Chương 14: Búp bê hoàn hảo (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Trước có sói sau có hổ, bọn họ bị mắc kẹt trong căn phòng, tiến thoái lưỡng nan.

Những người trong phòng có biểu cảm khác nhau, có người sợ hãi, mở to mắt; có người cúi đầu, trốn sau lưng người khác; còn có người lại tỏ ra không quan tâm, thậm chí còn tranh thủ ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, đi đến bên cửa sổ.

Do tiếng động bất thường từ cửa sổ, mọi người đều rất nhạy cảm với nó, Tần Cách Chiêu vừa cử động, ánh mắt của họ đồng loạt nhìn theo.

Chỉ thấy Tần Cách Chiêu trực tiếp mở cửa sổ kính vỡ, đưa tay ra ngoài. Không lâu sau, một bàn tay đeo găng tay hở ngón thò vào từ ngoài cửa sổ.

Christine bị Tần Cách Chiêu kéo vào từ bên ngoài.

Sắc mặt anh ta không tốt lắm, lông mày nhíu lại, lắc đầu với Tần Cách Chiêu.

Tần Cách Chiêu lập tức hiểu ra.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Tiếng đập bên ngoài càng lúc càng dữ dội, khiến lòng người sợ hãi.

Tần Cách Chiêu cắn điếu thuốc, trong lòng đã có tính toán, sau đó vẫy tay ra hiệu cho nhóm người này, không nói gì, chỉ tay lên trần nhà.

Lâm Tiểu Đao lo lắng nói: "Anh chỉ lên đó làm gì, chúng ta có thể... ưm!"

Trước khi cái miệng rộng nói hết câu, Lạc Sơn Trạch đã kịp thời bịt miệng anh ta lại.

Hôm trước, vào ban ngày, Tần Cách Chiêu và Christine cố tình thảo luận bằng giọng nói mà búp bê có thể nghe thấy khi ra ngoài, rằng tối nay sẽ đến căn nhà bên trái cuối phố để nghỉ ngơi, sau đó hai người họ quay lại đóng đinh căn nhà bên phải. Vừa rồi Christine đi xem, phát hiện cả hai căn nhà đều có dấu hiệu bị phá hoại và xâm nhập, điều này cho thấy búp bê có thính giác và thị giác, tình hình này rất tồi tệ, họ chỉ có thể cố gắng tránh để lộ tung tích trước mặt búp bê.

Lúc này muốn chạy ra ngoài trốn ở nơi khác cũng không kịp nữa, ý của Tần Cách Chiêu là để họ trốn lên mái nhà, tạm thời tránh một chút.

Suýt chút nữa đã bị Lâm Tiểu Đao lắm mồm nói ra.

Nếu bị búp bê bên ngoài nghe thấy, đêm nay bọn họ sẽ không yên ổn.

Nhưng không gian bên ngoài rộng mở, búp bê giết người đó vẫn đang lảng vảng bên ngoài, ai biết ra ngoài có nguy hiểm hơn không?

Đang do dự, một chiếc đinh bên trong cửa phòng bị đập mạnh bay ra, rơi leng keng xuống đất!

Cửa lớn sắp bị phá rồi!

Lúc này, những người do dự ngay lập tức không còn đắn đo nữa, từng người chen chúc bên cửa sổ, tranh nhau bò ra ngoài.

Thiếu niên không đi theo đám đông, mà đợi cho đến khi tất cả những người phía trước đều lên được, mới bắt đầu đến gần cửa sổ.

Giang Ngọc từ bên ngoài cửa sổ thò đầu xuống, đưa tay về phía Lạc Sơn Trạch: "Lạc Lạc."

Nhìn bàn tay đó, thiếu niên lại không vội vàng nắm lấy.

Trước khi bước lên cửa sổ, cậu cẩn thận quay đầu nhìn Tần Cách Chiêu một cái.

Đúng như cậu đoán, Tần Cách Chiêu cũng đang nhìn cậu.

Ánh mắt lo lắng không thể che giấu và sự dè dặt ngắn ngủi, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, đã truyền đến Tần Cách Chiêu một cách không hề giấu giếm.

Sau đó, lại từ từ rời mắt đi.

Dưới sự chú ý của Tần Cách Chiêu, cậu nắm lấy tay Giang Ngọc.

Những bình luận vốn không chú ý đến lúc này lại nổi sóng, nhưng trọng tâm của mọi người gần như đều lệch, so với việc Lạc Sơn Trạch có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không, họ dường như quan tâm đến đường tình của Tần Cách Chiêu và Lạc Sơn Trạch hơn.

[Trời ơi, ánh mắt giao nhau, mọi người có chú ý không?]

[Thế mà lại từ chối Lạc Lạc đáng yêu của chúng ta! Đồ đàn ông thúi, hãy hối hận đi!]

[Phì, anh Tần của tao độc thân đẹp trai nhé, con hồ ly tinh từ xó nào chui ra mà muốn dính vào?]

[Rõ ràng là Lạc Lạc độc thân đẹp trai! Hồ ly tinh gì chứ, ăn nói cho cẩn thận! Tôi cũng là fan của Tần Cách Chiêu, nhưng tôi cũng rất thích Lạc Lạc! Tại sao lại có nhiều ác ý như vậy?]

[Không phải, mọi người không nhận ra sao? Thái độ của Tần Cách Chiêu đối với Lạc Lạc đã thay đổi rồi...]

Đúng vậy.

Ngay cả khi là người trong cuộc, Lạc Sơn Trạch cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong hành vi của Tần Cách Chiêu.

Điều này rất tốt, chứng tỏ Tần Cách Chiêu ăn chiêu này.

Càng chứng tỏ kế hoạch của Lạc Sơn Trạch đã tiến thêm một bước lớn.

Mái nhà của ngôi nhà kiểu Tây nghiêng từ trong ra ngoài, tạo thành hình tam giác dốc xuống, thực ra không dễ đứng. Họ phải khó khăn lắm mới leo lên được mái nhà, mỗi người đều giữ một tư thế khác nhau, không ai dám phát ra tiếng động, càng không dám dùng đèn pin chiếu sáng. Chỉ có thể dựa vào chút ánh trăng yếu ớt để miễn cưỡng nhìn rõ đồng đội bên cạnh mình.

Lạc Sơn Trạch nhìn thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Kim Hiểu Hiểu đang khóc, nghĩ không biết có nên học theo không.

Song, Tần Cách Chiêu không có ở đây, ham muốn diễn xuất của cậu giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa, một người khóc có thể khơi dậy lòng thương hại của người khác, hai người khóc sẽ trông rất ngu ngốc.

Lạc Sơn Trạch không muốn lãng phí thời gian vào những trò vô bổ như thế này.

Cậu không muốn nghiên cứu lắm, cảm thấy đợi Tần Cách Chiêu quay lại rồi mới làm trò thì quá lộ liễu, không bằng bắt đầu từ Christine, để anh ta giúp mình tăng điểm thiện cảm.

Vì vậy, mọi người thấy Lạc Lạc đang run rẩy lấy một tờ giấy từ trong túi áo, run rẩy mở ra, muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt nghiêng của thiếu niên trông rất lạnh lùng, cậu mím chặt môi, đáy mắt long lanh, dường như có nước mắt, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không có gì.

Cậu rất lo lắng, cũng rất hoảng sợ.

Rõ ràng là khi gặp nguy hiểm, cậu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Mọi người... bao gồm cả Christine, đột nhiên nhận ra sự mất bình tĩnh của cậu bắt nguồn từ đâu.

Mỗi khi có tiếng động bất thường như vật nặng rơi xuống hoặc kính vỡ từ mái nhà truyền đến, sắc mặt của thiếu niên lại càng thêm tái nhợt.

Khi Christine nhìn thấy cậu cắn môi đến chảy máu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Anh ta bước nhanh đến bên cạnh Lạc Sơn Trạch, ngồi xổm xuống, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy được: "Với thân thủ của đại ca, anh ấy không thể xảy ra chuyện gì đâu."

Lạc Sơn Trạch nghe vậy ngẩng đầu lên, nước mắt trong đáy mắt suýt nữa rơi xuống lại bị cậu chớp mắt, cố gắng kìm nén lại.

Khóe môi bị cắn rách rỉ ra một chút máu đỏ tươi, những tia máu vẽ nên một đường cong rực rỡ dọc theo vân môi.

Christine cố gắng chịu đựng một lúc mới kìm nén được sự thôi thúc muốn lau vết máu cho cậu.

Anh ta hít một hơi- Sao đại ca có thể chịu đựng được nhỉ? Anh ta nhìn thấy Lạc Lạc như vậy, đã gần như không thể kìm nén được trái tim xao động của mình.

"Dây cót..." Giọng Lạc Sơn Trạch rất nhỏ, cậu cũng không dám nói quá to, vì vậy ngẩng đầu lên gần Christine, "Em đã quan sát những búp bê đó, chúng có một số điểm khác biệt rõ ràng so với búp bê giết người mà chúng ta lắp ráp. Không chỉ là màu da, mắt, mà còn cả dấu vết khắc trên khuôn mặt. Và một điểm quan trọng nhất, trên người chúng đều có dây cót. Đây là thứ mà búp bê giết người không có."

Trầm ngâm một lúc, Christine lập tức nghĩ đến: "Nếu cấp bậc của búp bê hoàn hảo cao hơn búp bê tuyệt nhất, nó cũng sẽ không có dây cót. Búp bê có tay nghề tinh xảo nhất và không có dây cót, hẳn là búp bê hoàn hảo 'thực sự'."

"Có lẽ vậy." Lạc Lạc không muốn nói về chuyện này, cậu trải tờ giấy lên mái ngói, "Em đoán, dây cót của búp bê có phải là chìa khóa để giải phóng linh hồn không."

"Tháo dây cót ra?" Christine hỏi.

"Cho dù không phải là điều kiện để giải phóng linh hồn, cũng có thể ngăn chúng làm hại..." Lạc Sơn Trạch cố tình dừng lại một chút, để Christine chú ý đến cách nói của mình, "Có thể ngăn chúng làm hại anh Tần."

Christine quả nhiên nhướng mày.

Ngay cả tiếng "anh" cũng không gọi nữa sao?

Đột nhiên, Lạc Sơn Trạch nhìn thấy trước mắt hiện lên chữ "NGUY HIỂM" màu đỏ tươi, được viết hoa và in đậm!

Lạc Sơn Trạch còn chưa kịp thốt lên "đệt mơ", tiếng hét của Kim Hiểu Hiểu đã xé toạc màn đêm!

"Lạc Lạc cẩn thận!"

Một bóng đen lướt qua mặt trăng tròn, tốc độ nhanh đến mức mắt người khó có thể bắt kịp. Đồng tử của Lạc Sơn Trạch co lại, mặc dù cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cơ thể này lại chậm nửa nhịp, hoàn toàn không kịp né! Cậu chỉ có thể cố gắng nghiêng người sang một bên để tránh!

Búp bê giết người đập một cú vào eo Lạc Sơn Trạch, trực tiếp đập thủng một lỗ trên mái nhà!

Mái nhà vốn đã không vững chắc bắt đầu sụp đổ, Lạc Sơn Trạch và búp bê giết người ở gần nhất nhanh chóng rơi xuống.

Christine nhanh chóng lao tới nhưng lại bỏ lỡ cơ hội kéo cậu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên và búp bê giết người cùng nhau rơi xuống đống búp bê dưới nhà.

"Lạc Lạc!"

Ánh đèn trong nhà đã bị đám búp bê xô đẩy làm đổ không biết ở góc nào rồi, ánh trăng tràn vào, Christine từ lỗ hổng trên mái nhà nhìn thấy Lạc Sơn Trạch nhanh nhẹn lăn một vòng trong đám búp bê để né tránh, ẩn mình vào bóng tối.

Búp bê giết người nhảy lên khỏi đám búp bê đông đúc, dẫm lên đầu từng con búp bê lao về phía trước.

Christine mất dấu cậu.

Lạc Sơn Trạch vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng, phòng livestream cũng đang hoạt động bình thường, bình luận sôi nổi.

[Mẹ ơi, làm tôi giật mình, sao lại nhắm vào Lạc Lạc mà tấn công vậy?]

[Ghen tị vì cậu ấy quá đẹp? Muốn lột da cậu ấy?]

[Kịch bản mẹ kế của Bạch Tuyết à?]

[Sống sót nhé!!!]

Lạc Sơn Trạch cũng muốn mắng, mẹ kiếp cậu cũng muốn sống!!!

Đám búp bê điên cuồng xé quần áo và cơ thể của Lạc Sơn Trạch, đông đúc đến mức khiến người ta khó thở! Lạc Sơn Trạch cảm thấy cơ thể mình sắp bị xé nát, cậu không cam lòng, nghiến răng, cố gắng rút ra dây cót của mấy con búp bê gần mình nhất!

"Cạch" một tiếng, âm thanh rất nhỏ, Lạc Sơn Trạch rõ ràng cảm thấy con búp bê bị cậu rút dây cót ra đã bị vỡ vụn. Cậu chợt hiểu ra, vội vàng đi rút dây cót của những con búp bê khác. Tuy nhiên, đám búp bê không chịu ngồi yên, vô số bàn tay nắm lấy cơ thể cậu, điên cuồng xé ra ngoài.

Đồng thời, búp bê giết người cũng đang nhanh chóng tiếp cận!

Cái đầu búp bê trọc lóc "rắc rắc" xoay qua xoay lại, Lạc Sơn Trạch dường như nhìn thấy từ hốc mắt đen ngòm của nó sự căm hận, ghê tởm và niềm vui sướng sắp được tàn sát.

Khuôn mặt từng thuộc về Diệp Lâm mấp máy, đứt quãng: "Không có tư cách..."

"Chỉ có thể là tao..."

Đầu óc Lạc Sơn Trạch nhanh chóng hoạt động, cố gắng tìm cách thoát thân, giây tiếp theo một bàn tay mạnh mẽ đưa ra trước mặt cậu.

Đây là...

Gần như không cần suy nghĩ, cậu nắm chặt bàn tay đó, sau đó dễ dàng bị kéo ra khỏi đống búp bê!

Eo bị siết chặt, Lạc Sơn Trạch chỉ cảm thấy tầm nhìn đảo lộn, cơ thể dường như có cảm giác mất trọng lực trong thời gian ngắn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hai chân chạm đất.

Tay cậu lại một lần nữa chạm vào nơi đàn hồi đó. Tỉnh lại, cậu mới phát hiện mình đang được Tần Cách Chiêu ôm trong lòng, hai người cùng nhau lộn ngược đứng trên mái nhà!

Hả? Cái gì?!

Vậy là...

Kỹ năng của Tần Cách Chiêu hóa ra là Người Nhện?!

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Cách Chiêu: Diễn, diễn đi, nhạc kế tiếp...

Lạc Sơn Trạch: Anh trai ơi......

Tần Cách Chiêu: Được rồi tôi thua.

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro