Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù vết thương của Tư Hoa Niên rất doạ người nhưng thực ra cũng không nghiêm trọng lắm.

Ngoài chấn động nhẹ, không có vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng.

Sau một tuần, cô đã có thể tự đi lại nên theo Lâm Quân đi tắm nắng trong vườn hoa của bệnh viện, hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài ven đường.

Nắng có chút chói chang nhưng ấm áp. Tư Hoa Niên hơi nheo mắt lại: "Thư ký Lâm, tháng này có lẽ tôi không thể đến thăm anh trai tôi được. Anh vẫn nên đi đi."

Lâm Quân gật đầu đồng ý.

Trong đầu anh ta tưởng tượng ra một việc khác.

"Tư tiểu thư..."

"Đừng gọi tôi như vậy rất khó nghe,"Tư Hoa Niên có chút ghét bỏ nói.

"...Siniyah," Lâm Quân im lặng một lúc rồi hỏi, "Là trùng hợp sao?"

Điều này có chút khó hiểu nhưng Tư Hoa Niên hiểu được. Anh ta đang hỏi cô rằng việc cứu người có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không.

"Đúng vậy."

Lâm Quân nhếch khóe môi.

Không tin.

Từ lúc Tư Hoa Niên xin xe, anh ta đã cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nói muốn tham gia đua xe nhưng lại cần trọng lượng nặng, còn nói muốn tham gia các cuộc đua tăng tốc nhưng cô lại quan tâm nhiều đến hệ thống phanh.

Cảm giác như...cô đã biết điều gì đó sắp xảy ra và đang chuẩn bị cho nó.

Trọng lượng thân xe là để chặn một chiếc xe khác, hệ thống phanh là để điều khiển xe trên đường dốc.

Điều này thật nực cười.

Anh không nói gì thêm.

Một lúc sau, anh ta lại hỏi: "Cô có hối hận không?"

Tư Hoa Niên hơi ngẩng đầu lên, làn da trắng nõn trong suốt dưới ánh mặt trời.

"Tôi không hối hận, tôi lại không chết, chỉ bị thương nhẹ thôi."

Trải qua mấy lần sinh tử, cô cảm thấy mình đã trưởng thành rất nhiều.

Cô thực sự không hề hối hận.

Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng người cao lớn đang đi về phía mình.

Người đàn ông đó mặc quân trang. Tim của Tư Hoa Niên đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Người đàn ông bước tới trước chào: "Chào Tư tiểu thư. Tôi là cận vệ riêng của Tô nguyên soái."

Tư Hoa Niên ngơ ngác nhìn người đang nói .

"Cái này dành cho cô," người đàn ông đưa một chiếc hộp nhỏ hình vuông cho Tư Hoa Niên.

Tư Hoa Niên đưa tay nhận lên, nó được làm từ băng.

Người đàn ông giải thích: "Đây là mẫu máu của cô sau sự việc ngày hôm đó."

Chính vì không có cách nào xét nghiệm được ra thuốc gây ảo giác nên Tư Tấn mới bị kết án về tội cố ý giết người. Bây giờ vị lão nguyên soái đã lấy mẫu từ phòng hồ sơ pháp y và giao nó cho Tư Hoa Niên. Cuối cùng cô cũng có thể cho mình và anh trai một câu trả lời.

Tư Hoa Niên chớp mắt vài lần nhưng vẫn ngây ngốc không có phản ứng. Lâm Quân sợ cô đánh rơi nên liền cầm lấy, cầm trên tay, cảm ơn người đàn ông kia rồi tiễn người đi.

Khi quay lại, anh thấy Tư Hoa Niên đang ngồi đó, khóc rất to.

Vụ án này kéo dài gần 4 tháng nhưng cuối cùng cũng có được kết quả xứng đáng.

Vào ngày Tư Tấn ra tù, Tư Hoa Niên lái xe đến đón anh. Cô đến rất sớm, Tư Tấn ra sớm hơn cô một chút, anh đã đợi ở cửa nhà giam, bên cạnh anh có một cai ngục mặc đồng phục.

Tư Hoa Niên xuống xe chạy về phía anh trai, đến trước mặt anh thì liền bị anh ôm chặt lấy, ôm cô nâng lên trông giống như ôm một đứa trẻ vậy.

"Niên Niên."

"Anh," Tư Hoa Niên giãy giụa mấy lần, cảm thấy có chút xấu hổ, "Thả em xuống."

Không thả.

Tư Tấn ôm cô vào lòng: "Niên Niên."

"Chậc, tình cảm quá," Cai ngục bên cạnh cau mày, khó hiểu nói: "Hai người là anh em ruột hay anh em kết nghĩa? 0755 bọn họ luôn trêu chọc tôi cô gái này vợ nhỏ của cậu, tôi còn mắng bọn họ..."

Bây giờ nhìn lại, có chút khó nói nên lời.

"Không phải đâu ạ," Tư Hoa Niên quay đầu cười, "Đây là anh trai cháu, anh ấy còn thân thiết hơn cả anh trai ruột, phải không anh?"

Tư Tấn chỉ cứng đờ trong chớp mắt rồi cười rộ lên: "Đúng vậy, tôi đang ôm em gái tôi."

Ngồi vào trong xe, Tư Tấn đưa tay sờ sờ thân xe: "Niên Niên, bây giờ em thích xe Jeep?"

"Đúng vậy," Tư Hoa Niên vui vẻ nói, "Đây là bảo bối của em nha."

Chính chiếc xe này đã cứu anh trai cô.

Tư Tấn muốn cô tập trung vào việc lái xe nên ngừng nói chuyện với cô.

Gần 2 năm anh không có tự do, bây giờ nhìn khung cảnh bên ngoài vừa lạ vừa quen, lại không cảm thấy có cảm xúc gì đặc biệt.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Mãi cho đến khi chiếc xe chạy được một lúc lâu, anh mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Niên Niên, chúng ta đi đâu? Tại sao không về nhà?"

"Anh định về nhà nào?" Tư Hoa Niên cắn môi mỉm cười, lộ lúm đồng tiền sâu trên má, "Ông quản gia đã về nhà chăm sóc cháu rồi, căn nhà lớn như vậy chỉ hai chúng ta ở không phải quá rộng sao. Qua ở chỗ của em đi, vừa vặn có 2 phòng ngủ."

Tim Tư Tấn đập thình thịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro