Chương 33: Xuất hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, có một người đàn ông đi đến dưới ánh đèn đường, bóng cây bên cạnh lay động, người đàn ông hỏi: "Không có ai nhìn thấy phải không?"

"Không. Anh có tin gì mới cho tôi không?"

Người đàn ông nói: "Cảnh sát Hải thành đang tổ chức một hoạt động".

"Bây giờ?" Quỷ ảnh hỏi.

"Đúng vậy, là người của bộ phận pháp lý làm việc ở đồn cảnh sát vừa kết thúc cuộc họp, tôi đã cố gắng sắp xếp, hẹn hắn tuần này đi uống rượu, hắn ta nói gần đây hắn rất bận, phải tăng ca. Tôi nhận được tin tức liên quan đến hoạt động chống ma túy từ hắn".

"Có phải vẫn là quốc gia càn quét định kỳ hay không?"

"Nghe nói là nắm giữ được manh mối quan trọng."

" Đã biết." Quỷ ảnh nói: "Cụ thể hành động, mục tiêu và địa điểm, anh biết không?"

"Xin lỗi, tôi không hỏi chi tiết như thế."

Quỷ ảnh nói: "Được rồi, như đã thỏa thuận trước, tôi sẽ kêu bọn họ chuyển tiền vào thẻ."

---

"Chúng tôi nhận được tin báo." Cục trưởng chỉ vào một biểu tượng trên bản đồ nói: "Ngày mai rạng sáng 2 giờ, tại cảng này sẽ có một chiếc tàu chở hàng nhỏ không có ký hiệu, không gắn quốc kỳ chở một lô hàng đến. Hàng lậu ước chừng hai tấn, trên khoang thuyền boong tàu tàng trữ dự tính khoảng một tấn. Khi tàu chở hàng cập cảng, bên này người tiếp ứng thuê các công nhân bến tàu sẽ nhanh chóng chuyển hàng vào kho, sau đó qua tay bộ phận tiêu thụ phân ra xử lý và vận chuyển bí mật bán ra ngoài..."

Cục trưởng nói: "Chúng ta sẽ cho bọn chúng vận chuyển tốt lô hàng này, đến tiến trình phân chia thì tiến hành hành động truy bắt! Lần này, cảnh sát ba nơi sẽ hành động chung, trong khi chúng ta hành động, cảnh sát Giang Loan sẽ tiến hành bắt giữ tại cảng Giang Loan, đem bọn chúng một lưới tóm gọn! !"

Cùng lúc Hải thành tổ chức cuộc họp động viên hành động, trong một tòa nhà chung cư cao cấp ở thành phố Giang Loan, Cao cảnh ty đem lực lượng bố trí theo sau, đặt điện thoại xuống, nói với quỷ ảnh bên cạnh: "Nhắc nhở thiếu gia, đại lục bên kia giăng lưới, bên người thiếu gia còn có nội gián."

Hai mươi phút sau, nghe được quỷ ảnh truyền lời, trợ lý có mắt Âm Dương đi vào thư phòng, đối diện Trần Thiểu Miễn nói: "Thiếu gia, tin tức ngài đi nội địa bị rò rỉ, đại lục bên kia đang chờ thiếu gia sa lưới."

Trần Thiếu Miễn đóng cuốn truyện tranh lại, dựa vào ghế ông chủ và khẽ cười.

"Tôi vốn tưởng rằng hiện thực sẽ không kịch tính như trong truyện tranh." Trần Thiểu Miễn nói: "Nếu như vậy, vậy thì thanh trừ nội gián đi. Phân phó xuống, kế hoạch không thay đổi, đem hàng cho tôi dựa theo kế hoạch giấu ở trên tàu, chúng ta sẽ đến đúng giờ như thường lệ... đổi hướng, vòng một vòng trên biển rồi quay về bến cảng, cho Cao cảnh ty thông gió."

Trợ lý có Âm Dương Nhãn nói: "Thiếu gia, hiện tại chúng ta có thể giết Vương Trung Hải..."

"Không." Trần Thiểu Miễn gõ nhẹ ngón tay lên cuốn truyện tranh, nói: "Ước mơ từ nhỏ của tôi chính là trình diễn một bộ phim về cảnh sát và xã hội đen nhẹ nhàng vui vẻ. Trong số những bộ phim về cảnh sát và xã hội đen trên thị trường, phe chúng ta luôn là trực tiếp giết người luôn... Nhưng tôi muốn đám cảnh sát đó quỳ xuống, đến thời khắc sinh tử cuối cùng, dạy cho hắn ta phép tắc xã hội, sau đó hoàn mỹ bắn nát đầu chó của hắn..."

Trợ lý có mắt Âm Dương nói: "Vậy tôi sẽ đi thu xếp người."

"Động tĩnh không cần quá lớn." Trần Thiểu Miễn nói, "Điều thú vị nhất khi vạch trần hắn là lúc hắn ta nhận ra sự việc không ổn. Không biết loại người lươn lẹo này sẽ có biểu cảm như thế nào nếu bị tôi đây vạch trần trước khi chết? Hắn có thể sẽ còn phí sức diễn kịch? Hay giả vờ kinh sợ, khóc lóc, kể lể nói thiếu gia ta oan uổng hắn, là những người phía dưới muốn cướp địa vị của hắn mới nói xấu hắn ta..."

Trần Thiểu Miễn thở dài, xòe tay: "Nhìn xem, hắn biểu hiện như thế nào tôi biết hết. Thật mong chờ phản ứng của hắn khi biết có người nói cho tôi, không, là quỷ nói cho tôi A Hải là điệp viên ngầm, hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây, thật thú vị đấy! "

----

Sau khi Triệu Xung trở về, ngay cả nước hắn cũng không kịp uống, nói cho Trác Vong Ngôn tình hình hiện tại ở Giang Loan.

Tô Diệu tức giận đập bàn: "Thật kiêu ngạo!!"

"Tổ chức ma quỷ trong Giang Loan được gọi là liên minh sát quỷ, đứng đầu được bọn chúng vây quanh gọi là Trần Sách Dân, là một trùm ma túy quyền lực vào những năm 80 và là thủ lĩnh đời thứ nhất của Xích Lam bang, sau khi hắn chết, còn tập hợp tổ chức sát quỷ ở thành phố Giang Loan, cùng với nhóm Xích Lam bang Âm Dương nhãn đã hình thành tầng liên lạc với nhau, nắm trong tay toàn bộ thế lực lớn nhỏ ở Giang Loan, bây giờ còn đang đang xâm nhập vào chính phủ..."

Tô Diệu thấy da đầu ớn lạnh, nói: "Ý của anh là, bang hội Âm Dương đó hợp thành liên minh, bang hội lợi dụng sát quỷ để phát triển lớn mạnh, ma quỷ giúp bang hội tiếp tục bành trướng?"

"Chính là ý này!" Triệu Xung nói: "Hiện tại, bất kể là người hay quỷ tiến vào Giang Loan, đều phải trung thành với Xích Lam Bang và Quỷ Minh, chỉ cần bước vào Giang Loan, đều lọt vào tầm khống chế tuyệt đối của bọn chúng."

Trác Vong Ngôn không nói gì, thậm chí không chớp mắt, vẫn ngồi chống tay bất động trên ghế thái sư nghe Triệu Xung báo cáo.

"Thật khó để quay lại." Triệu Xung tiếp tục, "Thần đã tìm ra tung tích của Sở Vu. Hắn ta cũng được Liên minh Quỷ tuyển dụng, trước mắt đang được Xích Lam bang và Quỷ Minh che chở, thay bọn chúng giám sát các cán bộ và quỷ trong băng. Trong hai ngày thần ở đó, Xích Lam bang đã chết vài người, nghe quỷ phía dưới bàn tán, nói rằng một số người trong bọn họ đã nói bậy về đương gia đời thứ ba Trần Thiểu Miễn, bị quỷ giám thị báo cáo, hoặc phàn nàn gì đó mà bị thanh trừng..."

Tô Miêu: "Bọn chúng thật sự xem mình là hoàng đế à?! Còn là đi con đường hôn quân?! Thật kinh tởm!"

"Vương Phi nói đúng." Triều Xung tận dụng cơ hội khen một câu, sau đó nói tiếp: "Thần tìm được một cựu pháp sư ở Giang Loan, người này cũng là quỷ nhập thân. Hắn ta trước kia là pháp sư nước Tần, tên gọi là Cao Nam, hiện tại ngài đoán hắn ta đang làm gì? Hắn thực sự trở thành tay sai của Xích Lam Bang và Quỷ Minh, theo chỉ thị của Xích lam bang, nhập thân vào cảnh sát cấp cao của Giang Loan thành, đóng vai trò quan trọng là chiếc ô bảo vệ của Xích Lam bang và Liên Minh sát quỷ..."

Tô Diệu, một cô gái chính trực, không thể chịu đựng được khi nghe những điều như vậy: "Đáng xấu hổ!! Đáng xấu hổ!! Thật xấu xa đến cỡ nào!"

"Nghe nói hắn vốn là muốn chiếm thân của tổ trưởng, nhưng sau này bởi vì vợ của tổ trưởng luôn làm việc thiện, tích lũy công đức mấy đời, bản thân tổ trưởng cũng chính trực, hồn phách tự có kết giới trừ tà ác, hắn vào không được, hơn nữa, tổ trưởng cũng không bằng cảnh ty, làm việc cũng thuận tiện, nên cuối cùng lựa chọn nhập thân vào cảnh ty cấp cao."

Triệu Xung một bên nói, một bên lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trên trang web của cảnh sát thành phố Giang Loan, cho Tô Diệu xem ảnh chụp hội nghị cảnh ty Cao Bằng, "Người đầu lợn này là cảnh ty cấp cao bị nhập thân. Bởi vì anh ta quá béo, Cao Nam còn phàn nàn với thần, nói rằng chờ khi lãnh đạo cảnh cục qua nhiệm kỳ mới, anh ta sẽ thay đổi mục tiêu chiếm hữu."

Tô Diệu tức giận nói: "Thật là hỗn đản! Còn có công bằng hay chính nghĩa sao?!"

Triệu Xung vội vàng nói: "Trước tiên thần cần thanh minh, thần tự có nguyên tắc mấu chốt. Bọn họ là sở hữu sống, thần là sở hữu chết. Chúng thần trên bản chất là khác nhau, vương phi mắng bọn họ xin đừng đem thần mắng theo!"

Tô Miêu nói: " Cái gì sống, cái gì chết?"

Triệu Xung nói: "Quỷ sống nhờ chúng thần có hồn phách hoàn chỉnh, nếu nuốn nhập vào thân xác con người thì phải chiếm hết không gian trong cơ thể. Sở hữu sống nghĩa là người vẫn còn sống, bọn chúng cưỡng bức xâm nhập, ép hồn phách của chính chủ ra, chiếm lấy thân phận của chủ nhân. Sở hữu chết là giống như thần, đợi đến khi chủ nhân thân xác hồn phách ly thể biến thành quỷ, tim đập và đại não dưới tình huống không xảy ra vấn đề gì, tiến hành nhập thân, thay thế chủ sở hữu ban đầu tiếp tục dùng thân phận của người đó để sống."

Tô Diệu: "Triệu luật sư, tôi trước kia đánh giá thấp anh rồi, không nghĩ đến anh lại có hào quang vĩ đại như thế!"

"Không có gì, không có gì" Triệu Xung nói, "Là do Vương dạy tốt"

Trác Vương Ngôn nhướng mi, lười biếng nhìn hắn.

Tô Diệu nhìn về phía Trác Vong Ngôn: "Nếu đã như vậy, Vương Trung Hải chẳng phải rất không an toàn sao? Trước đó, những quỷ tướng chúng ta phái tới nói... Có Hồ ảnh đang giám thị Vương Trung Hải, nói như vậy, không phải rất nhanh cũng sẽ bị bọn họ phát hiện thân phận thật của anh ta sao?"

Nghĩ như vậy, may mắn Trác Vương Ngôn phái một ít quỷ tướng đi bảo vệ Vương Trung Hải.

Triệu Xung không hiểu tình hình: "A? Ai? Tình huống gì?"

Tô Diệu thấp giọng giải thích cho Triệu Xung.

Triệu Xung thấy ớn lạnh sống lưng: "F*ck!!! Nguy hiểm chết người đó?!"

Hắn muốn điên cuồng lắc Trác Vong Ngôn, nhưng lại không dám, sau đó muốn nắm lấy bả vai Tô Diệu lắc mạnh, cũng không dám.

Vì thế Triệu Xung ôm chặt chính mình, vội nói: "Cao Nam nói với thần, mấy năm gần đây cảnh sát phái ra nằm vùng cũng không ít, Giang Loan và Hải thành đều có, nhưng bọn họ đều quanh quẩn ở vòng ngoài, bọn chúng cũng đều mặc kệ. Hắn nói, thũ lĩnh đời thứ nhất Trần Sách Dân đã từng nói rằng, nếu một tổ chức muốn phát triển và lớn mạnh, đối với người bên cạnh, hắn muốn tìm hiểu điều gì, cứ mặc kệ. Nhưng nếu muốn trọng dụng một người, thăng cấp cán bộ, cho phép hắn vào trung tâm cốt lõi, thì phải đề phòng nghiêm ngặt, sử dụng cả người và quỷ, giám thị hắn 24 giờ, hoàn thành lịch biểu điều tra cán bộ, nắm bắt rõ ràng tất cả mọi thứ từ sinh hoạt cá nhân đến tư tưởng, như vậy về sau không khi thời điểm cần hắn, liền có thể chân chính uy hiếp, đạt được mức độ trung thành cao nhất ".

"..." Tô Miêu trợn mắt há hốc mồm nói: "Hiện thực này còn muốn ma huyễn hơn những lời biên tập quỷ từng nói với tôi đấy!!"

Triệu Xung nói: "Theo lời chú đeo kính râm nhà ngài nói, Vương Trung Hải vốn là trước đây không bị giám sát, nhưng bây giờ hắn phụ trách vận chuyển thuốc phiện ở thành phố Giang Loan Hải thành, cho nên Xích Lan bang và Liên minh sát quỷ nhất định sẽ giám thị anh ta, hơn nữa còn hoàn thành lịch biểu khảo sát cán bộ. Nói cách khác..."

"Một hai ngày có khả năng là đủ rồi." Tô Diệu nghiêm túc nói: "Có lẽ bọn chúng đã biết thân phận của anh ta. Quên nói mấy vị Quỷ tướng được phái đi nói, mấy ngày nay có một Hồ ảnh đang giám thị Vương Trung Hải...."

"Hồ ảnh?!" Triều Xung kinh ngạc nhìn về phía Trác Vong Ngôn: "Vương, đó không phải là..."

Trác Vương Ngôn cuối cùng cũng động đậy, anh chậm rãi đứng dậy, cầm tờ giấy trên bàn lên viết: "Diệu Diệu, anh ra ngoài có việc."

Tô Diệu: "Anh đi cứu Vương Trung Hải sao?!"

Triệu Xung nhanh chóng phiên dịch: "Có quỷ tướng đi theo anh ta. Bọn anh sẽ sớm tìm ra hắn và đưa hắn thoát khỏi nguy hiểm."

Trác Vong Ngôn nhìn Diệu Diệu.

Triệu Xung tiếp tục phiên dịch: "Vương phi, em có muốn đi cùng anh không..."

Tô Miêu: "Tôi...tôi làm sao đi tới đó?!"

Cô muốn đi, nhưng nếu cô đi bây giờ sẽ chỉ gây thêm rắc rối.

Trác Vong Ngôn vội vàng viết: "Linh hồn rời khỏi thể xác, nếu em muốn đi, anh sẽ dẫn em đi. Anh sẽ tự mình giúp em làm những gì em muốn làm, anh biết em hy vọng như vậy."

Tô Diệu: "?!"

Triệu Xung: "...A?"

E rằng chỉ có đại lão mới có tự tin tuỳ hứng như vậy phải không? ! Theo lý thuyết, con trai bình thường sẽ không mời con gái đi làm việc nguy hiểm như vậy đâu.

Bất quá, Trác Vong Ngôn... Khả năng cái này kêu là kẻ tài cao gan cũng lớn.

Tô Diệu ngẩn ra, dùng sức gật đầu, sợ anh đổi ý, lập tức nói: "Điều này thật sự có thể sao? Nếu không có tác dụng phụ thì cứ thế đi! Chúng ta cùng nhau tìm Vương Trung Hải, để hắn an toàn trốn thoát!"

Triệu Xung: "... Vương chẳng lẽ là muốn mang theo hồn của vương phi cùng đi sao?"

Trác Vong Ngôn gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.

Triệu Xung thần sắc thần kỳ: "Vương..."

Hoa Thần vứt bỏ thần vị, lấy thân người tiến vào luân hồi, mà thân người yếu ớt, không chịu nỗi hồi ức cùng thần lực, cho nên, mỗi lần Hoa Thần sinh ra, cơ thể con người sẽ xóa sạch ký ức và sức mạnh, khiến cho quên đi, lấy thân phận người bình thường sinh hoạt.

Đế Thanh nhớ cô, anh muốn nhìn thấy lại linh hồn quen thuộc trong cơ thể con người, linh hồn mang theo sức sống dịu dàng của Hoa Thần.

"Hồn phách sẽ ổn trong vòng 12 giờ sau khi rời khỏi cơ thể." Triệu Xung lẩm bẩm, "Ngược lại là cũng có thể."

Tô Diệu nghe vậy, càng yên tâm hơn: "Nếu không có tác dụng phụ thì đi thôi!"

Nghĩ lại còn có chút hưng phấn.

Buổi tối, Trác Vong Ngôn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm cô, đột nhiên Tô Diệu cảm thấy đỉnh đầu lạnh buốt, trước mắt lóe lên một tia sáng, một lát sau lại mở mắt ra, thân thể của cô mềm nhũn nằm trên giường Trác Vong Ngôn.

Con quỷ này cũng rất có tâm cơ, anh đã đổi bộ chăn ga gối đệm màu đỏ mừng tân hôn, khi cơ thể Tô Diệu mềm nhũn, Trác Vong Ngôn liền ôm cô, nhẹ nhàng đem cô đặt lên giường tân hôn, tình ý kéo dài nhìn cô tựa như đang ngủ say, giúp cô chỉnh tốt góc chăn.

Tô Diệu bay lên, che mắt lại, mặt nóng bừng.

Ôi chúa ơi... mức độ xấu hổ này.

Triệu Xung hỏi: "Vương Phi cảm giác thế nào?"

Điều hắn muốn hỏi là linh hồn rời khỏi thể xác như thế nào.

Tô Miêu đáp: "...Quá, quá ngượng rồi!"

Triệu Xung: "..."

Thực xin lỗi, là hắn hỏi sai phương pháp rồi.

"Khụ, Vương Phi, lần đầu tiên hồn phách ly thể cảm giác như thế nào?"

Tô Diệu: "..."

Còn có thể làm thế nào? Dù sao bây giờ cũng rất xấu hổ đấy.

Sau khi chiếu cố tốt thân thể con người của Diệu Diệu, Trác Vong Ngôn tùy ý xé nát cơ thể của chính mình, dùng quỷ thân của mình nắm lấy tay Diệu Diệu, chỉ vào Triệu Xung và yêu cầu anh ta phiên dịch.

Triệu Xung: "Vương nói, ngài vẫn luôn muốn cưỡi Phượng Hoàng, hôm nay sẽ mang ngài cưỡi Phượng Hoàng."

Tô Diệu hai mắt phát sáng!

Trác Vương Nhan! ! Anh nói! Anh còn có khuyết điểm gì không! ! Anh quả thật là hoàn mỹ mà? ! Ước muốn cưỡi phượng hoàng của cô cuối cùng cũng có thể thành hiện thực!

----

Một chiếc thuyền hàng loại nhỏ vào rạng sáng 2 giờ im ắng rời cảng, Vương Trung Hải tiến vào khoang thuyền, sửa sang lại chỗ ngồi cho Trần Thiểu Miễn.

Trần Thiểu Miễn mặc một bộ vest trắng, gõ nhẹ vào cây gậy và từ từ nhìn xung quanh đánh giá khoang thuyền.

Người tiểu đệ lên tàu cùng Trần Thiếu Miễn bước vào buồng lái, đưa cho lái thuyền Mã Tử một điếu thuốc rồi nói: "Vào khoang thuyền, thiếu gia để tôi tới."

Mã Tử nhận điếu thuốc, đi vào chào Trần Thiếu Miễn: "Thiếu gia, tôi đến đây."

Phụ cận cảng Hải thành, cảnh sát từ hai thành phố đang chờ mai phục.

"Tàu vẫn chưa đến à?"

Cảng rất yên tĩnh, công nhân bến tàu không nhiều, chờ ở tuyến tiếp hàng cũng không có nhiều người như cảnh sát dự kiến, mọi thứ đều lộ ra vẻ bất thường.

Con thuyền không có đèn dần dần chệch khỏi lộ trình đã định.

Người lái thuyền miệng ngậm điếu thuốc, hát bài ca ra khơi của Giang Loan.

Vương Trung Hải nhận ra có điều gì đó không ổn, anh cúi đầu châm một điếu thuốc, trong ánh lửa bập bùng chớp tắt, nhanh chóng suy tư.

Trần Thiếu Miễn quay đầu cười nói với anh ta: "A Hải, tôi muốn cùng anh nói chuyện về Ngụy Chung Khang."

Vương Trung Hải sửng sốt, tay bắt đầu hơi run.

"Chung Khang là do chú hai của tôi mang ra ngoài." Trần Thiếu Miễn nói: "Một mực thay chú hai trông coi việc kinh doanh ở Hải thành."

"Tôi không biết." Vương Trung Hải nói: "A Khang chưa từng nói với tôi chuyện này."

Trần Thiểu Miễn nghiền ngẫm nhìn anh ta một cái.

"Ông nội tôi để lại một băng đảng thống trị, lòng người phức tạp, Thần Phật cũng không thể bảo đảm mọi người ở Xích Lam sẽ trung thành với Xích Lam. Vì vậy, đối với những cán bộ dưới hạng hai, chúng ta mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần tìm nơi nương tựa chúng ta, chúng ta liền tiếp nhận hắn."

Vương Trung Hải gật đầu nói: "Việc này tôi hiểu, Xích Lan bằng lòng cho tôi gia nhập, tôi rất cảm kích."

Trần Thiếu Miễn xua tay chỉ: "Tuy nhiên, nếu muốn trở thành ứng cử viên hạng hai, chúng ta liền sẽ theo mở một mắt nhắm một mắt, biến thành trong mắt không chấp nhận được một hạt cát. Chúng ta muốn là sự trung thành tuyệt đối... "

Vương Trung Hải thẳng lưng.

Chiếc thuyền đang đi sai hướng!

Anh cẩn thận liếc mắt nhìn bên ngoài khoang thuyền, Trần Thiểu Miễn vây quanh anh, chậm rì rì vòng vo.

"Một năm trước, cha tôi muốn thăng chức cho Chung Khang, không ngờ vừa hoàn thành khảo hạch, liền trở thành kẻ phản bội, bị anh giết chết." Trần Thiếu Miễn nói: "Việc này, rất thú vị."

Vương Trung Hải: "Tôi... Tôi luôn cho rằng nhất định có sai lầm, A Khang thoạt nhìn không giống nội gián, nhưng tôi không dám nói."

Trần Thiếu Miễn cười nói: "A Hải, anh ở Sở cảnh sát Hải thành tên thật là gì?"

Vương Trung Hải ngẩng đầu lên.

Ở một nơi không thể nhìn thấy, các tướng quỷ giao chiến đẫm máu, sau khi đem Hồ ảnh và một số đại quỷ Giang Loan đi theo Vương Trung Hải xử lý xong, đốt phù chú: "Vương Trung Hải bại lộ, gặp nguy hiểm!"

Trên biển, gió đột nhiên nổi lên, gió đổi hướng, ập vào nơi này, trên mặt biển có hai vệt gió, giống như hai mũi tên sắc nhọn, trực tiếp tiến đến gần chiếc thuyền nhỏ trên biển, nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh.

Lúc này, cảnh sát đang đợi gần cảng Hải thành cảm thấy không khí ẩm ướt, sắc mặt trầm xuống.

"...Gió đang nổi lên phải không?"

"Chúng ta đã kiểm tra dự báo thời tiết, gần nhất sẽ không có gió lớn hay mưa to!"

Ông trời không ưu ái, nếu lúc này thời tiết thay đổi, độ khó thực hiện hành động sẽ tăng lên!

Lâm Thư Lê, người lâm thời bị điều động hỗ trợ đội chống ma túy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phía xa.

"... Sát khí?"

Xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm, anh ta hỏi đồng nghiệp: "Lưu Nhi, có phải sét đánh không?"

"Không? Không thể nào... Thời tiết thực sự sẽ thay đổi à?"

Lâm Thư Lê mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói: "Đó chính là sát khí dẫn thiên lôi ..."

Có quỷ đang chiến đấu trên biển.

Bầu trời đêm nặng nề phía xa, mơ hồ nhuốm màu đỏ của máu.

"... Sát khí thật nặng" Lâm Thư Lê cau mày nói, "Sẽ là hắn sao?"

"... Thật là một ác linh mạnh mẽ." Lin Shuli cau mày và nói, "Chẳng lẽ là hắn?"

----

Trong khoang thuyền, Trần Thiểu miễn nghiêng đầu cười nói: "Thực kinh ngạc đi, cho rằng chính mình giấu rất tốt? Có thể lừa gạt được chúng ta?"

Vương Trung Hải: "Thiếu gia... ngài có phải là nghe người khác nói cái gì rồi không? ! Có rất nhiều người... rất nhiều người nhìn thấy tôi được chú hai coi trọng, vẫn luôn bất mãn, nói tôi từ bên ngoài đến... "

Trần Thiếu Miễn ung dung ngồi xuống, mấy tay súng cùng côn đồ đứng lại đây, nhìn về phía Vương Trung Hải, chờ Trần Thiếu Miên ra lệnh.

Trần Thiểu Miễn nói: "Nào, nghĩ cách đi. Tôi muốn nhìn xem, anh sẽ giãy giụa như thế nào. Người ta nói rằng khi tính mạng bị đe dọa, thì đó là lúc con người có thể phát huy được tiềm năng tốt nhất..."

Hắn búng ngón tay: "Nào, A Hải, diễn cho tôi xem. Nếu thất bại, thì anh sẽ bị loại đấy."

Vương Trung Hải ngừng thở.

"Thiếu gia... ngài phải tin tôi!"

Trần Thiểu Miễn: "Thật đáng tiếc, 0 điểm."

Hắn xòe tay, tên côn đồ bên cạnh đem súng đưa cho hắn.

Trần Thiếu Miễn giơ súng lên, nhắm ngay mi tâm Vương Trung Hải, nhắm một mắt, bộ dạng như vui đùa nói: "Ba!"

Vương Trung Hải ánh mắt thay đổi.

Chính mình đã hoàn toàn bại lộ rồi sao? Hay vẫn là cái tên tiểu thiếu gia biến thái này đang nhàm chán đùa gạt anh ta?

Đã sớm nghe nói vị thiếu gia này có tài năng diễn xuất.

Chẳng lẽ hắn đang đơn thuần giải trí thôi?

Nếu thật sự bị bại lộ, Trần Thiếu Miễn hẳn nên đưa ra bằng chứng cụ thể rồi ném trước mặt anh ta mới đúng.

Trần Thiếu Miễn bóp cò, sau đó nghiêng đầu cười nói: "A~ quên bật chốt an toàn."

Là đang trêu đùa anh ta đi? Vương Trung Hải buộc mình phải bình tĩnh lại, vẻ mặt chất phác vụng về nói: "Thiếu gia, thật sự không phải là tôi mà! ! Tôi không muốn làm quỷ chết oan..."

Trần Thiểu Miễn lấy súng ra, hứng thú dạt dào nói: "Nhắc tới quỷ."

Hắn nói: "Không biết A Hải, người đến từ đại lục có tin rằng trên thế giới này có quỷ thần tồn tại không?"

Vương Trung Hải: " Tin! Tôi tin!"

Trần Thiểu Miễn cười, dời súng, nói: "Tin à... Tôi còn cho rằng người không nhìn thấy quỷ sẽ không tin trên thế giới có quỷ chứ."

Hắn bóp cò.

Một tiếng súng vang lên quanh quẩn khắp vùng biển tối mờ

Gió đột nhiên nổi lên, toàn bộ con thuyền rung chuyển, có người kinh ngạc phát hiện dưới chân mình đang dần hình thành một lớp băng mỏng.

Đèn trong khoang thuyền vụt tắt, xung quanh tối đen như mực.

Trần Thiểu Miễn mở to mắt, không thể tin được nhìn khẩu súng trong tay -- súng, bị đóng băng.

Vương Trung Hải kéo cái chân bị thương quay người lại.

Trong trời đêm, bỗng nhiên đánh xuống một loạt thiểm điện, chiếu sáng khoang thuyền trong giây lát, anh ta nhìn thấy--

Trong khoang thuyền, có thêm một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro