🎐 Chương 7 🎐: Có camera giám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dưaa

Trình Diễm dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, không nói chuyện.

"Ừm... ngày mai là cuối tuần, không phải đi học, nếu cậu có gì không thoải mái thì nói với tôi. Chúng ta thêm QQ cho tiện liên lạc đi." Cô chạy bước nhỏ đến gần, dừng lại cách bóng của anh ba đến bốn bước chân, lấy điện thoại của mình rồi đưa mã QQ ra.

Trình Diễm rõ ràng dừng một chút, móc di động từ túi quần ra, ngập ngừng một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Xin lỗi nhé, điện thoại tôi bị hỏng mất rồi."

Anh thừa nhận mình rất vui lúc cô nói rằng muốn thêm QQ, nhưng khi lấy điện thoại ra anh lại thấy xấu hổ, điện thoại của anh đã hỏng, bấm nửa ngày cũng không bật lên được.

"Không sao, mình thêm cậu từ nhóm lớp cũng được." Lâm Đang dễ dàng tìm thấy nhóm lớp, từ trong danh sách thành viên tìm tên anh rồi thêm bạn bè với avatar màu đen tuyền: "Tan học nhớ đồng ý kết bạn với mình nhé, nếu cậu thấy không khỏe ở đâu thì nói ngay với mình, mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện."

Trình Diễm cất điện thoại, quay về phía lớp học rời đi. Chân anh vốn dài, lại cố tình bước nhanh nên không bao lâu đã bỏ hai người lại phía sau.

Tống Noãn nhìn bóng lưng anh, có chút khó chịu, nhưng lại không có lý do gì để phát tiết, đành bước lên khoác tay Lâm Đang: "Xin lỗi nhé Đang Đang, lẽ ra mình không nên đưa cậu đến phòng máy tính, không thì cậu đã không bị ngã rồi."

"Không trách cậu." Là vì cô sợ Trình Diễm dẫn đến bước chân không đều nên mới bị té ngã: "Là tự mình đứng không vững nên mới bị ngã, với cả mình cũng không bị sao mà! Cũng không biết Trình Diễm có bị sao không nữa..."

"Đừng lo lắng, hẳn là không có việc gì lớn đâu, vừa nãy mình thấy có vẻ cậu ta không sao thật mà."

Advertisement

Lâm Đang gật đầu, trong lòng vẫn có chút bất an, mới bước đến đầu dãy, chuẩn bị mở cửa phòng học đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ trong lớp vọng ra:
"Cả ngày không ngoan ngoãn học hành, đã thế lại còn hút thuốc đánh nhau! Bây giờ còn dám vào lớp muộn thế này! Em tự ra ngoài cửa rồi ngẫm nghĩ lại đi! Ba mẹ cho em tiền đi học để đến trường làm "hỗn thế ma vương" đấy à?"

Lâm Đang bị dọa đến run lên, lắc tay Tống Noãn, nhỏ giọng nói: "Hình như là giọng của giáo viên toán..."

"Ừ..." Tống Noãn do dự nói, "Là giáo viên toán đang mắng Trình Diễm thì phải."

"Hả?" Lâm Đang rướn cổ nhìn về phía lớp học, nhìn thấy trước cửa hình như có một bóng người bèn kéo Tống Noãn đi nhanh hơn: "Cậu ấy vì giúp chúng ta mới đến muộn mà, mau đến giải thích với thầy đi."

Tống Noãn muốn kéo cô lại nhưng sợ lại làm cô ngã, chỉ có thể nhỏ giọng khuyên: "Nhưng bây giờ thầy đang nổi nóng, hay mình đợi đến lúc tan học rồi nói đi."
Cô lắc đầu: "Đến lúc đó rồi còn nói làm gì, phạt cũng đều phạt rồi."

Trình Diễm nghe thấy giọng cô, liếc cô một cái rồi không nói gì quay đi.

Cô không nhìn thấy được, đi đến thẳng cửa phòng học rồi hô to: "Báo cáo."

Thầy toán vừa mới tức giận xong, còn chưa kịp tiếp tục giảng bài, liếc hai người một cái: "Hai em thế nào mà cũng đến muộn? Đi đâu vậy?"

Lâm Đang cúi đầu, nhanh chóng giải thích: "Thưa thầy, em bị ngã cầu thang, là hai bạn đưa em xuống phòng y tế nên mới tới muộn ạ. Em xin lỗi vì ảnh hưởng đến giờ học của cả lớp ạ!"

Tay cô bọc một tầng băng gạc rất rõ ràng, thầy giáo yên lặng vào giây, như là đã bớt giận, xua tay: "Vào đi."

Lâm Đang không nhúc nhích, ngoái đầu nhìn thoáng qua Trình Diễm ở ngoài cửa.

"Trình Diễm cũng vào đi." Thầy lại nói.

"Cảm ơn thầy ạ." Lâm Đang nhỏ giọng nói, cúi người nhanh chóng về chỗ mình.

Trong phòng học vô cùng yên lặng, cô nghe thấy tiếng bước chân lúc thấp lúc cao mới thoáng yên tâm lại, lấy sách giáo khoa ra ngồi nghe giảng nghiêm túc.

Lúc cả lớp đang thảo luận bài học, Thịnh Hạ ngồi phía sau vỗ nhẹ vai cô: "Lâm Đang, cậu không sao chứ? Ngã có đau lắm không?"

Cô nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng lắm, may là Trình Diễm đỡ được nên mình chỉ bị trầy chút da thôi."

"Vậy là tốt rồi. Xin lỗi nhé, vừa nãy thầy gọi mình có chút việc nên không đi cùng cậu được." Thịnh Hạ có chút tự trách.

"Không liên quan đến cậu đâu, mình không sao mà." Lâm Đang cười cười, lại cùng Thịnh Hạ nói vài câu rồi xoay người sang chỗ khác.

Giữa trưa tan học, Lâm Đang như bình thường đi cùng Tống Noãn ra cổng trường, Hứa Phục Triều đi theo đằng sau. Tới cổng trường, Lâm Đang chào tạm biệt cô nàng rồi lên xe cùng Hứa Phục triều.

"Tay em làm sao vậy?" Hứa Phục Triều đã sớm nhìn thấy băng gạc trên tay cô nhưng đến bây giờ mới có thời gian hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là ngã chút thôi, đã băng bó rồi ạ." Cô nhìn thoáng qua tay mình, mím môi.

Advertisement

Suốt quãng đường hai người không nói thêm gì nữa. Về đến nhà, bà ngoại biết cô bị thương nên bảo cô thay thuốc trước khi ăn: "Bà chuẩn bị một phần quà cảm ơn, con mang đến cho bạn nam kia, nói với người ta một tiếng cảm ơn."

Lâm Đang gật đầu: "Dì Tống nói cậu ấy có khả năng bị chấn động não nên con đã cho cậu ấy phương thức liên lạc rồi, phòng khi cậu ấy không khỏe ở đâu có thể gọi cho con."
"Làm đúng lắm." Bà ngoại vui mừng gật gật đầu, băng bó tốt băng gạc rồi dắt cô đi ăn cơm: "Cả Tiểu Noãn nữa, lần sau mời bạn đến nhà ăn cơm nhé con."

"Vâng ạ."

Cơm nước xong, cô trở lại phòng, nhìn đến điện thoại thì thấy Trình Diễm vẫn chưa đồng ý kết bạn. Cô tắt điện thoại đi, định sau khi ngủ trưa dậy rồi lại xem, nhưng là ngủ dậy rồi vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.

Lâm Đang không còn cách nào khác, việc đầu tiên khi đến lớp là đi tìm anh.

Cô biết đại khái Trình Diễm ngồi ở chỗ nào, nhưng không biết vị trí cụ thể nên đành đứng giữa phòng học, đi vài bước rồi hỏi: "Trình Diễm, cậu ở đâu?"

Trình Diễm đã nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi, phòng học không có ai khác, chỉ có hai người họ. Anh trầm mặc thật lâu, nhìn cô về đến chỗ mình mới chậm rãi lên tiếng: "Ở đây."
Lâm Đang đeo cặp sách, dùng gậy dò đường chậm rãi đi tới, chuẩn xác dừng trước bàn anh, cởi cặp sách xuống rồi lấy ra túi quà kia: "Đây là bà ngoại mình làm cho cậu. Cảm ơn cậu hôm nay giúp mình."

Trình Diễm không nói chuyện, cũng không nhìn túi quà kia, ánh mắt tập trung hết lên mặt cô.

Lâm Đang không nhìn rõ, anh muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn bấy nhiêu.

"Cậu trả lời đi chứ." Âm thanh cô vừa nhỏ vừa mềm, rõ ràng là trách cứ lại như là làm nũng.

Ánh mắt Trình Diễm nhiễm chút ý cười, cầm lấy túi quà cô đưa qua rồi nói: "Cảm ơn."

Tuy anh đang cười nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt lành lạnh như vậy, hoàn toàn không nghe ra ý tứ vui vẻ, Lâm Đang mím môi, thử hỏi: "Cậu có thể thêm QQ với mình ngay bây giờ không? Nếu để đến buổi chiều thì mình lại phải đợi đến cuối tuần mất."

"Được." Trình Diễm lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra.

Lúc này, cái điện thoại rách này còn rất nể tình, không bị lag chút nào. Anh ấn vào QQ, thêm Lâm Đang thành bạn tốt rồi đổi tên ghi chú của cô thành emoji cái chuông.

"Tôi thêm rồi đó." Giọng anh nhiễm chút ý cười.

"Vậy cậu có chỗ nào không khỏe nhớ nói với mình, mình về chỗ ngồi trước đây." Lâm Đang bước nhanh về hướng chỗ ngồi của mình, trong lòng cứ thấy người này kì quái làm sao đấy.

Có lẽ là bởi vì anh giúp mình một lần, Lâm Đang cảm thấy anh cũng không đến nỗi nào. Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện liền bị cô xua đi, anh chỉ là giúp mình một lần không có nghĩa là mọi việc xấu trước kia của anh đều xí xóa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, trò chuyện với Tống Noãn xong đang định tắt điện thoại thì đột nhiên nhớ tới Trình Diễm. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là mở khung thoại với anh lên, gửi một câu: "Cậu có thấy không khỏe ở đâu không?"

Buổi tối trước khi đi ngủ, trò chuyện với Tống Noãn xong đang định tắt điện thoại thì đột nhiên nhớ tới Trình Diễm. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là mở khung thoại với anh lên, gửi một câu: "Cậu có thấy không khỏe ở đâu không?"

Mười phút qua đi, không có ai trả lời, cô bèn tắt điện thoại đi ngủ. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, nhìn đến chấm đỏ bên cạnh avatar màu đen, cô nhấn vào, bên trong chỉ có hai chữ: Không có.

Cô giống như hoàn thành nhiệm vụ, lại gửi thêm một câu nữa: "Vậy cậu không khỏe nhớ nói với mình nha." Gửi xong, cô tắt điện thoại, xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.

Đối thoại y hệt được lặp lại vào ngày chủ nhật. Sáng sớm thứ hai, cô đến trường trực tiếp giáp mặt hỏi anh: "Cậu có chỗ nào không khỏe không?"

"Không có." Trình Diễm đang làm bài tập, từ khoảnh khắc cô bước vào, bút trên tay liền ngừng chuyển động.

Cô gật đầu: "Vậy nghỉ giữa giờ cậu đi cùng mình xuống phòng y tế, để cô Tống nhìn xem có vấn đề gì không."

"Nhưng giờ nghỉ không xuống sân thể dục sẽ bị ghi tên đấy."

Lâm Đang có chút sửng sốt, học sinh hư như anh cũng sợ bị ghi tên sao?

"Không sao, mình sẽ nói với lớp trưởng, không ghi tên cậu đâu."

Cô nói xong liền cộp cộp rời đi, để lại ánh mắt Trình Diễm vẫn luôn dõi theo bóng lưng cô dừng ở bàn học gần bàn giáo viên nhất, đến khi bên cạnh có người kéo ghê phát ra tiếng động anh mới hoàn hồn lại.

Bạn cùng bàn tò mò, nhìn theo ánh mắt anh: "Cậu nhìn gì đấy?"

Anh lập tức thu hồi ánh mắt: "Không có gì, làm bài tập chưa cho tôi mượn chép với."

"Làm thì làm rồi nhưng chưa chắc đúng hết đâu, này."

Anh nhận lấy vở bài tập, chép thẳng đáp án vào vở mình, chép xong thì nộp cho đại biểu môn.
Tiết thứ hai kết thúc, anh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình đợi Lâm Đang loạng choạng đi đến, bàn tay giấu dưới ngăn bàn nắm càng ngày càng chặt.

Cô đi tới trước mặt anh: "Đi thôi, chúng ta đi phòng y tế đi."

Anh đứng dậy, ghế phát ra tiếng động rất nhỏ, thấp giọng trả lời: "Ừm."

"Đang Đang, không cần mình đi cùng thật sao?" Tống Noãn đuổi theo hỏi.

"Không cần." Lâm Đang thì thầm bên tai cô nàng: "Ngoài kia có camera giám sát, cậu ấy không dám làm gì đâu."

Hai người thì thầm xong, đồng thời nhìn anh một cái.

Trình Diễm cảm thấy có chút buồn cười, anh trông đáng sợ như vậy sao? Nhưng anh nghĩ đến mình mỗi ngày làm gì, bỗng nhiên cảm thấy, mình thoạt nhìn là rất đáng sợ, không ai sẽ thích người cả ngày đánh nhau, thành tích lại không tốt như anh.

2051 words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro