Chương 12: Búp bê hoàn hảo (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Bốn người trong tranh vẫn giữ nguyên trạng thái mà Lạc Sơn Trạch nhìn thấy hôm đó. Ba người lớn không nhìn rõ mặt, cậu bé ngồi trên sàn nhà có ánh mắt oán độc.

Lạc Sơn Trạch sững sờ, hôm đó cậu bé trong tranh có biểu cảm này sao?

Một đứa trẻ bốn, năm tuổi, khuôn mặt tròn trịa mềm mại, nhưng ánh mắt lại tràn đầy oán hận, căm ghét và một số cảm xúc phức tạp mà Lạc Sơn Trạch không thể hiểu được.

Đây không phải là cảm xúc mà một đứa trẻ nên có.

Lạc Sơn Trạch bước đến trước bức tranh, nâng đầu búp bê lên ngang tầm mắt với cậu bé trong tranh.

So sánh qua lại, hai khuôn mặt lại giống nhau một cách kinh ngạc.

Da mặt của Diệp Lâm tự động điều chỉnh, dần dần biến thành cậu bé trong tranh!

Vậy búp bê này chính là cậu bé trong tranh sao?

Kết hợp với chữ "Ba ơi" mà búp bê cứ lặp đi lặp lại đêm qua, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa, không nhìn rõ mặt, hẳn là người tạo ra búp bê. Và tất cả các búp bê trong thành phố này đều có thể là kiệt tác của ông ta. Vậy hai cô gái bên cạnh ông ta thì sao? Là con người hay cũng là búp bê?

Lạc Sơn Trạch suy nghĩ, đặt đầu sang một bên, tìm cách tháo bức tranh trên tường xuống.

Theo kinh nghiệm của cậu, có lẽ bức tranh này hoặc phía sau bức tranh ẩn giấu manh mối rất quan trọng.

Lúc này mới thấy được sự bất tiện của việc mặc váy, Lạc Sơn Trạch vừa định giơ tay lên thì cảm thấy dây áo và phần cánh tay của chiếc váy phát ra tiếng roẹt.

Rách rồi.

Lạc Sơn Trạch không ngờ chất lượng chiếc váy này lại kém như vậy, nghiêng đầu nhìn lại, thấy một chiếc váy ren đẹp đẽ cứ thế biến thành váy hở vai một bên.

Biểu cảm của cậu rõ ràng đờ đẫn một lúc, quay đầu nhìn bình luận, quả nhiên bên đó đang tràn ngập tiếng cười ha ha ha.

...Cười cái bíp!

Tâm trạng vốn đã không tốt, Lạc Sơn Trạch dứt khoát xé luôn tay áo của chiếc váy, tự biến nó thành một chiếc váy không tay, sau đó không chút kiêng dè đưa tay lấy bức tranh.

"Khụ khụ khụ..." Bức tường phía sau bức tranh mục nát và ẩm mốc không kém gì những nơi khác, Lạc Sơn Trạch lấy bức tranh xuống, bụi bặm lập tức bay tứ tung.

Cậu che miệng ho nhẹ, thậm chí nheo mắt lại.

Cuối cùng cũng ngừng ho, Lạc Sơn Trạch vừa mở mắt ra đã sợ tới mức nhảy phắt ra sau!

Mẹ kiếp! Anh bị điên à?!

Tần Cách Chiêu hơn một mét chín, không biết từ đâu xuất hiện, im lặng đứng trước mặt cậu, không hề có chút động tĩnh nào.

Hắn cũng biết mình đã dọa Lạc Sơn Trạch, ánh mắt hơi mất tự nhiên.

Hắn hắng giọng, hạ giọng nói: "Sao không đi ăn cơm?"

Thế mà lại đến nói chuyện này với cậu sao?

Lạc Sơn Trạch thầm nghĩ, anh là kiểu người ấm áp như vậy W?

Nhưng cậu không muốn trả lời, chỉ quay người mang bức tranh ra ngoài ánh sáng mặt trời, muốn xem bức tranh ở nơi sáng sủa hơn.

Tần Cách Chiêu không biết cậu đang làm gì, lại nói thêm một câu: "Christine đã để phần cho em rồi."

...

Thiếu niên xinh đẹp vẫn không trả lời.

Tính tình Tần Cách Chiêu luôn không tốt, làm sao có thể chịu đựng sự thờ ơ này, hắn nhíu mày, đi đến bên cạnh thiếu niên muốn hỏi xem cậu đang giận dỗi cái gì, nhưng lại vô tình nhìn thấy một dòng chữ đẫm máu được viết trên mặt sau của bức tranh sơn dầu dưới ánh sáng mặt trời.

Màu sắc trông giống như máu, nhưng không biết có phải là máu thật hay không.

Vài dòng chữ trên cùng viết:

[... Chẳng mấy chốc, con sẽ có linh hồn.]

[Con sẽ là búp bê hoàn hảo nhất.]

[Ta nguyện hiến dâng mạng sống của ta cho con.]

Màu mực đỏ gạch một đường thẳng lên mấy dòng chữ này, nét vẽ lộn xộn, như thể được viết trong cơn thịnh nộ. Và dưới dòng chữ này, lại có người viết nguệch ngoạc một dòng chữ khác.

[Búp bê hoàn hảo nhất phải là tôi!]

Đây đều là manh mối quan trọng, đều được Lạc Lạc tìm ra. Ánh mắt Tần Cách Chiêu trầm xuống, lúc này nhìn Lạc Sơn Trạch cũng mang theo chút phức tạp.

Lạc Sơn Trạch không muốn nói chuyện với Tần Cách Chiêu, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu nhàn nhạt, nghe có vẻ không khác gì trước đây, nhưng Tần Cách Chiêu luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Cậu nói: "Búp bê hoàn hảo hẳn là có con khác, dòng cuối cùng này... em nghĩ là tương ứng với búp bê trong tay chúng ta."

Tần Cách Chiêu: "..."

"Búp bê này rất kỳ lạ, nó cho em một cảm giác, như thể cần đáp ứng một số điều kiện mới có thể trở thành búp bê hoàn hảo. Và những điều kiện này cần lấy nguyên liệu từ người chơi... Da mặt của Diệp Lâm là một loại nguyên liệu. Tiếp theo có thể là tròng mắt, tóc, da người, thậm chí là xương... Phó bản này ngay từ đầu đã là một thế cờ chết, khi mọi người chết gần hết, búp bê hoàn hảo sẽ thành hình."

Tần Cách Chiêu nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Hắn nói: "Em nói đúng. Đây chính là cơ chế ẩn của phó bản mà tôi đã đề cập, chỉ cần không phải là phó bản loại đặc biệt, phó bản đơn giản có hơn mười người sẽ trở thành thế cờ chết. Tối nay là một thời điểm quan trọng, tốt nhất em nên bám sát tôi."

"Anh..." Lạc Sơn Trạch dường như nhận ra mình lại sắp nói sai, vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu đi không nhìn hắn, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, "Tại sao em phải đi theo anh."

Tần Cách Chiêu: ?

Tần Cách Chiêu: "Không phải em vẫn luôn chủ động đi theo tôi sao?"

Nói xong câu này, Tần Cách Chiêu nhận thấy tay thiếu niên bắt đầu run rẩy.

Cậu nắm chặt khung tranh, đầu ngón tay bị siết chặt hơi trắng bệch, trên mu bàn tay hiện một số gân xanh.

Dường như đang chịu đựng điều gì đó, chịu đựng một lúc lâu, mới từ từ thở ra một hơi, khi mở miệng lần nữa, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Thiếu niên nói: "Em cũng không phải là người mặt dày như vậy, em đến gần anh đã dùng hết can đảm rồi. Nhưng anh không thích, nên em sẽ không bám lấy nữa, em không muốn anh..." Đầu mũi cậu dường như có chút nghẹn ngào tủi thân, lại bị chính cậu nuốt vào trong bụng, lời nói cũng trở nên lộn xộn, "Em, em không, không muốn anh không vui."

Tần Cách Chiêu không thích cũng không vui khi nghe những lời này, đáng lẽ phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu không rõ lý do.

Không thể nói rõ là cảm xúc gì.

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này những người khác ăn cơm xong dưới lầu đang lần lượt đi lên, tiếng ồn ào ở cầu thang ngày càng lớn.

Tần Cách Chiêu bèn ngừng lại, quay người xuống lầu.

Lâm Tiểu Đao là người đầu tiên đi lên, thấy Lạc Lạc rách tay áo, lập tức hoảng hốt: "Anh ta có bắt nạt em không?!"

Lạc Sơn Trạch dùng mu bàn tay che giấu nụ cười sắp không kìm nén được trên khóe môi, lắc đầu, không nói gì, giả vờ mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của mình.

Cuối cùng hít mũi một cái, cố ý để lộ đôi mắt đỏ hoe, bưng bức tranh kể lại phát hiện vừa rồi cho đám đồng đội ngu ngốc này.

Lại nhìn Tần Cách Chiêu thong thả đi xuống lầu nhưng lại đầy vẻ không vui.

Hai từ này đều là từ miệng hắn nói ra, nhưng bây giờ được Lạc Sơn Trạch nhắc lại, hắn lại cảm thấy... khó chịu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy thiếu niên rõ ràng là buồn bã nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, Tần Cách Chiêu cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng.

Hắn biết thiếu niên có thể đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, và cũng biết thiếu niên có lẽ không hiền lành như vẻ bề ngoài. Nhưng đôi khi, có những điều dù người ngoài ngỏ đã tường nhưng người trong cuộc vẫn không tỏ.

Christine nhận ra tâm trạng của đại ca có chút tệ, rất biết điều nhường lại không gian riêng cho hắn.

Tần Cách Chiêu cứ thế trầm ngâm, mãi cho đến khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.

Những búp bê bên ngoài bắt đầu có động tĩnh, hắn vẫn chưa hoàn hồn.

Cho đến khi âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Kích hoạt NPC then chốt: Búp bê tuyệt nhất."

"Tiến độ nhiệm vụ phụ (Phó bản này không hiển thị thanh tiến độ)"

"Nhiệm vụ đã cập nhật, nhiệm vụ phụ đã mở."

"Nội dung nhiệm vụ: Hãy giải phóng linh hồn bị giam cầm, bảo vệ và giúp đỡ búp bê hoàn hảo thực sự ra đời."

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Sơn Trạch: Tại sao em phải đi theo anh!

Tần Cách Chiêu (😱): Em dám không gọi anh là anh trai nữa?!

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro