Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tư Hoa Niên nhận được xe là một tuần sau.

Trong tuần này, cô đã đi đến cầu Vịnh Long Thành không biết bao nhiêu lần.

Cầu Vịnh Long Thành có bao nhiêu trụ cầu, mặt đường làm bằng vật liệu gì, góc xuống dốc như thế nào? Bây giờ Tư Hoa Niên nhắm mắt lại có thể vững vàng lái xe qua cầu.

Cô mơ hồ nhớ ra vụ tai nạn là một chiếc Lexus mới. Sở dĩ cô có thể nhớ rõ như vậy là vì vụ tai nạn đã xảy ra một năm, nhưng doanh số bán xe này vẫn còn bị ảnh hưởng. Sau khi tìm kiếm trên mạng, cô tìm thấy thông tin về cấu hình trọng lượng, vì thế cô đã thực hiện một số tính toán đơn giản.

Chiều dài cầu, trọng lượng thân xe, hệ số ma sát lốp, trọng lực gia tốc. Sau khi tính toán công thức cơ học lũy tiến, cô nhận được một con số.

18 giây. Một chiếc ô tô bị mất phanh và lao xuống dốc mất khoảng 18 giây từ đầu đến cuối.

Dù là một phép tính rất đơn giản nhưng cô vẫn sợ mắc sai lầm. Cô đã gửi email cho giáo sư Philip để được trợ giúp trong quá trình tính toán và nhận được câu trả lời khẳng định của ông.

Ngày hôm sau, Tư Hoa Niên không làm phiền thư ký Lâm nữa. Cô đã thuê một công ty chuyển nhà để chuyển thiết bị mô phỏng đua xe mà cô dùng để luyện tập ở trường trung học đến ngôi nhà mới. Cô nhập tham số đường cùng tham số xe của mình vào thiết bị rồi thử 1 lần, thấy không có vấn đề gì.

Thời gian cũng đủ.

Cuối cùng, những gì còn lại phải làm là một kế hoạch hoàn hảo cùng vô số lần luyện tập lặp lại.

Thành phố Long Thành rất nhanh sẽ tổ chức sự kiện đua xe thường niên, trừ bỏ đua xe du lịch và đua xe đua, đường đua thẳng tăng tốc 400 mét cũng là một sự kiện rất nóng. Tư Hoa Niên tự báo danh cho mình.

Sau đó, cô có thể đăng ký một đường đua và luyện tập ở đó một cách chính đáng.

Tư Hoa Niên chọn một khách sạn cách xa trung tâm thành phố, cách nhà rất xa nhưng cơ sở vật chất rất tốt, quan trọng nhất là... mỗi lần về nhà cô đều sẽ đi qua cầu Vịnh Long Thành. Cô tập luyện ở đó từ 4 giờ chiều đến 4 giờ sáng mỗi ngày.

Gia tốc.

Chuyển xe.

Trở lại vạch xuất phát.

Những lúc buồn chán, mệt mỏi, cô nhớ đến khuôn mặt của anh trai, cô lại như được tiếp thêm nguồn năng lượng vô tận.

Chân ga và phanh dần dần như được hợp thể với đôi chân của cô.

Tư Hoa Niên có thể phân biệt mọi sắc thái của cảm ứng và âm thanh động cơ, đồng thời đoán số trên bảng điều khiển.

Sau đó kiểm soát nó theo cách cô muốn.

Khi về đến nhà, thường là khoảng 5 giờ sáng, Tư Hoa Niên trao đổi email với lão sư Phillip trong khi trời ở Thành Băng Tuyết vẫn còn tối. Cô mô tả tình hình cho ông và nói cho ông biết rằng công ty của cô đang chuẩn bị đầu tư vào một bộ phim hành động và hy vọng ông có thể chỉ đạo một chút tình tiết .

Khi mở hộp thư đến, cô thấy email vừa được lão sư Philip trả lời.

"Xin chào Siniyah, tôi đã suy nghĩ kỹ về ý tưởng của em và tôi nghĩ đó sẽ là một cảnh rất thú vị. Nếu nhân vật chính có thể điều khiển chiếc xe một cách chính xác và duy trì tốc độ tương đối bằng 0 đối với chiếc xe đã mất kiểm soát, nhân vật sẽ leo từ chiếc xe này sang chiếc xe khác thì về mặt lý thuyết là có khả năng. Nếu có thắc mắc gì thì hãy liên hệ với tôi và chúc bộ phim thành công tốt đẹp."

Tư Hoa Niên đóng máy tính lại, dựa vào bàn cười lớn.

Cô cũng đã có một kế hoạch hoàn hảo.

Cuối cùng mọi thứ đều có.

Cô chuẩn bị ngày này qua ngày khác, không ai biết cô đang làm gì. Đã lâu rồi cô không liên lạc với bạn học cũ ở Long Thành, Hạ Dương và bạn bè đang ở nước ngoài xa xôi, thư ký Lâm cũng sẽ không bao giờ chủ động quấy rầy cô.

Vào một ngày trước khi xảy ra tai nạn, Tư Hoa Niên chỉ còn một việc phải làm.

Cô mở một tập tài liệu trống và viết vài dòng.

"Người lập di chúc: Tư Hoa Niên , 19 tuổi, nữ, quốc tịch Trung Quốc. Tôi lập di chúc này để xử lý toàn bộ tài sản của mình như sau. Tôi tự nguyện để lại cho Tư Tấn (25 tuổi, nam, quốc tịch Trung Quốc) các tài sản sau đây: Toàn bộ tài sản thuộc quyền sở hữu của tôi."

Sau khi chết ở kiếp trước, Tư Hoa Niên mới nhận ra mình giàu có như vậy, 51% cổ phần của công ty đều đứng tên cô. Tư Tấn sở hữu 5%, phần còn lại thuộc về các cổ đông khác. Sau khi cô chết, Tư Tấn có quyền tạm thời chăm sóc nó, nhưng không lâu sau, Tư Tấn cũng chết, cô trọng sinh, cũng không biết số tiền cuối cùng đã đi về đâu.

Tư Hoa Niên in ra, ký tên rồi quét vào máy tính. Tải nó lên hộp thư của cô, tên người nhận là luật sư mà cô biết và đặt thời gian là 6 tháng sau. Nếu nó không bị hủy, email này sẽ được gửi tự động sau 6 tháng.

Tư Hoa Niên hôm nay đến bãi đua xe nhưng không phải tập lái xe. Cô ngủ trong xe cả ngày, đến tối cô cũng bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn, mắt cũng bắt đầu thích nghi với môi trường tối tăm.

3 giờ rưỡi.

Tư Hoa Niên lái xe ra khỏi đường đua như thường lệ.

Con đường rất vắng, hầu như không có bóng dáng chiếc xe nào. Tư Hoa Niên lái xe không nhanh không chậm, khi nhìn thấy một chiếc Lexus đang lao ra khỏi giao lộ trước mặt mình.

Tim cô đập nhanh.

Nhanh hơn bao giờ hết khi cô dừng lại ở vạch xuất phát của một cuộc đua. Cô hít một hơi thật sâu rồi làm theo.

Cách đó không xa là cầu Vịnh Long Thành.

Tư Hoa Niên làm theo kế hoạch, lái xe sang bên trái chiếc Lexus, hai chiếc xe lần lượt chạy qua một đoạn đường rất nhẹ nhàng .

Phía trước là con dốc.

Tư Hoa Niên lo lắng cắn môi.

Phần đầu xe chuyển từ ngang rồi nghiêng xuống phía dưới .

Tư Hoa Niên biết chiếc Lexus sẽ sớm gặp vấn đề về phanh.

Có lẽ đã xảy ra vấn đề .

Tư Hoa Niên điều khiển xe xuống dốc với tốc độ ổn định trong khi đó nhìn chằm chằm vào chiếc Lexus bên cạnh mà không chớp mắt.

Tốc độ của chiếc Lexus đang lao dốc không đúng mà càng ngày càng nhanh... Người lái xe cuối cùng cũng nhận ra mối nguy hiểm.

Anh ta bắt đầu hoảng sợ, liều mạng đạp phanh nhưng vẫn không thể ngăn được chiếc xe tăng tốc do tác dụng của trọng lực, chẳng mấy chốc đã bỏ xa xe của Tư Hoa Niên.

Tư Hoa Niên nhấn ga và đuổi theo. Cô lái xe cạnh chiếc Lexus, duy trì tốc độ như cũ và nhìn qua cửa sổ .

Người đàn ông hoảng sợ và bất lực nhìn sang, dùng một tay đập vào cửa kính ô tô và làm một số động tác trong miệng. Tư Hoa Niên biết đó là tín hiệu cầu cứu.

Đã đến giờ.

Tư Hoa Niên đặt tay lên ngực, đè lên trái tim đang đập nhanh của mình, tiếp tục đạp ga lao xuống, nhanh chóng vượt qua chiếc Lexus. Cô dịch xe sang phải một chút, khoảng cách giữa hai xe ngày càng gần hơn.

Sau đó Tư Hoa Niên giảm tốc độ.

Chiếc Lexus mất kiểm soát lao nhanh tới, đèn pha bên trái của nó vô tình chạm vào đèn pha bên phải của Tư Hoa Niên .

Thân xe rung lắc mạnh, hai đèn ô tô bị gãy, rơi ra ngoài.

Rất tốt.

Tư Hoa Niên quay vô lăng vài lần để ổn định xe, nhìn vào bảng điều khiển rồi nhìn vào khoảng cách còn lại trước mặt. Nó không khác nhiều so với tính toán của cô, thời gian cũng thật hoàn hảo.

Cô cẩn thận nhìn về phía trước, nhấn nút và mở cánh cửa bên phải cạnh ghế phụ. Một cơn gió ập đến, Tư Hoa Niên nghiến răng cố định ngồi thẳng. Tăng tốc vọt về phía trước, quẹo sang phải rồi giảm tốc độ chờ xe Lexus tông vào cửa bên phải.

Có một tiếng vang lớn.

Cửa bên phải bị chiếc Lexus va vào.

Lực va chạm rất mạnh,Tư Hoa Niên mất vài giây để ổn định chiếc xe, quay đầu lại và bắt đầu hét sang bên phải: "Mở cửa xe, nhanh lên!!"

Cô liên tục chỉ vào cửa xe Lexus để tỏ ý mở ra, người ở đằng kia rốt cuộc cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. Cửa xe được mở ra.

Góc không lớn lắm nhưng hai xe không còn đèn pha chắn giữa nên có thể rất gần nhau.

Tư Hoa Niên đạp phanh, giảm tốc độ, nhìn về phía xa rồi vượt qua chiếc Lexus.

Không thể sai được, cô nghĩ.

Cô không thể thất bại lần này vì không có thời gian để điều chỉnh.

Cả hai chiếc xe rung chuyển, cửa chiếc Lexus rơi ra.

Tuyệt, chính là như vậy .

Tư Hoa Niên cảm thấy bàn tay cầm vô lăng của mình ướt đẫm mồ hôi, nhưng không sao cả. Phần khó khăn đã xong, chỉ còn bước cuối cùng là hoàn thành.

Giữa hai xe không còn vật cản nữa.

Tư Hoa Niên điều khiển thân xe một cách chính xác và lái xe bên cạnh chiếc Lexus, điều khiển tốc độ tương tự như nó.

Bên phải cô là ghế phụ không có cửa, hơi xa một chút bên phải của ghế điều khiển chiếc Lexus.

Cô hét lên: "Bò qua đây, nhanh lên!"

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Âm thanh giòn tan xuyên qua tiếng gió rít, người ở đằng kia ngồi như chết cứng.

Tư Hoa Niên thực sự sốt ruột: "Mau lên, không có thời gian đâu!! Anh không muốn sống sao!!!"

Cô điều khiển xe rất tốt, khoảng cách ngang với chiếc Lexus nhiều nhất chỉ là 20cm. Tốc độ cũng được kiểm soát rất tốt, giữ nguyên gia tốc như cũ và gần như chỉ trong phạm vi 10cm.

"Tốc độ tương đối bằng 0 có nghĩa là yên lặng..." Lão sư Philip đã nói như vậy.

Cô tiếp tục hét sang bên phải, gần như hét to hơn nữa : "Mau lên!!"

Người đàn ông quay lại nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ khó xử cùng bối rối, rồi Tư Hoa Niên nhìn thấy anh ta – ngã về phía trước, đập đầu vào vô lăng và ngất đi.

Tư Hoa Niên: "..."

Cô chưa bao giờ nghĩ tới con trai của lão nguyên soái lại là hèn nhát như vậy .

Hai chiếc xe lái cạnh nhau cùng lao xuống, đã đến rất gần chân dốc, tốc độ vốn đã rất nhanh.

Cô nên làm gì đây...Anh ơi, em nên làm gì đây...Tư Hoa Niên trong lòng lạnh lẽo, nước mắt không ngừng rơi.

Cô biết mình có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Nhưng chiếc Lexus bên cạnh cô sắp rơi xuống biển.

Anh ơi, anh ơi... Tư Hoa Niên nghiến răng bẻ lái thật mạnh.

Gia tốc.

Từ một góc nghiêng, lại gia tốc.

Không thể đánh theo phương hướng vuông góc 90 độ, nếu không xe sẽ bị phá hủy và có người thiệt mạng. Góc không được quá nhỏ vì không cung cấp đủ lực cản.

45 độ. Chỉ 45 độ thôi.

...Anh ơi, em có thể vì anh mà liều mạnh... Tư Hoa Niên dùng hết sức lực đạp phanh.

Phanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro