Chương 18: Búp bê hoàn hảo (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Muốn giết BOSS hoặc NPC trong phó bản rất khó, nhưng không phải là không thể.

Chỉ là so với việc giết người chơi, cần phải trả giá đắt hơn một chút mà thôi.

Không thể giết chết búp bê giết người, Giang Ngọc không cam lòng.

Mắt cô ta đỏ ngầu, lý trí gần như sụp đổ dưới sự tấn công của cơn giận dữ, nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua Lạc Lạc đang vô tội đứng bên cạnh, cảm giác sụp đổ đó lại tan biến đi một chút.

Ý nghĩ không muốn làm Lạc Lạc sợ hãi lại chiến thắng những cảm xúc khác vào lúc này, điều này nằm ngoài dự đoán của Giang Ngọc.

Cô ta buộc mình phải bình tĩnh lại, quay người đi về phía búp bê giết người đang bị dây bạc kiềm chế.

"Này, nó rất khỏe, tôi không đảm bảo dây bạc sẽ không đột nhiên đứt đâu." Christine thân thiện nhắc nhở.

Giang Ngọc hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống trước mặt búp bê giết người: "Nếu dây bạc đứt, thì đó là tôi đáng chết. Số mệnh đã định, không trách được ai."

Nói xong, cô ta thậm chí còn nâng mặt búp bê giết người lên, đưa tay móc mắt nó.

"Chờ đã! Đó đã là mắt của nó rồi, nếu cô cố tình móc ra, nó sẽ..."

"Sẽ thế nào? Sẽ nổi giận, sẽ phát điên, sẽ tìm mọi cách để giết chúng ta?" Giang Ngọc lạnh lùng cắt ngang lời Kim Hiểu Hiểu, động tác trên tay vẫn không ngừng, "Bây giờ nó không phải đang như vậy sao?"

Khi đầu ngón tay của cô ta sắp sửa đâm vào, ánh mắt của búp bê giết người đột nhiên chuyển từ oán hận độc ác sang vô tội hoảng loạn, nó dùng đôi mắt của Mã Khâu để thể hiện sự sợ hãi, dùng miệng của Diệp Lâm run rẩy nói: "Chị... đừng... chị..."

Giang Ngọc mở to mắt, run rẩy, tay cũng dừng lại.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi do dự và sững sờ của cô, đôi mắt đó lại nhuốm màu vui sướng điên cuồng.

Búp bê nói ngắt quãng: "Cô móc ra thì... có ích gì? Anh ta... đã chết rồi! Cô... không thể giết tôi, ngày mai, đến lượt tôi giết... cô."

Bình luận:

[Wow... cái đệt... tối nay nhắm mắt lại có lẽ tôi sẽ toàn thấy hình ảnh này]

[Thật là tàn nhẫn.]

[Tàn nhẫn +1]

Đột nhiên, Lạc Lạc bước lên phía trước, nhanh chóng nhét một miếng vải vào miệng búp bê, khiến mọi người có mặt tại hiện trường sững sờ.

Sau khi bịt miệng búp bê, Lạc Sơn Trạch quay đầu nhìn Giang Ngọc, nói với vẻ nghi ngờ: "Động thủ đi chứ? Nhìn em làm gì, không thể nào có chuyện em đã giúp chị bịt miệng, còn phải giúp chị móc mắt chứ? Vậy em làm đó."

Dễ thương đáng yêu, lại... rất dứt khoát.

Giang Ngọc hoàn hồn, không chút do dự móc đôi mắt đó ra.

Đây là thứ duy nhất người anh em để lại, Giang Ngọc cẩn thận cất nó đi, tâm trạng cuối cùng cũng được an ủi một chút.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Giang Ngọc bất ngờ lên tiếng, thậm chí còn mời Lạc Sơn Trạch ngay trước mặt Tần Cách Chiêu.

"Lạc Lạc, gia nhập với bọn chị đi." Cô ta nói, "Chị sẽ chăm sóc em thật tốt."

Lạc Sơn Trạch tỏ ra ngơ ngác, cậu nhận ra đối phương liếc nhìn Tần Cách Chiêu một cách không dễ nhận thấy, sau đó quay lại nhìn cậu, trong mắt ánh lên những cảm xúc khác.

Người thông minh thường chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Giang Ngọc đang cảm ơn sự giúp đỡ của cậu bằng cách này.

Nếu vậy, không dùng thì phí.

Bấy giờ Lạc Sơn Trạch không còn kiên quyết từ chối Giang Ngọc nữa, mà cúi đầu giả vờ im lặng.

Cậu càng im lặng lâu, biểu cảm của Tần Cách Chiêu càng trở nên kỳ lạ. Cho đến khi Lâm Tiểu Đao và những người khác xuất hiện, mới tạm thời phá vỡ sự bế tắc trước mắt.

Lâm Tiểu Đao, Thạch Cửu Công và Mã Lục, Hoa Hiểu Long, bốn người đàn ông sau khi xác định bên này an toàn mới lén lút chạy tới.

Dưới nhà cũng truyền đến nhiều tiếng động, có lẽ là những búp bê nghe thấy động tĩnh trên mái nhà, bèn di chuyển theo hướng này.

"Đỉnh vãi!" Nhìn thấy búp bê giết người bị trói bằng dây bạc, anh ta không khỏi thốt ra một câu chửi tục, "Chúng ta thắng chắc rồi! Cứ trói như thế này cho đến khi búp bê hoàn hảo ra đời là được rồi nhỉ?!"

Anh ta nhìn quanh, rồi lại hỏi thêm một câu: "Ê? Tên khốn Mã Khâu đâu? Mẹ nó trốn kỹ thật, chị Giang, em đi tìm nó."

"Không cần đâu." Giang Ngọc nói xong câu này, không nói thêm gì nữa.

Lâm Tiểu Đao chậm nửa nhịp, ban đầu không hiểu sự im lặng này chứa đựng điều gì, anh ta cười ngây ngô một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, nụ cười dần dần cứng lại trên mặt.

Giang Ngọc thở dài một hơi, cố tình không nói về chủ đề này.

Cô ta lau mặt, kể lại tất cả những gì đã xảy ra tối nay cho mọi người nghe, tên ngốc Lâm Tiểu Đao nhìn Kim Hiểu Hiểu bằng vẻ mặt khó tin.

"Vậy ra cô thực sự là búp bê? Cô lừa chúng tôi ngay từ đầu?!"

Đối mặt với câu hỏi, Kim Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt Lâm Tiểu Đao trở nên rất khó coi.

Còn Hoa Hiểu Long thì hoàn toàn không quan tâm ai đã chết, gã nhìn búp bê giết người bị Tần Cách Chiêu và những người khác trói, vội vàng nói: "Vậy chúng ta hãy tháo nó ra ngay đi! Đúng vậy! Tháo nó! Nhân lúc ban ngày nó bị rã, chúng ta có thể giấu tất cả các bộ phận của nó đi! Như vậy nó sẽ không thể làm gì chúng ta nữa!"

"Một khi búp bê tuyệt nhất đã được lắp ráp, thì không thể tháo dỡ bằng ngoại lực." Kim Hiểu Hiểu mất cả hai tay, dựa vào độ cong nhô lên của mái nhà một cách chật vật, nhưng vẫn không quên chế nhạo họ, "Các người mất công sức mở nhiệm vụ phụ, cũng chỉ là đẩy chính mình vào một ngõ cụt khác mà thôi."

Lâm Tiểu Đao bị cô ả đâm một nhát chí mạng, giống như một quả bóng xì hơi, ngồi phịch xuống đất.

Con quái vật mà chính tay anh ta lắp ráp đã gián tiếp hại chết anh em của mình, dù là ai cũng không thể chấp nhận được.

Kết hợp với lời nói của Kim Hiểu Hiểu, có người tự nhiên liên tưởng đến điều xấu. Hoa Hiểu Long lập tức nhảy ra đổ lỗi cho Tần Cách Chiêu: "Chính là anh! Anh lừa chúng tôi rằng không mở nhiệm vụ phụ sẽ gặp nguy hiểm!"

Người bị chỉ trích lúc này đang dựa vào ống khói, hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người, liếm môi, trông vừa xấu xa vừa đẹp trai.

Tần Cách Chiêu càng tỏ ra thoải mái, gã càng tức giận, chỉ vào người mắng: "Anh..."

Lời còn chưa dứt, trước mặt Hoa Hiểu Long lóe lên ánh bạc, sau đó gã trơ mắt nhìn ngón tay trỏ của mình chỉ vào Tần Cách Chiêu bị cắt một đường máu, từ từ rơi xuống đất.

Máu tươi bắn tung tóe, cơn đau dữ dội ập đến!

Hoa Hiểu Long ôm tay kêu lên thảm thiết, kẻ tấn công Christine tặc lưỡi, nói với giọng điệu hơi tiếc nuối: "Ôi chao, nhắm không chuẩn, cắt nhầm rồi, đáng lẽ phải cắt chỗ này."

Vừa nói, anh ta giơ tay ngang ra, làm động tác cắt cổ.

Thực ra mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Hoa Hiểu Long chỉ muốn tìm một người để trút giận mà thôi.

Nhưng trong mắt người khác, mạch não của gã rất kỳ lạ, luôn cho rằng chỉ cần đứng về một phe, mọi người sẽ phát điên giống như gã.

Giang Ngọc cảm thấy gã rất trẻ con, trẻ con như một tên nội gián.

Cô ta nói: "Bí quyết để vượt qua phó bản không phải là tìm người đổ lỗi, xét thấy cậu cũng coi như là người mới, tôi đã nhịn cậu vài lần rồi. Xin cậu sau này đừng có ngu ngốc như vậy nữa."

Thật mệt mỏi.

Nói đến đây, cảm tình của Giang Ngọc đối với Lạc Sơn Trạch lại tăng thêm một bậc.

Cùng là người mới, nhưng khác biệt thật là quá lớn.

"Khoan đã, tôi bắt đầu mơ hồ rồi, ban đầu tại sao cô ta lại ngăn cản chúng ta mở nhiệm vụ phụ? Chẳng phải việc chúng ta mở nhiệm vụ phụ có thể bảo vệ cô ta tốt hơn sao?"

"Vì tôi không tin tưởng các người." Ánh mắt của Kim Hiểu Hiểu đầy khinh miệt, "Các người ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ nổi."

Tần Cách Chiêu không nhịn được cười một tiếng.

Hắn cười vì những gì Kim Hiểu Hiểu nói quả thực chẳng có gì sai. Đám gà mờ này thật sự ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có, trông cậy vào họ để bảo vệ mình, chi bằng tự sát ngay từ đầu còn hơn.

Hiểu rõ sự khinh miệt ẩn chứa trong nụ cười của Tần Cách Chiêu, sắc mặt những người khác đều không được tốt lắm, tất nhiên, ngoại trừ Lạc Sơn Trạch.

Cậu cũng không để ý đến bầu không khí gượng gạo, trực tiếp hỏi Kim Hiểu Hiểu: "Vậy thế nào mới được coi là sự ra đời của một búp bê hoàn hảo? Hiện giờ cô vẫn chưa được coi là búp bê hoàn hảo sao?"

"Giúp tôi gắn tay vào." Có lẽ vì Lạc Lạc trông quá ngoan ngoãn, nên bất kỳ ai khi nói chuyện với cậu, giọng điệu đều không tự chủ trở nên dịu dàng hơn.

Lạc Sơn Trạch cũng rất hợp tác, cậu nhẹ nhàng vuốt lại chiếc váy dài, rất tự nhiên vén mái tóc ra sau tai, nhặt hai cánh tay trắng như tuyết lên, nhận diện trái phải rồi bắt đầu giúp Kim Tiểu Tiểu lắp ráp cơ thể.

Cảm xúc thù địch của Kim Hiểu Hiểu được xoa dịu bởi hành động của cậu, cuối cùng cô ả cũng chịu mở miệng trả lời câu hỏi trước đó.

Cô ả nói: "Phải đợi đến khi linh hồn và cơ thể búp bê hoàn toàn hòa hợp, mới có thể được coi là búp bê hoàn hảo. Và quá trình hòa hợp cần bảy ngày, trong bảy ngày này, các người phải đảm bảo mình không chết, đồng thời cũng phải đảm bảo tôi không chết."

"Nó động đậy rồi!!" Bên này vừa dứt lời, bên kia Hoa Hiểu Long kinh hoàng nhảy dựng lên, ôm lấy bàn tay đầy máu điên cuồng lùi lại.

Ánh mắt mọi người đồng loạt quay sang, vừa hay nhìn thấy búp bê giết người đang điên cuồng giãy giụa trong sợi dây bạc.

Nó lắc lư đầu và thân, cơ thể dần trở nên trong suốt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng... hoàn toàn biến mất.

Chưa đầy năm giây sau khi búp bê biến mất, ánh bình minh từ phía bên kia tràn đến, như một bàn tay xua tan bóng tối, rải những tia nắng nhạt lên gương mặt mỗi người.

Những sợi dây bạc rối bời trải trên mặt đất, như một bằng chứng cho thấy chúng đã từng trói ghì búp bê.

Hoa Hiểu Long tựa sát lưng vào mái nhà, miệng run rẩy: "Nó... nó đi đâu rồi."

"Quả nhiên." Giang Ngọc nhắm mắt lại, "Tôi biết ngay không đơn giản như vậy."

Sắc mặt Hoa Hiểu Long tái xanh: "Mới là ngày... ngày thứ ba, chúng ta còn phải cố gắng qua bốn ngày nữa... Không, còn ba đêm nữa, còn phải cố gắng qua ba đêm nữa..."

Thạch Cửu Công xoay người nằm sấp trên mép mái nhà nhìn xuống những búp bê bên dưới, sau khi quan sát kỹ một lúc hắn nói: "Trời sáng là chúng không động đậy nữa."

Nghe vậy, Giang Ngọc cũng đến nhìn một cái, xác nhận rằng những búp bê thật sự không cử động, bèn quay đầu lại nói với những người khác: "Tranh thủ cơ hội này rút dây cót trên người chúng đi. Tiểu Đao, cậu trông chừng cô ta. Đừng để cô ta làm trò gì nữa."

Trước khi xuống, Giang Ngọc lại dừng bước, rất cố ý vẫy tay trước mặt Tần Cách Chiêu.

"Lạc Lạc." Cô ta gọi thiếu niên, giọng nói rất dịu dàng như đang dỗ dành, "Lại đây."

Lời tác giả muốn nói:

Giang Ngọc: Chị giúp em tán trai, coi như đã báo đáp rồi nhé.

Tần Cách Chiêu:【Giang Ngọc】 đã được thêm vào danh sách ám sát.

Giang Ngọc: ???

Hết chương 18

Hừm nghi Lạc Lạc cũng là một búp bê hoàn hảo 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro