Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Niên Niên," giọng Tư Tấn mang theo một chút chần chừ cùng không thể tin nổi, "Em muốn anh ở chỗ em à?"

"Sao vậy?" Tư Hoa Niên quay lại, có chút kinh ngạc nhìn anh, "Anh, anh không thích sao? Hoàn cảnh ở đó khá tốt, nhưng chỉ là hơi nhỏ."

Tư Tấn theo bản năng buột miệng thốt ra: "Không phải."

Anh làm sao có thể không muốn chứ!

... Anh chỉ là không có hy vọng xa vời, Niên Niên sẽ vẫn thân thiết với anh như vậy, thậm chí còn sẵn lòng để anh sống chung với cô.

Nghe anh nói xong, Tư Hoa Niên lập tức nở nụ cười: "Vậy thì tốt rồi."

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Cùng anh trai sinh sống 10 năm, Tư Hoa Niên sau khi rời đi cảm thấy có chỗ nào đó không an tâm. Rốt cuộc! Cảm giác khiến người ta an tâm này đã trở lại với cô rồi.

Chung cư mà Tư Hoa Niên ở quả thực không lớn, chỉ có một phòng khách, một bếp mở, hai phòng ngủ, một phòng làm việc và một phòng tập thể dục. Tư Hoa Niên lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa lúc thấy trên tủ giày ở sảnh còn có một bộ chìa khóa khác, cô cầm lấy nhét vào tay Tư Tấn: "Đây."

Tư Tấn cúi đầu nhìn chùm chìa khóa, do dự một chút mới bước vào: "Niên Niên, em thật sự muốn anh ở cùng với em sao?"

Tư Hoa Niên khom lưng thay giày, ngẩng đầu nhìn anh, dường như có chút uỷ khuất trước sự do dự của anh: "Chúng ta vốn dĩ là một gia đình."

Anh là người thân duy nhất của cô, anh không nên sống cùng cô sao? Chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ, tại sao anh lại hành động kỳ lạ như vậy?

"Đúng vậy, một gia đình." Tư Tấn sờ đầu cô, trong lòng cười khổ.

Nếu như anh không có ý nghĩ như vậy đối với Niên Niên, bọn họ thật sự chính là anh em tốt.

"Anh," Tư Hoa Niên không nhận ra có gì không ổn liền kéo anh vào nhà, "Em dẫn anh đi xem phòng, anh ở phòng này còn em ở phòng đối diện. Ga trải giường và chăn bông đều sạch sẽ, trong phòng có nhà tắm... Phòng làm việc ở bên kia, anh à, anh có thể sử dụng tùy thích. Bên cạnh là phòng tập thể dục, có máy chạy bộ và thiết bị..." Cô không nhận ra rằng Tư Tấn liếc mắt đánh giá phòng một cái liền không nhìn nữa. Ánh mắt anh tập trung nhưng không dễ phát hiện ra đang dán chặt trên mặt cô: "Niên Niên đã trưởng thành rồi."

Cô lải nhải như một quản gia nhỏ dễ thương, điều này khó tránh khỏi tạo cho anh một ảo giác không phù hợp.

Tư Hoa Niên cười với anh, đột nhiên nói: "Em chưa chuẩn bị quần áo cho anh."

Ngoại trừ chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng anh đang mặc, anh trai cô không mang bất kỳ bộ quần áo nào từ nhà giam về.

"Không có việc gì." Tư Tấn nhẹ nhàng thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của cô, "Đã gần trưa rồi, em không đói à?"

Tư Hoa Niên nghe xong lại nghĩ tới điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Trong nhà... Trong nhà không có gì để ăn cả..."

Anh trai cô được ra khỏi nhà giam là chuyện lớn như vậy, nên trước tiên phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn thịnh soạn để chúc mừng, cô như thế nào lại không nghĩ tới việc này nha.

"Không sao đâu, Niên Niên," Tư Tấn đưa tay dắt cô, "Cùng anh trai xuống lầu."

"Anh trai muốn ra ngoài ăn sao, không bằng chúng ta gọi cơm hộp đi."

Tư Tấn cụp mắt nhìn cô, giọng điệu đột nhiên có chút nghiêm khắc: "Mỗi ngày em đều ăn cơm hộp à?"

Tư Hoa Niên: "..." Thật đáng sợ.

Đáng lẽ ra Lâm Quân phải thuê người giúp việc để nấu ăn cho Niên Niên, nhưng cũng không phải do Niên Niên sai. Giọng Tư Tấn lại trở nên ấm áp: "Đi mua đồ ăn, anh trai sẽ nấu cho em ăn."

Hai mắt Tư Hoa Niên sáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro