Chương 13: Búp bê hoàn hảo (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Công việc chọn lọc gần xong, Giang Ngọc chia mọi người thành hai nhóm để nghỉ ngơi theo lượt, tránh tình trạng như tối hôm qua, không ai ngủ được. Thần kinh của mọi người đều bị kéo căng đến mức quá nhạy cảm.

Không biết từ lúc nào đã là buổi chiều, còn khoảng hai ba tiếng nữa là mặt trời chính thức lặn. Mọi người đều đang nín thở, đột nhiên Lâm Tiểu Đao cau mày nói: "Thiếu một thứ."

Điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, Giang Ngọc bước tới hỏi: "Thiếu cái gì?"

"Chị Giang, chị xem..." Lâm Tiểu Đao trưng bày thành quả lắp ráp của mình, sau đó so sánh từng cái một, quả nhiên như anh ta nói.

Chưa đợi Giang Ngọc đưa ra quyết định, Lạc Sơn Trạch đã lên tiếng: "Đi tìm ở tầng một."

Giang Ngọc liếc nhìn cậu một cái, không phản bác, lập tức ra lệnh cho những người khác: "Mã Lục, Thạch Cửu Công, hai người đi đi."

Mò mẫm dưới lầu khoảng nửa tiếng, Mã Lục cầm một bộ phận đen sì trở về. Hắn đưa đồ cho Lâm Tiểu Đao: "Tìm thấy trong thùng rác nhà bếp, đã rửa sạch rồi, nhưng hình như nó bị cháy."

"Tôi cũng tìm thấy một số thứ khác, xem có hữu ích không." Thạch Cửu Công cũng mang về một vài thứ trông giống như bộ phận.

Lâm Tiểu Đao lần lượt nhận lấy và đặt sang một bên, sau đó tìm kiếm bộ phận cần thiết nhất hiện tại từ bên trong, tiếp tục thử lắp ráp.

Giang Ngọc nhân tiện hỏi Thạch Cửu Công: "Bọn Tần Cách Chiêu đang làm gì?"

Thạch Cửu Công trả lời: "Tôi chỉ thấy Tần Cách Chiêu, hình như đang ngủ, ngồi trên sofa không nhúc nhích."

Cô ta lại nhìn về phía Mã Lục, người sau chỉ lắc đầu, tỏ ý cũng không nhìn thấy Christine.

Giang Ngọc trầm ngâm một lúc, quay đầu đi về phía Lạc Sơn Trạch đang đứng bên cửa sổ nghiên cứu bức tranh.

Cô ta hỏi bằng giọng điệu rất thân thiện: "Làm sao em đoán được?"

Lạc Sơn Trạch không ngẩng đầu lên: "Chị hỏi nhiều quá, đương nhiên là em đoán mò thôi."

Ánh mắt lướt qua bức tranh, rồi trượt theo khung tranh đến tay Lạc Sơn Trạch, Giang Ngọc cẩn thận đánh giá người này, sau đó không vòng vo nữa.

"Em không giống người mới, em táo bạo, dũng cảm, hơn nữa còn rất sắc sảo... So với mấy người mới khác, em quá lý trí."

Lạc Sơn Trạch tiếp tục giả vờ ngốc nghếch: "Em không hiểu ý của chị, chẳng lẽ can đảm cũng là sai sao?"

"Chị không có nói như vậy." Giang Ngọc phủ nhận ngay lập tức, sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Chị chỉ muốn mời em gia nhập bang hội của chị."

Nghe vậy, Lạc Sơn Trạch nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái, rồi nhìn Lâm Tiểu Đao đang chăm chỉ làm việc phía sau cô ta.

Nhưng không dừng lại lâu, cậu nhanh chóng quay lại tập trung sự chú ý vào bức tranh.

Cậu sờ vào khung tranh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em không có hứng thú với mọi người."

"Cho dù em có hứng thú với Tần Cách Chiêu cũng vô dụng." Giang Ngọc nói, "Anh ta nổi tiếng là khó gần, nghe nói đã vào phó bản bốn năm rồi mà chưa bao giờ chủ động chiêu mộ đồng đội mới, từ đầu đến cuối đều duy trì bốn người. Ồ, cũng có một trường hợp đặc biệt, đó là Christine bên cạnh anh ta."

"Christine có đời tư tai tiếng, bên cạnh luôn đổi người, chỉ cần hợp khẩu vị của anh ta là có thể được đưa vào bang. Nhưng tình huống này cũng không kéo dài quá lâu, một khi anh ta cảm thấy chán ghét sẽ đá người ra khỏi bang trước phó bản tiếp theo, em sẽ không muốn đến một nơi lạnh nhạt như vậy đâu."

Lạc Sơn Trạch đang cúi đầu tìm kiếm manh mối trên bức tranh, nghe Giang Ngọc nói, cậu hơi nghiêng má, đồng thời đưa tay trái từ phía sau ra trước mặt, dùng những ngón tay thon dài trắng nõn hất toàn bộ mái tóc mềm mại sang vai trái.

Động tác chậm rãi, tao nhã, vô tình quyến rũ lòng người.

Bên tai buông xuống vài lọn tóc xoăn nhẹ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Lạc Sơn Trạch khẽ nâng mí mắt, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp cong lên một đường cong mê hoặc lòng người.

Cậu nói: "Em biết rồi, cảm ơn chị đã nhắc nhở."

Dễ dàng phủi bỏ tất cả những gì Giang Ngọc vừa nói.

Nói một hồi công cốc, Giang Ngọc cũng không có tâm trạng để tức giận. Ánh mắt cô ta hoàn toàn đổ dồn vào Lạc Sơn Trạch, có lúc thậm chí không thể rời mắt.

Cô ta thở dài, rất tiếc nuối: "Lạc Lạc, nếu em là con gái thì tốt biết mấy, chị sẽ trực tiếp theo đuổi em."

"Nếu em là con gái..." Lặp lại nửa câu đầu, cậu dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Hơi co lại, dường như cảm giác mềm mại và đàn hồi vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.

Trong đầu lóe lên hình ảnh vòng eo rắn chắc của Tần Cách Chiêu, ánh mắt Lạc Sơn Trạch tối sầm lại, khóe môi nở một nụ cười mà chính cậu cũng không nhận ra.

Cậu thì thầm: "Thật đáng tiếc."

Giang Ngọc không nghe rõ, khán giả trong phòng livestream cũng không nghe thấy nửa câu sau mang tính ám chỉ rõ ràng này.

Thời gian trôi qua, trời dần tối. Lạc Sơn Trạch liếc nhìn bóng tối buông xuống bên ngoài, đúng lúc lấy bức tranh từ cửa sổ vào, thuận tiện kéo cửa sổ lại, để tránh có thứ gì đó chạy vào từ bên ngoài và dọa người.

Giang Ngọc đã thay pin mới cho đèn pin từ trước, đặt ở nơi không xa mọi người để chiếu sáng.

Mã Lục đứng gần cửa nhất nhìn màn đêm buông xuống, chửi thề với Lâm Tiểu Đao: "Biết thế đã không thèm ghép cho mày rồi, mẹ, chậm như rùa, giờ trời tối rồi mày mới ghép xong! Lãng phí thời gian!"

Lâm Tiểu Đao cũng tức giận: "Mẹ mày chỉ húp cú chót mà nổ, có giỏi thì ngay từ đầu đã nhận việc đi! Tự mình không làm chỉ biết nói nhảm! Á đệt!!"

Đang cãi nhau, Lâm Tiểu Đao cảm thấy búp bê trong tay mình động đậy, anh ta sợ hãi hét lên, ném búp bê ra ngoài.

"Mày..." Mã Lục lại định mắng to, nhưng khi nhìn thấy búp bê có gì đó bất thường thì nuốt lời vào trong bụng.

Búp bê mà họ đã vất vả lắp ráp lại thế mà trước khi chạm đất đã xoay tay chân 180 độ và nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tứ chi của nó cong queo như nhện, trông rất đáng sợ.

Lâm Tiểu Đao, Mã Lục và Thạch Cửu Công đều theo bản năng lùi lại một bước.

Giọng nói máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên, quanh quẩn trong đầu mỗi người.

"Kích hoạt NPC then chốt: Búp bê tuyệt nhất."

"Tiến độ nhiệm vụ phụ (Phó bản này không hiển thị thanh tiến độ)"

"Nhiệm vụ đã cập nhật, nhiệm vụ phụ đã mở."

"Nội dung nhiệm vụ: Hãy giải phóng linh hồn của búp bê, bảo vệ và giúp đỡ búp bê hoàn hảo thực sự ra đời."

Kích hoạt nhiệm vụ phụ rồi!!

Tuy nhiên, không có thời gian để vui mừng, sau khi búp bê tiếp đất, cơ thể nó liên tục phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lạc Sơn Trạch đang cầm bức tranh bên cửa sổ.

Lúc này, da mặt của Diệp Lâm đã hoàn toàn hợp nhất với đầu của búp bê, chỉ là ngũ quan mọc lung tung, bây giờ đã hoàn toàn biến thành hình dáng của người trong tranh.

Điểm khác biệt duy nhất là búp bê này trông lớn hơn nhiều so với cậu bé trong tranh, ít nhất cũng hơn mười tuổi.

Cái quái gì vậy? Búp bê còn có thể lớn lên sao?

Chẳng phải giống người y như đúc rồi sao?

Trong lúc đang thất thần, búp bê đã di chuyển.

Nó dường như đã quen với việc bò như nhện, tay chân chạm đất, cùng nhau lao về phía Lạc Sơn Trạch!

Giang Ngọc chỉ cảm thấy một cơn gió sắc bén qua vai, rồi sau đó là tiếng hét của Lâm Tiểu Đao.

"Lạc Lạc!!"

Cô ta vội vàng quay đầu lại, thấy Lạc Lạc đã bị búp bê đè xuống đất!

Nhưng may mắn là trong tay cậu vẫn còn cầm bức tranh đó, phần lớn đòn tấn công của búp bê đều rơi vào bức tranh, xé nát bức tranh sơn dầu đã mục nát!

Không biết có phải vì bức tranh sơn dầu bị xé nát hay không, búp bê lại hét lên một tiếng thảm thiết: "Ba——!!"

Nó quay đầu lại, đôi mắt không có tròng cũng lộ ra vẻ oán độc, như thể đang nhìn chằm chằm vào Lạc Sơn Trạch, dùng miệng của Diệp Lâm phát ra tiếng gầm thét sắc nhọn: "Tại sao ngay cả tranh mày cũng muốn cướp đi!"

Ánh đèn trắng bệch khiến khuôn mặt của búp bê càng trở nên âm u đáng sợ. Lâm Tiểu Đao thấy búp bê sắp tấn công lần nữa, hét lớn: "Lạc Lạc chạy mau!!"

Lạc Sơn Trạch nhân lúc nó xé tranh lăn đến nơi khác, vừa định bò dậy lại bị váy vướng chân!

Cậu ngã xuống đất, thấy không thể tránh khỏi đòn tấn công, lập tức nghiêng người ôm chặt đầu, chuẩn bị chịu trận.

Một cơn gió mạnh lướt qua! Kính vỡ vụn!

Tần Cách Chiêu lại một cước đá thẳng búp bê ra ngoài cửa sổ!

Lâm Tiểu Đao và Giang Ngọc vội vàng chạy đến đỡ Lạc Sơn Trạch dậy.

Lâm Tiểu Đao lo lắng nói: "Nguy hiểm quá Lạc Lạc, em nhất định nhất định phải bám sát anh."

Ôi chao, câu thoại quen thuộc này.

Lạc Sơn Trạch vốn lười để ý đến Lâm Tiểu Đao, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó, cậu đảo mắt một vòng, thuận thế gật đầu, trốn ra sau lưng Lâm Tiểu Đao.

Ặc, Lâm Tiểu Đao cảm nhận được một luồng sát khí.

Anh ta rùng mình một cái, cẩn thận đến gần Giang Ngọc nói: "Chị, em cảm thấy rất nguy hiểm, hay là chúng ta rời khỏi phòng này trước đi?"

Suýt chút nữa khiến Lạc Sơn Trạch bật cười.

"Chờ một chút, bức tranh đó." Lạc Sơn Trạch nói, "Hình như có thứ gì đó đằng sau bức tranh."

Cậu vừa nói vừa định đi qua, Tần Cách Chiêu đã nhanh hơn một bước cầm lấy khung tranh.

Sau đó đưa cho Lạc Sơn Trạch trước mặt mọi người.

"..."

"Cảm ơn."

Lạc Sơn Trạch cầm lấy bức tranh nghiên cứu kỹ lưỡng, phát hiện khung tranh đã rơi ra, bức tranh bị xé rách có lớp lót, trên đó viết một số chữ mờ nhạt.

Cậu vừa kéo vừa nói: "Em đã thử mở ra, nhưng không thể mở được."

Tần Cách Chiêu tự nhiên tiếp lời: "Đây hẳn là một cốt truyện bắt buộc, hoặc là đạo cụ cốt truyện. Chỉ có mở nhiệm vụ phụ mới có thể mở khung tranh ra."

"Ồ..." Lạc Sơn Trạch ngoan ngoãn đáp lại, cúi đầu tiếp tục mày mò.

Lúc này, mấy người vốn đang nghỉ ngơi trên tầng hai hốt hoảng chạy lên tầng ba, đóng sầm cửa lại.

Họ lắp bắp chỉ xuống dưới lầu: "Búp bê, búp bê lại đến rồi!! Chúng đã lên tầng hai rồi!!"

Mặt Lâm Tiểu Đao tái mét: "Đệt, đây còn là phó bản chiến đấu nữa! Chúng, chúng ta phải đánh nhau với búp bê sao?!"

"Nhiệm vụ phụ có nhắc nhở, tốt nhất đừng làm hại chúng vào lúc này." Giang Ngọc nhắc nhở.

"Hả? Không thể đánh? Trời ơi, thế này còn để cho người ta sống không?"

"Lạc Lạc, gợi ý em vừa nhận được là gì?" Giọng nói bình tĩnh của Tần Cách Chiêu trong sự hoảng loạn này có vẻ đặc biệt nổi bật.

Những người khác nghe vậy đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hắn... vừa gọi thẳng tên Lạc Lạc sao?

Tên này ngoài Christine ra hình như chưa gọi ai khác... phải không?

Còn người gây ra chuyện này hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Lạc Sơn Trạch.

Nhưng Lạc Sơn Trạch lại không nhìn hắn mà quay đầu né tránh.

Cậu gật đầu, mở mảnh vải bố trong lòng bàn tay ra, đọc từng chữ một.

"Mình đã thử dùng những vật liệu khác để làm búp bê, cho đến bây giờ mình mới phát hiện, con người mới là vật liệu tốt nhất."

"Mình đã thu thập rất nhiều thứ, da người, mặt người, xương người, tròng mắt, tóc, móng tay, nhưng... dường như vẫn còn thiếu một thứ quan trọng nhất."

"Sự khác biệt lớn nhất giữa búp bê và con người là... không có linh hồn... Nó không có linh hồn!"

"Mình đã tìm thấy cách để có được linh hồn, mình đã tìm thấy rồi!"

"Mình đã dùng những búp bê khác để thử nghiệm, mặc dù chúng vẫn chưa hoàn hảo, nhưng mình đã tìm ra quy luật..."

"Đùng" một tiếng, cửa phòng trên tầng ba bị ai đó đập mạnh từ bên ngoài. Mọi người hoảng hốt nhìn về phía cửa ra vào, tim đập thình thịch.

Đáng sợ hơn nữa là, từ cửa sổ bị Tần Cách Chiêu đá vỡ, truyền đến những tiếng động xào xạc...

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro