Chương 16: Búp bê hoàn hảo (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Cậu cho Tần Cách Chiêu một chút thời gian để bình tĩnh, đảm bảo đủ để khơi dậy lòng thương hại và tội lỗi của đối phương, rồi mới thu lại nụ cười trên mặt, thay bằng vẻ mặt đáng thương, vừa tủi thân vừa quật cường.

Giả vờ hít hít mũi, Lạc Sơn Trạch cúi đầu nói: "Vừa nãy em đã tháo dây cót của vài con búp bê trong đống đó. Không có dây cót, chúng sẽ vỡ vụn. Em không biết liệu điều đó có được coi là giải phóng linh hồn hay không."

"Ừm." Tần Cách Chiêu lạnh nhạt đáp lại. Hắn cũng có mặt ở đó, đứng lộn ngược ở góc phòng, có thể nói là tận mắt chứng kiến cảnh Lạc Lạc và búp bê giết người rơi từ trên mái nhà xuống. Hắn không nhìn thấy cảnh Lạc Sơn Trạch tháo dây cót, nhưng hắn thấy rõ cảnh những búp bê vỡ vụn.

Ngoài điều đó ra, hắn không thấy bất kỳ điều gì bất thường khác. Hiện tại, tạm thời coi đó là một cách để khiến những búp bê lên dây cót mất khả năng hoạt động, nhưng vẫn chưa thể xếp vào loại giải phóng linh hồn.

Trong lúc trầm ngâm, Tần Cách Chiêu bỗng cảm thấy ngón tay mình như chạm vào thứ gì đó mềm mại và trơn láng. Sau đó, hắn nhận ra mình đã chạm vào da của Lạc Sơn Trạch.

Hắn khựng lại một chút mới nhận ra quần áo trên người Lạc Sơn Trạch rách bươm. Cánh tay thì khỏi phải nói, bị véo đến nỗi xuất hiện rất nhiều vết đỏ, nhưng vì không gian chật hẹp và tăm tối nên mãi đến bây giờ Tần Cách Chiêu mới phát hiện.

Nơi tay hắn chạm vào là eo của Lạc Sơn Trạch. Hắn không nhìn xuống, nhưng có thể đoán được quần áo ở đó cũng bị rách.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lọt thỏm giữa đống búp bê, em ấy đã tuyệt vọng đến mức nào?

Tần Cách Chiêu không dám nghĩ, chỉ thấy trong lòng rất khó chịu.

Lạc Sơn Trạch dường như không để ý đến những điều này. Cậu cảm thấy sau gáy hơi ngứa do tóc cọ vào, bèn cử động cổ. Tần Cách Chiêu nhận ra ý định của cậu, bàn tay rộng lớn từ từ khép lại, vuốt tóc cậu sang một bên vai.

Không dừng lại quá lâu, hắn buông tay xuống và từ từ nắm chặt lại, cảm nhận sự mượt mà và mềm mại còn sót lại trên lòng bàn tay.

Lạc Sơn Trạch nhiều lúc cố tình trêu chọc Tần Cách Chiêu, nhưng đôi khi, những thứ cậu vô tình thể hiện ra cũng có thể chạm sâu vào trái tim Tần Cách Chiêu.

Giống như bây giờ.

Nhưng Lạc Sơn Trạch không có tâm trí để thưởng thức khoảnh khắc này. Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài khe hở, xác nhận không có gì bất thường rồi mới tiếp tục nói: "Nếu tháo dây cót được coi là một biện pháp, thì nửa đầu của nhiệm vụ đã có câu trả lời. Nhưng còn nửa sau thì sao? Lúc đó, Christine và em đã thảo luận rằng... búp bê không có dây cót trong đó hẳn là búp bê hoàn hảo."

Tần Cách Chiêu lắc đầu: "Búp bê hoàn hảo sẽ không bị giấu trong đám đó."

"Vậy thì..."

"Em cũng nghĩ vậy, phải không?"

Với câu hỏi của Tần Cách Chiêu, Lạc Sơn Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, lần này không còn sự mờ ám nữa, trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Cách Chiêu tràn đầy tò mò.

"Chiều nay, em đã bảo mọi người xuống lầu tìm bộ phận, tại sao?"

Đúng vậy, Tần Cách Chiêu có thể sống sót trong phó bản này bốn năm, chắc chắn không dễ bị lừa. Lạc Sơn Trạch biết hắn đang thăm dò mình, và vì nhiều lý do, cậu phải thể hiện sự chân thành của mình.

Vì vậy, Lạc Sơn Trạch không né tránh ánh mắt hắn, thành thật nói: "Em đoán búp bê hoàn hảo có lẽ đang ở giữa chúng ta."

Tần Cách Chiêu nhướng mày, ra hiệu cho cậu tiếp tục giải thích.

"Lâm Tiểu Đao đã lắp ráp búp bê tuyệt nhất đến giai đoạn cuối, nhưng phát hiện thiếu một số bộ phận. Nếu tất cả các bộ phận đều nằm trong đống đó, thì những bộ phận còn thiếu rất có thể đã bị ai đó lấy đi. Lúc đó, chỉ có ba lý do để rời khỏi phòng: nấu ăn, ăn cơm hoặc vài người xuống tầng hai để ngủ."

"Em bảo mọi người đi tìm ở tầng một, cũng chỉ là hy vọng mong manh. Không ngờ họ thực sự tìm thấy ở tầng một. Những bộ phận này bị vứt rất kín đáo, có cái còn bị vứt vào thùng rác thức ăn. Vì vậy..."

"Kim Hiểu Hiểu." Tần Cách Chiêu dễ dàng nói ra câu trả lời.

Những người nấu ăn là Kim Hiểu Hiểu và Thạch Cửu Công. Thạch Cửu Công thuộc bang hội Giang Ngọc, lai lịch rõ ràng, còn Kim Hiểu Hiểu tự xưng là người mới, không ai có thể xác minh lời nói của cô ả. Cô ả hoàn toàn có thể giả mạo người chơi để tham gia vào trò chơi.

"Ban đầu có rất nhiều điểm em không hiểu. Kim Hiểu Hiểu giả làm người chơi, mục đích và động cơ là gì? Cô ta giấu các bộ phận, dường như không muốn chúng ta mở khóa nhiệm vụ phụ."

"Nếu không mở khóa nhiệm vụ phụ, búp bê giết người sẽ tiếp tục tàn sát những người chơi khác, sử dụng họ làm nguyên liệu cho đến khi nó tự trở thành một búp bê hoàn hảo. Vậy có thể giả định rằng Kim Hiểu Hiểu cũng muốn búp bê giết người trở nên hoàn hảo nên mới giấu các bộ phận, chờ búp bê giết người giết từng người một."

"Vậy thì tình hình hiện tại chẳng phải là Kim Hiểu Hiểu đối đầu với chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải bảo vệ cô ta sao?" Lạc Sơn Trạch nói, "Điều kiện để vượt qua cửa ải như vậy quá khắc nghiệt. Liệu có điều kiện ẩn nào khác ngoài việc tìm và bảo vệ cô ta không?"

"Còn tờ giấy thì sao?" Tần Cách Chiêu nhắc nhở, "Búp bê giết người muốn truy sát em như vậy, có thể là vì tờ giấy em đang giữ có manh mối để giải mã điều kiện ẩn."

Trong không gian chật hẹp, Lạc Sơn Trạch khó khăn lấy ra tờ giấy, hai người cùng nhau xem xét kỹ lưỡng một hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra manh mối mới nào.

Lạc Sơn Trạch nghĩ: "Có khi nào phải đợi đến ban ngày, khi có đủ ánh sáng mới nhìn ra được không?" Xét cho cùng, từ lúc nhận được tờ giấy, họ luôn thiếu ánh sáng.

Tần Cách Chiêu không phủ nhận suy đoán này, gật đầu: "Đợi đến ban ngày đi, còn vài tiếng nữa."

...

Chờ đợi đến ban ngày trong tình huống này thật là dày vò.

Lạc Sơn Trạch nghĩ: "Nếu đợi đến ban ngày mà búp bê giết người vẫn còn thì sao?"

"Ai mà biết được." Tần Cách Chiêu nói, "Nếu không cần thiết, tôi sẽ không đối đầu với BOSS, nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, tôi sẽ tìm cách xử nó."

Tần Cách Chiêu có thể chiến đấu, nhưng hắn hiếm khi sử dụng bạo lực để vượt qua phó bản. Bởi vì hắn không thể chắc chắn rằng đối đầu trực tiếp với BOSS có làm tăng độ khó của phó bản, khiến đồng đội gặp nguy hiểm hay không.

Lạc Sơn Trạch ồ một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Vậy để em đi tháo dỡ những búp bê lên dây cót."

Lời của thiếu niên có chút đáng yêu, khiến Tần Cách Chiêu bật ra một tiếng cười khe khẽ.

Lạc Sơn Trạch dựa vào ngực hắn, cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực ấm áp, im lặng một lúc, rồi đột ngột chuyển chủ đề.

Cậu nói: "... Em thật sự thích anh."

Đồng tử của Tần Cách Chiêu co lại, không ngờ Lạc Sơn Trạch lại tỏ tình vào lúc này.

"Em đã suy nghĩ, đoán rằng anh sẽ cho rằng em là người mới, cố tình nói như vậy để dựa vào anh vượt qua cửa ải." Do dự một chút, Lạc Sơn Trạch tiếp tục, "Vì vậy, bây giờ anh Tần không tin em cũng không sao, nói em rẻ mạt cũng không sao. Em sẽ tự mình vượt qua phó bản, kiếm tích phân, khi em đạt đến một trình độ nhất định, có đủ tự tin, em sẽ nói lại với anh một lần nữa."

Khi chính Tần Cách Chiêu nói ra hai chữ "rẻ mạt", hắn không có cảm giác gì, nhưng từ miệng Lạc Sơn Trạch thốt ra, trái tim hắn lại nhói đau.

Lúc này, hắn chợt nhận ra mình dường như đã thực sự làm tổn thương thiếu niên rực rỡ trước mắt, khiến cậu từ một người tràn đầy tự tin vui vẻ trở nên dè dặt và thận trọng.

Tần Cách Chiêu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của đối phương, nhận thấy trái tim mình bỗng dưng hoảng loạn một cách khó hiểu.

Như bị mê hoặc, hắn thấy mình không thể rời mắt khỏi thiếu niên.

"Đến lúc đó, anh vẫn có thể không đáp lại em, phớt lờ em." Lạc Sơn Trạch nghiêm túc nói, "Nhưng dù chỉ có một phần trăm cơ hội, dù chỉ có một chút khả năng, em cũng muốn nhận được sự đáp lại của anh."

Tình cảm chân thành và nồng nhiệt không hề che giấu của thiếu niên truyền thẳng đến Tần Cách Chiêu.

Hắn cau mày, chìm vào suy tư, bàn tay rộng lớn từ từ siết chặt gáy thiếu niên.

Lọn tóc trượt qua kẽ tay hắn.

Người đàn ông cúi đầu xuống gần cậu, như đang đe dọa, lại như đang che giấu sự bối rối của mình.

Hắn nghiến răng nói: "Em không sợ tôi ăn em sao?"

Đôi mắt thiếu niên khẽ động, không hề lùi bước.

Ai ăn ai còn chưa biết đâu.

Mùi thuốc lá lan tỏa giữa hai người.

Đôi môi Tần Cách Chiêu khẽ động, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên từ xa!

Là Kim Hiểu Hiểu!

Lời tác giả:

Tần Cách Chiêu thô lỗ: Hừm... mình có phải quá hung dữ không?

Lạc Sơn Trạch: Ôi, kế hoạch thành công!

Hết chương 16

Thôi tạm dừng nhá mn 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro