Chương 24: Lôi kéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Lạc Sơn Trạch khép hờ mắt, tầm nhìn mất tập trung.

Đầu tiên, cậu cử động đầu, ngồi dậy như một con rối không hồn. Khoảng mười phút sau, đồng tử mới dần dần lấy lại tiêu cự.

Đây là đâu nhỉ?

Thiếu niên có mái tóc rối bù ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên chiếc giường đơn màu đen cứng ngắc bên dưới.

Cậu nhíu mày, đầu ngón tay vuốt ve tấm drag giường, cảm nhận kết cấu độc đáo của lớp vải.

Đầu óc Lạc Sơn Trạch chết máy, chỉ nghĩ... Ai lại dùng drag giường màu đen?

Còn cả cái ván giường này nữa.

Cậu búng ngón tay vào mặt giường, tấm ván gỗ cứng bên dưới ngay lập tức phát ra hai tiếng "bụp bụp".

Âm thanh rõ ràng, lông mày thanh tú của Lạc Sơn Trạch càng nhíu chặt hơn.

Ngay cả trong tù cũng biết trải thêm một lớp nệm, vậy mà ở đây chỉ phủ một tấm drap lên trên.

Chẳng trách sau khi ngủ dậy đau lưng mỏi gối.

Thiếu niên khó tính bắt đầu suy nghĩ về lý do tại sao mình lại ngồi tù ở đây. Song, khi ký ức dần dần hội tụ, Lạc Sơn Trạch mới chợt nhận ra... có lẽ đây là không gian của Tần Cách Chiêu.

Ký ức quay trở về lúc cậu với bộ váy rách nát đang một mình khó khăn tiến về phía cánh cửa.

Lúc đó đầu óc Lạc Sơn Trạch trống rỗng, chỉ muốn bước qua cánh cửa đó, đưa mọi thứ về điểm xuất phát, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng khi cậu loạng choạng chuẩn bị bước vào cửa, đột nhiên eo bị siết chặt, rồi bị ai đó từ phía sau ôm chặt lấy.

Sau khi lấy lại một chút tỉnh táo từ cơn mê mang, Lạc Sơn Trạch quay đầu, vừa khéo chạm phải đôi mắt sâu xa khó dò của Tần Cách Chiêu.

Khác với cậu, mắt của Tần Cách Chiêu có màu đen, sâu thẳm và trong trẻo, không lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Đôi mắt ấy phản chiếu khuôn mặt hơi bối rối của Lạc Sơn Trạch, thậm chí còn tạo cho cậu ảo giác rằng trong mắt đối phương chỉ có mình.

Tần Cách Chiêu dễ dàng bế cậu lên bằng cánh tay duy nhất có thể sử dụng được, đến bản thân hắn thấy bất ngờ.

Dường như cơ thể hắn đã ngăn Lạc Sơn Trạch rời đi trước khi não kịp phản ứng.

Nhưng biểu cảm đó nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Anh muốn làm gì?

Lạc Sơn Trạch muốn hỏi.

Nhưng Tần Cách Chiêu đã mở miệng trước cậu, giọng nói trầm thấp và dịu dàng.

"Theo tôi đi."

Khi hắn nói, ánh mắt Lạc Sơn Trạch vô thức bị phần nhô ra gợi cảm trên cổ họng Tần Cách Chiêu thu hút. Nghe hắn nói xong, Lạc Sơn Trạch ngước mắt lên, trong mắt chỉ còn lại sự nghi ngờ.

"Gì cơ?"

Lạc Sơn Trạch vô thức nghiêng đầu hỏi, mái tóc trên vai cũng theo đó rũ xuống.

Sự chú ý của Tần Cách Chiêu cũng bị thu hút theo, hắn lập tức hoàn hồn, rồi lại mở miệng lần nữa.

Lặp lại: "Theo tôi nhé?"

So với lần đầu tiên, lần này giọng điệu kiên định hơn rất nhiều, như thể đã quyết tâm, dù thế nào cũng phải đưa cậu đi.

Tất nhiên cậu đã từng nghĩ đến việc lập đội với Tần Cách Chiêu để rời đi, nhưng ý nghĩ này đã hoàn toàn biến mất ở cuối phó bản. Vì vậy, câu hỏi của Tần Cách Chiêu khiến cậu bất ngờ.

Không đợi được câu trả lời, Tần Cách Chiêu không nói thêm gì nữa, tạm thời buông cánh tay đang ôm eo Lạc Sơn Trạch ra, kế đó tiến thêm một bước, bế cậu lên từ phía trước.

Động tác không chút do dự.

Lạc Sơn Trạch: ???

"Đi thôi!" Tần Cách Chiêu gọi Christine phía sau, rồi giữ nguyên tư thế bế người, chạy thẳng vào cửa.

Sau đó...

À, sau đó Lạc Sơn Trạch mất đi ý thức.

...

Hồi tưởng kết thúc, thiếu niên mím chặt môi, lông mày nhíu lại.

Khuôn mặt rặt vẻ cạn lời.

Cậu cúi đầu xoa huyệt thái dương, cố gắng xoa dịu cảm xúc phức tạp vừa bất lực vừa vui vui này.

Rồi thầm cảm thán Tần Cách Chiêu quả không hổ là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, à không, bây giờ hẳn là thứ nhất.

Khả năng hành động thật đáng kinh ngạc.

Cậu thở dài một hơi.

Thiếu niên vuốt lại mái tóc dài của mình, sau đó nhìn xung quanh, quan sát căn phòng đang ở.

Sau khi hoàn thành phó bản, tất cả người chơi sẽ trở về một nơi gọi là không gian Thần Vực.

Nói một cách đơn giản, nó giống như ngôi nhà mà người chơi sử dụng để nghỉ ngơi trong trò chơi.

Người chơi có thể sử dụng và cải tạo ngôi nhà vô điều kiện. Muốn ở trong một ngôi nhà có quy mô như thế nào, hoặc muốn thêm đồ nội thất gì, chỉ cần hình dung sơ qua trong đầu là có thể thực hiện được.

Không gian Thần Vực thường là không gian cá nhân, nhưng nếu thành lập bang hội, thì tất cả mọi người trong bang hội sẽ vào không gian Thần Vực của chủ nhà... tức là hội trưởng, và sau khi được hội trưởng cho phép, họ có thể xây dựng lãnh thổ của riêng mình trong không gian Thần Vực của hội trưởng.

Trước đây, Lạc Sơn Trạch đã xây dựng không gian Thần Vực của mình thành một con phố, chia sẻ lãnh thổ với những người trong bang hội.

Thành thật mà nói, nó ồn ào và rất mệt mỏi.

Ban đầu Lạc Sơn Trạch đoán đây là nhà tù mà Tần Cách Chiêu đã chia cho cậu.

Bởi vì xung quanh chỉ có bốn bức tường, mặt tường sạch sẽ, ngay cả giường cũng chỉ có một tấm ván gỗ.

Song khi cậu nhìn thấy không gian rộng lớn hơn có chứa máy chạy bộ, bao cát đấm bốc và một số thiết bị tập thể dục khác mà cậu không biết tên, cậu lại thay đổi suy nghĩ.

Đây không phải là phòng của Tần Cách Chiêu sao?

Cậu khám phá trong sự kinh ngạc, càng lúc càng chắc chắn về suy nghĩ này.

Đây không phải là nhà tù!

Đây là phòng ngủ không chút tình cảm của Tần Cách Chiêu!

Đệt!

Phản ứng đầu tiên của Lạc Sơn Trạch là ấn vào ván giường, nghĩ sau này muốn làm gì cũng không được đến phòng Tần Cách Chiêu.

Sẽ chết người!

Vì không gian Thần Vực là nơi nghỉ ngơi, nên Lạc Sơn Trạch không lo lắng sự kinh ngạc của mình sẽ bị khán giả nhìn thấy.

——Dù có thấy cũng không sao.

Đúng như cậu nói, Tần Cách Chiêu là một người đàn ông vô vị. Căn phòng này rất đơn giản, các bức tường đều được sơn trắng, không hề trang trí bất cứ thứ gì.

Càng không có sách... Ừm, có thể nói là hoàn toàn không thấy dấu vết của sách. Có thể suy ra chủ nhân của nó là một người không thích đọc sách.

Lạc Sơn Trạch than thở trong lòng.

Có khi nào Tần Cách Chiêu là một kẻ mù chữ không? Cậu thử tưởng tượng cảnh cái tướng đó cầm một cuốn sách trong tay.

Đương nhiên là thất bại.

Cơ mà trên thực tế, phòng của Lạc Sơn Trạch cũng không có sách.

Cậu chọn bỏ qua vấn đề này, tiếp tục đi loanh quanh trong phòng. Sau khi đã sờ soạng đủ mọi thứ, Lạc Sơn Trạch cảm thấy chán chường, bèn xách chiếc váy rách nát của mình ra ngoài.

Không ngờ vừa mở cửa đã giật nảy mình!

Bên ngoài là một phòng khách rộng lớn, trên chiếc ghế sofa bọc da ở giữa phòng có hai người đang chồng lên nhau.

Quần áo xộc xệch, môi lưỡi quấn quýt, tình nồng ý mật.

Tiếng nước dữ dội đến nỗi Lạc Sơn Trạch có thể nghe rõ ràng. Cậu đứng sững tại chỗ, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem mình có đi nhầm chỗ không, có nên đóng cửa lại rồi ra ngoài sau không. Christine đang say mê trong niềm vui người lớn chú ý đến động tĩnh bên này, kịp thời ngẩng đầu lên và mỉm cười với cậu.

"Tỉnh rồi à? Đợi tôi một chút, tôi đi gọi đại ca." Christine vỗ vào mông người bên dưới, vừa cài cúc áo vừa đứng dậy đi ra ngoài.

"Hừ~" Người bên dưới hừ một tiếng, cũng từ từ ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo.

Đó là một người đàn ông có ngoại hình rất thanh tú, Lạc Sơn Trạch chưa từng gặp.

Cậu ta có đôi môi đỏ mọng, nước da trắng ngần, ngũ quan tinh tế, dáng người mảnh mai nhưng không yếu đuối, thuộc kiểu "mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì chưa chắc".

Trông rất giống mấy cậu diễn viên hay người mẫu trẻ đẹp trong giới giải trí ngoài đời thực.

Nói chung là rất cuốn hút, Christine cũng có mắt nhìn đấy chứ.

Đợi Christine rời khỏi phòng, người đàn ông sửa sang mái tóc trước trán, nghiêng đầu đánh giá Lạc Sơn Trạch từ trên xuống dưới.

Ánh mắt đó, khí thế đó, rất dễ khiến người ta lầm tưởng cậu ta mới là chủ nhân của ngôi nhà này.

Hoặc là có quan hệ mật thiết với chủ nhân của ngôi nhà này.

Cậu ta khoanh tay gối sau đầu rồi ngả người, gác một chân lên đùi, câu đầu tiên thốt ra là: "Mắt cậu là giả à?"

... ?

Lạc Sơn Trạch cảm nhận được một sự thù địch khó tả.

Cậu không nói gì, im lặng nhìn đối phương.

Người đàn ông nheo mắt, thở dài nói: "Haiz... Kiểu người như cậu tôi gặp không dưới một ngàn thì cũng tám trăm, cứ bám riết lấy đùi anh Tần, tưởng mình là duy nhất. Với tư cách là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu..."

Nói được một nửa, cậu ta đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ.

Cậu ta quay đầu lại cười toe toét, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng, ôn hòa, như thể đang trò chuyện rất vui vẻ với Lạc Sơn Trạch.

"Lúc anh Tần đưa cậu về, cậu bê bết máu, làm tôi sợ hết hồn. Nhưng cậu yên tâm, ở đây chúng tôi sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối an toàn. À đúng rồi, tôi nghe nói cậu là người mới? Cậu tên gì vậy?"

Tiếng cửa đóng vang lên, Lạc Sơn Trạch cũng hiểu tại sao thái độ của anh chàng này lại thay đổi chóng mặt như vậy.

Tần Cách Chiêu và Christine bước vào, Christine ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, khoác vai cậu ta, cười nói: "Trò chuyện vui vẻ chứ? Lạc Lạc vẫn còn là một đứa trẻ, cậu đừng có bắt nạt người ta đấy."

"Em bắt nạt cậu ta?" Người đàn ông bĩu môi, "Người mà anh Tần mang về, ai dám bắt nạt chứ?"

Tần Cách Chiêu mặc bộ đồ thể thao màu đen, có vẻ như vừa đi chạy bộ về, trên người lấm tấm mồ hôi.

Mồ hôi thấm ướt quần áo, ôm sát cơ thể, phác họa rõ nét từng đường cơ bắp.

Đôi mắt Lạc Sơn Trạch hơi tối lại, ánh nhìn lại rất nồng nhiệt, tràn đầy niềm vui và mong đợi. Song, cậu cũng có chút ngại ngùng, khi chạm mắt với Tần Cách Chiêu, cậu vội vàng rụt lại, đồng thời cúi đầu xuống.

Cho đến khi người kia đến gần, cậu mới lên tiếng hỏi: "Vết thương không sao chứ..."

"Ừm." Tần Cách Chiêu nhẹ nhàng đáp lại.

Giọng điệu này đủ để khiến cả Christine và người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là Tần Cách Chiêu lại chủ động giải thích.

"Đây là không gian Thần Vực, nơi người chơi sẽ đến nghỉ ngơi sau khi vượt ải. Những vết thương trong phó bản, chỉ cần không gây tử vong, đến đây đều sẽ hồi phục."

Thế nên bây giờ Tần Cách Chiêu mới có thể đứng trước mặt cậu một cách lành lặn.

Lạc Sơn Trạch gật đầu nửa hiểu nửa không, trông có vẻ hơi mơ hồ. Mặc dù cậu biết rõ mọi thứ.

Im lặng một lúc, Lạc Sơn Trạch đặt tay ra sau lưng, hơi lo lắng xin lỗi Tần Cách Chiêu: "Xin lỗi, em đã làm bẩn giường của anh."

Lúc thức dậy, cậu đã nhận thấy ngoài quần áo trên người, mặt, tay, những vùng da lộ ra ngoài đều đã được lau sạch sẽ.

Đây không phải là loại vết thương có thể tự hồi phục sau khi ra khỏi phó bản, chắc hẳn là Tần Cách Chiêu đã giúp cậu lau sạch. Nhưng bộ quần áo cậu đang mặc, không nói đến việc dính đầy máu, chỉ cần nghĩ đến việc mấy ngày nay không có thời gian tắm rửa mà còn chạy khắp nơi, chắc chắn cũng dính không ít bụi bẩn.

Chỉ có thể nói Tần Cách Chiêu thật là rộng lượng, cứ thế đặt cậu lên giường.

Khi nói ra câu này, Lạc Sơn Trạch cố ý liếc nhìn người đàn ông kia. Quả nhiên, khuôn mặt cậu ta thoáng méo mó, vì có người khác nên cố gắng kìm nén.

Hừ, dám so trà với bố à.

Thiếu niên hiếu thắng thầm đảo mắt trong lòng.

Mỗi câu nói đều có thể khiến cậu ta tức chết.

Người đàn ông thẳng đuột hoàn toàn không nhận ra cậu đang khoe khoang mình đã ngủ trên giường của hắn. Thấy Lạc Lạc ngoan ngoãn nhận lỗi, hắn thực sự nghĩ rằng đối phương cảm thấy có lỗi vì đã làm bẩn drap giường của mình.

Đã vậy hắn còn nói đỡ: "Bẩn thì bẩn thôi."

Giọng hắn quá dịu dàng, sắc mặt người đàn ông kia càng trở nên khó coi hơn.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó, mọi hành động cố ý hay vô tình của Tần Cách Chiêu đều thể hiện rõ địa vị đặc biệt của Lạc Sơn Trạch.

Trước mặt Christine và người đàn ông kia, hắn giơ tay lên và chạm vào bức tường cách phòng hắn khoảng ba bước.

Một cánh cửa phòng ngủ giống hệt phòng của hắn đột nhiên xuất hiện.

"Em lại đây." Gọi Lạc Sơn Trạch, Tần Cách Chiêu ra hiệu cho cậu, "Gõ cửa đi, căn phòng này là của em."

Đây là muốn chia sẻ lãnh thổ?

Người đàn ông bên ghế sofa tức thì không giữ được bình tĩnh, quỳ gối trên đệm ghế sofa, kêu lên đầy tủi thân: "Anh Tần thiên vị quá! Em đến đây lâu như vậy rồi mà anh còn chưa chia cho em một phòng riêng."

Christine ôm cậu ta từ phía sau, đặt cằm trên vai cậu ta: "Không phải em đang ở chung với anh sao? Sao vậy? Chán anh rồi à?"

"Hừ." Người đàn ông hất mặt đi, "Làm sao giống nhau được."

"Khác nhau chỗ nào?" Christine hôn lên má cậu ta, "Công dụng chẳng phải đều như nhau sao?"

...

...Thật sự không thể nhìn nổi nữa.

Tần Cách Chiêu cũng thấy anh ta phiền phức và dạy hư trẻ con, bực mình muốn chết, bèn nhíu mày giao nhiệm vụ: "Đi nấu cơm!"

Christine biết mình bị ghét bỏ, dù không muốn cũng không dám trái lệnh đại ca.

Cửa phòng của Lạc Sơn Trạch cũng đơn giản như của Tần Cách Chiêu.

Cậu nắm lấy tay nắm cửa, trước khi đẩy cửa ra, người đàn ông nhảy xuống khỏi sofa, nhất quyết muốn xem náo nhiệt.

"Tôi cũng muốn xem Lạc Lạc sẽ biến ra căn phòng như thế nào."

Tần Cách Chiêu không để ý đến cậu ta, chỉ nói với Lạc Sơn Trạch: "Hãy tưởng tượng căn phòng mà em muốn ở."

Sau đó, khi đẩy cửa ra, Tần Cách Chiêu nhìn thấy phiên bản 2.0 của phòng mình.

Hắn sững sờ một lúc, thậm chí có một khoảnh khắc nghĩ rằng mình đã mở nhầm cửa.

Nhưng điểm khác biệt duy nhất trong căn phòng lại nhắc nhở hắn rằng đây thực sự không phải là phòng của hắn.

Chiếc giường ván đơn vốn dĩ được phủ một tấm drap giường màu đen đã biến thành một chiếc giường đôi mềm mại màu vàng trứng ngỗng, có độ đàn hồi tốt, nhìn là muốn nhảy lên ngay.

Tần Cách Chiêu hơi hoảng hốt, lập tức liếc nhìn thiếu niên. Nhưng thiếu niên tóc dài dường như không nhận ra tưởng tượng của mình có gì bất thường, trông thấy chiếc giường mềm mại còn nhếch mép cười, lộ ra vẻ vui mừng. Sau đó cậu phát hiện Tần Cách Chiêu đang nhìn mình, bèn nhỏ giọng giải thích: "Giường quá cứng... ngủ đau lắm."

... Trọng điểm cần giải thích là cái này sao?!

Cách bài trí căn phòng này chẳng phải rõ ràng nói với người khác rằng cậu muốn ở cùng Tần Cách Chiêu sao?!

Không biết có phải EQ Tần Cách Chiêu quá thấp hay không, hắn dường như không thấy có gì sai.

Tần Cách Chiêu gật đầu nói: "Em cứ tự nhiên." Sau đó để cậu quay về tắm rửa nghỉ ngơi, lát nữa ra ăn cơm.

Trong không gian Thần Vực, họ có thể có được những thứ tưởng tượng ra, Lạc Sơn Trạch không lo lắng về vấn đề quần áo. Chỉ là lâu lắm rồi cậu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lại luôn không ra ngoài đi dạo, nên kiểu dáng quần áo cũng không có gì đặc biệt, không áo hoodie thì áo sơ mi, hoặc là mặc thêm áo khoác bên ngoài.

Đến khi cậu thay quần áo ra ngoài, mùi thơm của thức ăn đã tràn ngập khắp không gian.

Đầu bếp Christine vẫn đang bận rộn trong bếp, người đàn ông kia nằm dài trên ghế sofa đọc truyện tranh.

Có lẽ vì Tần Cách Chiêu và những người khác đều ở nhà nên tên này chẳng những không tìm cách gây khó dễ cậu, mà còn giả vờ nở một nụ cười thân thiện.

Cười giả tạo ai mà chẳng biết? Lạc Sơn Trạch cũng đáp lại một nụ cười như vậy.

Cậu đi về phía nhà bếp, khói dầu mỡ bên đó càng lúc càng dày đặc, kèm theo mùi ớt cay nồng, chưa đến gần đã cay đến chảy nước mắt.

Nghe thấy tiếng ho, Christine cầm cây sạn thăm dò nhìn ra.

"Lạc Lạc, cậu..." Nhìn thấy Lạc Lạc mặc đồ nam, Christine không quen lắm. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói với cậu, "Ớt cay lắm, cậu tránh xa một chút, sắp ăn cơm được rồi. Nếu cậu thấy chán, hãy đến đó chơi với cừu, hoặc ra ao câu cá."

"Cừu?" Lạc Sơn Trạch lau đi một giọt nước mắt, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy kinh ngạc.

Mặc dù biết đó là nước mắt do bị cay, Christine vẫn cảm thấy xót xa. Anh ta vội vàng mở to cửa sổ, tiếp tục gọi Lạc Sơn Trạch, "Đúng vậy, có cừu đó, cậu nhìn xem, cậu đi chơi với chúng trước đi, đến giờ ăn tôi sẽ gọi cậu."

Tất nhiên cậu đã từng nhìn thấy cừu, nhưng thường là trong phó bản.

Đôi khi cừu còn đáng sợ hơn con người, Lạc Sơn Trạch chưa bao giờ có ý định đến gần chúng.

Cậu không ngờ lại nhìn thấy cừu trong không gian Thần Vực. Tuy nhiên, khi cậu mở cửa chính và bước ra ngoài, cậu mới nhận ra rằng có rất nhiều điều cậu không ngờ tới...

Không gian Thần Vực của Lạc Sơn Trạch là một thị trấn không có cảnh quan gì đặc biệt, các ngôi nhà có phong cách khác nhau do được chia sẻ lãnh thổ.

Căn phòng cậu ở là bản sao của căn phòng mà ba mẹ đã chuẩn bị cho cậu hồi còn niên thiếu trong ký ức.

Bao nhiêu năm qua, dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu, cậu cũng chưa bao giờ động đến căn phòng và cảnh quan bên ngoài.

Cũng vì điều này, Trâu Chí Phàm luôn nói Lạc Sơn Trạch không giống một người trẻ tuổi, cái gì cũng ảm đạm.

Không gian Thần Vực của Tần Cách Chiêu mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới cho cậu.

Ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh, vừa mở cửa ra đã thấy một đồng cỏ mênh mông.

Cách đó khoảng vài trăm mét là một hồ nước trong vắt, phản chiếu bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng hình dạng khác nhau.

Xa hơn có những ngọn núi trùng điệp.

Thậm chí còn có cả đỉnh núi tuyết!

Trên đồng cỏ có rất nhiều sinh vật đang chạy nhảy tự do, chúng không sợ người, cũng không quan tâm đến người, chỉ làm việc của riêng mình.

Lạc Sơn Trạch do dự một lúc lâu mới bước chân vào thế giới rộng lớn này.

Gió thổi qua, cuốn theo mái tóc dài của cậu. Lạc Sơn Trạch tùy ý vuốt tóc, thong thả bước về phía hồ nước.

Cậu đang mặc quần, không lo gió lớn nữa.

Trong gió thoang thoảng mùi hương, dường như là hương hoa, lại dường như là mùi cỏ xanh, dù sao cũng là thứ mà Lạc Sơn Trạch chưa từng biết đến.

Không gian Thần Vực này rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Lúc nãy Lạc Sơn Trạch còn đang nghĩ, rõ ràng không gian Thần Vực có thể biến ra bất cứ thứ gì, tại sao Christine lại phải tự mình vào bếp nấu nướng.

Bây giờ đi trên đồng cỏ, dường như cậu đã hiểu ra một chút.

Đối với Tần Cách Chiêu và những người khác, đôi khi quá trình còn thú vị hơn kết quả.

Dù sao cũng không thiếu thời gian, dù là nấu ăn hay làm bất cứ việc gì khác, họ đều coi trọng việc tự mình làm, tận hưởng quá trình dần dần hình thành đó.

Ví dụ như muốn ăn thịt heo, thịt bò, thịt cừu thì ra ngoài bắt, muốn ăn cá thì đi câu.

Môi trường sống xung quanh... là sự chân thực và thoải mái mà Lạc Sơn Trạch chưa từng thấy.

Tuy Tần Cách Chiêu trông có vẻ trầm lặng, nhưng hắn hoàn toàn trái ngược với cậu, là một người đàn ông có thế giới tinh thần rất phong phú.

Trước khi gặp mặt, cậu luôn nghe người khác so sánh mình với Tần Cách Chiêu. Xét cho cùng, ngoài điểm tích phân, thứ hạng của hai người đều rất sát sao. Có người nói hắn kiêu ngạo, có người nói hắn hung dữ, có người nói hắn không có nhiều kinh nghiệm và thân thiện như Lạc Sơn Trạch. Sau khi gặp mặt, Lạc Sơn Trạch nghĩ, kiêu ngạo là thật, hung dữ cũng là thật, còn kinh nghiệm phong phú và thân thiện thì chưa chắc.

Với một thế giới tinh thần phong phú như vậy, làm sao kinh nghiệm của hắn có thể so sánh với một tù nhân bị nhốt trong phó bản từ năm mười sáu tuổi?

Về thân thiện và ôn hòa...

Lạc Sơn Trạch ngồi xổm bên hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong nước.

Cậu thấy sự chán ghét trên khuôn mặt mình.

Cậu không ghét khuôn mặt này, mà ghét bản thân mình, dù đã thay đổi cơ thể, vẫn luôn giữ thói quen cười giả tạo.

Nhưng những suy nghĩ phức tạp của thiếu niên nhanh chóng bị xua tan khi nhìn thấy những con cá bơi lội trong làn nước trong veo.

Cách cậu khoảng ba mươi cm, có một con cá nhỏ bằng ngón tay cái.

Ngay khi nhìn thấy con cá đó, Lạc Sơn Trạch quên hết mọi suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu chỉ còn lại những cách để bắt cá.

Cậu lặng lẽ quỳ gối bên bờ, canh đúng thời cơ, lao về phía trước!

Nào ngờ cậu không bị rơi xuống nước mà bị một bàn tay to lớn túm lấy cổ áo từ phía sau, trực tiếp nhấc lên.

"Vừa tắm xong em lại muốn làm gì?" Tần Cách Chiêu giống như một người cha xui xẻo ra ngoài tóm đứa con nghịch ngợm, nhíu mày nói, "Về thôi, ăn cơm."

Đứa con nghịch ngợm vừa ra ngoài chưa đầy mười phút đã bị Tần Cách Chiêu lôi về một cách khó hiểu.

Trên bàn ăn chỉ có bốn người, lại có sáu món xào. Theo lời Christine, đây là một bữa tiệc chào mừng đơn giản, đợi sau này đông đủ rồi sẽ làm một bữa thịnh soạn.

Lạc Sơn Trạch nhìn chén cơm nhỏ xíu của mình, rồi lại nhìn cái chén siêu to khổng lồ của Tần Cách Chiêu và Christine, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Đúng là những người ăn khỏe, ăn cơm phải dùng tô.

May mắn là trên bàn ăn còn có một người có khẩu phần ăn tương đương với cậu.

Người đàn ông gắp một miếng thịt mỡ cho Christine: "Hai người họ trước đây đều là lính đánh thuê, vận động nhiều, ăn cũng rất nhiều, không làm cậu sợ chứ?"

Người đàn ông cười giả tạo quay sang gắp thêm một miếng thịt mỡ cho Lạc Sơn Trạch, rồi nói: "À đúng rồi, tôi tên là Nhậm Tiêu. Lạc Lạc, cậu là người ở đâu..."

Tần Cách Chiêu lạnh lùng ngắt lời cậu ta: "Đừng nói chuyện."

Nhậm Tiêu nghẹn họng, sắc mặt hơi cứng lại.

Christine bên cạnh gật đầu, xúc một miếng cơm vào miệng, giải thích: "Cổ họng Lạc Lạc nhỏ, đừng nói chuyện với cậu ấy khi ăn, cậu ấy dễ bị sặc."

Vừa nhắc xong, chính Christine lại quên mất, nhiệt tình giới thiệu với Lạc Lạc: "Chúng tôi còn hai người bạn nữa, nhưng họ vẫn chưa hoàn thành phó bản, đợi họ trở về tôi sẽ giới thiệu cho cậu."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén của Tần Cách Chiêu đã phóng tới, có vẻ như sắp nổi giận.

Christine vội vàng im miệng, cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lạc Sơn Trạch chủ động hỏi: "Ở đây có chỗ nào để mua quần áo không?"

"Em muốn mua váy... Em không biết có những kiểu dáng nào, em không thể tưởng tượng ra... Vì vậy, em muốn ra ngoài xem những kiểu váy nào... bắt mắt hơn." Khuôn mặt mềm mại ửng đỏ, thiếu niên có chút xấu hổ, "Dù sao thì năng lực của em cũng khá đặc biệt."

Nhậm Tiêu tỏ vẻ chân thành, thực chất là đang chế giễu: "Chứng thích mặc đồ nữ có thể chữa được, cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý trước."

Hai tên EQ thấp không nhận ra cậu ta đang mỉa mai.

Nhưng Lạc Sơn Trạch lại thuận thế xuống nước, từ từ cúi đầu. Cậu hơi tủi thân nói: "Thích mặc đồ nữ? Nhưng năng lực của em là như vậy. Hơn nữa... Em cảm thấy mặc váy hay mặc đồ nam đều là tự do của em, với cả những chiếc váy đó đều rất đẹp, em cũng muốn thử."

Cậu quay đầu lại, cẩn thận nhìn Tần Cách Chiêu và nói: "Không được mặc sao?"

Như thể việc cậu có mặc hay không chỉ quan tâm đến ý kiến của một mình Tần Cách Chiêu.

Nhậm Tiêu mong đợi người đàn ông thẳng đuột này sẽ tát vào mặt cậu, nhưng không ngờ cái tát của Tần Cách Chiêu lại giáng xuống chính cậu ta.

Không nói nhiều lời, Tần Cách Chiêu đứng dậy, hất hàm: "Đi."

Một từ này đủ để khiến người ta nghẹn họng.

Ở cửa có một cái êke, được chia thành ba màu trắng, xanh lá cây và đỏ. Đó là thiết kế cửa ma thuật mà Christine đã tham khảo từ "Lâu đài bay của pháp sư Howl" và đề xuất với Tần Cách Chiêu để sửa đổi.

Bây giờ góc màu xanh lá cây đang hướng ra cửa, phong cảnh bên ngoài cửa sổ cũng là cảnh gió thổi cỏ lay, chỉ liếc mắt là có thế bắt gặp đàn gia súc.

Tần Cách Chiêu đưa tay xoay cái êke, chuyển góc màu trắng hướng ra cửa, khung cảnh bên ngoài đột nhiên thay đổi.

Tần Cách Chiêu dẫn theo thiếu niên, mở cửa và rời đi.

Từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện đến khi kết thúc, tổng cộng chưa đến năm phút.

Nhậm Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt vô tình lộ ra một vài cảm xúc.

"Anh Tần đối xử với cậu ta thật tốt."

"Đây là lần đầu tiên anh thấy đại ca như vậy. Nói thật, anh nổi cả da gà." Bàn tay không yên phận của Christine trượt vào vạt áo Nhậm Tiêu, vuốt ve vòng eo thon thả của cậu ta.

Anh ta ghé sát tai, thì thầm: "Ghen à?"

Chôn vùi những cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, Nhậm Tiêu khẽ cười, nghiêng đầu đáp lại bằng một nụ hôn.

"Màu xanh lá cây là đồng cỏ, màu đỏ là lối vào phó bản, màu trắng là phố Thần Vực. Lối vào phó bản, mỗi người một tháng chỉ có thể vào hai lần, tháng này tôi vẫn có thể vào thêm một lần nữa."

Lạc Sơn Trạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nhận được phản hồi, Tần Cách Chiêu tiếp tục giải thích: "Phố Thần Vực có tính chất giống như không gian Thần Vực, chỉ là trên phố có rất nhiều cửa hàng. Các mặt hàng được bán trong cửa hàng giống như bên ngoài."

Chỉ cần có sản phẩm mới bên ngoài, bên trong sẽ được cập nhật đồng bộ. Hơn nữa, tất cả mọi thứ trong phố Thần Vực đều có thể lấy tùy ý, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đều miễn phí.

Vô số người chơi vì không gian Thần Vực và phố Thần Vực này mà sẵn sàng sống một cuộc sống vô bổ, ở mãi trong thế giới này.

Thấy cậu vẫn im lặng, Tần Cách Chiêu khẽ động mắt, hỏi: "Sao không nói gì, không phải trong phó bản em rất hoạt ngôn sao?"

Thiếu niên cúi đầu, vừa ngoan ngoãn vừa có chút lười biếng: "Không biết nói gì."

Nhưng sau một lúc do dự, cậu vẫn ngẩng đầu lên, nói với Tần Cách Chiêu: "Cảm ơn anh đã đưa em ra ngoài."

Thái độ chân thành, giọng điệu thành khẩn và ngọt ngào khiến ai nghe cũng thấy dễ chịu. Vậy mà Tần Cách Chiêu lại nhíu mày, thấy không thoải mái ở đâu đó.

"Trước đây em không gọi tôi như vậy."

Lạc Sơn Trạch hiểu trong lòng, Tần Cách Chiêu muốn cậu gọi hắn là anh trai một lần nữa. Nhưng vì cậu đã biết Tần Cách Chiêu để ý đến chuyện này nên sẽ không dễ dàng thỏa mãn hắn như vậy.

Dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cũng có thể coi là một trong những quân cờ để hai người đưa đẩy nhau.

Cậu mím môi, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi, em cứ nghĩ mình có cơ hội."

Sau đó, cậu quay mặt đi, không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.

Có thể thấy Tần Cách Chiêu đã kiềm chế bản thân, cuối cùng không ép buộc Lạc Sơn Trạch nói thêm gì nữa.

Phố Thần Vực có quy mô giống nhau, trên trời đầy sao, dưới đất là đường lát gạch xanh, phong cách kiến trúc hiện đại sang trọng, điều này sẽ không thay đổi theo trí tưởng tượng cá nhân. Con phố đèn đuốc sáng trưng không một bóng người, nhưng trong mỗi cửa hàng đều có một NPC nhân viên bán hàng sẵn sàng phục vụ người chơi. Đi ngang qua cửa hàng trò chơi điện tử Cyber 3D, hai người họ đi thẳng đến cửa hàng quần áo nữ.

Cũng may đây không phải là thế giới thực, nếu không hai người đàn ông đi dạo ở nơi này, Tần Cách Chiêu chắc chắn sẽ không bao giờ bước vào.

Khuôn mặt của tất cả nhân viên bán hàng đều mờ ảo, điều này khiến những người sợ xã hội không bị trở ngại giao tiếp.

Vừa vào cửa, nhân viên bán hàng đã nhiệt tình chào đón: "Xin hỏi quý khách muốn mua quần áo kiểu dáng nào ạ? Chúng tôi có tất cả các kiểu dáng mà quý khách mong muốn."

"Lấy hết đi." Tần Cách Chiêu nhanh mắt nhìn thấy những cuốn sách cơ bản về phối đồ được đặt ở góc khuất, hắn chỉ vào đó và ra hiệu cho nhân viên bán hàng, "Lấy cả những cuốn sách này cho tôi."

Lạc Sơn Trạch biết những thứ này đều miễn phí, nhưng mang về chắc chắn là một việc rất tốn sức.

Cậu cực kỳ muốn nói rằng chỉ cần lấy sách là đủ rồi, nhưng Tần Cách Chiêu vừa ôm sách vừa xách túi quần áo, hoàn toàn không có chút áp lực nào.

... Sức mạnh áp đảo này khiến Lạc Sơn Trạch bắt đầu lo lắng về một vài vấn đề trong tương lai.

Vừa ra khỏi cửa hàng, Tần Cách Chiêu đã nhận thấy Lạc Sơn Trạch đứng yên không nhúc nhích, hắn quay lại nhìn, tưởng đâu thiếu niên vẫn còn muốn tiếp tục mua sắm.

Nâng túi lên, hắn hỏi: "Còn muốn đi đâu nữa không?"

Lạc Sơn Trạch hoàn hồn lắc đầu, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.

Đàn ông đi mua sắm đúng là nhanh gọn, đi thẳng vào mục tiêu.

Những món đồ này cộng lại cũng phải hơn chục ký, nhưng Tần Cách Chiêu vẫn cầm tất cả một cách dễ dàng, không hề có chút áp lực nào. Khi hai người trở về không gian Thần Vực, hắn lại đích thân mang chúng vào phòng, dặn dò Lạc Sơn Trạch: "Ba ngày nữa chuẩn bị vào phó bản, những ngày này em nghỉ ngơi cho tốt. Cần gì thì cứ nói với tôi."

"Chờ đã!" Lạc Sơn Trạch vội vàng nắm lấy vạt áo của Tần Cách Chiêu, thấy người kia quay lại, cậu lập tức buông tay ra, tạo khoảng cách giữa hai người, "Em không đi cùng anh."

...

Không khí trở nên nặng nề, cậu có thể cảm nhận được Tần Cách Chiêu đang tức giận, chỉ là màn kịch đã bắt đầu, không có lý do gì để dừng lại.

Lạc Sơn Trạch biết mình có chút khác biệt đối với Tần Cách Chiêu, có lẽ sự khác biệt này nhiều hơn một chút so với những người anh em khác, nhưng vẫn còn lâu mới đạt đến điểm tới hạn, vượt qua một số giới hạn.

Có thể nói là trên tình bạn, dưới tình yêu.

Đây là giai đoạn cực kỳ quan trọng, sự chủ động của cậu trước đó đã trở thành cơ sở, bây giờ, cậu sẽ lùi một bước để tiến hai bước, phòng thủ để tấn công.

Dùng cách vòng vo này để kéo Tần Cách Chiêu về phía mình.

Tần Cách Chiêu có thể sẽ mắc bẫy, hoặc cũng có thể nhìn thấu tất cả và vạch trần cậu.

Nhưng cờ vua là như vậy, rủi ro và cơ hội luôn song hành.

Hai người cầm hai quân cờ khác màu, đang kèo cựa nhau, chỉ chờ xem ai sẽ mất bình tĩnh trước.

Lạc Sơn Trạch vẫn giữ sự bướng bỉnh của mình: "Những lời em nói lúc đó không phải là đùa, càng không phải để lấy lòng thương hại của anh. Không cần anh dẫn, em có thể tự mình vào phó bản."

Ánh mắt đầy áp lực từ khi Lạc Sơn Trạch bắt đầu nói chuyện vẫn không hề rời đi. Nhưng thiếu niên vẫn ngẩng cao đầu, cắn răng chịu đựng, không chịu khuất phục.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng Tần Cách Chiêu lại là người nhượng bộ.

Giọng điệu của hắn vẫn cứng rắn, nhưng dường như không nỡ mắng Lạc Sơn Trạch.

"Em không đi tôi cũng sẽ bế em vào."

Thiếu niên quay mặt đi để phản đối. Tần Cách Chiêu có chút sốt ruột, đưa tay lên véo má thiếu niên, ép buộc đối phương nhìn mình.

"Nghe thấy chưa?"

Khuôn mặt thiếu niên bị véo đến nhăn nhó, biểu cảm rất tủi thân, trong mắt còn dần dần ậng nước.

Tần Cách Chiêu nghĩ mình đã dùng lực quá mạnh, vội vàng buông tay, lúng túng đứng sang một bên.

Hắn cố gắng an ủi cậu: "Tôi không cố ý làm em đau."

Lạc Sơn Trạch mím môi, cố gắng không để khóe miệng mình nhếch lên.

Bầu không khí đến đây là vừa đủ.

Cậu thu lại vẻ bướng bỉnh, chuẩn bị thay đổi lời nói và đồng ý vào phó bản cùng Tần Cách Chiêu.

Nhưng... Tần Cách Chiêu sẽ không bao giờ làm người ta thất vọng, và luôn luôn có những điều bất ngờ.

Vì cao hơn, Tần Cách Chiêu luôn phải cúi đầu mới có thể nhìn kỹ Lạc Sơn Trạch.

Giọng hắn bây giờ hơi nhỏ, so với bình thường có thêm vài phần căng thẳng.

Hắn cố gắng hết sức để không nghe quá đáng sợ, dỗ dành Lạc Sơn Trạch: "Sự tự tin mà em muốn, không thể là do tôi mang lại cho em sao?"

"Em đã sẵn lòng về với tôi, vậy thì sau này... hãy đồng ý đi cùng tôi nhé."

Tần Cách Chiêu không biết nói lời ngọt ngào, nhưng những câu nói không phải là lời đường mật này lại khiến trái tim Lạc Sơn Trạch đập nhanh hơn.

Trước đây, khi thả thính Tần Cách Chiêu, Lạc Sơn Trạch chưa bao giờ cảm thấy mình giống một học sinh tiểu học ngây thơ như lúc này, cả người nóng ran.

Nhiệt độ lan đến má, dái tai, thậm chí cả cổ, và đến tận đầu ngón tay.

"Cạch."

Tiếng khóa cửa xoay vang lên từ phía sau.

Hai người giống như kẻ trộm bị bắt quả tang, nhanh chóng tách nhau ra một khoảng, mỗi người làm việc của mình. Kẻ mở cửa Nhậm Tiêu mặc một chiếc áo phông quá khổ dựa vào cửa, chiếc áo phông vừa đủ che nửa dưới cơ thể, nhưng đôi chân dài trần trụi vẫn khiến người ta phải suy nghĩ.

Nhậm Tiêu kéo cổ áo rộng thùng thình, che đi những dấu hôn dày đặc trên đó, cười nói: "Vừa rồi hình như em nghe thấy anh Tần nói ba ngày nữa sẽ vào phó bản? Cho em đi cùng với~"

Cậu ta quay lại nói với Christine đang bước ra: "Lần trước các anh vào phó bản không mang em theo, lần này mà không mang theo nữa, em sẽ phạt đấy."

Christine ngáp dài kéo người vào phòng, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi: "Được được được, lần này nhất định sẽ mang em theo."

Nhìn lại Tần Cách Chiêu, chỉ cần hắn không từ chối, có nghĩa là đồng ý với lời nói của Christine. Nhậm Tiêu rất vui mừng, ôm lấy cổ Christine, hôn anh ta một cái thật kêu, hai người lại lập tức hôn nhau say đắm, cho đến khi cánh cửa đóng lại một lần nữa.

Đây là một đoạn nhạc đệm nhỏ.

Nhiệt độ trên mặt Tần Cách Chiêu cũng giống như Lạc Sơn Trạch, bị đoạn nhạc đệm này làm gián đoạn và dần dần biến mất. Tần Cách Chiêu lập tức trở lại là hội trưởng mạnh mẽ kiểm soát mọi thứ.

Tuy nhiên, giọng điệu của hắn khi nói chuyện với Lạc Sơn Trạch vẫn kiên nhẫn.

"Nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Lạc Sơn Trạch ngoan ngoãn gật đầu.

Hết chương 24
Mình chưa xem bộ lâu đài bay nên không rõ cửa ma thuật ra sao, ai biết góp ý cho mình với nhé 😬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro