🎐 Chương 8 🎐: Anh có bạn gái chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dưaa

Trình Diễm sắc mặt không đổi nhưng trong lòng đang dần trầm xuống, an tĩnh đứng một bên, chờ đến khi Lâm Đang bảo có thể đi rồi, anh liền giữ khoảng cách nhất định mà đi theo phía sau.

Anh có thể nhìn thấy gáy của cô, không biết vì gì mà anh cảm thấy gáy cô cũng đáng yêu.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác len trắng viền ren thêu đơn giản, bên trong mặc quần đồng phục học sinh, che đi một nửa đôi giày trắng, nhìn rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Mà chính mình...

Anh nhìn vào cổ tay áo đồng phục học sinh của mình, vẫn là chiếc anh mặc hồi cấp hai, hơi ngắn , để lộ một phần cổ tay bầm tím vì lạnh. Lúc mới mua quần có hơi rộng, bây giờ thì vừa vặn, không để lộ mắt cá chân, chỉ bị mòn đầu gối và hơi trắng, bên dưới là đôi giày vải có vài lỗ hở.

"Mau vào đi thôi." Lâm Đang đứng ở cửa gọi anh.

Anh chậm rãi đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô y tế tiến lên kiểm tra, hỏi vài câu như thường lệ.

"Dì Tống, đầu cậu ấy có vấn đề gì không ạ?" Lâm Đang nín thở, có chút khẩn trương.

"Vết thương sau gáy đã đỡ, cũng không còn hoa mắt chóng mặt, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Tay đâu đưa cô xem nào."

Lâm Đang đi qua, giơ bàn tay ra, miệng vết thương đã kết thành vảy.

"Ngứa không?" Cô y tế hỏi.

"Không ạ."

Cô y tế gật đầu, dặn cô sau này chú ý nhiều hơn rồi nhìn theo cô ra cửa.

Lần này, Trình Diễm đi trước, cô theo sau. Loa phát thanh trường còn đang phát nhạc, khu dạy học vắng tanh, dưới tiếng nhạc nhịp nhàng mạnh mẽ, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân, hóa ra cách bọn họ không quá xa.

Mấy hôm nay, thiện ý của cô với người trước mặt này tăng lên không ít, thật ra cô muốn hỏi một chút tại sao anh lại gạt mình, nhưng đi được mấy bước, cô lại kiềm lại.
Nghĩ lại thì bọn họ cũng không thân đến mức đấy.

Anh đã cứu cô một lần, coi như đem 480 tệ kia xí xóa, về sau nước sông không phạm nước giếng thì tốt rồi.

Đi tới phòng học, bên ngoài loa vẫn chưa ngừng, trong phòng chỉ có hai người, Lâm Đang sợ bỗng nhiên anh lại làm gì đó liền lấy tai nghe ra bắt đầu nghe nhạc.

Trong tai nghe là tiếng đàn piano du dương và nhẹ nhàng, cô hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc, mãi đến khi bên ngoài có tiếng động, cô mới cất tai nghe xuống, giả vờ đọc sách.

Mọi người lần lượt bước vào lớp, lớp học yên tĩnh trở nên ồn ào.

"Cậu cười gì vậy?"

"Không có gì." Trình Diễm nhìn thoáng qua bạn cùng bàn, áp xuống ý cười ở khóe miệng, chỉ là anh vừa mới phát hiện hóa ra thỏ con cũng không ngoan đến vậy.

Lâm Đang còn không biết mình trong mắt Trình Diễm đã biến thành động vật, cô đang nói chuyện Tống Noãn. Tống Noãn nói rằng cô nàng đã bàn với Thịnh Hạ và Lý Hoè An, định ở lại trường sau giờ học vào buổi chiều để họ có thể cùng nhau đi diễn tập.
Tan học buổi trưa, cô xin phép bà ngoại để sau khi tan học buổi chiều ở lại trong trường tập luyện với bạn bè.

Một lúc lâu sau, chuông reo, cô bị ba người vây quanh, cùng nhau đi đến nhà ăn, định xin thẻ cơm trước, nếu không cô sẽ không được ăn ở trường.

"Chuyện hôm đó rốt cuộc là như thế nào vậy? Tôi không ở trong lớp nên mới nghe loáng thoáng thôi." Lý Hòe An ở một bên ríu rít hỏi.

Tống Noãn có chút ghét bỏ mà nhìn cậu ta một cái: "Chính là Đang Đang suýt chút nữa ngã từ trên lầu xuống thì Trình Diễm đỡ được."

"Hóa ra là như thế." Cậu ta gật đầu, ưỡn thẳng eo rồi vỗ ngực: "Về sau chúng ta đi cùng nhau đến phòng máy đi, tôi sẽ giúp cậu lên xuống cầu thang."

"Thôi không cần đâu... Về sau tôi không đi phòng máy tính học nữa là được mà..." Lâm Đang tuy không biết nhiều lắm nhưng cô vẫn rõ nam nữ khác biệt. Cô ngại phiền Lý Hòe An, cũng có chút khó từ chối loại nhiệt tình này, chỉ có thể lặng lẽ giật nhẹ tay áo Tống Noãn cầu trợ giúp.

Tống Noãn hắng giọng, nghiêm túc nói: "Được rồi được rồi, trước tiên phải suy nghĩ về chương trình của chúng ta đi, nghe nói tuần sau lên sóng rồi đấy."

Thịnh Hà phụ họa: "Mình cũng nghe nói vậy, mà hình như tuần sau còn có kì thi tháng nữa thì phải."

"Kì thi tháng á?!" Tống Noãn cùng Lý Hòe An đồng thanh, giọng lớn đến mức thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh.

Tống Noãn nhìn quanh, hạ giọng rồi cay đắng nói: "Thi tháng thật à?"

Thịnh Hạ nhún vai: "Biết sao giờ? Học kỳ trước các cậu không trải qua, học kỳ này lại chỉ còn có một tuần thôi nên mình mới đề nghị chúng ta tập luyện sau giờ học, để dành tiết tự học buổi tối để "mài gươm" chuẩn bị lâm trận thi tháng."

Tống Noãn ôm đầu, vẻ mặt đau khổ: "Trời ạ mình không muốn thi tháng đâu, nội dung tiết toán trước mình còn không hiểu gì thì làm sao bây giờ? Thịnh Hạ, cậu học toán giỏi mà, cậu kèm cho mình với!"

"Tôi nữa." Lý Hòe An cũng tới.

"Được rồi, tiết cuối của buổi tự học các cậu đổi chỗ với bạn cùng bàn của mình và Lâm Đang." Thịnh Hạ đồng ý.

Lâm Đang yếu ớt nói: "Các cậu giảng mình nghe không vào, cũng không hiểu. Hơn nữa mình cũng không đi thi được."

Tống Noãn hâm mộ muốn chết rồi: "Sao mình lại nghe thấy trong lời nói của cậu có chút hả hê thế hả?"

Lâm Đang cười khẽ, nói không có.

"Cậu không thi giữa tháng, cũng không thi đại học, vậy sau này tốt nghiệp cậu định làm gì?" Lý Hòe An có chút tò mò.

"Chắc sẽ đi nước ngoài, tôi không biết mẹ mình sẽ sắp xếp kiểu gì, cũng chưa nghĩ tới tương lai sau này sẽ ra sao."

Với tình trạng thị lực của cô gần như không thể làm được công việc gì, thậm chí ra ngoài một mình còn khó khăn, bà ngoại muốn cô làm giáo viên dạy nhạc nhưng cô lại không thể ra khỏi nhà.

Ra nước ngoài là một điều quá xa vời đối với ba người còn lại, họ không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy. Sau khi hỏi vài câu, họ đổi chủ đề và đưa Lâm Đang đi xin thẻ cơm.

Sau giờ "vàng" nửa tiếng, căng tin trống vắng hẳn, bốn người xin thẻ xong trực tiếp đến cửa sổ múc cơm, vừa múc vừa nói vừa cười thì bỗng nhiên ngừng lại, Lâm Đang có chút kỳ quái, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Noãn tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Là Trình Diễm, cậu ấy cũng múc cơm ở đây, vừa mới đi qua xong, chúng mình có nên chào hỏi không nhỉ?"

Lâm Đang lên tiếng, không quá để ý: "Cậu ấy đi rồi sao? Vậy thì không cần để ý đến cậu ấy đâu."

Tống Noãn cùng Thịnh Hạ liếc nhau, hai người ăn ý không nói chuyện, lần lượt giúp Lâm Đang gọi món lấy cơm.

Không khí chợt trầm xuống, Lâm Đang cảm giác không đúng, đến khi ngồi xuống ăn cơm mới cất giọng hỏi: "Sao các cậu không nói chuyện?"

Tống Noãn lặng lẽ nhìn thoáng qua thiếu niên ở đằng xa, hạ giọng, có chút rối rắm nói: "Cậu có biết cậu ấy ăn gì không?"

Lâm Đang không biết người ở đâu, cũng không dám nhìn lung tung sợ bị phát hiện, quay đầu nhìn Tống Noãn rồi lắc đầu.

"Cậu ấy mua hai cái bánh bao, mang theo một lọ tương nữa, nhìn giống như nhà làm..."

"Thì làm sao?" Lâm Đang ngây thơ nhìn Tống Noãn.

Cô không nhìn thấy, đối với thế giới cũng không quá quen thuộc, càng không biết cái này có nghĩa là gì.

Tống Noãn mím môi, nói: "Ừm... học sinh bình thường trong trường sẽ không ăn như vậy, trừ khi là nhà cực kì nghèo..."
Lâm Đang ngây ngẩn cả người, dường như cô chưa từng trải qua chuyện này, ngày nào cô cũng có ăn đúng giờ, đến trường có người đưa đón, tiền trong túi lúc nào cũng đầy, hết lại được bổ sung. Muốn đi học thì đi cùng Hứa Phục Triều, không muốn thì xin nghỉ phép là được.

Đầu óc cô mơ hồ nên không thể tưởng tượng được bánh bao trắng trông như thế nào nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc để hỏi nên đành im lặng, chậm rãi ăn cơm của mình.

Đùi gà được làm rất mềm, ngon miệng nhưng lại chẳng có hứng ăn gì cả.

Ăn cơm xong, cô được đưa đến phòng đàn.

Giai điệu du dương vang lên, cuốn đi những suy nghĩ nặng nề của cô, mọi muộn phiền đều bị vứt bỏ, chỉ còn lại âm thanh vui vẻ.

Buổi tối, sau khi về đến nhà, cô ngồi trên sô pha, uống sữa bò bà ngoại pha, ăn trái cây dì Trần cắt, bỗng nhiên nhớ tới lời của Tống Noãn: Học sinh bình thường trong trường sẽ không ăn như vậy, trừ khi là nhà cực kì nghèo.
Cô chần chờ một lát, mở miệng hỏi: "Bà ngoại, nhà của chúng ta có phải rất giàu không?"

Bà ngoại sửng sốt trong chốc lát, cười nói: "Sao đột nhiên con lại hỏi như vậy?"

Lâm Đang lắc đầu, rũ mắt không nói chuyện.

Sáng hôm sau lúc ăn cơm cô cố ý để ý đến bữa sáng, có hoành thánh tôm, canh thịt cua, trứng vịt Bắc Thảo và cháo thịt nạc, ngoài ra còn có trái cây tráng miệng là cherry và nho xanh.

Cơm nước xong, cô đến trường cùng Hứa Phục Triều như thường lệ.

Đến lớp, cô cố tình không đi vào bằng cửa trước mà đi đường vòng, đi vào bằng cửa sau rồi đi lên trước, đi ngang qua chỗ thoang thoảng mùi chanh.

Trình Diễm còn đến sớm hơn cô.

Cô cố ý đi chậm, muốn nhìn rõ nam sinh ngồi trên ghế, nhưng thế nào cũng không thấy rõ được, chỉ có bóng dáng mơ hồ, hình như là sau gáy anh.

Lối đi giữa hai dãy bàn rất nhỏ, không biết là ai không dọn ghế cẩn thận, cô không chú ý liền bị vấp vào đùi khiến cô phải rêи ɾỉ vì đau đớn.

Ghế dựa phía phát ra tiếng vang rất lớn, theo sau đó là giọng nói trong trẻo của chàng trai:

"Cậu không sao chứ?"

Lâm Đang sợ tới mức thở gấp, liên tục lắc đầu: "Không sao đâu không sao đâu."

Cô chống gậy đi vòng qua ghế rồi về chỗ của mình, rụt vai lại mong làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

"Lâm Đang, tới sớm thế?"

Âm thanh đột ngột suýt nữa làm tim cô ngừng đập. Cô ngẩn ra một lúc, sau lại vờ như không có chuyện gì, cười đáp: "Mình đi cùng anh họ tới trường, chủ nhiệm lớp anh mình có chút nghiêm khắc nên phải tới sớm một chút."

Ai cũng biết Lâm Đang có một ông anh họ ở lớp 11A1, đẹp trai, học giỏi lại biết chơi bóng rổ, là bạn trai trong mơ của biết bao cô gái.

Nữ sinh vừa chào hỏi Lâm Đang lặng lẽ chuyển tầm mắt, khẽ hỏi: "Lâm Đang, anh họ cậu có bạn gái không?"

"Bạn gái á?" Lâm Đang ngơ ngác mà nhìn cô nàng, con ngươi trong suốt hiện lên tia bối rối.

"Chính là kiểu mà chơi rất thân ấy." Bạn học kia giải thích.

Lâm Đang nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hình như không có."

Bạn học khẽ mỉm cười: "Vậy giúp mình mang chút đồ cho anh ấy nhé!"

Lâm Đang chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ, đến khi bạn học nhét phong thư vào tay cô mới ý thức được mọi chuyện, vội vàng cất lá thư vào cặp..

Buổi trưa sau khi tan học, sau khi cùng Hứa Phục Triều lên xe cô bèn hỏi thẳng luôn: "Anh có bạn gái chưa?"

2103 words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro