Chương 15: Búp bê hoàn hảo (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

[Các chị em ơi các chị em ơi, tôi kích động quá tôi kích động quá!! Kỹ năng của anh Tần đã xuất hiện!!]

[Họ ôm nhau rồi!!! Ôm nhau rồi!!]

[Đẹp trai quá chồng ơi! Em cũng muốn được anh ôm! Ôm em thật chặt!!]

[Người anh em ở trên mặc quần vào đi...]

[Thả Lạc Lạc của tôi ra!!]

Bình luận hỗn loạn, trong phó bản cũng lộn xộn.

Thị giác đảo lộn.

Lạc Sơn Trạch được Tần Cách Chiêu ôm chặt, hai chân đứng trên mái nhà, vậy mà không cảm thấy một chút khó chịu nào.

Trong lòng chỉ có sự ngưỡng mộ.

Kỹ năng và buff của cậu đều là những thứ kỳ quái, chẳng ngầu chút nào, nếu có một kỹ năng giống như Người Nhện, trước đây cậu đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, Lạc Sơn Trạch chú ý đến váy, thậm chí ngay cả tóc đều giữ nguyên hình dạng, hoàn toàn không có hiện tượng lộn ngược xuống đất, có thể đoán được Tần Cách Chiêu sở hữu không phải là kỹ năng Người Nhện, có lẽ là một loại điều khiển trọng lực, vậy nên mới có thể khiến đồ vật của bản thân duy trì trạng thái lộn ngược tương đối.

Những búp bê bên dưới, ngoại trừ một hai con bị rút ống thở... à không, ngoại trừ những búp bê bị rút dây cót ra, một số búp bê khác liều mạng vươn tay lên trên, cố gắng tóm lấy hai người bọn họ đang đứng lộn ngược trên mái nhà, một số khác thì đang kìm hãm hành động của búp bê giết người.

Những búp bê bình thường này dường như không có phe phái cụ thể, toàn bộ quá trình đều tấn công không phân biệt địch ta. Cũng nhờ chúng làm chậm hành động của búp bê giết người, mới không để nó lao đến bọn họ ngay lập tức.

Tình thế đảo ngược, Tần Cách Chiêu và Lạc Sơn Trạch đứng trên mái nhà trái lại trở thành phe có lợi nhất.

Búp bê giết người vùng vẫy tiến về phía họ, bị tay của những búp bê bình thường liên tục cản trở, có mấy lần Lạc Sơn Trạch cảm thấy tứ chi của nó sắp bị xé nát. Nhưng không biết là tay nghề của Lâm Tiểu Đao quá điêu luyện hay chất lượng của búp bê này quá tốt mà kéo mãi cũng không đứt.

Nghĩ đến khoảnh khắc mình bị xé nát, Lạc Sơn Trạch chợt sững sờ.

Tần Cách Chiêu ôm chặt Lạc Sơn Trạch, hai người chạy trên mái nhà với tầm nhìn hoàn toàn đảo ngược, chỉ vài bước đã chạy đến lỗ hổng mà búp bê giết người đập ra, sau đó nhảy ra từ đó.

Vì vậy, từ góc nhìn của Lâm Tiểu Đao, anh ta thấy Tần Cách Chiêu và Lạc Sơn Trạch bay ra ngoài trong tư thế lộn ngược! Nhưng không bay cao lắm, Tần Cách Chiêu nhanh chóng xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống nơi còn nguyên vẹn khác trên mái nhà.

Hắn hét lớn: "Tản ra chạy!" Sau đó vác Lạc Sơn Trạch trên vai.

Những người khác nhận được lệnh, đặc biệt là Christine, tốc độ nhảy nhà nhanh như thể đã có kế hoạch từ trước.

Nhìn thấy mọi người chạy tán loạn, Lạc Sơn Trạch thoáng vùng vẫy: "Thả em xuống đi, em có thể tự chạy."

Cậu chắc chắn một trăm phần trăm Tần Cách Chiêu đã nghe thấy, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, cứ vác Lạc Sơn Trạch trên vai không buông.

Tiếp theo, Tần Cách Chiêu thể hiện như những hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp, bay qua tường, di chuyển nhanh chóng.

Điều khiến Lạc Sơn Trạch vô cùng phấn khích là Tần Cách Chiêu hoàn toàn có thể đi trên bức tường vuông góc với mặt đất, sự xung đột về thị giác và cảm giác đó hoàn toàn đảo lộn sự phụ thuộc của con người vào mặt đất!

Thật sự quá ngầu!

Tên Tần Cách Chiêu này không chỉ đẹp trai, mà kỹ năng cũng ngầu chết đi được!

Gió rít gào, Tần Cách Chiêu chạy nhanh đến một ngôi nhà nào đó, dễ dàng nhảy vào từ cửa sổ, sử dụng thành thạo khả năng liên quan đến trọng lực. Sau đó không lâu, Tần Cách Chiêu cẩn thận mở một góc gác mái, cùng Lạc Sơn Trạch chui vào trong.

Góc đó rất mỏng, nhìn là biết người không thể đứng được. Nhưng Tần Cách Chiêu chọn nơi này chính là vì nó không thể giấu người.

Hắn không đứng trên tấm ván, mà đứng trên bức tường vuông góc với mặt đất.

Để tấm ván ban đầu chỉ có tác dụng che chắn.

Chiêu này dùng để lừa người có trí tuệ thì không sao, nhưng nếu búp bê giết người không có não, chỉ dựa vào phá hoại để tìm người, thì hắn cũng không có cách nào.

Bây giờ chỉ có thể tạm thời đánh cược một phen.

Vài phút sau, họ nghe thấy tiếng động bò trên mái nhà.

Ánh trăng lọt qua khe hở của tấm ván, cho họ một chút tầm nhìn. Hai người nín thở, lắng nghe tiếng động từ từ di chuyển trên mái nhà, lan đến bên cạnh họ.

Tiếng bò loạt soạt quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.

"Rầm!" Tiếng vật nặng bị đập bay.

Dường như búp bê giết người đang lục soát khắp nơi để tìm dấu vết của họ.

Những thứ lộn xộn lần lượt bị đập bay, xới tung, tiếng động càng lúc càng gần họ.

Lạc Sơn Trạch nhìn chằm chằm vào khe hở nhỏ, tận mắt nhìn thấy một khuôn mặt đen ngòm, ngược sáng dưới ánh trăng, xuất hiện trong khe hở.

Bình luận:

[Lời khuyên chân thành: Có thể thở]

[Mẹ ơi tôi sợ thật á! Tôi vừa hét lên luôn á!]

[Ôi không phải chứ, bạn xem ít quá rồi, còn nhiều thứ đáng sợ hơn thế này nữa]

[Lạc Lạc cố lên hu hu hu, tình huống này phải giải quyết như thế nào đây!]

Khuôn mặt đó áp sát vào mép khe hở, dùng hốc mắt không có tròng nhìn vào bên trong. Nó giơ tay lên định đập bay tấm ván, nhưng không ngờ tấm ván lại phát ra tiếng kêu răng rắc yếu ớt trước.

"Rầm!" Ngay sau đó, tấm ván gãy, búp bê giết người cũng theo đó rơi xuống!

May mắn là tấm ván có hai lớp, sau khi búp bê giết người rơi xuống cùng với lớp ván thứ nhất bị gãy, nó đã từ bỏ ý định leo lên lớp ván thứ hai.

Nó đi vòng vòng xung quanh, cuối cùng rời khỏi ngôi nhà này sau mười mấy phút.

Cho đến khi chắc chắn nghe thấy tiếng búp bê giết người rời đi, hai người họ mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Không gian quá yên tĩnh, đến nỗi tiếng tim đập cũng trở nên rất rõ ràng.

Họ áp sát vào nhau.

Lạc Sơn Trạch ngửi thấy trên người hắn có mùi thuốc lá thoang thoảng, chắc là đã bị thuốc lá ngấm vào, nếu không sẽ không có mùi này.

Đột nhiên, Lạc Sơn Trạch nhìn thấy quai hàm của Tần Cách Chiêu động đậy. Cậu thấy Tần Cách Chiêu lấy ra một miếng giấy trắng từ trong túi, sau đó, nhổ một mẩu thuốc lá nhỏ bằng móng tay vào, gói lại rồi ném vào thùng rác cách đó không xa.

Trong lúc nhất thời không biết nên châm biếm việc ở đây có thùng rác, hay nên châm biếm hành động nhai thuốc lá của hắn.

Tần Cách Chiêu đúng là nghiện thuốc lá nặng, ở nơi này không tiện hút thuốc, hắn bèn dùng cách nhai thuốc lá để giảm cơn thèm, về điểm này... bạn bè của hắn và những khán giả thường xuyên xem livestream của Tần Cách Chiêu đều biết rõ.

Lạc Sơn Trạch không bài xích mùi thuốc lá, cũng không bài xích người khác hút thuốc, góc nhìn của cậu rất độc đáo, lập tức kiểm tra khoang miệng của Tần Cách Chiêu.

Răng vàng sẽ gây trở ngại tâm lý khi hôn, cậu phải xem xem sau này ép đối phương đi tẩy trắng răng hay là ép đối phương cai thuốc, nhưng may mắn là Tần Cách Chiêu giữ vệ sinh cá nhân rất tốt.

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Anh thật lợi hại, em thấy những người nghiện thuốc lá nặng đều bị vàng răng hoặc sâu răng, vậy mà anh lại không bị."

Bình luận: ?

[Trải qua nguy hiểm sinh tử, kết quả câu đầu tiên nói ra là câu này?]

[Cái thứ kia vừa mới đi đã bắt đầu tán tỉnh nhau rồi sao?]

Một kẻ kỳ quái, kẻ kia còn kỳ quái hơn.

Vẻ mặt Tần Cách Chiêu trở nên kỳ quặc, hắn đưa tay nắm lấy cằm của Lạc Sơn Trạch.

Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua môi Lạc Sơn Trạch, lau đi vết máu. Rồi dùng đầu ngón tay bóp nhẹ miệng Lạc Sơn Trạch thành một vòm nhỏ, Tần Cách Chiêu áp sát mặt lại gần, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

"Gọi tôi là gì?"

Cậu thiếu niên xinh đẹp, ngay cả khi miệng bị bóp thành như vậy cũng rất đáng yêu. Lúc này đối mặt với sự đe dọa của Tần Cách Chiêu, cậu im lặng một cách dũng cảm.

Lạc Sơn Trạch dám thề rằng biểu cảm vừa rồi của Tần Cách Chiêu chắc chắn là muốn chửi người.

Kiềm chế cơn giận của mình, cuối cùng Tần Cách Chiêu vẫn không nói gì.

Họ nhìn nhau chừng mười mấy giây, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.

Hơi ấm từ lòng bàn tay, mùi thuốc lá thoảng qua mũi, và bóng hình của bản thân trong đồng tử đối phương.

Mọi chi tiết nhỏ đều nhắc nhở họ rằng khoảng cách quá gần.

Một vệt trăng lọt qua như sợi tơ mảnh, nhẹ nhàng lướt qua cổ cậu thiếu niên, làn da cậu được vòng ren tôn lên trắng ngần.

Còn cổ và yết hầu của người đàn ông cũng được ánh sáng mỏng phác họa thành đường cong gợi cảm, càng thêm mập mờ khi nuốt nước bọt.

Ánh mắt liên tục va chạm, lảng tránh, rồi quấn quýt.

Cuối cùng vẫn là cậu thiếu niên chớp mắt, hàng mi dày cụp xuống, phủ một lớp bóng mỏng.

Giọng rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng đủ để Tần Cách Chiêu nghe rõ.

"Có thể buông em ra..." Cậu nói.

Không hiểu sao, trong lòng Tần Cách Chiêu bỗng bùng lên ngọn lửa.

Không nói rõ được là cảm xúc gì.

Có lẽ vì sự đối lập quá rõ ràng giữa việc tránh né hôm nay và thân mật hôm qua khiến Tần Cách Chiêu cảm thấy khó chịu.

Hắn nhướng một bên mày, mang ý khiêu khích và trêu chọc, rồi buông tay ra.

Ngay lập tức, Lạc Sơn Trạch cảm thấy một cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ, rơi thẳng xuống dưới!

"...!"

Tần Cách Chiêu chẳng có chút tế bào nào gọi là thương hoa tiếc ngọc, hắn chỉ muốn dạy dỗ cậu nhóc này một chút, nhưng khi thấy ánh mắt đối phương lóe lên vẻ kinh hoàng và không thể tin được, hắn lại hối hận.

Hắn vội vàng nắm lấy cánh tay Lạc Sơn Trạch kéo người về, ôm chặt vào lòng.

Cảm nhận được cơ thể cậu thiếu niên khẽ run rẩy trong lòng mình, cảm giác tội lỗi và hối hận mà đã nhiều năm không xuất hiện bỗng nhiên tràn ngập trong lòng Tần Cách Chiêu.

Hắn khô khan nói: "Xin lỗi" rồi ôm người kia chặt hơn một chút.

Một tiếng run rẩy phát ra từ cổ họng thiếu niên, không nhắc đến chuyện buông ra nữa.

Lời tác giả muốn nói:

Búp bê giết người: Rốt cuộc các người đến đây để yêu đương hay để qua ải vậy hả!! Chẳng tôn trọng tôi chút nào!!

Hết chương 15

Xem phim kinh dị còn được bonus cảnh yêu đương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro