Chương 17: Xuân Thu lão quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: 🐟 Cá

Trác Vong Ngôn nhấc tay, quỷ kính râm, quân sư và nữ quỷ tóc xoăn thở phào nhẹ nhỏm, nghiêng ngả lảo đảo quay về.

Quân sư vuốt ve cánh tay trái bị thương, nữ quỷ tóc xoăn tự ôm lấy thân thể, gửi ánh mắt cảm kích đến quỷ kính râm.

Quỷ kính râm cười sung sướng, cất dao găm sang một bên, hài lòng ngắm nhìn quỷ thân của mình.

Từ nay về sau, hắn không cần phải lẩn trốn sự truy đuổi của Bộ pháp vụ nữa.

Trác Vong Ngôn không nói gì, lười biếng nhướng mi lên, đập tan đám đại quỷ tiến vào phòng vây quanh Tô Diệu, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến cho bọn chúng quỳ gục trên đất, hiểu rõ cái gì mới là giết người trong một giây.

Đối với những con quỷ còn sót lại, anh dường như cũng không hứng thú, thu hồi uy áp vẫy vẫy tay cho chúng biến đi.

Lão quỷ áo xám hỏi: "Thả bọn họ đi sao?"

Trác Vong Ngôn khẽ gật đầu, trong nháy mắt mất đi vẻ nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn.

Tô Diệu vừa mới tỉnh lại, ôm chăn lầm bầm.

Cô gái vừa trải qua một cơn ác mộng, rồi lại được cứu thoát, cảm xúc lên xuống thất thường, không kìm được kêu lên một tiếng kì quái.

Đúng là cô đã từng ảo tưởng có một nụ hôn lãng mạn với một tiểu ca ca xinh đẹp, nhưng nếu tiểu ca ca đó lại không phải người...

Trác Vong Ngôn nghe thấy tiếng kêu của Tô Diệu liền không khỏi bật cười. Đang im lặng giả chết, Phượng Hoàng vốn đang căng thẳng thấy vậy thì thả lỏng ra, móng vuốt vô tình cào xước cánh tay Trác Vong Ngôn.

Trác Vong Ngôn liếc nó một cái, đưa tay nắm lấy cổ Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng: "..."

Sát khí quấn vòng quanh Phượng Hoàng sau một đạo sáng, Phượng Hoàng lại biến thành con gà nhỏ lông xù, trượt khỏi tay Trác Vong Ngôn rớt xuống đất, mông chổng lên trời.

Trác Vong Ngôn lạnh lùng nhìn nó, xoay người vào cửa, thuận tay dùng sát khí đóng cửa lại, đem ba quỷ cùng một gà nhốt ngoài cửa.

---

Triệu luật sư lái xe vào sân, vội vàng chạy tới: "Cái mùi gì thế này..."

Sát khí còn chưa tan hết, toàn bộ khu nhà ở tiểu khu đều bị mây đen bao phủ.

Quỷ sống nhờ: "Xong rồi, Bộ pháp vụ sắp đến rồi!"

Dù là đài quyết đấu, Bộ pháp vụ cũng có thể cảm nhận được, cho dù không thể cảm nhận, cũng có thể lấy được chút tin tức.

Quỷ sống nhờ lấy ra một lá bùa vàng, cắn rách ngón tay vẽ lên đó.

Không lâu sau, bùa này biến thành một cái bóng, bay lên không trung.

"Ba người các ngươi." Quỷ sống nhờ nói, "Đi theo nó, nhanh chóng tẩu thoát!"

Sau khi đuổi ba con quỷ đi, Triệu luật sư nhặt lên tiểu Phượng Hoàng đang gào thét, nâng trong lòng bàn tay nói: "Đại gia, vương phi ghét bỏ mi rồi sao?"

Phượng Hoàng co rúm lại, bày tỏ sự bất mãn.

Triệu luật sư nghe xong, đổ mồ hôi giùm nó: "Đại gia của tôi ơi, ngươi nói một chút ngươi chạy cái gì?"

Phượng Hoàng líu ríu nói ra nguyên nhân.

Đơn giản là, Đế Thanh nói muốn cho vương phi nhìn thấy nguyên hình của nó, hắn quay đầu liền nhổ sạch lông của nó luôn.

Triệu luật sư: "Đó là bình thường! Ngươi chạy cái gì mà chạy, xứng đáng."

Sát khí vừa mới tiêu tán, quỷ sống nhờ đã ngửi thấy mùi của Minh Biện Giả.

Quả nhiên đến rồi.

"Ớ... Mũi chó đấy à, đến nhanh thật." Triệu luật sư nói, đem Phượng Hoàng nhét vào túi áo, hai tay chỉnh lại tóc mai, đứng ở trước cửa nhà Trác Vong Ngôn, bày ra vẻ mặt đón khách.

Lão Cốt từ trong xe cảnh sát bước ra, ngẩng đầu nhìn khu An Cư.

"Khí đen đã tiêu tán, cũng không biết từ đâu phát ra." Lão Cốt nói, "Chúng ta lại đến muộn một bước."

"Thật không?" Lâm Thư Lê đeo bao tay, cầm theo một khẩu súng ngắn, nhanh chóng đi đến nhà Tô Diệu, "Vậy thì thử xem may mắn có đứng về phía chúng ta hay không."

----

Trác Vong Ngôn thu hồi quỷ khí, ngoan ngoãn biến lại thành người mới dám đẩy cửa vào phòng ngủ.

Anh nghiêng người nhìn qua gương, thấy bóng hình của mình phản chiếu trong gương.

Trác Vong Ngôn đi tới, Tô Diệu vẫn ngồi trên giường của anh, cô vẫn đang che mặt, không biết có phải đang khóc hay không.

Trác Vong Ngôn cụp mắt xuống, từng sợi lông mi đều toát ra bộ dạng ủy khuất.

Anh quỳ một chân xuống, nhìn Tô Diệu.

Tô Diệu nghe tiếng anh đi vào, nhưng một lúc sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, xuyên qua kẽ ngón tay tò mò nhìn lại, vừa thấy liền hoảng hốt.

"Anh làm gì vậy?" Tô Diệu sợ tới mức nhảy dựng lên: "không được, không được!".

Anh sao lại quỳ xuống!.

Trác Vong Ngôn nắm lấy tay cô, xoè ra, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay.

Tô Diệu: "Cái này..."

Trác Vong Ngôn viết xong, đầy cõi lòng chờ mong nhìn cô.

Tô Diệu nói: "Thật ra tôi muốn nói, tôi từ nhỏ không bao giờ đoán được người ta viết chữ gì trên tay mình... Tôi thật sự đoán không ra, cảm nhận của tôi rất tệ."

Trác Vong Ngôn ngốc một lát, vẻ mặt như có chút bất đắc dĩ, tiếp, anh lôi kéo tay Tô Diệu, tựa hồ lại muốn hôn lần nữa, nhưng giữa chừng lại ngừng lại, đi tìm giấy bút.

"Anh thật sự không nói được à?" Tô Diệu đưa mắt dõi theo anh, hỏi, "Bọn họ nói anh cần ăn hoa tôi trồng để duy trì thân thể hiện tại... Anh là loại quỷ gì thế? Quỷ ăn hoa sao? Làm sao mà anh có thể thay đổi thành cơ thể con người? Anh với người sống có gì khác nhau? Anh bây giờ cũng xuất hiện trong gương, cho nên anh là từ quỷ biến thành người sao?"

Trác Vong Ngôn-nguời vừa lấy giấy bút ra cầm trên tay, đang đi trở về. Nghe được hàng loạt câu hỏi này, đứng khựng lại.

Tô Diệu: "Xem ra là thật sự không nói được..."

Cô khẽ thở dài một cái, lại tò mò hỏi: "Nhưng vừa rồi anh có nói ... Tôi nghe được nha. Tên anh là gì? Anh vừa mới nói chính là tên của anh, đúng không?"

Trác Vong Ngôn nghiêm túc viết vào sổ hai chữ: "Đế Thanh".

"Ừm, tên rất hay." Tô Diệu nói: " Chỉ là nghe không giống tên người."

Đế Thanh khẽ mỉm cười.

"Anh không có họ à."

"Đã từng."

"Đã từng có?" Tô Diệu càng tò mò hơn, như muốn quên đi nụ hôn xấu hổ vừa rồi, ý đồ dùng các câu hỏi chất đầy đại não, vội vàng tìm đề tài. "Vậy anh là người của triều đại nào? Tôi đoán, anh không phải là người hiện đại!"

Trác Vong Ngôn viết đáp án của mình, giơ lên cho cô xem "Tôi tên Đế Thanh, trước đây đã lâu, lâu lắm rồi, thời gian trước tôi đã từng có họ và tên khác. Hiện tại, tôi gọi là Trác Vong Ngôn, tôi chưa từng lừa em."

"Anh đến làm hàng xóm nhà tôi, là vì tôi có thể trồng ra những hồn hoa đó?"

Trác Vong Ngôn sửng sốt, tựa hồ cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Đúng, nhưng mà cũng không phải.

Trác Vong Ngôn tay hơi run run, tựa hồ đang do dự có nên viết ra một câu trả lời chân thật hay không.

Cuối cùng, anh viết: "Em là của tôi."

Anh vừa viết xong, còn chưa dựng cuốn vở lên cho cô xem, hai người đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Cảnh sát" Lâm Thư Lê hô.

Hai người nghe được tiếng của Triệu luật sư: "Anh có lệnh khám xét không? Đem biệt hiệu cảnh sát ra đây, nếu không tôi sẽ kiện các người! Còn anh, anh ngay cả cảnh phục cũng không mặc, anh có lai lịch gì? Anh đang vờ làm cảnh sát chứ gì! Nhân viên văn phòng à!"

Lão Cốt đúng là không phải cảnh sát, thực chất hắn chỉ là một lão trung niên thất nghiệp đang chờ việc làm, khi hắn đang làm nhiệm vụ ở Bộ pháp vụ, hắn nhìn thấy chỉ dẫn trên la bàn, thừa dịp Lâm Thư Lê lên xe cảnh sát liền đi theo.

Tô Diệu: " Ơ, cảnh sát Lâm à?"

Trác Vong Ngôn sắc mặt tối sầm lại, anh giơ ngón tay lên nhẹ chạm vào môi, ra hiệu cho Tô Diệu đừng lên tiếng, liền đi ra mở cửa.

Trác Vong Ngôn kéo cửa ra, lạnh lùng nhìn Lâm Thư Lê.

"Cảnh sát đây, chúng tôi nhận được báo án của người dân, nói xung quanh đây có đào phạm."

Lão Cốt đôi tay run rẩy lấy la bàn ra, nhưng trên la bàn, vật có thể cảm nhận được quỷ khí lại không có động tĩnh gì.

Trác Vong Ngôn buông mắt nhìn la bàn, hơi nhướn mi.

Lão cốt thấp giọng nói: "Là người."

Lâm Thư Lê: "Có thể gặp lại Trác lão sư, thật đúng là duyên phận, không biết Trác lão sư có thể cho tôi biết tên đầy đủ của anh được không?"

Như vậy, anh ta có thể điều tra thông tin dân số trong kho dữ liệu rồi.

Trác Vong Ngôn nhìn về phía Triệu luật sư, nâng cằm.

Luật sư Triệu: "Không phải chỉ là một tấm danh thiếp thôi sao! Cho anh."

Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Thư Lê: "Được chưa? Trác lão sư đức cao vọng trọng, làm sao có thể chứa chấp đào phạm, chúng tôi thật sự không phát hiện kẻ nào khả nghi cả! Thật là, các người nhớ kỹ đấy, tôi nhất định sẽ báo cáo lên đơn vị của các người!"

Lâm Thư Lê thu lấy danh thiếp, cười nhạo một tiếng: "Tùy anh."

Lúc này, điện thoại từ phòng trực ban gọi đến.

"Lão Cốt." Đầu bên kia hô hấp dồn dập, "Mau mau nhanh! ! Có chuông báo động quyết đấu ở núi Tương Vân! Các băng đảng quỷ đang dùng vũ khí đánh nhau! ! Các băng đảng quỷ dùng vũ khí đánh nhau! Mau tới đây nhanh! !"

Cùng lúc đó, la bàn lão Cốt cầm trong tay điên cuồng xoay vòng, kim quay chỉ hướng ngược lại với hoa viên An Cư.

Lão Cốt ánh mắt ý bảo: "Làm sao đây?"

Lâm Thư Lê không còn cách nào khác đành từ bỏ việc điều tra.

Lâm Thư Lê cùng lão Cốt trước khi rời đi, dừng chân lại, nói: "Vị luật sư này, nhắc nhở anh một câu, hồn của anh vẫn chưa hoàn toàn tiến trong thân xác."

Hắn nói xong, mang theo lão Cốt rời đi .

Lão Cốt hỏi: " Thật sao? !"

Lâm Thư Lê gật đầu: "Hai người đó. Bất kể là quỷ sống nhờ hay là thứ gì khác, trước mắt đều là người..."

Nếu bọn họ là con người, vũ khí săn bắt sát quỷ không thể sử dụng được. Nói cách khác, chỉ có thể nhìn, cho dù trong lòng biết bọn họ là quỷ cũng không làm gì được.

"Đi báo với bộ trưởng, chỉ cần nói những điều ông phát hiện được, hoa viên An Cư cần phải được giám sát chặt chẽ." Lâm Thư Lê đem công lao nhường cho lão Cốt, "Có quỷ sống nhờ thường lui tới, không lâu sau đó còn mở ra quyết đấu trận... Phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào nơi này, không sợ bọn họ không lộ đuôi!"

"Cả gan làm loạn!" Lâm Thư Lê trước khi rời đi, căm giận nói.

---

Trác Vong Ngôn không nói gì nhìn quỷ sống nhờ.

Triệu Luật Sư: "Khụ... Là như vầy, thần cao hơn thân người này, cho nên đỉnh đầu sẽ dư ra một chút."

Trác Vong Ngôn buông mắt nhìn về phía chân Triệu luật sư, như muốn nói: "Vậy thì chặt chân."

Triệu luật sư da đầu run rẩy, hận không thể nhanh đem hai chân rút về.

"Thần có lời muốn giải thích với vương phi!" Triệu luật sư nói, "Ngài nói cho vương phi biết chưa?"

Trác Vong Ngôn gật gật đầu, lại lắc đầu.

Triệu Luật Sư: "Hiểu, thần đi nói ngay đây."

Dừng một chút, Triệu luật sư lại nói: "Thần sẽ tận lực đem câu chuyện nói ra lãng mạn hết sức có thể."

Khóe miệng Trác Vong Ngôn thoáng cong nhẹ, ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách chờ.

Triệu luật sư hít thở sâu, bước vào phòng ngủ.

"Tô Diệu, xin chào" Hắn nói, "Tôi là Triệu Xung, chúng ta lại gặp mặt. Tên thật gọi Lý Hiện, sinh ra vào thời Ngô Chu, mất vào năm Khải Nguyên thứ ba, là người gốc Vũ Chu, khi còn sống là thuật sĩ Đông Đô."

"Là cái gì?" Vừa vào liền khai báo thân phận, đúng là có thành ý, nhưng mà Tô Diệu nghe không hiểu.

"Thuật sĩ, pháp sư. Thứ mà tôi kế thừa chính là linh hồn có thể sống nhờ cùng với khả năng thông hiểu hàng trăm ngôn ngữ, bao gồm ngôn ngữ nguyên bản của con người và ma quỷ... Mà, ngài muốn gọi thần là gì đều có thể, tên gọi với thần mà nói chỉ như số hiệu mà thôi."

"Ồ, vậy vẫn gọi là Triệu luật sư đi." Tô Diệu nói.

"Được được." Triệu Xung nói, "Là như vậy, chắc hẳn ngài đang rất nghi hoặc, cũng rất tò mò. Ngài có vấn đề gì, có thể hỏi thần."

"Lai lịch của anh ta." Tô Diệu chỉ chỉ phòng khách, "Là ai, muốn làm gì, có phải thật sự chỉ cần ăn những bông hoa tôi trồng mới có thể sống không?"

"Trước tiên trả lời ngài vấn đề cuối cùng, theo một góc độ khác mà nói, là như vậy." Triệu Xung nói, "Ngài thật ra là hoa thần chuyển thế, là được thiên địa lựa chọn. Hoặc là nói, chúng tôi có thể gọi ngài là nữ thần..."

"Phì..." Tô Diệu nhịn cười không được.

Còn nữ thần cái gì ...

"Mà vương." Triệu Xung nói, "Trác Vong Ngôn là danh tính con người thần tạo ra cho ngài ấy, vương bổn danh là Đế Thanh, là quỷ luân hồi theo ngài. Vương sinh ra không phải là người, cho nên cần sự giúp đỡ của ngài mới có thể có được thân xác con người và sống cùng ngài đến hết đời..."

"Hả? Dựa vào cái gì mà muốn tôi cùng sống một đời với anh ta thế?"

"Hai người các ngài đều được trời đất phù hộ á" Triệu Xung rất giỏi ăn nói, "Ngài bây giờ đã quên rồi, ngài từ lâu đã cùng vương lập khế ước trước thiên địa, ngài và vương, hai người là đồng sinh cộng tử. Ngài sinh, thân xác quỷ vương sẽ được sinh ra từ thiên địa, ngài chết, vương cũng sẽ theo thiên địa biến mất. Mà ngài, mỗi lần gieo trồng hồn hạch sẽ sinh ra sinh cơ, cho vương sinh mệnh đi lại trên trần gian này."

Tô Diệu thành thực trả lời: "Nghe không hiểu. Ý là, loại chuyện này nhất định phải có bắt đầu, phải không?"

"Đã sớm bắt đầu rồi." Triệu Xung nói: "rất sớm."

" Quên đi... Anh nói đi, anh ta từ khi sinh ra chính là người câm à?"

"Không." Triệu Xung nói, "Mỗi lần luân hồi, vương dựa vào ngài mà sinh, mà mỗi lần vì nhắc nhở vương, ngài sinh ra trên thế gian, ngài sẽ lấy đi năng lực của vương, lần trước trước, cũng chính là vào thời kì Xuân Thu chiến quốc, ngài lấy đi là khứu giác, lần trước, ngài lấy đi thị giác, lần này, ngài lấy đi là giọng nói..."

Tô Diệu đơn giản từ bỏ suy nghĩ, nghe mà như người trong mộng : "A, vậy tôi làm như thế nào trả lại cho anh ta?"

"Khụ..." Triệu Xung im lặng một lát lại nói, "Thì... Làm vợ chồng, cứ trả lại như thế thôi. Như vậy cũng ý nghĩa, vương không có tìm sai người."

Tô Diệu: "..."

Coi như tôi chưa hỏi gì.

"Hai chúng tôi bắt đầu từ lúc nào, từ thời Xuân Thu?"

"Đúng" Triệu Xung nói, "Hai người gặp nhau rất sớm, sớm hơn rất nhiều so với thời kỳ Xuân Thu. Nhưng mà, lần đầu ký kết khế ước luân hồi, đúng là bắt đầu từ thời Xuân Thu."

"Ồ, vậy tên anh ấy vào thời Xuân Thu gọi là gì?" Tô Diệu hỏi như vậy, đơn giản vì buồn chán, dù sao Triệu Xung nói cái gì, cô đều nghe không hiểu.

"Ngài từng nghe qua bài thơ này chưa?" Triệu Xung hỏi.

Trong phòng khách, một tấm bùa màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Trác Vong Ngôn.

Sau khi lá bùa bị đốt cháy, truyền tới thanh âm tang thương của một ông lão: "Phượng Hoàng đi trên đài Phượng Hoàng, Phượng đi đài vắng , sông dài tự chảy... Nguyện cùng vương thượng tại Phượng Sơn, lão hủ có tâm nguyện muốn phó thác cho ngài."

(*)Bài thơ Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng đài là một bài thơ thất ngôn bát cú nổi tiếng của thi sĩ Lý Bạch, thuộc thời kỳ Thịnh Đường. Bài thơ được viết vào năm 761, khi Lý Bạch đến thăm Kim Lăng (nay là Nam Kinh), nơi có một đài cao gọi là Phụng Hoàng đài. Bài thơ diễn tả cảnh sắc và tâm trạng của Lý Bạch khi ngắm nhìn phong cảnh và lịch sử của nơi này. Bài thơ cũng phản ánh tư tưởng lãng mạn và phiêu bạt của Lý Bạch, cũng như sự bi ai và sầu não trước thay đổi của thời đại.

****

Trác Vong Ngôn mỉm cười.

Phượng Hoàng đi trên đài Phượng Hoàng, phượng đi đài vắng, sông dài tự chảy. Đây là thơ Lý Bạch viết vào Đường Triều, dùng làm điển tích cho câu chuyện về Tiêu Sử nhào ngọc.

Chuyện kể rằng, vào thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, Tần mục công có một cô con gái tên là Lộng Ngọc, nàng rất thích âm nhạc, một ngày nọ, nàng mơ thấy một vị nam nhân trẻ tuổi tao nhã vô song đang thổi tiêu, liền động tâm, sau khi tỉnh dậy liền thúc giục Tần mục công, nói muốn gả cho chàng.

Tần mục công là một người cha yêu thương con gái, thật sự dựa theo như lời nữ nhi nói, đi tìm vị nam tử trẻ tuổi này, rốt cuộc tìm thấy chàng trai tại Vách Sao ở núi Hoa Sơn, Tại lúc Tần mục công tìm đến thì chàng đang thổi tiêu, tiếng tiêu nghe rất vang, rất hay, phảng phất như không giống thanh âm tại trần thế. Anh tựa thiên tiên, có thể nói là lớn lên rất tốt, khí chất xuất trần. Nam tử tự xưng là Tiêu Sử, vì thế, Tần mục công liền đem vị nam tử này đón trở về, cùng Lộng Ngọc kết làm phu thê.

Đôi tình nhân sau khi kết hôn ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh. Có một ngày, khi hai đang thổi tiêu dưới ánh trăng, từ chân trời lại bay tới một rồng một phượng, rồng là rồng đỏ, phượng là phượng hoàng tím.

Lộng Ngọc cũng không kinh ngạc, nàng cưỡi phượng hoàng tím, Tiêu Sử cưỡi rồng đỏ, hai người cứ như vậy bay lên bầu trời.

Tần mục công nghe tin nữ nhi cùng Tiêu Sử cưỡi long phượng mà đi, vội vàng dẫn người đuổi theo, xe và tùy tùng đuổi tới Hoa Sơn, long phượng biến mất không thấy. Tần Mục công thương tâm quá độ nên qua đời tại đó, trên Vách Sao núi Hoa Sơn có một ngôi đền được lập nên để tưởng nhớ đến ông.

Nếu có người nào tìm kiếm Tiêu Sử Lộng Ngọc, hoặc là Phượng Hoàng đài hồi ức thổi tiêu hay cái gì tương tự trên mạng, thì sẽ tìm thấy phiên bản như trên.

Nhưng mà, tình huống chân thật, không có người nào so với đương sự hiểu rõ hơn.

Đế Thanh không phải người, cũng chưa từng chân chính tiến vào luân hồi, so với Tô Diệu đem mình vào luân hồi đầu thai, Đế Thanh nhớ lại chuyện cũ rõ ràng hơn Tô Diệu.

Tiêu Sử là cái tên mà anh lần đầu sử dụng khi cùng hoa thần ký kết khế ước luân hồi, khi ba cõi tam giới bắt đầu luân chuyển một cách có trật tự, đại thần thượng cổ liền bỏ mình. Khi Đế Thanh mở mắt ra, hoa thần bên cạnh anh đã tự hạ thần cách, đầu nhập vào luân hồi rồi.

Đế Thanh đi khắp nước Hoa Hạ, tìm kiếm người mình yêu, không nghĩ đến, luân hồi của hoa thần diễn ra cực kỳ chậm, mãi cho đến thời kỳ Xuân Thu, anh mới cảm nhận được sức sống dịu dàng đến từ đất trời.

Anh lấy tên Tiêu Sử, đến Hoa Sơn dùng tiếng tiêu đánh thức ký ức của cô, sau này liền đem cô đi.

Tần Mục công không biết những việc này, nhưng một người lính bên cạnh Lộng Ngọc lại biết hết. Tiêu Sử từng cùng tên lính kia nói qua, chàng cùng với Lộng Ngọc đều không phải người phàm, cách đây không lâu, chúng ta cảm giác được thiên địa triệu hồi, lập tức liền muốn phi thăng thành tiên.

Tên lính lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, cho đến khi thấy đôi rồng đỏ và phượng hoàng tím theo ánh trăng bay xuống, mới quỳ xuống đất hô to: "Tiên nhân! Là tiên nhân!"

Đối với Đế Thanh mà nói, dù ngàn năm đã trôi qua, nhưng khi anh nhớ lại, vẫn cảm thấy như thể mới ngày hôm qua.

Trong mắt anh, việc đầu thai giữa anh và hoa thần giống như tình thú nho nhỏ giữa hai vợ chồng.

Cưỡi Long Phượng bay đến núi Côn Lôn, trước khi thần điện sụp đổ và biến mất, Đế Thanh cùng hoa thần ký kết khế ước.

Đế Thanh không có ý định vào luân hồi đầu thai như hoa thần, trở thành người phàm tái sinh theo vòng tuần hoàn. Phàm nhân vốn yếu ớt lại dễ quên, Đế Thanh sợ quên đi cô, bởi vậy anh tại nơi thần điện lung lay sắp đổ thề, anh sẽ không giống như hoa thần tiến vào luân hồi, chẳng sợ không hề có thân thể, không thể thành thần, anh cũng sẽ không quên hoa thần.

Lời thề tồn tại mãi mãi, người phàm không thể làm được, nhưng anh thì có thể.

Sau khi thần điện sụp đổ, thế giới bước vào thời kỳ hoàng kim của loài người, các vị thần cổ xưa hoàn toàn biến mất. Đế Thanh, người không được tái sinh bị thiên địa phá hủy thần cách, hoá thành quỷ ảnh.

Vì không để cho anh biến mất, hoa thần đem chính mình cùng anh khoá lại, nếu hoa thần luân hồi tái sinh, Đế Thanh sẽ lấy thân phận quỷ ảnh để tồn tại. Hoa thần nghĩ biện pháp lấy sinh cơ từ trong hồn hạch, cho Đế Thanh kéo dài tuổi thọ.

Hoa thần chết, Đế Thanh bị ràng buộc với cô sẽ lại biến mất, thiên địa sẽ đem giấu anh đi, ẩn sau các phép tắc thiên địa Đế Thanh sẽ không xuất hiện cho đến khi Hoa Thần tái sinh lần nữa.

Để tìm được nhau, hoa thần sẽ lấy đi năng lực tương tự của Đế Thanh khi hắn tái sinh ở mỗi kiếp, nếu mượn thì sẽ trả lại, Đế Thanh có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của hoa thần, hai người trở thành vợ chồng, lại đem năng lực trả lại.

Mỗi một kiếp đều là như thế.

Chẳng qua, hoa thần quả thật có cái tính chậm chạp, tốc độ luân hồi chậm khỏi bàn. May mắn thay, Đế Thanh không phải người, không có khái niệm thời gian.

Vì vậy, loại khế ước và phương thức trừng phạt từ thiên địa này, hai người vẫn có thể tiếp nhận.

Kiếp đầu tiên, sau khi Lộng Ngọc hoàn thành một đời cùng Tiêu Sử. Đế Thanh cảm nhận được hoa thần lại đến thế gian, lúc đó là thời nhà Hán, anh mở mắt ra đã quét sạch tam giới, giống như quét tước dọn dẹp chờ thê tử về nhà vậy, lại không biết rằng, chính vì việc mình làm đã gây nên sóng to gió lớn trên khắp đại lục, lưu lại cái tên làm người khác run sợ.

Hoa thần thong dong đến chậm, mãi tới Đường triều mới ra đời, 15 tuổi sau khi thức tỉnh, trồng ra đóa hoa đầu tiên, sau khi Đế Thanh có được sinh cơ thì tỉnh lại, vui vẻ đi tìm, kết quả là duyên phận kỳ lạ, đụng trúng một lão quỷ đến từ thời kỳ Xuân Thu, lão sau khi làm quỷ, có thể nhìn thấy linh hồn của con người, lúc này nhận ra Đế Thanh cùng hoa thần chính là chủ nhân thành tiên mà hắn hầu hạ trước đây, Tiêu Sử và Lộng Ngọc.

Tốt rồi, lão quỷ triệt để lôi lôi kéo kéo nàng kể lại mọi chuyện, khiến hoa thần nhớ lại kiếp trước và cha già của mình Tần mục công, người đã khóc lóc thảm thiết sau khi Địch Thanh đưa cô đi kiếp trước, trong lòng đau xót, bắt đầu chiến tranh lạnh với Đế Thanh.

Đế Thanh kiếp đó bị mất đi đôi mắt không nhìn thấy được nàng nên không biết nàng có tức giận hay không, nghiền ngẫm không ra cảm xúc lão bà nhà mình, anh ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hoa thần, nàng nói làm cái gì thì anh làm cái đó, nàng nói không được làm, anh sẽ không làm.

Thế cho nên, sau này khi hoa thần giận anh, anh cũng không biết chủ động lấy lòng, nóng nảy tức giận lại bực mình, tiếp tục như thế cho đến khi hoa thần mất, lôi kéo tay Đế Thanh, vừa tức vừa thương tâm, cắn răng nghiến lợi nói: "Chàng...ngu ngốc...lần sau chủ động hơn một chút."

Đế Thanh lúc này mới chợt hiểu ra, nguyên lai hoa thần cũng không phải thật sự tức giận với anh, là chính anh nhìn không ra, hiểu lầm ý của nàng!

Vì thế, lần nữa tỉnh lại Đế Thanh quyết định, đời này, nhất định phải chủ động hơn.

Nghĩ đến đây, Đế Thanh có hơi nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ chính, Triệu Xung đang kể cho Tô Diệu nghe về cuộc hôn nhân đầu tiên của cô với Đế Thanh.

Vừa rồi lá bùa đã được đốt sạch, Đế Thanh cười cười, đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới.

*

Một cuộc chiến ma quái không ai có thể nhìn thấy đang diễn ra gần núi Tương Vân ở Hải thành.

Khi người bình thường lái xe ngang qua, họ sẽ chỉ thở dài: "Trên núi lạnh, lạnh hơn trong thành phố nhiều."

Một tài xế taxi chở khách đến núi Tương Vân, trước xe anh ta treo một sợi dây màu đỏ, buộc vào một nút thắt treo lên một đồng xu, chính là đồng mệnh tệ mua chuộc mạng sống mà Đế Thanh đưa cho hắn lúc trước.

Sau khi khách xuống xe, tài xế taxi lái xe về nội thành, khi lùi xe, nhìn bóng núi phản chiếu trong gương chiếu hậu, run rẩy: "Này, nhìn thật quái dị, âm trầm", rõ ràng vừa mới vào thu, núi này lại nhìn lạnh lẽo lạ thường.

Người tài xế taxi đạp mạnh chân ga, bật radio, nhanh lái xe quay về nội thành.

Đèn đỏ bật sáng, anh ta dừng lại ở ngã tư, ngân nga theo lời bài hát phát trên radio.

Lúc này, một chiếc xe tải lớn quá tải lao thẳng về phía anh ta với tốc độ cực nhanh, tài xế xe tải kêu to điều gì đó, nhưng tài xế taxi chưa kịp phản ứng thì theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Chỉ nghe "rầm" một tiếng, tài xế taxi từ từ mở mắt ra, phía sau trong gương chiếu hậu, một chiếc xe tải lớn ngã thẳng xuống.

Tài xế taxi nhanh chóng xuống xe, gọi cảnh sát rồi chạy đến cứu người.

Tài xế xe tải lớn không bị thương một cách thần kỳ, anh ta trèo ra khỏi chiếc xe biến dạng, cả người bị doạ mềm nhũn, sợ hãi đến mức khóc lạc cả giọng: "Phanh xe bị hỏng rồi..."

Có một người qua đường chạy đến giúp đỡ vỗ vào vai tài xế taxi nói: "Chiếc xe tải này xẹt ngang qua xe của anh luôn đấy, mạng anh lớn thật!"

Bên trong xe taxi, mệnh tệ biến mất, chỉ còn lại sợi dây đỏ trống rỗng treo lơ lửng trong không trung.

-----

Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng đài

Phụng Hoàng đài thượng phụng hoàng du,
Phụng khứ đài không giang tự lưu.
Ngô cung hoa thảo mai u kính,
Tấn đại y quan thành cổ khâu.
Tam Sơn bán lạc thanh thiên ngoại,
Nhị thuỷ trung phân Bạch Lộ châu.
Tổng vị phù vân năng tế nhật,
Trường An bất kiến sử nhân sầu.

Dịch nghĩa:
Trên đài Phụng Hoàng đã từng có phụng hoàng qua lại
Từ khi phượng bay mất chỉ còn trơ đài, và nước sông tự chảy
Bên mé Ngô cung, hoa thảo mọc che lối đi âm u
Quan lại quý hiển thời Đông Tấn giờ chỉ là gò hoang
Ba ngọn núi nhô lên nối liền với trời xanh xa tít
Đảo Bạch Lộ chia đôi hai nhánh sông Tần Hoài
Chỉ bởi tại mây trôi làm che mất đi mặt trời
Không nhìn thấy Trường An làm người ta cảm thấy u sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro