Chương 34: Trời! Địa! Triệu! Long! Lệnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Đèn trên thuyền khi sáng khi tối, trên thuyền có thêm một người đàn ông mặc đồ đen, làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt xám sẫm lạnh lùng như băng, ngón tay thon dài bóp chặt cổ Trần Thiểu Miễn.

Trong mắt Trác Vong Ngôn hiện lên một tia hồng sắc, ngón tay chậm rãi khép lại, Trần Thiếu Miễn nghẹn đỏ mặt, đá chân loạn xạ, vùng vẫy theo bản năng.

Những tên côn đồ được Trần Thiểu Miễn đưa lên tàu thất thanh kêu lên: "Quỷ! Là quỷ!!"

Người đột nhiên xuất hiện trong khoang thuyền có nước da trắng lạnh, cả người âm u quỷ khí, tuyệt đối không phải người bình thường. Những người biết có quỷ tồn tại đều thất kinh hoảng sợ.

Bọn họ giơ súng bắn ra bốn phía, Diệu Diệu đang ngồi trên Phượng Hoàng, bị cảnh tượng này dọa đến dùng lực tát mạnh vào Phượng Hoàng, kêu lên: "Trác Vong Ngôn! !"

Thân người Trác Vong Ngôn lại vỡ vụn, viên đạn xuyên qua quỷ thân của anh, bắn trúng vách thuyền, thậm chí còn làm trầy da Trần Thiểu Miễn, trong mắt những người trong khoang thuyền này, hồn ma đột nhiên xuất hiện kia đã biến mất.

Khi xuất hiện trở lại thì Trác Vong Ngôn đang đứng ở giữa khoang thuyền, đôi mắt vàng óng ánh, sát khí như gió, ném Trần Thiểu Miễn ra xa, một ánh mắt lia qua, mấy tay súng giật giật như dây rối gỗ, thân thể nhanh chóng run rẩy, súng trong tay bọn họ rơi xuống đất, bị Trác Ving Ngôn giẫm nát thành từng mảnh.

Vương Trung Hải môi trắng bệch, kéo cái chân bị Trần Thiểu Miễn đả thương đến góc thuyền, xé áo ba lỗ đang mặc băng bó cái chân bị thương, lòng tràn đầy kinh hãi.

Trần Thiểu Miễn sắc mặt xám trắng, nằm trên mặt đất ôm cổ kịch liệt ho khan.

Trác Vong Ngôn không muốn trước mặt Tô Diệu đả thương đến mạng người, anh có chừng mực, giơ tay lên, một cơn gió dữ dội bất ngờ đánh tới, dây câu và lưới đánh cá trong khoang thuyền quấn chặt lấy người của Xích Lam Bang, đem bọn chúng trói thành một đám bánh chưng.

Trác Vong Ngôn nhấc túi lưới, đem bọn họ ném tới khoang thuyền ngoài trên boong tàu, hết thảy thanh lý sạch sẽ xong, anh ngẩng đầu lên, triệu Phượng Hoàng đến, vươn tay, nắm lấy tay Diệu Diệu, đưa cô xuống dưới.

Tô Diệu nắm lấy tay Trác Vong Ngôn đi về phía trước, nói với Vương Trung Hải đang bị thương đang dựa vào góc thuyền: "Đừng sợ, Ngụy Chung Khang muốn tôi một lời xin lỗi với anh, cùng với không cần lo lắng về anh ấy, anh ấy không oán hận anh, anh ấy là người tốt, hiểu được chức vụ và lập trường của anh... Anh ấy nguyện ý vĩnh viễn cùng anh làm huynh đệ tốt."

Tuy nhiên, sau khi Tô Diệu nói xong, thấy Vương Trung Hải không có phản ứng gì thì cô mới nhận ra mình đã làm một việc vô ích, ngốc thật sự.

Vương Trung Hải không thấy được quỷ chứ đừng nói chi là linh hồn con người.

Mà các quỷ tướng và Trác Vong Ngôn có thể nghe được, hoặc là cũng giống cô không thể truyền đạt, hoặc là người câm không nói được.

Tô Diệu: "... Nghĩ cách nói đem lời em đã nói nói cho anh ta nghe."

Trác Vong Ngôn ngẩn người một lát, lắc lắc đầu.

Cái này, anh cũng không làm được.

Tô Diệu liều mạng: "Hôn em?!"

Dù biết là vô dụng nhưng Trác Vong Ngôn vẫn không biết xấu hổ lại gần, nghiêng người hôn linh hồn của Diệu Diệu, tương đương với hôn không khí, sau đó anh không kìm nén được vui vẻ nhỏ, nhưng còn muốn giả bộ thất vọng , lắc lắc đầu, ý bảo Tô Diệu không được.

Tô Diệu: "..." Đừng tưởng rằng em không thấy được cái mặt vui vẻ kia của anh!

Vương Trung Hải nói: "Ngài là cao nhân từ nơi nào đến?"

Anh ta ở Giang Loan gặp nhiều chuyện quỷ dị cũng không ít, nhưng chưa bao giờ để trong lòng, nguyên nhân chủ yếu là anh ta không tin trên đời này có quỷ thần, hôm nay nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta có khả năng đời này cũng không tin.

Trác Vong Ngôn không trả lời được, nhưng chính vì không thể trả lời nên anh thoạt nhìn càng có vẻ thần bí ,càng sâu không lường được.

Mùi tanh dường như ngày càng nồng nặc.

Phượng Hoàng cảnh giác bay ra ngoài, Tô Diệu ngẩng đầu, tóc bị tà khí thổi tung, cô nhún nhún mũi nói: "nói: "Mọi người có ngửi được mùi gì kỳ quái không?"

Mùi như loại thịt đặt trong góc lâu ngày, hư thối biến chất, hòa với mùi mặn của nước biển, ngửi vào một lời khó nói.

Quỷ tướng bay ra khỏi khoang, giọng điệu thay đổi: "Tình hình có vẻ không ổn."

Trác Vong Ngôn thần sắc không hề dao động, anh an ủi Diệu Diệu, triệu hồi Phượng Hoàng hộ vệ, chính mình thì đi ra ngoài đứng trên boong tàu.

Con thuyền đang trôi dạt trên biển, trong phút chốc, tình thế bất ngờ thay đổi, gió giật mưa rào ập vào con thuyền chở hàng nhỏ.

Tô Diệu ngạc nhiên phát hiện nước mưa đập vào cửa sổ có màu đỏ nhàn nhạt, khi nhìn kỹ thì Diệu Diệu mới phát hiện chỉ có quỷ mới có thể nhìn thấy mưa máu, thời điểm đèn tắt, nguyên bản trên cửa sổ sạch sẽ nhìn thấy được cơn mưa máu đỏ dày đặc.

Tô Diệu tự nói: "Đây là cái gì?"

Trác Vong Ngôn vung tay lên, quỷ tướng bay vào trong khoang thuyền, vây quanh Tô Diệu.

"Là sao thế này?" Tô Diệu hỏi.

"Vạn quỷ xuất động, sát khí quá nặng." Nhóm quỷ tướng nói, " Quỷ Minh ở Giang Loan muốn khởi động sát trận,bọn họ ít nhất phái ra hơn vạn đại quỷ, hẳn là cái tên tiểu tử tây trang trắng kia trên người có cảm ứng phù nguy cơ sinh tử, đám Quỷ Minh này đến chống để hổ trợ ."

"... Đánh tập thể?" Tô Diệu giật mình lo lắng hỏi, "Chúng ta đây có thể đưa Vương Trung Hải rút lui trước được không?"

"Chỉ sợ hơi khó," quỷ tướng nói, "Nhưng mả chúng ta có thể cho thuyền chạy vể cảng Hải thành."

Tô Diệu vội vàng hô to: "Trác Vong Ngôn, anh có thể lái thuyền được không?!"

Cô vừa dứt lời, trên mặt biển nổi lên một trận gió lớn, thổi ngược tà khí đang ập tới, Trác Vong Ngôn giơ tay, bánh lái tàu bắt đầu quay tròn.

Trác Vong Ngôn không biết phương hướng, nhưng anh biết, chỉ cần để thuyền đi ngược hướng với hướng sát linh Giang Loan đang tiến tới là được rồi.

"Trác Vong Ngôn! Một mình anh có thể ứng phó được không?"

Trác Vong Ngôn gật đầu, anh nhẹ nhàng nhảy lên mũi thuyền, đứng trên đó, nheo mắt nhìn tà khí cuồn cuộn đang ập tới. Đối với anh mà nói, đến bao nhiêu anh cũng đều đối phó được, chỉ cần người tới là quỷ.

Đã đến rất gần rồi, anh có thể nhìn thấy được khuôn mặt của những đại quỷ truớc mặt.

Trần Thiểu Miễn khàn giọng kêu, điều này không thể nghi ngờ càng khiến đám đại quỷ ở Giang Loan càng tức giận hơn, Trần Thiểu Miễn bị trói tay chân, hướng vể phía Trác Vong Ngôn lớn tiếng nói: "Mày là được cảnh sát nội địa mời tới?! Mặc kể mày là loại quỷ yêu tà thần nào, mày nhớ kỹ lời của tao!! Trần gia chúng tao không phải là người dễ chọc!! Chúng tao là người được quỷ thần bảo hộ mày đắc tội không nổi đâu!!"

Trác Vương Ngôn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nhướng mày.

Tô Diệu nói: "Đứa nhỏ này là ai thế? Hắn không phải hiện tại là thủ lĩnh Xích Lam bang đi?"

Quỷ tướng vẻ mặt khinh thường nói: "Không phải hắn thì còn có thể là ai?"

Tô Diệu phàn nàn: "Hắn ồn ào quá."

Thiên địa chứng giám, cô thật ra chỉ là đang phàn nàn mà thôi, không ngờ vừa dứt lời, thiếu gia lập tức không nói nên lời, câm thành Trác Vong Ngôn, tựa hồ như bị ai bóp cổ, trợn mắt đá chân. ... Mặt hắn ta đỏ bừng vì nghẹn, như thể tất cả mạch máu trên mặt mún vỡ hết ra, làm Diệu Diệu hoảng sợ.

Trác Vong Ngôn tựa hồ ngại như vậy không ưu nhã, sẽ dọa đến Diệu Diệu, vì thế lại thu hồi sát khí, bỏ qua Trần Thiểu Miễn.

Sau khi lại bị chà đạp, Trần Thiểu Miễn bị dọa sợ hãi đến mức nằm trên boong như một con chó chết, vụng trộm khóc nức nở.

Có lẽ do mất máu quá nhiều, trong khoang thuyền chỗ Vương Trung Hải hỗn loạn, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, còn có chút lạnh lẽo.

Ý thức của anh ta chập chờn đứt quãng, thỉnh thoảng có cảm giác như mình đang nằm mơ, mà tình huống thực tế phải là hắn bị Trần Thiếu Miễn bắn trúng, sắp bị ném xuống biển quốc tế làm mồi cho cá Về phần đột nhiên xuất hiện người và chuyện kỳ quái, Vương Trung Hải cho rằng, kia đều do chính ý thức chính mình tự tưởng tượng ra để an ủi bản thân.

Sát khí lại nặng hơn vài phần, Vương Trung Hải mê man liền ngủ say.

Đại quỷ từ Giang Loan giết đến, chúng giơ kiếm ra, thế tới rào rạt, trên mặt biển cuồng phong gào thét, huyết vũ bay lả tả.

Sát khí thay đổi thành sát trận, những đầu lâu khổng lồ bao quanh con thuyền ở trung tâm, nếu có ai có mắt âm dương từ không trung nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy một chiếc đầu lâu màu đỏ nổi lên trên mặt biển đen nhánh, giống như lá cờ cướp biển, làm nhân tâm kinh hãi.

"Là sát trận." Các quỷ tướng đang thủ hộ bên cạnh Tô Diệu cũng lần nữa lộ ra vũ khí, hiển nhiên, bọn họ đối với năng lực của Quỷ Vương cũng không hiểu biết nhiều lắm.

Bây giờ, bọn họ bị sát trận của đám đại quỷ Giang Loan vây lại, nếu muốn nghĩ phá trận, cũng chỉ có giết ra một con đường.

Tô Diệu khẩn trương tay nắm chặt hai tay, ý thức được bản thân có thể cảm nhận được tim đập kịch liệt truyền đến từ thân thể bên kia đang nằm trên giường cách ngoài trăm dặm.

Đại quỷ Giang Loan càng ngày càng gần.

Trác Vương Ngôn giơ tay lên, đôi mắt vàng kim óng ánh, sát khí hóa thành kim quang, giống như sóng âm, thay đổi biến hoá phóng đ.

Chỉ trong nháy mắt, đại quỷ Giang Loan vừa mới còn thiên quân vạn mã đánh tới giờ đây đều tiêu tán sạch sẽ, hồn hạch vỡ vụn hóa thành bọt máu, bị trận gió thổi bay, nổ tung xuống biển.

Chỉ một thoáng, bầu trời xanh trong, nước yên sóng lặn, mưa gió đều ngừng lại.

Sát trận vừa mới còn làm cho người khác sợ hãi, trong nháy mắt liền dập nát.

Tô Diệu còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, mà quỷ tướng trên thuyền một nhóm lại một đám đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.

Cách đó không xa có thể nhìn thấy cảng Hải thành, con thuyền đang đi đúng hướng.

Trác Vong Ngôn đi vào khoang thuyền, cười với Tô Diệu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào mi tâm Vương Trung Hải.

Một lúc sau, Vương Trung Hải tỉnh lại, Trác Vong Ngôn chỉ ra ngoài cửa sổ, Vương Trung Hải cố sức nhìn lại, nhìn thấy cảng Hải thành quen thuộc, thần kinh run lên, cắn đầu lưỡi, duy trì chút tỉnh táo, bò về phía chiếc điện thoại di động rơi trong khoang thuyền.

Tô Diệu muốn giúp hắn nhặt lên nhưng không được, cô đau lòng nhìn người cảnh sát nằm vùng này.

Trác Vong Ngôn đi tới, cúi người nhặt điện thoại lên, đưa cho Vương Trung Hải.

Vương Trung Hải sửng sốt một chút, nói cám ơn.

Anh ta gọi cho đội trưởng và kể lại tình huống của mình: "Tôi trúng đạn ở chân rồi. Tôi không biết phải giải thích tình huống này như thế nào cho anh... Nhưng thuyền sắp cập bến, yêu cầu hỗ trợ. Trần Thiểu Miễn Xích Lam bang cũng ở trên này, hành động đã bị hạn chế..."

Sau khi nhận được cuộc gọi của anh ta, cảnh sát bắt đầu hành động.

Kế hoạch thay đổi, cảnh sát nhanh chóng khống chế cảng, cũng gọi đội y tế tới tiếp ứng cho Vương Trung Hải.

Đội của Lâm Thư Lê bước tới kiểm soát tuyến chở hàng của Xích Lam bang đang chờ ở cảng, thuyền cập bến, Lâm Thư Lê nhìn thấy quỷ thân Trác Vong Ngôn lướt qua, ngay sau đó, Phượng Hoàng lao ra khỏi khoang thuyền, mang theo Trác Vong Ngôn và Tô Diệu bay về phía Giang Loan.

Lâm Thư Lê: "... Tô Diệu?"

Nếu vừa rồi không nhìn lầm, thì thân thể Tô Diệu...

Còn không đợi hắn điều tra , trên boong tàu tiếng một người đàn ông tru lên truyền vào màng nhĩ anh ta.

"Tôi muốn tìm luật sư! ! Tôi muốn kiện các người! !"

"Anh tên gì?" Cảnh sát nội địa không dễ nói chuyện như cảnh sát Giang Loan, đối với Trần Thiểu Miễn cho nửa sắc mặt tốt, bốn người bắt giữ thiếu gia này, lớn tiếng hỏi tên hắn.

Cậu chủ trẻ này cuối cùng vẫn phải báo tên của mình ra.

Đội ngũ y tế tiến hành giải cứu người đàn ông để trần thân trên đặt lên cáng.

Thẳng cho đến khi anh ta chào với đội trưởng, LêLâm Thư Lê mới nhận ra rằng người đàn ông này chính là một cảnh sát nằm vùng mai phục trong Xích Lam bang.

Bỗng nhiên, quỷ ảnh chợt lóe.

Lâm Thư Lê quay đầu nhìn, vừa định ném dao găm sát khí trong tay ra thì liền ngẩn cả người.

Trên boong tàu đứng mấy quỷ thân đại quỷ, đang chào kính chào.

Bọn họ một đám vẻ mặt trang trọng, tư thế chào rất chuẩn mực, vẫn nhìn chung quanh các đồng nghiệp cảnh sát, chào rất lâu.

Là... Cảnh sát sao? !

Là đồng bào của anh ta.

Sửng sốt hồi lâu, Lâm Thư Lễ trong lòng rung động không thôi, phục hồi tinh thần, chính mình sớm đã lặng lẽ thu dao găm về.

Chẳng biết tại sao, Lâm Thư Lê trong lòng vừa động, cũng hướng tới mấy đại quỷ trên thuyền, chào một cái.

Rất ngắn ngủi, tựa hồ không bị bọn họ nhìn thấy, vừa tựa như, cũng bị bọn họ phát hiện.

Lâm Thư Lê xoay người, giúp đội trưởng áp giải mấy người hiềm nghi.

Phía sau, có nhiều ánh mắt vẫn dõi theo, nhưng Lâm Thư Lê không quay đầu lại.

----

Trác Vong Ngôn đưa Tô Diêuh cưỡi Phượng Hoàng đến Giang Loan để bắt Sở Vu.

Anh không thể giải thích cho Tô Diệu chuyện gì xảy ra, liền thử dùng tâm ngữ, Tô Diệu hiện tại không có ý cùng anh giao tiếp, cho nên thanh âm Trác Vong Ngôn không thể vào được trong lòng cô.

Không còn lựa chọn nào khác, Trác Vong Ngôn trầm mặc ôm Tô Diệu, giá Phượng hướng đến một cửa tiệm đồ Phật giáo cũ nát mà lao đến.

Trong cửa hàng Phật giáo, bà cụ đang ngủ gật chợt bừng tỉnh, sát khí uy áp nhường này đến gần khiến bà ta nhận ra vị khách sắp tới là ai, trong cơn hoảng loạn, bà ta thậm chí còn không mang theo đệ tử của mình mà tách ra khỏi cơ thể con người, quỷ thân trốn đi.

Phượng Hoàng hí một tiếng, mắt sáng như đuốc, Sở Vu vừa mới hiển lộ thân hình chạy trốn, đã bị nó một ngụm ngậm lên, lại nhằm phía bầu trời.

Trong cửa hàng giấy vàng tung bay, Trác Vong Ngôn đưa tay vớt đến viết cho Tô Diệu: "Tên Sở Vu này có ý đồ yểm bùa yêu lên em và minh biện giả, em muốn như xử trí như thế nào?"

Phượng hoàng bay lượn phía trên tháp truyền hình, Tô Diệu cầm lấy tờ giấy vàng nhìn qua, bối rối.

"Chuyện khi nào thế?"

Trác Vong Ngôn nhìn về phía Sở Vu.

Sở Vu lập tức than: "Đều là tại tội thần từ thế giới loài người thu loại đồ đệ ngu ngốc đó, thần không biết thân phận thực sự của Vương Phi, lại vô ý xúc phạm đến Vương Phi!! Thần đã khiến kẻ đó phải trả giá đắt rồi, kính xin Vương Phi nể tình thần không biết tình huống rõ ràng, tha cho thần một mạng, ngày sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình Vương Phi không giết! !"

Tô Diệu: "Ồ, ông không biết à."

Tuy rằng vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nếu Sở Vu nói hắn không biết, trong lúc vô ý mạo phạm cô, vô tình xúc phạm cô, như vậy hẳn là có thể tha cho hắn một mạng... phải không?

""Đúng rồi, ông là vu sư, vậy thì sẽ nhập vào thân người. Ông là sở hữu chết hay sở hữu sống?"

Sở Vu muốn nói là sở hữu chết, nhưng Trác Vong Ngôn ở đây, hắn không dám nói dối. Đang lúc hắn đang im lặng do dự, Tô Diệu nghe thấy từ cửa hàng Phật giáo truyền đến tiếng kêu khóc: "Mẹ!! Mẹ sao vậy?! Hai ngày trước vẫn còn tốt... Không phải mẹ đã mời tiên nhân hộ thể sao? Tại sao đột nhiên lại không còn thở nữa..."

Tô Diệu: "Hiểu rồi, ông là sở hữu sống đi."

Sở Vu không dám trả lời, điên cuồng dập đầu xin khoan dung.

Tô Diệu nói: "Còn có, tôi muốn biết chú thuật mê tình của ông có nguyên lí như thế nào?"

Trác Vong Ngôn động ngón tay, Tô Diệu có thể cảm nhận được cơn giận dữ của ông chủ quỷ ngay bên cạnh.

Sở Vu không dám giấu diếm, run rẩy thân mình nói ra cách sử dụng bùa mê tình.

Tô Diệu nghe xong liền tức điên: "Cái này so với lừa gạt, hiếp dâm có gì khác nhau?!"

Trác Vong Ngôn cảm nhận được lửa giận của cô, nâng tay lên, quay đầu chờ ý của cô.

Tô Diệu lại hỏi: "Trên tay ông có bao nhiêu mạng người?"

Sở Vu đập đầu quỳ lạy liên tục nhấn mạnh không có không có, nhưng mà một giây sau, hắn ném ra một đạo phù vàng, dùng thủ thuật che mắt, nhân cơ hội hóa thành khói chạy trốn.

Trác Vong Ngôn buông tay, nheo mắt, hiển nhiên không vui vì Sở Vu dám trốn thoát ngay trước mắt mình.

Phượng Hoàng đuổi theo hướng Sở Vu trốn thoát.

Nơi trốn của Sở Vu là trụ sở của Liên minh sát quỷ.

Trần Sách Dân vẫn đang chờ cảm ứng Trần Thiểu Miễn gặp nguy hiểm thì phái đại quỷ tiến đến hỗ trợ cùng với khôi phục trận pháp.

Sở Vu lảo đảo lăn lộn bay vào thư phòng nơi Trần Sách Dân ở trước khi chết, quỳ xuống đất khóc lớn: "Đại ca, cứu em với!!"

Nhưng mà không đợi Trần Sách Dân kịp trả lời, Quỷ vương cùng Tô Diệu giẫm băng mà đến.

"Ai?!"

Sở Vu hoảng sợ nói: "Đại ca, bày trận! Bày trận! ! Hắn là Quỷ Vương của đại lục!"

Trần Sách Dân kinh ngạc trong chớp mắt, khôi phục bình tĩnh quát tháo: "Như thế nào, muốn tới quản chế Giang Loan, nhúng tay vào liên minh sát quỷ chúng ta à? Việc mà ngay cả chính phủ đại lục cũng không thể làm được, anh cho rằng chính mình là một con quỷ địa phương, liền có thể ở địa bàn của người khác xen vào việc của này à? !"

"Wow, thật kiêu ngạo." Tô Diệu ngồi trên giá Phượng nói: "Chính là ông thành lập Xích Lam bang, phạm tội giết người, cướp bóc, cờ bạc, buôn lậu thuốc phiện không chuyện ác nào không làm, lại hư hư thực thực chết tại nhà, chết rồi thành quỷ vẫn cùng Xích Lam bang thông đồng làm chuyện xấu, kiếm tiền bẩn, giẫm lên nhân dân, cướp tài sản người dân coi thường pháp luật?"

Ngữ điệu này, vừa nghe chính là người nội địa, Trần Sách Dân vung tay lên, trăm tên đại quỷ xông tới: "Làm càn! !"

Tô Diệu: "Tôi làm càn? Ông phạm pháp hối lộ cảnh sát, sản xuất và buôn lậu thuốc phiện, gây nguy hiểm nghiêm trọng cho trật tự xã hội và hạnh phúc của nhân dân, làm đủ thứ việc xấu xa bẩn thỉu, còn không cho người khác nói ?"

Trần Sách Dân đè nén tức giận, hỏi: "Cô là ai?"

"Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, Lão tử đây đang dạy ông cách làm quỷ chính trực, tuân thủ pháp luật đấy!!" Sau khi Tô Diệu kiến thức qua bản lĩnh của Trác Vong Ngôn, bây giờ đã không còn sợ hãi nữa, đây chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng... Không phải, cáo mượn oai hùm... Dù sao chính có ý như thế.

Tóm lại, lời nói trung nhị(*) thế này, cô nói tương đối đã nghiền.

(*) Chūnibyō(Trung nhị bệnh): chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản, còn được gọi: "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

Tô Diệu: "Người xấu xa như ông, nên chết một cách thảm hại mới đúng! Lão già kia, không phải là báo ứng chưa tới, hiện tại, tôi thay mặt thiên địa chính nghĩa, trừng trị ông cái tên đại ác ôn này ! !"

Trần Sách Dân trong một thoáng chớp mắt, hàng trăm đại quỷ nhất thời tấn công, tuy nhiên, Trác Vong Ngôn chỉ là nhẹ nhàng nâng mắt, những đại quỷ này trong nháy mắt nát thành từng mảnh.

Trong lúc Tô Diệu một bên sợ hãi than trước khả năng gian lận bất khả chiến bại của Trác Vong Ngôn, cô càng tự tin hơn nói: "Nhân tiện, còn muốn nói cho ông một câu, con trai của ông... hay cháu trai, dù sao thì tên tiểu ác nhân đó đã bị bắt, chờ pháp luật trừng phạt đi!"

Trần Sách Dân trong lòng đau xót, hắn không kịp khiếp sợ cũng không kịp suy xét thực lực chênh lệch, sát khí trong nháy mắt bành trướng.

Một con sói cao năm người lao về phía sau Phượng Hoàng đánh tới.

Phượng Hoàng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã, hai yêu ma va vào nhau, Tô Diệu ngồi không vững ngã xuống, Trác Vương Nham đưa tay đỡ được cô, ôm vào lòng.

Phượng Hoàng nhất thời bị thương, đôi cánh bị sói ác xé, nó muốn phun lửa, nhưng lại sợ tổn thương đến hồn phách Diệu Diệu, đành phải cùng rất sói "Vật lộn", rơi xuống thế hạ phong.

Tô Diệu đang trốn trong vòng tay của Trác Vong Ngôn giật mình, suýt chút nữa bị đánh vào mặt.

Khi Trác Vong Ngôn ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt đỏ ngầu, lóe lên huyết sắc, nộ khí tận trời.

Tô Diệu bỗng nhiên sững sờ, cảm nhận được tiếng gió mưa đều ập vào lồng ngực, một cỗ kinh hãi từ lòng bàn chân dâng lên đến da đầu, Trác Vong Ngôn phía sau há miệng, tay chầm chậm nâng lên, chỉ hướng lên trời.

Diệu Diệu nghe được chính mình phát ra âm thanh, từng chữ từng chữ, khí thế hùng hồn.

Trời !

Địa!

Triệu!

Long!

Lệnh!

Mỗi khi năm chữ này được thốt ra, lại có tiếng sấm truyền ra từ phía chân trời.

Khi âm điệu năm ký tự rơi xuống, cuồng phong gào thét, sấm sét lóe lên vang dội giữa trời và đất, Tô Diệu đột nhiên phát hiện, thế giới như chìm vào bóng tối, mà mình và Trác Vong Ngôn đứng ở giữa không trung, dưới chân là đại trận màu u lam hình rồng to lớn.

Hàng vạn tia sét từ trên trời đánh xuống đất, Tất cả sát quỷ trong Giang Loan thành đều bị giữ lại tiến vào trong trận, chúng qủy ôm đầu khóc rống, hai mắt Trần Sách Dân tràn xuống huyết lệ, đau đớn quỳ xuống đất.

Còn con sói của hắn, thân thể không ổn định, Phượng Hoàng có thể thoát thân, sát khí bao vây lấy nó, Phượng Hoàng từ màu vàng kim chuyển sang màu tím đen.

Thân hình dần dần mở rộng, lớn đến mức làm người sợ hãi, tưởng chừng như có thể che khuất cả bầu trời.

Phượng Hoàng tím phát ra tiếng rít dài, vỗ cánh bay vào đám mây đen đầy lôi điện.

Khi tia sét lại chiếu sáng bầu trời và mặt đất một lần nữa, Tô Diệu nhìn thấy, trong mây mơ hồ lộ ra hình rồng, lớn đến mức làm cô rung động.

Phượng Hoàng vui vẻ bay vút vào trong biển mây, trên mặt biển, cá voi kêu cá nhảy, trên đảo hàng vạn loài chim bay đến.

Thiên lôi trên trời đánh xuống là lúc rồng đỏ giương móng sắc nhọn, từ tầng mây hiện ra đầu rồng rất lớn và uy nghiêm, hai mắt lóe kim quang, ngẩng đầu rồng hướng về cửu thiên thất biển phát ra một tiếng rồng ngâm dài như than thở.

Trác Vương Ngôn giơ tay lên, rồng trong trận trồi lên khí thế màu đỏ như máu: Giết!

Rồng gầm lên, trời đất nổi lên muôn ngàn sấm sét, sóng biển cuồng nộ.

Hàng vạn ác quỷ ở Giang Loan trong tiếng rồng ngâm này, hồn hạch vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro