Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Vui lòng để lại một sao để ed biết mình không cô đơn... T.T

Ngày 17/3/2023

Editor: Yang

Đáng tiếc Hạ lão gia tử bọn họ đều không nhìn thấy, cho nên càng thêm luống cuống.

Bọn họ thật cảm thấy may mắn vì gặp được Ngao An An.

Hiện tại đã biết được chân tướng, kẻ đầu sỏ cũng đã ở đây. Vậy còn có cách cứu vãn không?

Hạ Chấn cùng Trần Nam vội nhìn về Ngao An An xin giúp đỡ: "Ngao đại sư? Có thể để chúng tôi nhìn thấy không?"

Loại tình huống không thể biết được chuyện gì đang xảy ra này làm cho bọn họ đặc biết sợ hãi.

Hơn nữa bọn họ cũng muốn biết, trên thế giới này quỷ có thật không?

Cho dù biểu hiện Ngao An An cùng Vu đại sư đều chứng minh rằng quỷ tồn tại, nhưng nếu tự mình nhìn thấy mới càng thêm chân thật.

Ngao An An nhìn bộ dáng kiên định của bọn họ.

Nghĩ nghĩ nói: "Có thể, nhưng mà các ngươi nhớ rõ không được làm loạn, chỉ cho phép ở bên cạnh nhìn."

Hai người vội gật gật đầu.

Hạ lão gia tử thấy thế, cũng vội nói: "Cả tôi nữa."

Trải qua mưa mưa gió gió nhiều năm như vậy, một khắc quan trọng trong sinh mệnh này của mình, ông không có khả năng cái gì cũng không biết không thấy.

Ngao An An gật đầu, ngay sau đó mở Âm Dương Nhãn cho bọn họ.

Ba người sau khi mở Âm Dương Nhãn, nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên liền nhìn thấy hai âm sai đang bay vào, đầu đội mũ cao, mặc áo dài màu đen, trong tay còn cầm một bộ xiềng xích, phía trên có một cái móc.

Nguyên lai trên đời này thật sự có quỷ!

Ba người nhìn âm sai, ở trong lòng cũng hiện lên một suy nghĩ.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú, hai quỷ sai bay vào trong phòng.

Ở phòng nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Hạ lão gia tử.

Khóa Câu Hồn trong tay lập tức quăng về phía Hạ lão gia tử.

Hạ lão gia tử nhìn khóa Câu Hồn, hoàn toàn ngây ngốc.

Âm sai này thật sự là tới câu hồn ông?

Hạ Chấn nhìn một màn này, nhịn không được muốn tiến lên, lại bị Trần Nam cưỡng chế giữ chặt lại.

Trần Nam nhớ rõ Ngao An An nói, bọn họ tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy rằng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng Trần Nam cảm thấy bọn họ sẽ không muốn biết hậu quả đâu.

Hắn cảm thấy, có Ngao An An ở đây, có lẽ Hạ lão gia tử còn có thể cứu được.

Quả nhiên, ở thời điểm khóa Câu Hồn còn chưa chạm đến người Hạ lão gia tử Ngao An An liền trực tiếp bắt lấy khóa Câu Hồn.

Vu đại sư đang vô cùng hưng phấn lập tức sửng sốt.

Có người có thể tay không bắt lấy khóa Câu Hồn.

Ngao An An này rốt cuộc là ai

Đầu tiên là phá hư kế hoạch "Mượn mệnh" của hắn, sau đó lại có thể dễ dàng bắt lấy khóa Câu Hồn.

Đây là muốn nghịch thiên sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt Vu đại sư có chút khó coi.

Hắn có một loại cảm giác.

Bởi vì sự xuất hiện của Ngao An An, kế hoạch của hắn có khả năng phải thất bại.

Chỉ là sự không cam lòng để hắn bảo tồn một tia hy vọng.

Bình ổn tinh thần, lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.

"Ngươi là ai? Sao dám bắt lấy khóa Câu Hồn của chúng ta?" Âm sai trừng mắt căm tức nhìn Ngao An An.

Bọn họ làm việc, rất hiếm khi có người dám ngăn cản.

Ngao An An chính người đầu tiên bọn họ gặp được.

Nhưng mà tuy rằng bọn họ hiện tại có chút ác thanh ác khí*, nhưng trong mắt lại mang theo một ít thận trọng.

* ác thanh ác khí: ý chỉ lời nói ác liệt, hung bạo.

Người này có thể bắt khóa Câu Hồn không đơn giản.

"Ta là Ngao An An, ta bắt lấy khóa Câu Hồn của các ngươi vì muốn nói nói, các ngươi bắt sai người!" Ngao An An nhìn âm sai, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nhưng nội dung lại làm âm sai không khỏi mà nhăn mày lại.

Dù sao âm sai bắt sai người sau khi về địa phủ sẽ phải chịu tội.

Nếu có cách cứu vãn, bọn họ chỉ là chịu vài gậy mà thôi.

Nếu không thể cứu vãn, bọn họ liền xong đời.

Cho nên mặc kệ lời người này nói có phải thật hay không, bọn họ đều phải xác nhận lại.

"Theo sổ Sinh tử, người này thọ mệnh đã tận, hơn nữa khóa Câu Hồn cũng nhắm vào hắn, khả năng sai người là rất nhỏ." Âm sai nhìn Hạ lão gia tử nói.

"Nhưng không phải vẫn có khả năng sao? Các ngươi có mang theo sổ Sinh tử không? Nhìn lại xem trên sổ rốt cuộc là tên ai?" Ngao An An tiếp tục nhắc nhở.

Vu đại sư thấy thế, vội đánh đòn phủ đầu nói: "Âm sai đại nhân, các ngươi không có câu sai, là bọn họ muốn thay mận đổi đào, để tôi chết thay, đại nhân, cầu các ngươi làm chủ cho tôi!"

Lúc nói, Vu đại sư còn không quên trợn mắt tức giận nhìn Ngao An An.

Nếu Ngao An An không quấy rối, kế hoạch của hắn đã thành công rồi.

Nghe Ngao An An cùng Vu đại sư nói, âm sai nhíu mày.

Hai bên đều nói có lý, đúng thật là có vấn đề.

Nhưng mà sổ Sinh tử là một lựa chọn rất tốt.

Trong đó một âm sai nghĩ nghĩ, sau đó liền hóa ra sổ Sinh tử.

Xem sổ Sinh tử xong, âm sai nói: "Người chết Vu Tri Trụ."

Vừa nghe âm sai nói, Hạ lão gia tử lập tức nói: "Tôi không phải Vu Tri Trụ, tôi là Hạ Ái Quốc."

"Vu Tri Trụ là ai?" Âm sai tiếp tục nói.

"Là hắn." Hạ lão gia tử chỉ vào Vu Tri Trụ nói.

Vu Tri Trụ cũng vội chỉ vào Hạ lão gia tử nói: "Không, tôi là Hạ Ái Quốc, hắn mới là Vu Tri Trụ, bọn họ muốn thay đổi chúng ta."

Âm sai nhìn thoáng qua hai người, ngay sau đó nói: "Hắn thoạt nhìn không giống như là sắp chết, hơn nữa còn có phúc trạch thâm hậu."

""Mượn mệnh", là Vu Tri Trụ đem thọ mệnh trao đổi với Hạ Ái Quốc để Hạ Ái Quốc làm kẻ chết thay, hẳn là loại tình huống này!"

Chẳng qua loại tình huống này phần lớn đều là đâm lao phải theo lao, đặc biệt là âm sai vì không muốn chịu trách phạt mà thuận theo.

Cũng vì có lỗ hổng này tồn tại, cho nên Vu Tri Trụ mới có lá gan như vậy.

Vu Tri Trụ vừa nghe, cũng vội nói nói: "Ngài xem, là bọn họ nói "Mượn mệnh", bọn họ mới là người thay đổi mệnh của tôi và Vu Tri Trụ."

Hai bên người nào cũng cho là mình phải, âm sai nghe cũng cảm thấy có chút ngốc.

Lúc này, Hạ Chấn cùng Trần Nam hung tợn mà nhìn chằm chằm Vu Tri Trụ.

Hắn thế nhưng còn dám trả đũa.

"Nếu đã không thể xác định được, bọn ta muốn đưa cả hai hồn phách bọn hắn xuống, ai là Vu Tri Trụ, ai là Hạ Ái Quốc, tự nhiên phán quan sẽ quyết định." Âm sai nói, khóa Câu Hồn trong tay liền động, liền hướng vế phía Vu Tri Trụ, chỉ là làm người không tưởng tượng được chính là lúc câu lấy hồn phách Vu Tri Trụ thế nhưng hồn phách của Hạ Ái Quốc cũng bị kéo ra.

Âm sai thấy thế, như suy tư nói: "Mệnh hai người này thế nhưng thật sự gắn liền nhai?"

Mộ Hạ Chấn cùng Trần Nam nhìn hồn Hạ lão gia tử thế nhưng cũng bị câu đi, tức khắc kinh hoảng.

Nếu phải đến âm phủ, theo cách nói ở nhân gia chính là lão gia tử đã chết? Lúc ấy có phải hay không thể cứu vãn nữa?

Vội nhìn về phía Ngao An An xin giúp đỡ.

Mà ánh mắt Ngao An An hiện tại lại đặt trên người Vu Tri Trụ, rõ ràng hắn sau khi nghe được phải cùng xuống địa phủ lại vô cùng bình tĩnh.

Đây không phải là đang nói, chuyện này có trá sao?

"Ta có thể thử phá bỏ "Mượn mệnh", đến lúc đó các ngươi tự nhiên là có thể biết được ai là Vu Tri Trụ chân chính." Ngao An An nói.

Âm sai lại một lần nữa nhìn về phía Ngao An An, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứunói: "Ngươi làm thế nào?"

Ngao An An nghe vậy, trong tay liền hiện ra Nhất Kiếm, hướng về phía Hạ lão gia tử cùng Vu Tri Trụ chém mỗi người một nhát.

Một kiếm này vừa chém xuống, từ trên hồn phách Hạ lão gia tử thế nhưng phân ra một hồn là Vu Tri Trụ.

Mà trên người Vu Tri Trụ cũng hiện ra một hồn là Hạ lão gia tử.

Sau khi phân ram hai hồn mặt vô biểu tình mà hướng về phía chủ hồn.

Nhìn một màn này, Vu Tri Trụ nhịn không được kêu to lên, "Đừng trở về, đừng trở về, tôi không thể chết được, tôi không muốn chết ......"

Âm sai mặt vô biểu tình mà nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng biết rõ ràng.

Bởi vì Vu Tri Trụ hiện tại chính là không đánh đã khai.

Được, hiện tại cũng không cần mang về địa phủ kiểm chứng nữa.

Ngay sau đó, khóa Câu Hồn liền trực tiếp câu hồn phách Vu Tri Trụ đưa tới trước mặt bọn họ.

Lúc này, Vu Tri Trụ cảm giác bị bắt, lập tức giãy giụa nói: "Tôi không muốn, các người không cần câu tôi, không được câu tôi......"

Vu Tri Trụ lẩm bẩm nói nhưng không ai để ý.

Âm sai nhìn nhìn Hạ Ái Quốc, sau đó nói với Ngao An An: "Đa tạ ngươi hôm nay nhắc nhở, chỉ là hồn phách này bị câu ra, còn phải chờ một lúc nữa mới có thể trở lại thân thể, trong khoảng thời gian này phiền ngươi hỗ trợ coi chừng."

Bởi vì hiện tại Hạ lão gia tử đã biến thành sinh hồn, bởi vì hồn phách của ông ta đã bị câu ra, trước khi trở lại thân thể nếu như bị người khác cho rằng đã chết đem đi hoả táng, vậy Hạ lão gia tử không phải chết thật cũng biến thành chết thật.

Đến lúc đó Hạ lão gia tử đến địa phủ cáo trạng, thảm chính là bọn họ.

Mà hiện tại, bọn họ còn phải trở về báo cáo lại, chỉ sợ cũng phải ăn một ít đau khổ.

"Không cần tới các ngươi, ta sẽ giúp ông ta trở lại trong cơ thể." Ngao An An mở miệng nói.

"Ngươi......?" Âm sai kinh ngạc nói, thần sắc có chút không thể tin tưởng.

Ngay sau đó, Ngao An An chỉ là phất phất tay với Hạ lão gia tử, hồn phách Hạ lão gia tử lập tức khắc bay lên, sau đó bay về phía thân thể chậm rãi đi vào trong cơ thể.

Sau khi hồn phách hợp nhất với thân thể, Ngao An An tiến lên, ở trên trán Hạ lão gia tử viết một chữ.

Mọi người đều thấy trên đầu Hạ lão gia tử phát ra ánh sáng, sau khi ánh sáng tan đi, Hồn phách Hạ lão gia tử đã trở về cơ thể.

Âm sai: "......"

Hạ Chấn: "......"

Trần Nam: "......"

Người cùng quỷ đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Cứ như vậy là xong rồi?

Vì sao ở trong tay Ngao An An lại dễ dàng như vậy?

Âm sai sau khi phản ứng lại vội ôm quyền nói với Ngao An An: "Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, đây là lệnh bài liên hệ ta, về sau nếu có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm ta."

Nhân vật như vậy, nên gắt gao bắt lấy đùi vàng a! Về sau có chuyện gì kẻ làm âm sai như hắn cũng có thể xin giúp đỡ.

Ngao An An nhìn lệnh bài trước mặt, nhướng mày, lại thêm một cái?

Nhưng mà Ngao An An vẫn nhận lấy.

Loại đồ vật này, vĩnh viễn không ngại nhiều.

Có lẽ ở một lúc nào đó sẽ có chuyện cần dùng!

Thấy Ngao An An nhận lệnh bài, hai âm sai liền cáo từ.

"Đi." Kéo Vu Tri Trụ, hai âm sai đi ra ngoài.

"Từ từ." Ngao An An đột nhiên gọi bọn họ lại.

"Còn có việc sao?" Âm sai ôn hòa nói.

Đối với người có bản lĩnh, đi đến nơi nào đều sẽ được hoan nghênh.

"Ta muốn hỏi hắn một vấn đề."

"Hỏi đi." Âm sai cũng không cự tuyệt.

Ngao An An đi tới trước mặt Vu Tri Trụ, "Vu Tri Trụ, ai đã cung cấp bát tự của Hạ lão gia tử cho ngươi?"

Nàng nghĩ tới chuyện bát tự của Lâm Uyển Bạch cũng bị bán, ngay sau đó nàng liền gặp được Hạ lão gia tử, Hạ lão gia tử cũng là vì bát tự mà bị Vu Tri Trụ đổi mệnh.

Cơ duyên xảo hợp như vậy làm nàng không thể không nghĩ nhiều.

Dù sao Vu Tri Trụ cũng ở chỗ này, nàng liền hỏi nhiều một câu.

Vu Tri Trụ nghe vậy, phẫn hận mà nhìn Ngao An An, hắn đều là bởi vì Ngao An An mới gặp phải tình cảnh này, hắn làm sao có thể nói cho Ngao An An biết chuyện nàng muốn biết chứ.

Hừ!

Âm sai thấy thế, khóa Câu Hồn trong tay trực tiếp đánh vào Vu Tri Trụ.

Vu Tri Trụ liền hét thảm một tiếng.

"Không nói, xuống địa phủ rồi, chúng ta cũng không khách khí với ngươi, núi đao biển lửa, chảo dầu? Ngươi muốn thử một lần?" Âm sai lạnh lùng nói.

Những lời này thành công làm Vu Tri Trụ co rúm lại.

So với cái trước, việc bị trừng phạt càng đáng sợ hơn.

Vu Tri Trụ trừng mắt nhìn Ngao An An nói: "Tôi mua từ một quỷ mị."

"Quỷ mị? Ở nơi nào?"

"Không có nơi cố định, dùng tiền âm mua, chỉ cần đưa tiền, bọn họ có thể tra mọi thứ, tin tức gì cũng có thể."

"Là loại quỷ mị gì?" Ngao An An tiếp tục hỏi.

"Không biết, tôi nhìn không ra nguyên hình của nó, nhưng tuổi của nó thoạt nhìn khá lớn." Vu Tri Trụ tâm không cam tình không nguyện nói.

Tuổi cao? Bà lão?

Xem ra rất có khả năng là cùng một con quỷ trong miệng quỷ Sắc Dục.

Nhưng nếu là một, vậy Quỷ Sắc Dục kia cũng không hoàn toàn nói thật, chỉ sợ là Quỷ Sắc Dục tự mình tìm tới quỷ mị hơn nữa còn đưa tiền mua bát tự của Lâm Uyển Bạch.

Mà Quỷ Sắc Dục không dám nói, chỉ sợ thế lực đối phương không nhỏ, hắn là quỷ, đối phương cũng là quỷ, muốn giáo huấn hắn rất dễ dàng, còn không bằng nửa thật nửa giả lừa gạt nàng.

"Cảm ơn, ta đã hỏi xong." Ngao An An nói với hai âm sai.

Âm sai gật gật đầu, sau đó đưa Vu Tri Trụ đi.

Hạ Chấn cùng Trần Nam vẫn đang chờ bên cạnh người Hạ lão gia tử.

Nhìn thấy Ngao An An trở về, Hạ Chấn vội vàng nói: "Ngao đại sư, ba tôi sao rồi?"

Bọn họ thật không nghĩ tới, tất cả là vì nội tặc.

Lại nhớ đến những việc vừa xảy ra, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn bọn họ gặp được Ngao An An nếu không Hạ lão gia tử hôm nay thật sự phải trở thành kẻ chết thay.

"Không có việc gì, hẳn rất nhanh sẽ tỉnh."

Ngao An An vừa dứt lời Hạ lão gia tử liền chậm rãi mở mắt.

Nhìn đám người Ngao An An, ký ức chậm rãi hiện lên, ngay sau đó nhìn Ngao An An nói: "Đại sư, hôm nay thật cảm ơn ngài."

"Không cần cảm ơn, ta cũng chỉ là một người làm ăn, đương nhiên phải cố hết sức. Hơn nữa đây cũng là do cơ duyên xảo hợp!" Ngao An An mở miệng khách khí nói, lời trong lời ngoài đều vô cùng rõ ràng.

Tiền a! Nàng là tới buôn bán, cho nên phải đòi tiền!

Cách cảm ơn tốt nhất chính là: Đưa tiền.

Hạ lão gia tử ngẩn người, ngay sau đó nhìn Ngao An An cười, trong mắt mang theo một tia thưởng thức cùng yêu thích.

Hạ Chấn cùng Trần Nam nhìn Ngao An An trong mắt mang lên một tia kinh ngạc.

Vị Ngao đại sư này đòi tiền thật đúng là đơn giản không lòng vòng a.

Nhưng mà hình tượng cao nhân ở trong lòng bọn họ lập tức trở nên gần gủi hơn.

Đao Lao Quỷ từ lúc vào nhà liền làm người quan sát ở trong lòng yên lặng ca ngợi Ngao An An.

Không hổ là đại nhân nhà hắn, da mặt thật dày.

Hắn phải cố gắng học tập, về sau không cần tới đại nhân.

Cứ để hắn.

Trong chốc lát sau, Ngao An An để lại phương thức liên hệ cho Hạ lão gia tử, sau đó vô cùng cao hứng mà cầm chi phiếu một ngàn vạn trong tay rời đi.

Chuyến đi này, rất đáng giá.

Hết chương 46

Ngao An An: Haha, mục tiêu trăm triệu ta tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro