Chương 17: Búp bê hoàn hảo (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Trong cơn hoảng loạn, mọi người chạy tứ tán... Giang Ngọc, Kim Hiểu Hiểu và Mã Khâu cùng nhau chạy vào một căn nhà nhỏ cũ nát bên tay trái.

Không gian không lớn, có hai tầng ba phòng ngủ, không ai dám trốn ở tầng một, cả ba đều chạy lên tầng hai. Nhưng ba phòng ngủ trên tầng hai không có đồ đạc gì, chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết bên trong.

Giang Ngọc chửi thầm một câu, không ngờ lại xui xẻo đến vậy. Nhưng hiện tại cô ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phối hợp với Mã Khâu, hai người cùng Kim Hiểu Hiểu tìm chỗ trốn.

Thực sự không có chỗ nào tốt để trốn, Mã Khâu bắt đầu ngồi xổm xuống gõ sàn nhà.

"Chị Giang, chỗ này trống rỗng."

Giang Ngọc nhìn cậu chàng ngu ngốc này, chỉ cảm thấy hắn đã bị Lâm Tiểu Đao lây rồi.

"Làm việc không dùng não à?" Giang Ngọc mắng: "Cậu tự nhìn xem chỗ này có thể giấu người không? Ngay cả trên mái nhà còn an toàn hơn chỗ này."

Nhìn qua hình dạng kiến trúc của ngôi nhà, Giang Ngọc đoán rằng ngôi nhà này hẳn là có gác mái, chỉ là cô ta chưa tìm ra cách lên đó.

Trên bức tường trắng bên ngoài phòng ngủ chính có vài vết bong tróc, giống như bị thứ gì đó cào vào, Giang Ngọc đoán đây có lẽ là vị trí đặt thang, bèn nói với Mã Khâu một tiếng, hai người chia nhau đi tìm.

Không lâu sau, Mã Khâu cẩn thận bê thang chạy về.

Đặt thang vào chỗ tường bong tróc, Giang Ngọc leo lên trước, quả nhiên tìm thấy một cánh cửa bí mật không dễ phát hiện. Mã Khâu thấy vậy vội vàng quay lại gọi Kim Hiểu Hiểu.

Gác mái rất tối, toàn là bụi, Giang Ngọc kéo cổ áo che miệng và mũi, cố gắng chịu đựng cơn ho khan rồi từ từ leo lên.

Cô ta lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ khác, quan sát xung quanh gác mái, phát hiện trên đó bày biện một số... đồ dùng sinh hoạt rất đời thường.

Hơi thở cuộc sống trước đây quá đậm đặc, Giang Ngọc không khỏi có chút thất thần. Như thể nơi này thực sự từng có người sống, nhưng vì một lý do nào đó, cuối cùng họ đều biến mất khỏi thị trấn nhỏ này.

Sự thất thần chỉ thoáng qua, Giang Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần, leo hẳn vào gác mái, rồi quay lại ra hiệu cho hai người bên dưới.

"Lên đi." Tiếp theo chỉ cần tìm cách kéo cái thang này lên, bọn họ sẽ an toàn.

Kim Hiểu Hiểu leo lên thứ hai, Mã Khâu đi cuối, không ngừng quan sát xung quanh để cảnh giác.

Đột nhiên, sắc mặt hắn thay đổi, thậm chí không để ý đến việc Kim Hiểu Hiểu chưa leo xong đã nhảy lên thang.

"Nhanh lên! Nhanh lên!" Mã Khâu nói nhỏ nhưng gấp gáp.

Kim Hiểu Hiểu hoảng sợ, mấy lần leo lên đều bị trượt chân, suýt ngã xuống. Mã Khâu và Giang Ngọc lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, Giang Ngọc thậm chí còn muốn thò cả người ra kéo cô ả lên.

Búp bê giết người đã bò đến gần thang, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Sợ hãi và áp lực lập tức lấn át lý trí, Mã Khâu ở dưới kéo chân Kim Hiểu Hiểu, đến nỗi muốn đẩy cô ta ra để tự mình leo lên!

Hai người bắt đầu giằng co trên thang, Kim Hiểu Hiểu sợ hãi tột độ, điên cuồng đạp Mã Khâu. Mã Khâu không kịp tránh, bị cô ả đạp vào mắt, tức thì tối sầm mắt, toàn thân mất sức.

Giang Ngọc trơ mắt nhìn hắn ngã khỏi thang! Bị búp bê giết người tóm gọn!

"Cô đang làm gì vậy?!" Giang Ngọc gầm lên, "Cậu ấy có đủ thời gian để trốn lên đây!"

"Không đủ đâu!" Kim Hiểu Hiểu run rẩy leo lên, mặt cô ả tái nhợt, lắc đầu nói, "Cô không biết tốc độ của búp bê giết người nhanh đến mức nào đâu! Anh ta không phải là anh em của cô sao? Chắc chắn anh ta cũng muốn cô sống sót ra ngoài trước!"

Tiếng kêu thảm thiết của Mã Khâu rất ngắn, có thể nói là hắn chưa kịp hét lên đã bị búp bê giết người bẻ gãy cổ.

Thật vô lý!

Mắt Giang Ngọc dần đỏ ngầu, tay cô ta sờ vào eo, lòng bàn tay lật ra một con dao gập.

Hệ thống không cho phép mang theo vũ khí nóng, nhưng vũ khí lạnh thì không có vấn đề gì.

Mọi người đều chuẩn bị cho mình một con dao, Giang Ngọc cũng không ngoại lệ.

Kim Hiểu Hiểu nhìn thấy vũ khí, đoán được cô ta định làm gì với mình, vội vàng nói: "Cô không thể giết tôi! Nếu tôi có mệnh hệ gì, không ai trong số các người có thể sống sót ra ngoài!"

Nhưng Giang Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.

Mặc dù sống chết có số, nhưng với tư cách là lãnh đạo của họ, Giang Ngọc đã vô thức coi sự sống chết của họ là trách nhiệm của mình. Giờ đây, tận mắt chứng kiến người anh em của mình bị hại chết trước mặt, làm sao cô ta có thể bình tĩnh được!

Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, ánh mắt nhìn Kim Hiểu Hiểu đã vô thức tràn đầy sát khí.

Lúc này, Giang Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, tất cả những gì cô ta nghĩ đến là làm thế nào để dùng Kim Hiểu Hiểu để đổi lấy thi thể của Mã Khâu.

Phó bản mặc định có thể giết và tấn công lẫn nhau, nhưng do ràng buộc về tâm lý, đạo đức, ánh mắt của khán giả trong phòng livestream và quy định về sát khí của hệ thống, họ không dễ dàng ra tay. Nhưng không ra tay không có nghĩa là sợ ra tay, cô ta nhìn Kim Hiểu Hiểu, quyết tâm để cô ả phải trả giá bằng mạng sống.

Kim Hiểu Hiểu cũng hoảng sợ, cô ả nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt con người này, vội vàng nói: "Tôi... tôi chính là búp bê hoàn hảo!"

Điều này đã ngăn chặn thành công hành động tiếp theo của Giang Ngọc.

Thấy chiêu này hiệu quả, Kim Hiểu Hiểu thừa thắng xông lên: "Tôi chính là búp bê hoàn hảo mà các người đang tìm kiếm, nếu cô không bảo vệ tốt tôi, cô và đồng đội còn sống của cô sẽ chết!"

Bình luận không chê chuyện lớn:

[Đây là tự thú đó hả?]

[Nãy giờ cô ta không nói, đến bây giờ mới nói, cô ta lừa người phải không?]

[Đúng vậy, cô ta rất giỏi lừa gạt, ngay từ đầu đã lừa gạt, chị Giang sẽ không tin nữa chứ?]

[Cô ta nói là búp bê thì là búp bê? Lỡ cô ta chỉ là người chơi bình thường thì sao? Đến lúc đó bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tìm búp bê thật, chẳng phải tất cả đều phải chết?]

Suy đoán của bình luận không phải là không có lý, Giang Ngọc cũng nghi ngờ không biết Kim Hiểu Hiểu có phải là búp bê thật hay không. Mặc dù Kim Hiểu Hiểu không thể nhìn thấy bình luận, nhưng cô  cũng có thể nhận ra một số thông tin từ ánh mắt lạnh lùng của cô ta, cô ả suy nghĩ một chút, nghiêng đầu tháo nửa cánh tay trái của mình ra.

Bình luận:

[Wtf? Búp bê thật à?!]

[À... dù cô ta có là búp bê thật đi chăng nữa, cũng không thể chứng minh cô ta là búp bê hoàn hảo mà?]

[Bên trên có cần phải cãi chày cãi cối vậy không...]

Giang Ngọc bị cánh tay trắng như tuyết của búp bê thu hút, không còn chú ý đến những cuộc thảo luận sôi nổi trên bình luận nữa. Cô ta nhìn Kim Hiểu Hiểu đang giơ cánh tay cầu xin mình, tiếng da thịt bị xé rách vang lên bên tai, cảm giác như linh hồn sắp bị xé toạc.

Cứu? Vậy thì thi thể của Mã Khâu sẽ bị búp bê giết người tàn phá và hành hạ, cuối cùng có khi không còn toàn thây, giống như Diệp Lâm.

Không cứu? Mạng sống của Lâm Tiểu Đao, Mã Lục, Thạch Cửu Công đều nằm trong tay cô ta, vì thi thể của Mã Khâu, vì một người anh em biết rõ không thể cứu sống mà từ bỏ những người khác... Giang Ngọc càng không thể làm được.

Cô ta đau khổ và dằn vặt, đầu đau như búa bổ, lòng tràn đầy đau đớn.

Càng không dám nhìn vào những bình luận náo nhiệt kia.

Cô ta biết bây giờ bình luận sẽ như thế nào, họ sẽ không ngừng thảo luận về sự tuyệt vọng của cô ta và hành động tiếp theo của cô ta.

Vì vậy, cô ta cố tình phớt lờ những dòng chữ nhảy nhót đó, buộc mình phải quyết tâm, dưới ánh mắt mong đợi chân thành của Kim Hiểu Hiểu, cô ta đưa tay ra.

Mặc dù ánh mắt cô ta sắc bén, hận đến mức muốn lăng trì người ta, nhưng vì những người còn sống khác, cô ta phải kiềm chế lại.

Thi thể của Mã Khâu đã giúp họ tranh thủ được một chút thời gian.

Gác mái đã bị búp bê giết người phát hiện, không còn an toàn nữa, Giang Ngọc cúi người đi đến gần một cửa sổ nhỏ trên mái nhà, sau khi dùng hết sức lực để cạy mở, cô ta quay đầu gọi Kim Hiểu Hiểu.

Lần này cô ta để Kim Hiểu Hiểu đi trước.

Cô ta định tiếp tục chạy trốn từ mái nhà, Giang Ngọc đợi Kim Hiểu Hiểu bò ra ngoài, sau đó mới thò người ra.

Nhưng không ngờ lại đụng phải búp bê giết người đang vòng từ cửa sổ lên mái nhà!

Giang Ngọc cứng người!

Nó, nó thông minh đến vậy sao?! Bởi vì tấn công từ dưới lên khó, nó bỏ luôn ý định tìm thang mới, nhảy từ cửa sổ lên mái nhà, chuẩn bị tấn công họ từ mái nhà!

Giang Ngọc sững sờ, đặc biệt là khi nhìn thấy hốc mắt trống rỗng của búp bê giết người giờ đã có thêm một đôi tròng mắt đẫm máu.

Trong lúc đang sững sờ, búp bê giết người nhanh chóng lướt qua trước mắt cô ta, túm lấy Kim Hiểu Hiểu.

Giọng nói của nó tràn đầy sự ghen tị và căm ghét, lạnh lùng tàn nhẫn xé nát thứ khiến nó vô cùng ghê tởm này!

"Tụi bây không nên xuất hiện trên thế giới này! Ba chỉ có thể là của tao! Ông ấy nên nhìn tao!!"

"A!!!" Cơ thể và thân mình của Kim Hiểu Hiểu bị bàn tay của búp bê giết người tàn nhẫn xé rách, nhìn thấy vẻ mặt la hét và sợ hãi của cô ả, Giang Ngọc sững sờ.

Cô ả không phải là búp bê sao? Sao lại có thể cảm nhận được đau đớn?

Hay cô ả vốn không phải là búp bê? Vậy thì tay giả kia là chuyện gì?

Ngay sau đó, búp bê giết người đã xác nhận nghi ngờ giúp Giang Ngọc. Nó xé đứt cánh tay còn lại của Kim Hiểu Hiểu, sau đó còn cố gắng xé toạc thân mình cô ả, móng vuốt sắc nhọn trên đầu ngón tay lướt qua bụng, không có một giọt máu nào bắn ra, Kim Hiểu Hiểu dù có la hét nhưng vẫn đang vùng vẫy dữ dội. Và sau khi cố gắng thoát ra, cô ả chạy thục mạng, hoàn toàn không có trạng thái lảo đảo sau khi bị thương nặng như con người.

Giang Ngọc lấy lại tinh thần, biết không nên tiếp tục để mặc tình hình này. Đang định hành động, cô ta nhìn thấy một bóng người cao lớn đột nhiên lao ra từ mái nhà đối diện!

Cô ta nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Cách Chiêu cao lớn đang ôm Lạc Lạc mặc váy từ mái nhà nhảy ra, giống như đang ôm một con búp bê trong tay, hành động không hề bị cản trở. Hắn nhanh chóng nhảy từ mái nhà bên kia sang chỗ Kim Hiểu Hiểu, trước tiên đặt Lạc Lạc xuống, sau đó dùng một tay túm lấy cổ áo sau của Kim Hiểu Hiểu, kéo người lên mái nhà, động tác lưu loát.

"Christine!" Giọng nói trầm thấp của Tần Cách Chiêu xuyên qua ánh trăng đến thẳng mục tiêu, cách đó khoảng ba tầng nhà, một bóng người nhanh chóng tiếp cận.

Trong nháy mắt, Christine xuất hiện trước mặt mọi người, anh ta lấy ra một ống trụ bạc có kích thước bằng hai ngón tay cái, vung cổ tay bắn ra đầu dây bạc từ bên trong. Sau đó, anh ta ném đầu dây bạc về phía Tần Cách Chiêu.

Rõ ràng là họ định dùng dây bạc để trói búp bê giết người!

Giang Ngọc chọn đến giúp đỡ.

Dây bạc quấn thành hình tam giác, nhốt búp bê giết người bên trong. Dây tam giác ngay lập tức thắt chặt, kiểm soát hiệu quả hành động của búp bê giết người, nhưng sức lực của nó quá lớn, sắp sửa thoát ra, Tần Cách Chiêu đang định xông lên dùng cơ thể để áp chế, không ngờ từ xa liên tiếp ném tới mấy viên gạch ngói, tất cả đều đánh trúng búp bê giết người một cách chính xác!

Là Lạc Lạc!

Lần này cậu đã giúp đỡ rất nhiều!

Hành động của búp bê giết người hơi dừng lại, họ nhân cơ hội này quấn dây bạc, trói búp bê thành một cái kén.

... Họ thở phào nhẹ nhõm.

Giang Ngọc giao lại đầu dây bạc cho Christine, quay đầu nhảy lên mái nhà nơi Kim Hiểu Hiểu đang đứng.

Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, túm lấy cổ áo của Kim Hiểu Hiểu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi phải làm gì để giết nó!"

Cô ta ghê tởm Kim Hiểu Hiểu, nhưng bây giờ càng muốn chuyển sự thù hận này sang búp bê giết người, để nỗi đau của cô ta ấy được giải tỏa.

Kim Hiểu Hiểu bị ép ngẩng đầu lên, vẻ mặt thờ ơ.

"Vô ích thôi, cô không thể giết nó được."

Hết chương 17

Tự như muốn ship côn trùng ghê, cp nghệ nhân làm búp bê x búp bê giết người 😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro