Chương 7: Búp bê hoàn hảo (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt 

"Thế nào là mở nhiệm vụ phụ? Mở nhiệm vụ phụ có lợi ích gì không?" Cô gái tóc dài Kim Hiểu Hiểu lần đầu vào phó bản khó hiểu hỏi.

Lâm Tiểu Đao thích nhất là phần giải thích, anh ta xung phong đứng ở trung tâm, tận hưởng ánh mắt của mọi người, giải đáp thắc mắc cho những người mới.

"Nhiệm vụ trong thế giới livestream được chia thành hai chế độ, chế độ đầu tiên là chế độ dễ, chính là nhiệm vụ hệ thống đã tuyên bố khi chúng ta vừa vào. Lấy phó bản này làm ví dụ thì đó là [Sống sót trong bảy ngày và chứng kiến sự ra đời của tác phẩm nghệ thuật cao nhất của nghệ nhân làm búp bê]. Chế độ khó là khám phá phó bản dựa trên cơ sở này, mở khóa một số câu đố ẩn giấu trong thế giới phó bản. Nhiệm vụ chế độ dễ có thể nhận được 1000 điểm tích phân, chế độ khó có thể nhận được 5000 điểm tích phân."

Người đàn ông gầy như que củi Diệp Lâm tiếp tục hỏi: "Nói như vậy... Chứng kiến sự ra đời của tác phẩm nghệ thuật cao nhất của nghệ nhân làm búp bê là yêu cầu chúng ta làm gì? Có phải là giúp hắn hoàn thành tác phẩm không?"

Lâm Tiểu Đao lắc ngón tay: "No ~ No ~ No ~ Chế độ đơn giản mà, chỉ cần mang theo cái đầu, đừng để bị BOSS giết chết, sống sót đến ngày thứ bảy là chiến thắng."

Hoa Hiểu Long nói: "Lại nói phó bản này có nhiều người như vậy là vì nó dễ à?"

"Độ khó của phó bản và số lượng người trong phó bản thực sự không có nhiều liên quan, nhưng tình huống của chúng ta rất đặc biệt." Lâm Tiểu Đao đếm đầu người, "Hai người mới, hai tên kia, cộng thêm hai kẻ nửa mới như các cậu, và năm người chúng tôi, tổng cộng mười một người. Đây là phó bản có nhiều người nhất mà tôi từng thấy trong nửa năm qua."

Năm người mà Lâm Tiểu Đao nói bao gồm cả Giang Ngọc và thành viên trong bang hội là Thạch Cửu Công, Mã Khâu, Mã Lục thích đối đầu với Lâm Tiểu Đao.

Nói đến số lượng người lúc này, Lạc Sơn Trạch vô tình liếc nhìn Giang Ngọc, rồi từ từ quay lại, giả vờ nhìn chằm chằm vào góc tường, tỏ vẻ không tham gia vào cuộc thảo luận của họ.

Bên kia cũng không chú ý đến hành động nhỏ của cậu, tiếp tục hỏi Giang Ngọc: "Hai người bọn họ đi mở nhiệm vụ phụ thật sao... Làm sao cô biết?"

Giang Ngọc ngồi xếp bằng trên ghế sofa như chị đại.

"Bởi vì một trong số họ là Tần Cách Chiêu."

Lâm Tiểu Đao nhướng mày, lộ ra vẻ nghi hoặc. Sau đó, dường như anh ta mất tập trung vài giây để xem bình luận, tức thì trợn to mắt.

"Tần Tần Tần Tần Tần Cách Chiêu?!"

Tên này dường như có thói quen nói lắp khi căng thẳng.

Diệp Lâm hỏi: "Tần Cách Chiêu là ai? Rất nổi tiếng sao?"

Lâm Tiểu Đao phấn khích như một fan hâm mộ, vẻ mặt viết đầy 'lời to rồi': "Tần Cách Chiêu là đại thần đứng thứ hai trên bảng xếp hạng độ hot, đứng thứ hai trên bảng xếp hạng tích phân, nghe nói đã vào phó bản bốn năm rồi! Chỉ cần phó bản anh ấy vào, nhất định sẽ mở nhiệm vụ phụ! À đúng rồi, có lẽ bây giờ anh ấy đã lên số một. Bất kể là bảng xếp hạng độ hot hay bảng xếp hạng tích phân, sau khi người kia chết thì người có điểm cao nhất chính là Tần Cách Chiêu."

"Người kia? Ai?" Hoa Hiểu Long chân thành hỏi.

Lâm Tiểu Đao càng nói càng hăng, miệng lải nhải không ngừng: "Bình thường mọi người không quan tâm sao? Đã trải qua hai phó bản rồi, dù thế nào cũng phải chú ý đến dòng chảy tích phân chứ. Người từng đứng đầu bảng xếp hạng tích phân, đứng đầu bảng xếp hạng độ hot tên là Lạc Sơn Trạch. Nhưng người đó vừa mới chết vài ngày trước, người đó vừa chết, tích phân gì cũng bị xóa sạch, Tần Cách Chiêu nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu."

"Hả? Người đó chết rồi?"

"Chi tiết tôi cũng không biết, tin vặt của tôi đều là từ bình luận mà ra. Nghe nói hình như Lạc Sơn Trạch đã làm điều gì đó rất quá đáng, cuối cùng bị BOSS giết chết, bởi vì quan hệ quá tệ, ngay cả người trong bang hội cũng không muốn cứu."

"Người đó ở bang hội nào?"

"Bang hội số một, trước đây người đó là hội trưởng, bây giờ đổi thành người thứ hai rồi."

"Khụ khụ, thôi thôi, người đó đã chết rồi, những gì người đó đã làm trước đây cũng không thể kiểm chứng được." Lâm Tiểu Đao thấy hướng gió bình luận của mình không ổn, lập tức rụt cổ lại, "Chúng ta đừng nhắc đến người đó nữa, tiếp tục thảo luận chuyện trước mắt nào."

Anh ta chỉ là một streamer nhỏ, mặc dù Lạc Sơn Trạch trong truyền thuyết đã chết, nhưng người hâm mộ của người này vẫn còn, tất cả đều có miệng. Mặc dù Lâm Tiểu Đao rất muốn lợi dụng sự nổi tiếng, nhưng anh ta cũng sợ bị liên lụy, vội vàng chuyển chủ đề.

Kim Hiểu Hiểu vẫn còn chú ý đến Tần Cách Chiêu: "Vậy việc Tần Cách Chiêu mở nhiệm vụ phụ có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?" Cô tỏ ra bồn chồn, dường như rất lo rằng nếu mở nhiệm vụ phụ, Tần Cách Chiêu sẽ không thân thiện với người mới.

Thực ra cũng có thể hiểu được, người mới sợ vừa bắt đầu đã gặp phải cửa ải khó khăn, chưa chi đã chết yểu.

Giang Ngọc lạnh lùng gật đầu: "Có, ảnh hưởng rất lớn. Nếu anh ta mở nhánh phụ, tất cả những người còn sống như chúng ta sẽ bị ép chấp nhận nhiệm vụ phụ."

"Vậy! Vậy chúng ta nên đi ngăn cản anh ta!" Kim Hiểu Hiểu hoảng sợ đứng dậy, cô nhìn về phía Lạc Sơn Trạch, "Không phải em đã làm quen với họ rồi sao? Em khuyên họ đừng gây chuyện! Chúng ta đều là người mới, lần đầu tiên vượt ải thì vượt ải cho tốt không được sao?!"

Lạc Sơn Trạch được đồn đại là đã chết vẫn giữ tư thế ôm gối co ro. Lâm Tiểu Đao nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cục bông mềm mại đang khép hờ mắt, dường như đang ngủ gật.

Kim Hiểu Hiểu nói lớn tiếng như vậy, trực tiếp đánh thức cậu.

Cái đầu xù từ từ ngọ nguậy, vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay, cậu nhìn Kim Hiểu Hiểu bằng đôi mắt màu nâu nhạt, bình tĩnh nói: "Tôi không muốn."

Kim Hiểu Hiểu bị cậu chọc tức đến nghẹn lời, Hoa Hiểu Long bên cạnh thấy vậy, đứng dậy đi đến chỗ gần Lạc Sơn Trạch nhất rồi ngồi xuống.

Giọng gã rất nhỏ, dường như cố tình ép ra giọng nói dễ thương mà các cô gái thích, cố gắng dùng mỹ nam kế để mê hoặc Lạc Sơn Trạch.

"Lạc Lạc, em vẫn là người mới, nếu vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt với chế độ khó, tôi rất lo lắng em sẽ bị thương, chúng ta có thể làm quen với cách vượt ải trước, sau đó mở nhiệm vụ phụ ở phó bản tiếp theo. Như vậy đi, em ghi lại UID phòng livestream của tôi, sau khi ra ngoài thì liên lạc với tôi, tôi sẽ tổ đội với em."

UID là số phòng livestream, các streamer có thể liên lạc với nhau thông qua UID.

Lạc Sơn Trạch cảm thấy tai và mắt mình đồng thời bị xúc phạm.

Mày nghiêm túc đấy à?

Dùng những câu nói sến súa và mỹ nam kế hạ đẳng như vậy để đối phó với bố?

Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đến củ cải xấu xí cũng dám uốn éo trước mặt cậu.

"Em không muốn lập đội với anh." Cậu nhắm mắt lại, đè nén sự khó chịu và chán ghét trong mắt, nói, "Em lại không thích anh, tại sao phải nghe lời anh chứ?"

Lạc Sơn Trạch không muốn tranh luận về những vấn đề liên quan đến đạo lý.

Mọi người đều là người trưởng thành, mỗi người có một suy nghĩ và logiccủa riêng mình. Cậu không muốn dùng suy nghĩ của mình để thuyết phục người khác, càng không muốn để logic của người khác ảnh hưởng đến mình, vì vậy Lạc Sơn Trạch luôn nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi thuyết phục như vậy.

Hoa Hiểu Long biết rằng nói lý lẽ không có tác dụng, nhưng cũng không vội, gã cười và đổi cách nói, dỗ dành cậu như dỗ trẻ con: "Vậy phải làm thế nào Lạc Lạc mới đồng ý lập đội với anh, mới đồng ý thích anh đây?"

Lâm Tiểu Đao, Giang Ngọc và những người khác đều lộ vẻ mặt khó tả: "..."

Rõ ràng là bị ớn lạnh.

Thành thật mà nói, Lạc Sơn Trạch cũng thấy ớn lạnh. Song cậu không biểu lộ ra ngoài, mà ngồi thẳng dậy, nghiêm túc đánh giá đối phương một lúc rồi nói: "Anh không đẹp trai bằng anh trai em, không cao bằng anh trai em, không to bằng anh trai em, anh dựa vào cái gì mà muốn em thích anh?"

To?

Bình luận tràn ngập một loạt dấu chấm hỏi: ???

[Ý là, to chỗ nào?]

[Lạc Lạc à!! Mẹ không muốn con làm chuyện đồi trụy!! Lạc Lạc!!]

[Fuck, cái gì to? Lạc Lạc nói rõ ra xem nào!!!]

[A a a a a chẳng lẽ trong lúc màn hình đen, Lạc Lạc nhà mình đã bị Tần Cách Chiêu làm gì đó rồi sao?!! A a a a a tôi không muốn!!]

Thực ra, đừng nói đến bình luận, những người có mặt đều có vẻ mặt khác nhau. Thạch Cửu Công và Mã Lục vui vẻ huýt sáo bên cạnh, đúng chất lưu manh.

Hoa Hiểu Long không đẹp trai không cao không to, vậy mà lại không hề lùi bước, ngược lại dường như bị kích thích tinh thần chiến đấu, cúi người đến gần Lạc Sơn Trạch, dường như muốn thể hiện hết sức quyến rũ đàn ông của mình. Kết quả vừa mở miệng lại rặc một bộ tự tin thái quá: "Ai to hơn, em thử một chút không phải sẽ biết sao?"

Bình luận:

[Cứu mạng, tôi muốn nôn...]

[Ọe...]

[Lạc Lạc, chạy nhanh lên! Tránh xa đàn ông dầu mỡ!!]

Hoa Hiểu Long càng ngày càng đến gần, khi chỉ còn cách Lạc Sơn Trạch hơn mười cm, một vật thể bay không xác định lao thẳng từ ngoài cửa vào, đập mạnh vào mặt Hoa Hiểu Long.

Gã bị lực mạnh mẽ này đánh trúng, bay thẳng ra sau ghế sofa, ngã lăn quay.

"Áu!"

Mọi người đều bị sự cố bất ngờ này làm cho giật mình, sôi nổi quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, thế là thấy hai bóng người cao lớn chặn ở cửa.

Tần Cách Chiêu đút một tay vào túi, tay kia xách thứ gì đó, từng bước đi vào.

Hắn thực sự rất cao, cơ bắp săn chắc được ánh mặt trời phác họa, cảm giác đấm một cái có thể vỡ đầu như chơi.

So với hắn, Hoa Hiểu Long như một con gà con có thể bị xách lên bằng một tay, hoàn toàn không đáng để ý.

Tần Cách Chiêu bước vào nhà vài bước, đi thẳng về phía Hoa Hiểu Long, gã bị dọa đến mặt mày tái mét, ngồi trên mặt đất liên tục lùi lại, cho đến khi Tần Cách Chiêu từ từ cúi xuống nhặt thứ gì đó lên, bọn họ mới thấy rõ hóa ra vừa rồi thứ hắn dùng để tấn công là một chiếc giày.

Sau đó, Tần Cách Chiêu trước mặt mọi người, ném chiếc giày trước chỗ ngồi của Lạc Sơn Trạch, ném xong là đi, không chút do dự.

Lạc Sơn Trạch nhìn đôi giày cao gót nữ màu hồng trước mặt im lặng hồi lâu, tâm trạng rất phức tạp.

Nhưng đã mặc đồ nữ rồi thì một đôi giày cũng chẳng hề hấn gì, cậu nhanh chóng thuyết phục bản thân, vội vàng đi giày và đuổi theo Tần Cách Chiêu đang đi lên lầu.

Bước chân của thiếu niên ngắn, người đàn ông phía trước đi một bước, cậu phải đuổi theo hai bước mới theo kịp.

Cuối cùng cũng đuổi kịp người, họ đã đến vị trí quen thuộc ngày hôm qua- Cầu thang từ tầng hai lên tầng ba.

Lần này Tần Cách Chiêu chủ động mở miệng: "Cảm nhận được gì không?"

Biết hắn đang hỏi có cảm nhận được nguy hiểm hay không, Lạc Sơn Trạch lắc cái đầu xù: "Không."

Sau đó nghe thấy một tiếng cười lạnh từ mũi Tần Cách Chiêu.

"Không phải em cảm nhận rất nhạy bén sao?" Hắn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, ánh mắt liếc nhìn Lạc Sơn Trạch đang đứng bên cạnh, trên khuôn mặt điển trai hiện lên một nụ cười khó hiểu, "Ít nhất đã cảm nhận được tôi rất to."

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Cách Chiêu: To? To chỗ nào? Em thích?

Lạc Sơn Trạch (xấu hổ, ngượng ngùng): Cơ ngực, anh trai rất to.

Tần Cách Chiêu:...

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro