúng ta đừng hù dọa bản thân nữa. Mau nghĩ cách vượt qua cửa này đi!"
Sử Văn suy nghĩ một chút nói: "Ở đây chỉ có một gian phòng và một cách cửa để ra vào. Hay là chúng ta đi đến trước cánh cửa xem thử đi?"
Vừa nói, anh vừa nhặt một nén hương chưa cháy hết trên bàn đặt nến hương, bước tới cửa, từng chút để vào trong màn sương trắng.
Phải vài giây sau anh mới lấy lại nén hương, nửa nén hương vẫn y nguyên như cũ, không có chút hư hại nào.
Anh ta quay đầu nhìn những người khác chung quanh, sau đó dùng ngón trỏ trái xuyên vào trong sương trắng, thấy không có nguy hiểm gì liền bước ra khỏi cửa.
Mối quan hệ của Tiết Thịnh và Sử Văn có vẻ tương đối tốt, nhìn thấy Sử Văn bước ra ngoài, cậu cũng đi theo sau.
Cánh cổng như phù phép, chắn hết sương mù bên ngoài, hai người vừa đi ra ngoài thì lập tức biến mất không tăm tích.
Nhưng ngay sau đó họ bước lại, cả hai đều có vẻ hơi ngạc nhiên,  Tiết Thịnh nói, "Hóa ra bên ngoài là lối đi ban đầu! Em có thấy dấu vết anh Sử Văn vẽ!"
Tống Tân cau mày, nói cách khác, nếu họ rời khỏi cánh cửa này, họ sẽ quay trở lại nơi họ đang ở trong hành lang.
Vâỵ có nghĩa là họ vẫn chưa vượt qua, mà chỉ trở lại vị trí ban đầu. Nếu không, Tiết Thịnh và Sử Văn đã rời đi, không vào nữa.
"Nhưng ở đây chỉ một lối ra thế này thôi," Tiết Thịnh nhìn Sử Văn: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Sử Văn cau mày lắc đầu, bất lực nói: "Có lẽ chúng ta phải đi tìm cái gì đó trong nhà tang lễ này rồi, có thể có một gợi ý nào đó."
“Đó là cách duy nhất rồi.” Vẻ mặt của Nghiêm Tĩnh có chút xấu lại, hai tay ôm ngực nói: “Tôi sợ nhất là ma. Thật sự hy vọng ở đây sẽ không có con ma nào hết!"
Năm người chia ra, tìm kiếm khắp nơi trong nhà tang lễ, Tống Tân muốn đến xem bàn thờ trước quan tài, nhưng Tiết Thịnh đã bước tới trước.
Vừa vén tấm vải trắng trên bàn nhìn xuống, cậu thản nhiên cười nói: "Có thể có một vài chỗ có thể che giấu gợi ý, nhưng nơi có thể giấu một lối thoát khác chỉ có thể là trong chiếc quan tài này. Có lẽ chúng ta không cần phải tìm kiếm gợi ý gì cả, chỉ cần mở quan tài là có thể tìm thấy lối ra."
Cậu ta chỉ nói chuyện tùy tiện, nhưng Sử Văn liền gật đầu đồng ý: "Có thể là như vậy thật, đi, hai chúng ta thử đẩy nắp quan tài xem thử đi."
Tiết Thịnh sắc mặt lập tức suy sụp: "Hả? Em sao?"
Sử Văn nhướng mày: "Không phải nói có thể có cái gì đó ở bên trong sao? Anh nghĩ cũng có thể như thế thật. Cho dù không có, nếu đang tìm manh mối thì chúng cũng không thể bỏ qua bên trong quan tài."
Tiết Thịnh đột nhiên biến sắc, vẻ mặt mướp đắng: "Nếu trong đó không có lối ra mà có cương thi thì sao? Anh đã xem phim cương thi của Lâm Đạo Trưởng chưa vậy? Vừa mở quan tài ra là cương thi sẽ nhảy ra ngoài đó!"
Nghiêm Tĩnh rùng mình một cái, tiến lại gần Tống Tân, hai tay ôm ngực, vẻ mặt căng thẳng: "Đừng nói nhảm, cái gì cũng chưa xuất hiện, em muốn hù chết chị trước à?"
Thấy cô sợ hãi, Tiết Thịnh lại cảm thấy vui trở lại, cười hai lần, đi theo Sử Văn đến bên cạnh quan tài, nói: "Anh Sử Văn, đến đi, hãy để một thây ma đi ra dọa chị ấy!"
Sử Văn lắc đầu bất lực, có phần thích thú: "Nếu có thây ma, em phải là người đầu tiên sợ hãi mới đúng."
Vừa nói, anh vừa đi đến trước mặt Tiết Thịnh, cầm nắp quan tài, nói với cậu: "Anh đếm đến ba thì bắt đầu đẩy."
Nghiêm Tĩnh không dám một mình đứng ở bên kia tìm tiền boa, vì vậy cô cùng Tống Tân quay lại nhìn một quyển sổ màu xanh trên bàn bên cạnh.
Lúc này, Sử Văn đếm đến ba thì cùng đẩy mạnh nó lên với Tiết Thịnh.
Nắp quan tài rất nặng, nhưng sức của hai người đàn ông trưởng thành cũng đủ sức để đẩy nó ra.
Trong quá trình đẩy, nắp quan tài phát ra tiếng cọ xát rất mạnh, nhiều bụi bay lên khiến Tiết Thịnh ho hai lần.
Cả hai nhanh chóng đẩy nắp quan tài vào một khe hở to bằng nắm tay, nhưng bên trong tối đến mức không thể nhìn thấy gì.
Họ nhìn nhau, cùng lúc dùng hết lực đẩy nó ra xa hơn một chút.
Lập tức, Tiết Thịnh hét lên một tiếng, lập tức lao đến bên trái Sử Văn, dùng thân thể anh chặn giữa chính mình và quan tài, đồng thời hét lên: "Cương thi, thật sự là có cương thi!"
Tống Tân, Trọng Phong và Nghiêm Tĩnh đều sững sờ một lúc, sau khi đã hiểu ra câu nói của Tiết Thịnh mới hét to lên một tiếng.
Vài giây sau, Sử Văn thở dài lắc đầu bất lực, nắm lấy tay Tiết Thịnh, đè anh vào bên cạnh quan tài: "Cương thi cái đầu em, chỉ là một cái xác thôi mà đã bị dọa sợ thành như vậy rồi à?"
Tiết Thịnh chớp mắt nhìn thi thể trong quan tài nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm: "Em sợ chết khiếp, còn tưởng rằng mình nhìn thấy một cương thi thật cơ."
Cậu xoay người dựa vào thành quan tài, nhìn Nghiêm Tĩnh, cười nói: "Anh xem, chị Nghiêm Tĩnh cũng sợ kia kìa, không phải chỉ có một mình em sợ thôi đâu."
Nghiêm Tĩnh trừng mắt nhìn cậu: "Không phải là do em đột nhiên hét lên hay sao. Đã vậy còn không biết xấu hổ nói chị như thế?"
Sử Văn cười khúc khích hai tiếng, nói: "Hai người làm ầm ĩ như vậy, thật khiến cho màn chơi này thoải mái đi không ít đấy."
Tống Tân đặt chiếc bình sứ trên tay xuống, quay người đi đến bên quan tài xem trên thi thể có vật gì không, vừa lúc quay lại nhìn thì sững người.
Lúc này, Tiết Thịnh đang đưa lưng dựa vào quan tài, đối diện với hướng của Nghiêm Tĩnh, phía sau có một bàn tay nhợt nhạt có móng tay dài màu đen, đang từng chút vươn lên.
Năm ngón tay hơi mở ra, khớp xương hơi cong, móng tay nhọn dài ra hơn năm phân, nhìn có chút nhợt nhạt.
Hướng nó đưa đến chính xác là ở phía sau cổ của Tiết Thịnh.
Khi Tống Tân vừa định nhắc nhở, Nghiêm Tĩnh đã hét to lên.
Mà Sử Văn lúc này cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ta là người đứng gần nhất nên vừa phản ứng lại lập tức kéo Tiết Thịnh ra, lôi cậu ta ra xa.
“Sao anh kéo em ra thế?” Tiết Thịnh vừa quay đầu hỏi, vừa quay đầu lại một nửa liền nhìn thấy cánh tay đang giơ lên, sau đó vẻ mặt đưa đám nói: “Em nói rồi mà, thật sự là cương ... . "
Còn chưa nói hết câu, nắp quan tài đã mở ra hơn phân nửa đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, nắp quan tài nặng nề bị một lực từ bên trong đẩy ra trực tiếp bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Sau đó, những người chơi nhìn thấy một "người" ngồi thẳng trong quan tài, hai tay của nó giữ thẳng đưa ra phía trước.
Nghiêm Tĩnh không khỏi co rụt lại đứng phía sau Trọng Phong trốn, trừng mắt nhìn Tiết Thịnh nói: "Em đúng là miệng quạ! Phải làm sao bây giờ đây?!"
Vừa nói xong, cương thi trong quan tài đột nhiên nhảy vọt lên, từ trong quan tài nhảy thẳng xuống đất.
Đôi mắt nhắm nghiền của nó đã mở ra, con ngươi đen thu nhỏ lại chỉ còn hai chấm nhỏ cỡ hạt đậu xanh. Nó nhìn các người chơi một lát, sau đó dựng tóc lên, gầm một tiếng, lộ ra cái răng nanh dài ngoẵm!
Tống Tân đã từng nhìn thấy ma và quái vật, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cương thi, chắc hẳn những người chơi khác cũng vậy.
Cả bốn người đều lộ rõ vẻ căng thẳng, cảm xúc bàng hoàng, họ nhất thời không biết làm thế nào để đối phó với cương thi này.
Chỉ có Trọng Phong vẫn bình tĩnh, đứng trước mặt Tống Tân, hai tay cầm miêu đao hướng ra trước, hơi cúi đầu, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng lần này Tống Tân không muốn anh vướng vào, cô túm lấy góc quần áo của anh, trầm giọng nói: "Đứng ở đây nghĩ biện pháp còn không bằng chúng ta ra ngoài lối đi kia, ít nhất ở đó cũng an toàn hơn!"
"Không biết còn có thể đi ra ngoài không? Hiện tại boss đã ra ngoài rồi ..." Nghiêm Tĩnh có chút sợ hãi, vừa nói vừa đi về phía cửa, ánh mắt một khắc cũng không dám rời khỏi cương thi, sợ lúc không chú ý liền nhảy về phía cô.
Nó đã nhảy về phía Nghiêm Tĩnh, có lẽ vì trong mắt nó, Nghiêm Tĩnh là người đầu tiên di chuyển.
Động tác của nó không nhanh lắm, chỉ có thể dựa vào từng bước nhảy về phía trước, giữa mỗi lần nhảy sẽ có khoảng một giây, nhưng mỗi lần nhảy, nó có thể đi xa hơn một mét rưỡi, thoạt nhìn rất nhanh liền đuổi kịp Nghiêm Tĩnh!
Nghiêm Tĩnh sợ hãi tột độ, cô ta trong nháy mắt bộc phát ra tiềm lực, tốc độ cực nhanh lao ra khỏi cửa!
Khi những người khác còn đang cố gắng đi theo, họ đột nhiên nhìn thấy một bóng người xông vào từ ngoài cửa, “ạch” một tiếng liền ngã xuống đất —— người trên mặt đất đúng là Nghiêm Tĩnh.
Con cương thi nhảy đến trước mặt cô, nhưng lại không có hành động tiếp theo, hai giây sau, nó đột ngột quay lại, nhảy về phía những người khác.
Tiết Thịnh hét lên: "Đúng rồi, cương thi không cúi người xuống được, mọi người ngồi xổm xuống đi!"
Mọi người nhanh chóng ngồi xổm xuống tại chỗ, nhưng Nghiêm Tĩnh vẫn giữ nguyên tư thế ngã xuống, chỉ có điều biểu hiện trên mặt không còn vẻ căng thẳng mà là không thể tin được.
Vừa rồi cô đã chạy ra ngoài, tại sao lại chạy về rồi?
Tống Tân đang khó hiểu, nghe thấy cô ấy lắc đầu nói: "Không thể, không thể nào, tôi rõ ràng đã chạy ra bên ngoài, tại sao lại chạy vào đây nữa chứ?!"
Cùng lúc đó, cương thi đã nhảy tới trước mặt Tống Tân.
Trọng Phong cúi người trước mặt Tống Tân, tay trái cầm lấy cổ tay cô, tay phải vẫn cầm miêu đao.
Nhưng lần này con cương thi không trực tiếp nhảy đến bên cạnh anh và Tống Tân mà dừng lại cách hai người họ hơn một mét, rồi há miệng ra, để lộ hai chiếc răng sắc nhọn.
Trong tiếng gầm thấp của nó, nó đột nhiên nghiêng người về phía trước!
Nó như một thanh gỗ thẳng nghiêng xuống, nhưng lại như bỏ qua trọng lực mà ngừng lại.
Giữa toàn bộ cơ thể và mặt đất tạo thành một góc khoảng sáu mươi độ, khuôn mặt tái nhợt, xấu xí của nó vừa đối diện với Trọng Phong đang ngồi xổm trước mặt.
Người máy trí năng và cương thi mặt đối mặt với nhau trong một tư thế kỳ lạ. Một giây sau, Trọng Phong thả tay của Tống Tân ra, dùng cánh tay trái của mình đánh vào cổ sau cương thi, ép cơ thể nó hoàn toàn xuống đất, sau đó vung miêu đao ra chém vào cổ nó.
Nhưng mà khi lưỡi kiếm chém vào cổ nó lại giống như đã chém một khối sắt, không có bất kỳ tổn hại nào!
Trọng Phong xoay cổ tay, nhét đao vào tay Tống Tân, giẫm lên lưng thây ma, hét lớn: "Mọi người đi trước đi!"
Nghiêm Tĩnh nằm ở cửa sửng sốt một chút, nhanh chóng đứng dậy, lại quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Tiết Thịnh còn đang lưỡng lự không biết có nên bỏ lại Trọng Phong tự mình chạy đi hay không. Vừa định đi, cậu đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Tĩnh, người lẽ ra đã chạy ra ngoài lại bước vào.
Cậu không nhịn được hỏi: "Chị làm sao vậy? Hai lần chạy ra rồi lại hai lần chạy vào?"
Nghiêm Tĩnh lộ ra vẻ kinh hãi trên mặt: "Không phải, không phải chị muốn vào, mà là không thể ra ngoài được! Chị rõ ràng đã chạy ra ngoài, nhưng vừa bước ra cánh cửa này ... một bên kia vẫn là như thế này! "
“Đùa cái gì vậy?” Tiết Thịnh sửng sốt: “Ở đây không chỉ có cương thi mà còn có quỷ đánh tường nữa hả?!”
Cậu vừa nói vừa chạy về phía cửa, sau khi ra khỏi cửa liền từ ngoài chạy vào.
Tiết Thịnh lập tức chạy đến chỗ Sử Văn, bối rối nói: "Thật sự là có quỷ đánh tường rồi! Anh Sử Văn, phải làm gì bây giờ?! Chúng ta không thể thoát ra được!"
Lúc đang nói những lời này, sức giãy giụa của con cương thi đã bị chân của Trọng Phong đè xuống đất càng ngày càng mạnh, không bao lâu sau đã nhấc được chân của Trọng Phong lên.
Rất nhanh, Trọng Phong cũng đã không giữ nó được nữa.
Anh không thể không lùi ra xa, nhanh chân đá vào lúc nó đang bật dậy, nó nhanh chóng ngã xuống như con lật đật.
Nhưng cuối cùng nó lại không hoàn toàn ngã xuống, gầm lên một tiếng, vọt tới Tiết Thịnh vừa nói!
Sử Văn thực sự bảo vệ Tiết Thịnh sau lưng mình như một người anh trai, trầm giọng nói: "Mọi người đừng lo lắng, tuy rằng chúng ta nhìn thấy loại chuyện này lần đầu tiên, nhưng xem ra rõ ràng là không nguy hiểm, chỉ cần mọi người bình tĩnh lại một chút, không khó để né các đòn tấn công của nó đâu.
Nhưng có điều gì đó không ổn ở đây, chúng ta không biết khi nào nguy hiểm sẽ xảy ra. Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ này."
Nghiêm Tĩnh liếm môi, dậm chân: "Đều do bà già kia, không cho chúng ta bất cứ gợi ý nào! Tốt xấu gì cũng nói vài câu chứ, ít ra chúng ta còn có cơ hội đoán được!"
Tống Tân thở dài trong lòng, cố gắng nhớ lại hình dạng khuôn miệng mà Sử Văn đã bắt chước, nhưng so với khẩu âm Hán Tự thì lại không tìm được gì.
Bà lão kia đã nói gì nhỉ? Khi chỉ có một mình Tống Tân, bà ta sẵn sàng nói về người máy trí năng, mà lại không nhắc gì về điều đó? Bà ta thật sự đùa giỡn họ hay sao?
Không đúng, đợi đã...
Tống Tân nhíu mày, sau đó cúi đầu, ngồi xổm trong góc nghĩ thầm.
Cương thi bắt đầu tấn công Sử Văn và Tiết Thịnh. Khi nó đi đến trước mặt họ, Sử Văn vòng tay qua cổ nó, Tiết Thịnh hét lên rút dao ra, đâm một nhát. Kết quả là?
Ngược lại, bởi vì cương thi sức mạnh cực lớn nên đã nhanh chóng thoát khỏi khống chế, nó thô bạo nhấc người lên, Sử Văn vốn có thể dùng cánh tay khống chế liền ngã xuống trước mặt nó!
Lợi dụng lúc này, nó há miệng ra, định cắn vào cổ Sử Văn một cái!
Ngay lúc này, Tống Tân đột nhiên nói: "Không có cương thi ở đây."
Trong lúc hoảng loạn, Sử Văn đã giơ cánh tay phải lên chặn răng cương thi lại, nhưng cánh tay giơ lên vẫn còn ổn, con cương thi cũng chưa kịp cắn xuống.
Những người khác có thể nhìn thấy rõ ràng —— cương thi liền biến mất ngay lúc Tống Tân nói xong.
Tất cả mọi người đều sững sờ, hơn mười giây sau, Tiết Thịnh mới hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại ... đột nhiên biến mất rồi?"
Tống Tân từ trên mặt đất đứng lên, vươn tay nâng Trọng Phong lên, nói: "Tôi mới hiểu ra được. Hóa ra bà lão kia thật sự cho chúng ta một lời nhắc nhở cực kỳ rõ ràng."
Nghiêm Tĩnh nhíu mày: "Cô nói cái gì?"
Tống Tân nhìn cô: "Chúng ta đều luôn suy nghĩ về nội dung của câu nói mà quên đi một điều ——"
“Không thành tiếng.” Sử Văn nói tiếp. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt sáng lên rất nhiều: “Tôi hiểu rồi, chúng ta đã mắc vào một sai lầm. Thực ra, gợi ý của bà ta muốn nói với chúng ta không phải là câu đó, mà là bà ta đã không phát ra bất cứ âm thanh gì!"
Tống Tân mỉm cười, gật đầu: "Đúng, chính là như vậy. Mọi người có thể hồi tưởng lại một chút những chuyện đã xảy ra sau khi bước vào nhà tang lễ này."
Sau khi bước vào nhà tang lễ này, Nghiêm Tĩnh nói "Chắc sẽ không có ma đâu" bởi vì cô nhìn thấy quan tài, sau đó có mây gió, nhưng Tiết Thịnh ngay lập tức đáp "Không, nhất định không có". Vì vậy sau cơn gió đó, không có điều gì bất thường xảy ra.
Sau đó, trước khi mở quan tài, Tiết Thịnh đã nói đùa rằng có thể có cương thi trong quan tài, vì vậy ... thực sự có cương thi.
Sau khi cương thi xuất hiện, Tống Tân đề nghị mọi người rời khỏi đây đến lối đi trước để tìm đường đi, Nghiêm Tĩnh đã rất lo lắng nói: "Tôi không biết mình có thoát ra được nữa không nữa", và cô ta thực sự không thể ra khỏi đây.
Những điều này dường như có liên quan đến những lời mà người chơi đã nói.
Tất nhiên, trước khi Tống Tân nói, "Không có thây ma ở đây", đó chỉ là một phỏng đoán mà thôi, nhưng khi những thây ma biến mất cùng với lời nói của Tống Tân, suy đoán này liền trở thành sự thật.
Lời gợi ý của bà lão kia liệu có phải là nhắc bọn họ không được nói lung tung hay không?
Những người khác nhanh chóng hiểu ra điều này, Tiết Thịnh vỗ mạnh vào lòng bàn tay, phấn khích nói: "Chị Tống Tân, chị thật giỏi, điều này mà cũng có thể nghĩ ra!"
“Em mà không bị cương thi dọa cho sợ hãi thì đã có thể nghĩ ra lâu rồi.” Tống Tân nhìn bọn họ một cái rồi nói, “Ngoài cổng là lối ra. Sau khi ra ngoài thì có thể vượt qua màn này. Chúng ta đi ra ngoài trước."
Nghiêm Tĩnh nghe vậy liền ngập ngừng bước ra khỏi cửa một lần nữa, ánh mắt của những người khác đều chăm chú vào từng cử động của cô, lòng cũng vô thức bồn chồn.
Phỏng đoán này liệu có chính xác hay không còn phụ thuộc vào bên ngoài cánh cửa trông như thế nào.
Nghiêm Tĩnh nhanh chóng bước ra khỏi cửa, toàn thân chìm trong màn sương trắng.
Những người khác nhìn chằm chằm vào nơi cô biến mất, trong lòng thầm đếm năm giây.
Năm giây đã trôi qua, Nghiêm Tĩnh cũng không bước vào nữa.
Tống Tân thở phào nhẹ nhõm, nhét miêu đao trở lại bao kiếm quanh eo Trọng Phong, kéo anh về phía cửa.
Khi bước ra khỏi cổng, sương mù trắng xóa trước mặt lập tức biến mất không còn tăm tích, Tống Tân lại nhìn thấy lối đi hình tròn quen thuộc có một người đang ngồi xổm xuống.
Nghiêm Tĩnh ngồi xổm trước mặt cô không xa, trên tay cầm thêm một tờ giấy.
Thấy có người đi ra, cô vội vàng đứng lên, cầm tờ ghi chú nói: "Đây là lời gợi ý cho cửa sau. Chúng ta thật sự đã vượt qua rồi này! Không ngờ cửa này lại dễ dàng như vậy!"
Sử Văn và Tiết Thịnh cũng bước ra ngoài, mũi tên máu do Sử Văn để lại trên bức tường cũng đã cách năm người mười mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh