Chương 8: Búp bê hoàn hảo (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Hai người đàn ông nhàn nhã quan sát thiếu niên, tận mắt chứng kiến đôi mắt trong veo đó từ ngơ ngác chuyển thành xấu hổ lúng túng.

Vẻ mặt thiếu niên hoảng hốt, từ má đến vành tai đỏ ửng, ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng ồn ào bắt Lạc Sơn Trạch nói rõ.

Ngay khi Tần Cách Chiêu chuẩn bị rộng lượng tha cho thiếu niên, cậu lại làm ra một hành động không ai ngờ tới.

Cậu vén chiếc váy nhỏ của mình, mặc dù vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng lại vô cùng thành thật: "Đó là vì em vô tình chạm vào ngực của anh trai, anh trai thật sự rất tuyệt, ngay cả ngực cũng to hơn em."

Mặc dù người nghe cảm thấy rất mập mờ, nhưng đối với một người đàn ông tập võ lại thẳng tính như Tần Cách Chiêu, nói cơ bắp của hắn lớn cũng như khen hắn, hơn nữa còn đúng chỗ.

Lời bông đùa cũng nên dừng lại đúng lúc.

Kỹ năng [Phía trước có nguy hiểm] của Lạc Sơn Trạch không kích hoạt, có lẽ tầng ba ban ngày an toàn, ba người cùng nhau lên lầu, Christine đi cuối cùng vẫn không quên hỏi.

"Vừa rồi cậu nói cậu tên Lạc Lạc, Lạc là Lạc nào?"

Có thể biết tên của Lạc Sơn Trạch, rõ ràng là bọn họ đã nghe được không ít ở bên ngoài. Biết anh ta đang thăm dò mình, thế là cậu không vòng vo, trả lời: "Lạc của Lạc Dương, Lạc của hoa Lạc Thần."

"Ồ~ Cả hai đều là một chữ à?"

"Ba mẹ em nói như vậy dễ viết." Lạc Sơn Trạch thuận miệng bịa chuyện.

"Tôi tên là Christine. Còn về đại ca của tôi, vừa rồi cậu cũng đã nghe thấy tên anh ấy rồi, Tần Cách Chiêu." Lúc này đã lên lầu, vị trí rộng rãi hơn rất nhiều, Christine ghé cái đầu to của mình đến bên cạnh Lạc Sơn Trạch, "Tiểu Lạc Lạc, cậu thật sự không sợ mở nhiệm vụ phụ sao? Một khi mở nhiệm vụ phụ thì độ nguy hiểm sẽ tăng cao, người mới như cậu chưa chắc sống sót nổi."

"Cho dù sợ, em cũng không thể ngăn cản các anh." Lạc Sơn Trạch biết anh ta cố tình dọa mình, bèn hỏi ngược lại một câu, "Các anh sẽ vì em mà không mở nhiệm vụ phụ sao?"

Lời vừa dứt, Christine đặc biệt quan sát biểu cảm của đại ca nhà mình, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Lạc Sơn Trạch, cười toe toét.

Lạc Sơn Trạch cũng cười với anh ta, tiếp tục nói: "Hơn nữa em cũng không sợ. Em vào phó bản là để kiếm đủ tiền chữa bệnh cho em. Dễ chỉ có một nghìn điểm tích phân, khó có năm nghìn điểm tích phân, kiếm đủ sớm thì em có thể về sớm."

"Có khi nào, hệ thống có thể trực tiếp chữa khỏi bệnh cho em không?" Dựa trên nguyên tắc giao lưu hữu nghị, Christine chân thành đề nghị.

Cậu dừng lại một chút, chợt hiểu ra nói: "Ồ... Có thể như vậy sao?"

Gật đầu, Christine trả lời: "Dù sao điểm tích phân cần trả cũng như nhau, em đổi nguyện vọng thành chữa bệnh, không cần chịu tội mà cũng không có di chứng."

"Thì ra còn có thể như vậy... Em học được rồi, cảm ơn anh!"

Vẻ ngoài ngốc nghếch thật sự rất đáng yêu, Christine bị nụ cười của cậu làm cho ngứa ngáy trong lòng, theo bản năng muốn xoa đầu cậu.

Tay vừa đưa ra được một nửa, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí.

Anh ta cứng đờ rút tay về, quay đầu nhìn đại ca nhà mình, quả nhiên thấy hắn đang liếc xéo anh ta.

Vì vậy, bàn tay đưa ra giữa không trung lại rụt về.

Tầng hai có năm phòng, nhưng cuối cầu thang tầng ba chỉ có một cửa phòng.

Tần Cách Chiêu không nhiều lời, đưa tay kéo Lạc Sơn Trạch ra sau lưng mình, sau đó cùng Christine một trái một phải áp sát vào tường bên cạnh cửa, vô cùng cẩn thận.

Cửa đang khép hờ, không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là lẳng lặng mở ra.

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ bằng mắt thường không thể nhìn thấy gì.

Christine lấy ra một chiếc kính điện tử từ túi bên trong áo khoác, sau đó ném một viên ngọc trai đen nhỏ gắn trên kính vào trong phòng, thăm dò một lúc, mới gật đầu với Tần Cách Chiêu, ra hiệu bên trong không có vấn đề gì.

Kế đó lại lấy đèn pin ra, dẫn đầu đi vào trong phòng.

Không lâu sau, bóng tối trong phòng đã bị xua tan.

Tần Cách Chiêu thấy vậy mới yên tâm đi vào phòng, nhưng vẫn để Lạc Sơn Trạch đi phía sau mình.

Bên trong cửa, Christine kéo tất cả rèm cửa ra, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào, giúp họ kiểm tra tình hình trong phòng.

Khi nhìn thấy đồ vật được đặt trong phòng, Lạc Sơn Trạch bày tỏ chỉ có vậy thôi sao? Còn Tiểu Lạc Lạc lại tỏ ra sợ hãi, giả vờ trốn sau lưng Tần Cách Chiêu.

Lừa được bình luận liên tục gửi ôm ôm ôm để an ủi.

Tình hình trong phòng cũng không đáng sợ, chỉ là những tay chân và thân hình búp bê dày đặc và chân thực quá mức, thoạt nhìn còn tưởng rằng những nạn nhân vô tội nào đó đã bị phân xác vứt bỏ.

Xen lẫn giữa tay chân còn có một vài bộ quần áo hơi rách, vì nhét quá sâu nên không nhìn rõ kiểu dáng.

Do không có ai lau dọn, lớp ngoài cùng của bức phù điêu hoa trên tường đã tích một lớp bụi dày. Một số nơi xuất hiện những mảng mốc hình lưới.

Lạc Sơn Trạch chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy khó chịu khắp người, cậu bĩu môi, vội vàng chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Cậu thoáng liếc thấy trên bức tường bên kia vừa vặn treo một bức tranh sơn dầu bị mốc đen.

Do bảo quản không đúng cách, nội dung trên tranh mờ nhạt khó nhìn rõ. Chỉ có thể lờ mờ nhận ra có bốn người trong tranh.

Một người đàn ông mặc áo đuôi tôm ngồi trên chiếc ghế dài nhung ở trung tâm, hai bên trái phải của anh ta là hai cô gái mặc váy dạ hội lộng lẫy, trên tấm thảm bên chân trái người đàn ông, có một cậu bé khoảng bốn năm tuổi ôm một con búp bê nhỏ ngồi đó.

Nửa trên của bức tranh sơn dầu bị hư hại, vì vậy khuôn mặt của những người phía trên đều mờ nhạt, chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ.

Vải vẽ tranh đã phai màu, lớp sơn trên đó cũng không còn nguyên vẹn, khuôn mặt đáng lẽ phải ngây thơ và rạng rỡ của đứa trẻ trở nên méo mó và đáng sợ dưới ánh sáng trắng của đèn pin.

Đặc biệt là đôi mắt to đen láy, dường như đang nhìn chằm chằm vào Lạc Sơn Trạch xuyên qua bức tranh.

Lạc Sơn Trạch nhìn bức tranh, không biết tại sao lại cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.

Không thể nói rõ là vì lý do gì, cậu cảm thấy một cảm xúc rất xa lạ đang dâng trào trong lồng ngực, khiến khóe mắt cậu hơi cay cay, đau khổ một cách khó hiểu.

May mắn thay, cảm xúc này đã bị Christine lắm lời kịp thời cắt ngang.

Christine ngồi xổm trước đống tay chân bị cắt rời lộn xộn, vừa nhặt nhạnh vừa lẩm bẩm: "Tên phó bản là búp bê hoàn hảo, búp bê hoàn hảo là gì? Cái thứ hôm qua sao? Không thể nào? Nó như cái đầu buồi vậy, tay chân cũng không hợp lý, hoàn hảo cái đầu buồi."

Tần Cách Chiêu vừa tìm kiếm manh mối khác ở đầu kia vừa mắng anh ta: "Cậu không nói tục thì không được à?"

Christine chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, anh ta nhăn nhó khuôn mặt đẹp trai của mình, lên án: "Đại ca! Em đã sống như thế này bao nhiêu năm rồi, hơn nữa cậu ta cũng không phải là con gái thật, sao lại yếu đuối đến mức không thể nghe lời nói tục chứ? Anh có thấy sắc quên bạn cũng không thể làm khó anh em như vậy!" Nói xong quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên nhỏ nhắn đứng bên cửa sổ, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn, những lời phàn nàn còn lại của anh ta đều nuốt vào bụng.

Cảm giác tội lỗi vì đã dạy hư trẻ con này là thế nào đây.

Sự hối hận không đúng lúc khiến Christine quay đầu lại tiếp tục nghịch đống tay chân bị cắt rời.

"Không nói nữa, không nói nữa được chưa. Búp bê hoàn hảo, búp bê hoàn hảo, phiền chết đi được! Cũng không có hình người, búp bê hoàn hảo ở đâu ra, chẳng lẽ chúng ta phải hỗ trợ lắp ráp sao?"

Vừa nói, anh ta đột nhiên đào được một bộ quần áo rách từ đống tay chân cụt.

Kiểu dáng quần áo này... Christine cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Anh ta đứng dậy, kéo quần áo ra, sau khi nhìn rõ toàn bộ kiểu dáng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Đại ca!"

Mười năm làm anh em, ăn ý không phải là chuyện đùa. Tần Cách Chiêu nhận thấy giọng điệu của Christine không đúng, ánh mắt lơ đãng lập tức trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn Christine, kết hợp với những gì anh ta nói trước đó, ngay lập tức hiểu ý.

"Ghép lại." Thiếu niên bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Không biết từ lúc nào cậu đã đi đến bên cạnh Christine, "Cả căn phòng cũng không thấy bóng dáng của con quái vật đó, chẳng lẽ con quái vật đó chính là do đống này ghép lại sao?"

Christine lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Tôi cứ tưởng cậu là một đứa ngốc, không ngờ lại khá thông minh."

Thiếu niên ngại ngùng cười một cái, ngẩng mắt nhìn Tần Cách Chiêu, dường như đang chờ đợi một lời khen ngợi từ đối phương. Ai ngờ tên trai thẳng này không dành chút tâm trí nào cho Lạc Sơn Trạch.

Khiến Lạc Sơn Trạch tức giận lầm bầm mắng hắn trong lòng.

Christine nhặt một đoạn nhìn như cái tay: "Hay là chúng ta giấu vài cái đi? Để nó không thể biến hình vào buổi tối, sau đó nhân cơ hội tấn công nó."

Lạc Sơn Trạch nghe không nổi nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh: "Anh là phiên bản biến thái của Đổng Vĩnh sao... Người ta nhặt quần áo của Thất Tiên Nữ, anh lại nhặt tay chân rơi rớt của quái vật."

"Hả? Đổng Vĩnh gì?"

"Không có gì, chưa nghe qua thì thôi."

Tần Cách Chiêu đang trầm tư bên cạnh ngẩng đầu lên: "Tôi biết làm thế nào..."

Nói được một nửa, Tần Cách Chiêu đột nhiên ngừng lại. Dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía sau, không lâu sau, một nhóm người đáng lẽ đang thong thả thư giãn dưới lầu đã xuất hiện ở cửa phòng.

Giang Ngọc vẫn là người dẫn đầu, đứng ở vị trí đầu tiên, đại diện cho nhóm người phía sau.

Cô ta nói: "Tần Cách Chiêu, không bằng ngồi xuống nói chuyện tử tế?"

"Anh là đại thần, anh muốn mở nhiệm phụ để có thêm điểm tích phân, anh, anh dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi làm đá kê chân cho anh!" Diệp Lâm gầy gò kích động nói, "Chúng tôi vào phó bản chỉ muốn tìm một đường sống, không muốn mất mạng ở đây! Anh không thể xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của chúng tôi!"

Hạnh phúc đau khổ gì chứ, Tần Cách Chiêu vừa nghe đã biết đám người này đã tẩy não người mới không ít lúc ở dưới lầu.

Tần Cách Chiêu lười biện giải, hắn vốn cũng không quan tâm người khác nói gì về mình. Nhưng Lạc Sơn Trạch lại không nhàn rỗi, ở phía sau nhẹ nhàng bổ sung: "Hả? Tại sao lại đau khổ? Không phải cùng nhau mở nhiệm vụ phụ sẽ nhận được điểm cao hơn sao?"

"..." Diệp Lâm nghẹn lời, đổi thành Hoa Hiểu Long lên tiếng.

"Em mới quen anh ta được mấy ngày! Em biết anh ta là người như thế nào không Lạc Lạc, tỉnh táo lại đi, đừng để bị người ta lợi dụng mà không biết!"

Lạc Sơn Trạch rất nghiêm túc gật đầu, nhìn gã nói: "Đúng vậy, đừng bao giờ để bị người ta lợi dụng mà không biết."

Hoa Hiểu Long: "..." Sắc mặt gã thay đổi, ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, không biết nên nói gì tiếp theo.

Sau đó tới lượt Kim Hiểu Hiểu, cô đỏ hoe mắt nói: "Em thật sự nhẫn tâm nhìn bọn chị chết sao? Lạc Lạc."

Cái đầu nhỏ của Lạc Sơn Trạch lắc lắc: "Không nỡ, vậy nên chúng ta cùng nhau tìm nhiệm vụ phụ đi, cùng nhau tham gia sớm vượt ải, chẳng phải mọi người sẽ không phải chết nữa sao ạ?"

Christine ngạc nhiên mở to mắt, anh ta nhìn Tần Cách Chiêu, tấm tắc giơ ngón tay cái lên.

Không ngờ nha, Tiểu Lạc Lạc nhìn thì mềm mại dễ bắt nạt, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén, khiến người ta nghẹt thở thế kia.

Dao mềm Lạc Lạc e chưa đủ, lại còn nói thêm một câu: "Em không hiểu lắm, chị Giang Ngọc và chị Kim Hiểu Hiểu là con gái, sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. Mấy anh còn lại không phải đều là đàn ông sao? Sao cũng sợ mở nhiệm vụ phụ như vậy? À... Có phải các anh... không được?"

"..."

"..."

"."

Bình luận:

[Lạc Lạc giỏi quá!! ww]

[Đệt mợ, Tiểu Lạc Lạc nói hay quá, cái miệng nhỏ nhắn này thật đáng yêu!!]

[Lúc thầy Lạc rời khỏi giới văn học, tôi là người đầu tiên không đồng ý!]

Trong im lặng, Giang Ngọc tiếp lời: "Cậu cũng không cần dùng lời nói chặn họng chúng tôi, tóm lại hôm nay chỉ có một câu, chúng tôi sẽ không để cậu mở nhận vụ phụ đâu."

Lông mày mảnh của Lạc Sơn Trạch nhíu lại, đang định nói ai mới là người dùng lời nói chặn họng người khác trước, thì Tần Cách Chiêu bên kia đã lên tiếng trước.

"Cô tên gì? Giang Ngọc?"

Hắn đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, sau đó dựa lưng vào tường, che khuất một bên cửa sổ.

Ngẩng cằm lên, Tần Cách Chiêu nhìn về phía người đẹp tóc ngắn Giang Ngọc, sau đó nói: "Cô đã vượt qua bao nhiêu phó bản rồi?"

Tính cách của Giang Ngọc rất hoang dã, khí thế càng không muốn thua ai. Cô ta nhún vai cười nói: "Tự nhiên là không nhiều bằng anh, nhưng không nhiều bằng anh thì đã sao? Anh sẽ không định dùng thân phận tiền bối vượt ải phó bản để áp chế tôi chứ?"

Tần Cách Chiêu lắc đầu, có vẻ cũng không có ý tức giận, ngược lại còn tốt bụng nói: "Không, tôi chỉ muốn cho cô một lời khuyên. Không mở nhiệm vụ phụ, có thể các người đều sẽ chết, nhưng nếu các người muốn kiên trì, tôi có thể từ bỏ cơ hội lấy điểm tích phân cao lần này."

Hắn cười rộ lên, không sợ hãi, không kiềm chế, nhả ra một làn khói.

"Chơi với các người."

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Sơn Trạch hiện tại cao 171cm, sau này sẽ còn cao lớn hơn (cũng sẽ cập nhật trong phần lời tác giả sau này hehe), nhưng thành thật mà nói, chiều cao sau này của cậu cũng không thể vượt qua Tần Cách Chiêu.

Tần Cách Chiêu cao 193cm, vạm vỡ nhưng không béo, cơ bắp đều rất săn chắc, sờ vào cảm giác rất tốt- theo tin đồn (từ Lạc Sơn Trạch), vừa đàn hồi vừa mềm mại, %*%... (tự động mã hóa) trải nghiệm cực kỳ tuyệt vời.

Christine cao 186cm (báo cáo sơ qua), háo sắc, đẹp trai, hoa đào rất vượng.

Hết chương 8

Ừm, không thích thụ cao hơn công lắm, nhưng mà tự an ủi sau này ẻm cao 1m9 chắc cũng ổn 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro