Chương 10: Búp bê hoàn hảo (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Tiếng cào xé sắc nhọn xuyên qua cánh cửa mỏng manh truyền vào tai mọi người, khiến không khí im lặng bị đè nén đến cực điểm.

Không ai dám nói chuyện, thậm chí không dám thở mạnh, sợ con quái vật bên ngoài sẽ phá vỡ cánh cửa mỏng manh này.

Kim Hiểu Hiểu nhát gan, trốn trong lòng Giang Ngọc khóc thút thít không thành tiếng. Hoa Hiểu Long sợ hãi co rúm ở một góc khác, vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Còn Lâm Tiểu Đao tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng đẫm máu thì ngồi đờ đẫn.

Anh ta ngẩn ngơ hồi lâu, cho đến khi bị một tiếng gọi yếu ớt kéo về thực tại.

Hình như có người đang nói chuyện bên ngoài, lẩm bẩm lặp lại hai từ.

"Ba ơi."

"Ba ơi..."

Ba? Ai đang tìm ba ở ngoài đó?

Lâm Tiểu Đao chợt nhận ra có thứ đang lảng vảng bên ngoài, sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng quay người, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Giang Ngọc.

"Chị Giang!"

Giọng anh ta đầy sợ hãi, rất nhỏ, nhưng ngay cả âm lượng như vậy cũng thu hút sự chú ý của con quái vật bên ngoài.

"Ầm!" một tiếng, cửa phòng bị thứ gì đó đập mạnh từ bên ngoài.

Tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Đao, chính anh ta cũng bị dọa đến mặt mày tái mét, không dám nói thêm một lời nào.

Đêm dài khó khăn trôi qua trong im lặng, mọi người lo lắng sợ hãi không dám phát ra tiếng.

Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Kim Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Hình như... trời sáng rồi."

Bấy giờ mọi người mới nhận ra, ánh sáng yếu ớt đã xuyên qua khe cửa.

Hành lang sáng trưng, ​​xác của Diệp Lâm biến mất cùng với con quái vật, để lại những vết máu đáng sợ trên mặt đất.

Thuận lợi sống tới ban ngày, không còn quái vật, Giang Ngọc mới dám mở miệng để Lâm Tiểu Đao kể lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.

Kết hợp trước sau, Giang Ngọc bình tĩnh suy nghĩ một lúc, quay người chân thành cảm ơn Tần Cách Chiêu: "Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ."

Nếu Tần Cách Chiêu tối qua khoanh tay đứng nhìn, Lâm Tiểu Đao và những người khác có lẽ đã bỏ mạng ở đó.

Kế đó, Mã Lục tiến lên hỏi: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Nghe vậy Tần Cách Chiêu bật cười.

Hắn dựa vào tường nhướng mày, cười khiêu khích: "Muốn làm gì thì làm, tôi đã nói rồi, chơi với các người."

Mã Lục tức giận muốn mắng người: "Đừng có quá đáng!"

"Haha." Christine cười gượng hai tiếng, không chút cảm xúc, "Phải, đang bắt nạt mi đấy. Thì sao?"

"Được rồi, đừng nói nữa." Thấy cấp dưới sắp gây xung đột, Giang Ngọc ngăn lại, đầy áy náy nói với Tần Cách Chiêu. "Tôi hiểu ý của anh, chúng tôi sẽ mở nhiệm vụ phụ, anh yên tâm đi."

Nói xong, chị đại hiểu chuyện này chủ động dẫn mọi người chạy lên tầng ba.

Hôm qua bọn họ đã dừng việc khám phá ở đó, hôm nay vẫn phải tiếp tục từ đó.

Một đám người ồn ào chạy lên lầu, trong phòng chỉ còn lại ba người, bọn Tần Cách Chiêu cũng không định nghỉ ngơi.

Tần Cách Chiêu ra hiệu, hắn và Christine chia nhau hành động, bắt đầu kiểm tra từng phòng trên tầng hai.

Mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng họ cũng không tin tưởng những đồng đội heo kia.

Tần Cách Chiêu đang quan sát kỹ lưỡng nơi xác của Diệp Lâm biến mất, thì nghe thấy từ trên lầu, không biết là giọng của Mã Lục hay Mã Khâu truyền xuống.

"Rõ ràng là lỗi của bọn họ, bọn họ đã biết có quy tắc ẩn như vậy thì nên nhắc nhở chúng ta, làm tròn nghĩa vụ. Bọn họ chỉ muốn lấy mạng người để tạo uy thế cho mình."

Giang Ngọc hạ giọng mắng anh ta: "Phó bản cho phép nội chiến, nếu anh ta thật sự muốn giết cậu, cậu đã chết từ lâu rồi."

Đáng tiếc Tần Cách Chiêu tai thính, cũng đáng tiếc cầu thang cách âm kém, hắn không bỏ sót một chữ nào.

"Anh ta không ra tay chỉ là muốn lấy chúng ta làm chuột bạch, muốn chúng ta thử nước giúp họ!"

"Vậy cậu muốn làm gì? Tốn nhiều công sức để giết họ? Trọng điểm hiện tại của chúng ta là vượt ải, họ muốn lợi dụng chúng ta thử nước, chúng ta muốn lợi dụng họ để vượt ải, đều giống nhau cả thôi."

"Nhưng chị, chúng ta cứ để anh ta sắp xếp như vậy sao?"

"Đừng nói nhảm nữa! Có muốn sống sót ra ngoài không? Còn muốn lặp lại chuyện tối qua lần nữa à? Tiến độ của chúng ta đã tụt lại quá nhiều, nếu các người không muốn tìm thì tất cả cút lên tầng hai ngủ cho tôi! Đừng ở đây cản trở tôi!"

...

Tần Cách Chiêu châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng dưới cầu thang nghe những lời mắng nhiếc anh ta từ trên lầu, vừa nghe vừa cười, như thể rất thích thú khi bị người khác ác ý suy đoán vậy.

Đang nghe, Tần Cách Chiêu liếc nhìn lại phía sau, thấy thiếu niên mặc váy hồng vẫn bám theo hắn.

Hắn búng tàn thuốc: "Em còn định đi theo tôi?"

Thiếu niên "Hửm?" một tiếng, rất khó hiểu tại sao hắn lại hỏi câu này.

Cậu nói: "Sao vậy ạ?"

Điều này gây ảo giác rằng Tần Cách Chiêu đã hỏi sai.

Hắn tặc lưỡi, nói: "Em cũng nghe thấy rồi đấy. Những gì họ nói đều không sai, tôi không quan tâm đến mạng người, cũng không quan tâm người chết tiếp theo là ai. Làm đồng đội của tôi, sẽ bị tôi coi như quân cờ để lợi dụng, rất có thể người tiếp theo bị tôi dùng để đỡ đạn chính là em."

"Hmmm..." Thiếu niên kéo dài giọng nói ở phía sau, ấp úng hồi lâu, cuối cùng chọn cách nói thẳng: "Em không nghe thấy họ nói gì, em chỉ nhìn thấy anh thôi."

Tần Cách Chiêu: "..."

"Em không sợ tôi chút nào sao?"

Lạc Sơn Trạch vui vẻ lắc đầu: "Anh trai còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa? Em thích anh mà, em không sợ anh."

Thực sự có người không sợ hắn sao?

Tần Cách Chiêu giả vờ hung dữ, quay đầu lại dọa cậu: "Em nói lại lần nữa xem?"

Nhưng thiếu niên không sợ hãi, vẫn thẳng thắn ném bom về phía hắn.

"Em thích anh trai."

Thành thật mà nói, Tần Cách Chiêu đã bị nhiều nam nữ theo đuổi, những người như Lạc Sơn Trạch vừa gặp đã nói thích cũng không phải là ít, chỉ là chưa có ai có thể khiến Tần Cách Chiêu khó xử như cậu.

Hắn quay đầu lại, cố gắng ép buộc trái tim đột nhiên khó chịu của mình bình tĩnh lại, sau đó dùng những lời từ chối người khác để từ chối cậu thiếu niên khiến hắn phiền lòng này.

"Tình cảm của em quá rẻ mạt, tôi không cần, cũng không thích."

Tần Cách Chiêu vốn tưởng rằng Lạc Sơn Trạch lại sẽ ghé sát đầu vào làm nũng với hắn, nhưng sau một hồi lâu im lặng, hắn không nhận được hồi âm.

Thời gian trôi qua có chút kỳ lạ.

Hắn quay đầu lại nhìn, vô tình bắt gặp đôi mắt đo đỏ.

"..."

Thiếu niên mặc váy đứng cách hắn khoảng ba bốn mét, vẻ mặt đờ đẫn.

Dường như cậu đang ngẩn người, không kịp phản ứng.

Cậu và Tần Cách Chiêu bốn mắt nhìn nhau, cậu hoảng loạn, vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt.

Hai tay để sau lưng, đầu ngón tay thon dài nắm chặt mép váy vuốt thẳng xuống, Tần Cách Chiêu nhìn thấy tay cậu vẫn còn hơi run.

Xấu hổ và lúng túng.

Đôi mắt như đá quý bối nơm nớp chuyển động, đôi môi đỏ mọng mấp máy hồi lâu, mới thốt ra một chữ.

"Em..."

Dường như không nghĩ ra mình nên nói gì, những lời phía sau cũng không thể nói tiếp.

Chỉ có thể lặp đi lặp lại cùng một chữ.

"Em..."

Cậu ngẩng đầu lên, dường như cuối cùng cũng lấy hết can đảm để bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đối phương, can đảm của cậu như tan biến, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Tần Cách Chiêu tận mắt nhìn thấy hai ba giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má cậu thiếu niên.

Nhận ra mình đã mất bình tĩnh, Lạc Sơn Trạch vội vàng quay mặt đi, sau đó luống cuống... chạy mất.

Tần Cách Chiêu bị những giọt nước mắt khó hiểu đó làm cho sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trên khuôn mặt hắn hiếm khi xuất hiện vẻ bối rối, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Sao vừa mới nói thích, sau đó lại chạy mất?

Nghe thấy tiếng động, Christine thò đầu ra từ trong phòng, cũng coi như là chứng kiến toàn bộ sự việc. Đợi đến khi Tần Cách Chiêu dùng vẻ mặt nghi hoặc đi đến phòng anh ta, Christine mới huýt sáo một cái: "Em còn tưởng mình sắp có chị dâu rồi chứ."

Tần Cách Chiêu trợn trắng mắt: "Đó là con trai."

Christine: "Vậy gọi là anh rể à? Em còn tưởng mình sắp có anh rể rồi~"

"Cút đi, cậu ấy chỉ muốn tôi giúp vượt ải mới nói thích tôi thôi, còn nói nhảm nữa tôi xé miệng cậu ra đấy."

"Vâng vâng vâng. Hai người mới gặp nhau được bao lâu, làm sao cậu ta có thể thật sự yêu anh từ cái nhìn đầu tiên chứ, không phải chỉ là muốn lợi dụng anh để giúp vượt ải sao?"

Nắm đấm của Tần Cách Chiêu đã siết chặt: "Cậu nói chuyện thì nói cho tử tế, mẹ, đừng có mà nói bóng gió đểu cáng với tôi."

Christine thấy vậy biết điều dừng lại, vội vàng an ủi đại ca nhà mình: "Thôi nào, đừng giận đừng giận, đại ca đừng để bụng nữa. Hai người mới quen nhau chưa được hai ngày, làm gì có tình cảm thật? Cậu ta..." Nghĩ đến khuôn mặt đó, anh ta không thể nói những lời nặng nề, chỉ có thể nói một cách nhẹ nhàng hơn, "Đại ca, anh muốn 'lên' thì 'lên', không muốn thì đừng để ý đến cậu ta nữa. Dù sao cũng chỉ là duyên phận một phó bản, biết đâu phó bản sau cậu ta đã đi rồi."

Bốn năm kinh nghiệm vượt ải khiến họ xem nhẹ nhiều thứ, đặc biệt là Christine, đối với chuyện tình cảm luôn giữ thái độ vui vẻ nhất thời.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong, Tần Cách Chiêu lại im lặng cắn điếu thuốc.

Tầng một bị búp bê chiếm đóng, để tránh xảy ra tai nạn, Lạc Sơn Trạch quay người lên tầng hai.

Ánh mắt cậu vẫn còn hơi đờ đẫn, trong lúc lên lầu, cậu đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt. Sau đó dựa vào bức tường hành lang dẫn đến phòng trên tầng ba, gương mặt thất thần, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Bình luận vẫn còn sôi nổi. Có người thấy xót xa, nói một câu: [Ôm một cái, chúng ta không quan tâm đến tên xấu xa đó nữa!]

Có người mắng cậu: [Làm màu gì chứ, một thằng đàn ông khóc lóc cc?]

Lại có người nói: [Yếu đuối quá vậy, bị từ chối là khóc sao?]

Dù sao có cãi nhau thế nào cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Lạc Sơn Trạch cứ thế ngẩn người, nghe thấy tiếng la hét kinh ngạc từ trên lầu: "Đây! Đây không phải là mặt của Diệp Lâm sao?! Thế mà lại dán lên đầu búp bê... Tôi hiểu rồi! Đây chính là con quái vật tối qua!"

Hoa Hiểu Long sợ đến mức sắp nhảy cẫng lên, vội vàng đưa ra ý kiến: "Hay là chúng ta nhân cơ hội này phá hủy tất cả những thứ này đi? Như vậy đến tối nó sẽ vô dụng!"

Vẫn là Giang Ngọc ngăn lại: "Đừng có ý đồ xấu! Lấy đi rồi rất có thể sẽ xảy ra chuyện đáng sợ hơn."

Lạc Sơn Trạch: ...

Ôi trời ơi, chắc chắn cậu đã phạm tội gì đó mới vào chung một phó bản với đám người ngu ngốc này.

Cậu quay người đi thẳng vào phòng, cắt ngang cuộc trò chuyện vô nghĩa của mọi người: "Ý tưởng lấy đi là khả thi, nhưng không thể lấy hết. Cách mở nhiệm vụ phụ có lẽ là lấy đi tay chân bị sai của búp bê, để nó tự động lắp ráp thành hình dạng búp bê vào buổi tối."

Ánh mắt của những người khác đều tập trung vào cậu, nhưng cậu phớt lờ, cúi đầu đi đến bên đống tay chân hỗn độn.

Lạc Sơn Trạch đến gần đầu búp bê dán da mặt của Diệp Lâm, hai tay vén váy lên, từ từ ngồi xổm xuống.

"Cái đầu này hẳn là một trong những bộ phận búp bê chính xác, có thể giữ lại."

Thứ đồ đẫm máu và kinh tởm này, ngay cả những người chơi lão luyện cũng không dám đến gần.

Lạc Sơn Trạch là người mới mà tâm lý vững thật, Hoa Hiểu Long nhìn cậu, không khỏi nhíu mày: "Em thật sự là lần đầu tiên vượt ải sao?"

Đổi lại một tiếng thở dài khe khẽ từ đối phương.

"Anh không có não không có nghĩa là người khác cũng không có, suy nghĩ một chút không phải là có thể đoán ra sao?" Cậu đưa tay gỡ đầu búp bê dán da người ra, sau đó bắt đầu lục lọi các tay chân khác, "Phó bản này tên là "Búp bê hoàn hảo", trước tiên phải giống người, có hình dáng con người mới gọi là búp bê chứ? Manh mối cơ bản như vậy mà anh cũng không biết sử dụng, em thật khó tưởng tượng hai phó bản trước anh đã vượt qua như thế nào."

Bình luận lại tràn ngập màn hình:

[Tôi còn tưởng thật sự là mỹ nhân ngốc nghếch, www vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ thật là đáng yêu]

[Mắt vẫn còn đỏ hoe, thật đáng yêu]

[Phụ nữ một khi tập trung vào sự nghiệp còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông!]

[Người ở trên mới đến à?... Streamer đó là cú có gai]

[Hả???]

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Sơn Trạch: (cúi đầu rơi những giọt nước mắt nhỏ)

Tần Cách Chiêu: (Mặc dù biết em ấy đang giả vờ đáng thương nhưng vẫn không nhịn được rung động, thật đáng ghét)

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro