Chương 11: Búp bê hoàn hảo (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Không biết từ lúc nào, lượng người xem trong phòng livestream của Lạc Sơn Trạch đã vượt quá 10.000.

Mặc dù con số 10.000 này vẫn chưa bằng một phần nhỏ của những streamer lớn, nhưng so với người mới, tốc độ tăng trưởng của cậu có thể nói là nhảy vọt.

Tuy nhiên, Lạc Sơn Trạch rõ ràng không quan tâm đến những điều này, sự chú ý của cậu hoàn toàn tập trung vào đống tay chân của búp bê.

Đồng đội quá ngu ngốc, cậu không muốn lãng phí thời gian.

Vì vậy, ở phòng livestream, mọi người nhìn thấy trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, thiếu niên mặc chiếc váy xinh đẹp vén mái tóc màu nâu nhạt sang một bên, đang chuyên tâm lựa chọn tay chân của búp bê, cố gắng tìm ra quy luật từ đó.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, phác họa đường nét khuôn mặt và mái tóc của cậu, bên cạnh cậu là chiếc đầu búp bê đẫm máu, tạo nên một bức tranh đầy ma mị.

Mọi người do dự một lúc lâu, cũng lần lượt tham gia vào quá trình sàng lọc.

Đây hoàn toàn là một công việc chân tay, các bộ phận nhiều hơn họ tưởng tượng. Kim Hiểu Hiểu cảm thấy mỗi bộ phận đều giống hệt nhau, lựa chọn nửa ngày cũng không có tiến triển gì, cùng lắm chỉ là chuyển đống tay chân từ chỗ này sang chỗ khác.

Cô ấy không khỏi phàn nàn: "Tất cả đều giống nhau, làm sao phân biệt được đây?"

"Hình như tôi đã phát hiện ra một chút quy luật. Mọi người xem, mức độ mài mòn mới cũ, kích thước khớp nối và độ tinh xảo của các tay chân này đều khác nhau. Giống như cái này, bàn chân trái." Lâm Tiểu Đao đưa hai bàn chân trái trông gần như giống hệt nhau đến trước mặt Kim Hiểu Hiểu, giải thích, "Cô nhìn bàn chân trái tôi đang cầm, trên đó có những vết xước rõ ràng, nó đã hơi ngả vàng, khớp nối này... hơi nứt. Còn bàn chân phải thì... hoàn toàn khác, được làm rất tinh xảo, cảm giác cũng rất tốt, giống như da của người thật vậy."

Kim Hiểu Hiểu nghe xong mặt mày tái mét.

Câu cuối thật dư thừa.

Điều này đã giúp giảm đáng kể khối lượng công việc. Từ thân đến khớp khuỷu tay, rồi đến bàn tay và ngón tay, mọi người cùng nhau làm việc, mất vài tiếng đồng hồ, đã loại bỏ phần lớn các tay chân.

Nhưng vẫn còn một số bộ phận bị trùng lặp, Mã Lục bèn hỏi: "Cái này cũng không phân biệt được cái nào đúng, chúng ta không thể ghép ngay bây giờ, nhất định phải đợi đến tối để nó tự ghép sao?"

Lạc Sơn Trạch vẫn đang cẩn thận lựa chọn, không thèm liếc mắt nhìn gã. Cậu thuận miệng nói: "Anh hỏi em làm gì? Muốn em đưa cho anh cẩm nang chiến lược à? Em cũng chỉ suy luận thôi, không bằng anh tự thử xem."

Lâm Tiểu Đao đưa ra một phát biểu rất mang tính xây dựng: "Ai thử?"

Sau đó, sự im lặng nhanh chóng cướp đi bầu không khí thân thiện vừa mới được thiết lập giữa mọi người. Điều kỳ lạ là, khi anh ta nói câu này, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lạc Lạc nhỏ nhắn và yếu đuối.

Cậu cũng nhận thấy ánh mắt của mọi người, dừng lại một chút, rồi ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn lại.

Bình luận bắt đầu cuộn lên, tất cả đều đang mắng:

[Mẹ kiếp! Có biết xấu hổ không! Nhiều đàn ông như vậy! Thế mà lại để công chúa nhỏ của chúng ta làm công việc nặng nhọc và kinh tởm này!]

[Công chúa nhỏ cái gì chứ? Tôi đã giải thích tám trăm lần rồi, streamer là con trai, con trai.]

[Con trai thì không thể là công chúa nhỏ sao?]

[Không có gì sai cả.]

[Phải làm sao đây, tôi càng ngày càng thích Lạc Lạc... Hình như tôi thật sự cong rồi...]

Không chỉ có bình luận đang xót xa cho Lạc Sơn Trạch, Giang Ngọc nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ và vô tội của cậu, cũng không đành lòng. Cô ta chủ động lên tiếng nhận lấy công việc này: "Để tôi làm cho."

Một đám đàn ông đều tỏ ra hèn nhát, Lâm Tiểu Đao cảm thấy hơi ngại, anh ta gãi đầu, ngồi xổm bên cạnh Lạc Sơn Trạch, cũng chủ động đến gần để giúp đỡ.

"Tôi cũng sẽ giúp, trước tiên hãy thử từng bộ phận một từ đầu, hẳn là có thể ghép thành một búp bê hoàn chỉnh."

"Đưa cho anh đi Lạc Lạc."

Mặc dù biết Lạc Sơn Trạch là con trai, nhưng Lâm Tiểu Đao vẫn không thể vượt qua được cảm giác bị đánh lừa bởi thị giác, và luôn theo bản năng thể hiện sự ga lăng với cậu.

Lạc Sơn Trạch nhìn bàn tay trống trơn của mình, thầm nghĩ... giả gái còn có đãi ngộ như vậy sao?

Trước đây, dù là nhiệm vụ hay đánh boss. Cho dù là tự nguyện hay bị ép buộc, Lạc Sơn Trạch luôn xông lên phía trước.

Bây giờ chỉ cần mặc một chiếc váy, đã có người chủ động bảo vệ, còn có người chủ động giúp đỡ.

Cuộc sống thật tốt.

Cậu vén váy lên, không nói hai lời đi đến chiếc ghế nhỏ bên cửa sổ, thoải mái lười biếng.

Chiếc váy dài màu hồng phấn phủ qua mắt cá chân xếp chồng lên nhau trên sàn nhà, cậu giống như một nàng công chúa Disney sa cơ lỡ vận nhưng vẫn giữ được vẻ quý phái, luôn duy trì phong cách khác biệt của mình.

Có phương hướng cơ bản, họ làm việc cũng nhanh. Mọi người chọn ra những bộ phận đại khái phù hợp yêu cầu thành đợt đầu tiên, sau đó Lâm Tiểu Đao thử từng cái một từ cổ trở xuống. Công việc không phức tạp, chỉ là kiểm tra sự kiên nhẫn, tốn thời gian.

Không biết từ lúc nào đã qua giữa trưa, mọi người đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn từ dưới lầu bay lên, từng người bắt đầu thấy đói bụng.

Cảnh tượng hơi ngại ngùng, Kim Hiểu Hiểu vội vàng đặt đồ trong tay xuống: "Tôi đi nấu cơm, lát nữa xong sẽ gọi mọi người."

"Thạch Cửu Công, đi giúp đỡ đi, Lâm Tiểu Đao tiếp tục."

"Được."

Nhìn thấy Kim Hiểu Hiểu và Thạch Cửu Công xuống lầu, Hoa Hiểu Long đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Sơn Trạch.

"Anh trai em đã nấu cơm xong rồi, không mau xuống ăn à?" Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, gã cứ muốn tìm cảm giác tồn tại ở chỗ Lạc Sơn Trạch, thế là chế giễu, "Em tốt bụng đến đây cung cấp manh mối cho chúng tôi như vậy, có phải là bên kia không cần em nữa rồi không? Chạy về đây ôm chân chúng tôi?"

Thấy Lạc Sơn Trạch không trả lời, gã trực tiếp khẳng định suy nghĩ của mình.

"Tôi khuyên cậu đừng có lên mặt." Giang Ngọc sắc mặt rất khó coi, cô ta nghiêng đầu lườm Hoa Hiểu Long một cái, "Mọi người đều đang cố gắng vượt ải, không cần phải nói chuyện như vậy."

Hoa Hiểu Long vẫn cứng miệng: "Tôi chỉ muốn hỏi em ấy, hôm qua không phải đã đi đến căn nhà cuối phố với hai người kia sao? Sao tối lại quay về?"

Nói thật, ai cũng thấy gã lắm chuyện, nhưng câu này cũng hỏi đúng trọng tâm.

Tại sao chứ? Làm nhiều chuyện thừa thãi, lừa dối đồng đội?

Hành động tối qua là Tần Cách Chiêu cố tình, hắn muốn kiểm tra xem hành động trước mặt búp bê, chúng có phản ứng lại hay không. Nói đơn giản là câu cá, là một thủ đoạn rất cơ bản và đơn giản.

Nhưng Lạc Sơn Trạch không định giải thích.

"Suy nghĩ của anh trai quá cao siêu, em không hiểu, anh muốn biết thì tự mình đi hỏi đi."

"..."

Ai dám chứ?

Hoa Hiểu Long ngậm miệng lại, thể hiện hoàn mỹ cái gọi là mềm nắn rắn buông.

Khoảng một tiếng sau, Kim Hiểu Hiểu lên tiếng: "Có thể ăn cơm rồi."

Một phòng người nghe thấy có thể ăn cơm, ánh mắt sáng rực, vội vàng muốn xuống lầu. Giang Ngọc nhớ ra còn đồ ở hành lang, bèn hỏi: "À đúng rồi, hành lang toàn là búp bê, hai người xuống bằng cách nào?"

Chỉ thấy Kim Hiểu Hiểu đưa tay chỉ xuống dưới lầu, nói: "... Họ đã ném tất cả búp bê ra ngoài cửa."

"..."

Thế mà dám chạm thẳng vào búp bê, đỉnh thật.

Giang Ngọc không hỏi thêm nữa, gọi mọi người đi ăn cơm trước. Lâm Tiểu Đao là người cuối cùng rời đi, anh ta nhìn thấy Lạc Sơn Trạch vẫn ngồi bất động bên cửa sổ, bèn dừng lại, nghiêng người hỏi: "Đi không? Cùng nhau ăn cơm."

Lại nhận được cái lắc đầu từ đối phương.

Lâm Tiểu Đao nhìn ra tâm trạng cậu hơi chán nản, cũng không nói thêm gì, đi theo mọi người xuống lầu, để lại không gian yên tĩnh cho Lạc Sơn Trạch.

Cậu ngẩn người một lúc, sau một hồi lâu, cậu đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt trống rỗng dần dần lấy lại tiêu cự.

Cậu vén váy lên, đi đến bên cạnh búp bê bán thành phẩm để xem tiến độ, lại bất ngờ phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Trước mặt mọi khán giả trong phòng livestream, cậu ngồi xổm xuống trước đầu búp bê, đưa tay sờ vào mép da mặt đó.

Bình luận:

[Gan to quá vậy...]

[Kinh tởm quá tôi không dám xem nữa a a a]

[Mức độ này thì tính là gì]

[Này... Mọi người có phát hiện ra không, da mặt dường như đã hòa vào với đầu búp bê rồi...]

Đúng như bình luận nói, mép da thịt mà ngón tay Lạc Sơn Trạch chạm vào đã hoàn toàn dính chặt, trông như thể đã hợp nhất với đầu búp bê. Các đường nét méo mó trên khuôn mặt cũng tự động điều chỉnh, dần dần trở lại vị trí ban đầu.

Là Lâm Tiểu Đao làm sao?

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị chính Lạc Sơn Trạch phủ nhận.

Với cái tính nhát gan đó, sau khi thử nghiệm xong thân mình phù hợp thì anh ta không dám chạm vào đầu nữa, làm sao có thể làm chuyện như vậy được?

Lạc Sơn Trạch cúi đầu nhìn khuôn mặt đó, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Rõ ràng là dùng da mặt của Diệp Lâm, nhưng lại không giống Diệp Lâm lắm.

Lạc Sơn Trạch cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Hơn nữa là trong khoảng thời gian này.

Cậu trầm ngâm một lúc, ánh mắt lóe lên, bưng cái đầu đó đứng dậy.

Sau đó, cậu quay người nhìn về phía bức tường, nhìn bức tranh sơn dầu khổng lồ bị mục nát và mốc meo.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro