Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau, đau quá... Anh ơi, em đau quá... Đầu cô như bị hàng trăm mũi kim đâm vào, không ngừng di chuyện. Tư Hoa Niên vô thức mà rên rỉ.

Cô cố gắng mở mắt và nhìn thấy trần nhà màu trắng. Cô khó khăn quay đầu lại thì nhìn thấy hai người đang ngồi bên mép giường. Một người cô biết, người còn lại thì không.

"Lâm, thư ký Lâm, tôi đang ở đâu..."

"Tư tiểu thư, đừng cử động." Thư ký Lâm đứng dậy, đi đến bên giường bấm chuông gọi bác sĩ rồi nói : "Đầu của cô bị thương."

Tư Hoa Niên nhớ lại một chút. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô đau đầu.

"Làm như nào tôi bị thương ở đầu? Có phải tôi đang đi bỗng đụng phải cột điện không?"

Thư ký Lâm mím môi, nhưng chưa kịp nói chuyện thì một người khác ngồi bên giường đã nói: "Tư tiểu thư ."

"Ông là ai?" Tư Hoa Niên ngước mắt nhìn sang, "Ông, ông... trông rất quen mắt."

"Ta là Tô Khuê."

Tư Hoa Niên mở to đôi mắt suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên kinh hãi: "Tô, Tô Tô Tô..."

Ông vui vẻ cười: "Muốn gọi ta là Tô Tô cũng được."

Con mắt của Tư Hoa Niên tối sầm lại rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại, ý thức của Tư Hoa Niên rất rõ ràng, tất cả ký ức trước khi ngất đi đều hiện về trong đầu cô. Nhưng cô không dám mở mắt. Nghĩ đến màn biểu hiện vừa rồi của cô, cô thực sự hận không thể tát chính mình một cái.

Tư Hoa Niên, cô cố gắng như vậy chỉ để gặp lão nguyên soái! Tại sao cô lại không có tiền đồ như vậy!

Nhìn bên mép giường, lão nguyên soái vẫn còn ở đó, nhưng thư ký Lâm không biết đã đi đâu rồi.

Lão nguyên soái thấy cô đã tỉnh, mỉm cười hỏi: "Thế nào, sợ?"

"Không ạ." Tư Hoa Niên co rúm lại, "Cháu chỉ chưa từng thấy một quan chức nào lớn như ông. Cháu chỉ thấy ông trên TV... và trong sách giáo khoa."

Cô gái nhỏ trong sáng và ngây thơ, lão nguyên soái đã bị cô chọc cười mấy lần. Thực sự không ngờ người lái xe điêu luyện, dũng cảm và quyết đoán trong video giám sát lại là một cô gái trẻ mới lớn như vậy.

Cười xong, sắc mặt ông trở nên có chút nghiêm túc , ngữ khí ôn hòa mà trịnh trọng: "Cô gái nhỏ, ta thay mặt cho tiểu tử vô dụng nhà ta cảm tạ cháu."

Lão nguyên soái đã già lắm rồi, năm nay đã gần 90 tuổi. Nhưng trông ông không hề yếu, vẫn khoẻ mạnh như một cây tùng. Ông đứng dậy rồi cúi chào.

Tư Hoa Niên lo lắng kêu lên: "Không, ông đừng làm như vậy."

Lão nguyên soái ngồi xuống ghế : "Đợi thằng nhóc đó tỉnh lại, ta sẽ kêu nó quỳ lạy cảm ơn với cháu."

"...Đừng, đừng,"Tư Hoa Niên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Do dự một lát, cô hỏi: "Anh ta không chết chứ?"

Lời nói vô nghĩa này vừa ra khỏi miệng, cô thật muốn cắn đứt đầu lưỡi: "Cháu không có ý đó..."

Cũng may lão nguyên soái không để ý, cười tươi nói: "Nhờ phúc của cháu nên thằng bé không chết."

Tư Hoa Niên thở phào nhẹ nhõm.

Lão nguyên soái im lặng một lát, ngữ khí có chút trầm xuống: "Tiểu tử nhà ta không được dạy dỗ tốt. Ta chưa từng được đi học, cũng không biết nên dạy nó thế nào, cho nên mới làm hư nó."

Xác thật chẳng ra làm sao.

Tư Hoa Niên trong lòng gật đầu, nhưng hiển nhiên cô không thể nói như vậy. Lời của lão nguyên soái như có ẩn ý gì đó, cô không trả lời cũng không tốt, đành phải nói: "Không đâu, vậy là tốt rồi ạ."

Lão nguyên soái hiển nhiên không cho là đúng.

Hạ mi mắt xuống, nhìn bộ dạng đáng thương của ân nhân cứu mạng quấn băng trên đầu, ông không khỏi tức giận: "Tiểu tử đó, cháu không nên cứu nó mới phải, thà cho nó chết còn tốt hơn."

Tư Hoa Niên: "..." Nếu anh ta chết, ông cũng sẽ chết theo.

Đôi mắt trong veo của cô bé chớp chớp liên tục, lão nguyên soái rất thích, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Nếu như cháu bằng lòng, cháu có thể gọi ta là ông Tô , chúng ta liền nhận người thân."

Lời vừa ra khỏi miệng, ông liền biết chính mình bốc đồng. Không phải ông hối hận, chỉ là thân phận này của ông nhận cháu gái thật sự liên lụy quá lớn. Lời đã nói ra ông sẽ không rút lại, vì vậy ông không nói gì thêm, chờ đợi câu trả lời của Tư Hoa Niên.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Không đoán được là cô từ chối với giọng điệu run rẩy: "Không ạ, cảm ơn ông."

Nếu chấp nhận, cô chẳng những cảm thấy mặt mũi mình lớn, còn phải gọi phế vật kia là chú, có đáng không?

"Được rồi," lão nguyên soái đè nén sự kinh ngạc trong lòng, đáp lại: "Trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ông sẽ tới gặp cháu, có khó khăn gì thì cứ nói, đừng sợ. "

Tư Hoa Niên trầm mặc.

Có vẻ như đây là cơ hội tốt mà cô đã chờ đợi.

Nhìn thấy lão nguyên soái đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô dùng sức nhắm mắt lại, cuối cùng thấp giọng nói: "Ông Tô..."

"Hả?"

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô bé, lão nguyên soái kiên nhẫn trở lại ghế ngồi xuống: "Sao vậy?"

Tư Hoa Niên môi mấp máy, giọng nói yếu ớt: "Ông lợi hại như vậy, có thể cứu anh trai cháu hay không? Anh trai cháu học tập rất giỏi. Từ nhỏ anh ấy mỗi năm đều nhận được học bổng... Anh ấy là một học sinh ba tốt... anh ấy cũng tích cực nộp thuế......"

Lão nguyên soái sắc mặt hơi thay đổi, ông lặng lẽ ngồi ở bên mép giường, kiên nhẫn nghe cô lắp bắp nói xong câu chuyện dài.

Rồi ông trầm mặt.

Đối diện với ánh mắt đầy hy vọng của cô bé, ông đè nén sự không đành lòng trong lòng, giọng điệu xin lỗi nhưng lại kiên định, nói chậm rãi: "Việc này ông không thể giúp được. Cháu đã cứu con trai ông, ông thay mặt nó cảm ơn cháu, nhưng cái này không được tính là có công với nước, pháp luật chính là pháp luật, ông không có quyền can thiệp."

Ánh sáng trong mắt Tư Hoa Niên dần dần tắt đi.

Thực ra...Cũng xem như đã dự đoán được kết quả.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, kìm nén tiếng nức nở: "Cháu hiểu rồi, dù sao cũng cảm ơn ông. Còn có... Ông Tô, chúc ông luôn luôn khỏe mạnh."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro