Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Tư Hoa Niên thức rất khuya. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng 5 năm chia cắt giữa cô và anh trai kỳ thật không phải hoàn toàn xa cách. Nhưng khi cô cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy chút hy vọng đó cũng viễn vông như những con đom đóm mờ nhạt ở phía chân trời.

"Mình không có bản lĩnh đó..." Cô không biết công việc như thế nào mới được coi là có công với đất nước, nhưng chắc chắn rất ghê gớm. Chưa kể ra trận đánh giặc thì ít nhất cũng bắt được một tên gián điệp, một tên buôn ma túy hay gì đó.

Mang theo một chút uỷ khuất và không cam lòng, Tư Hoa Niên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 8 giờ sáng hôm sau, Tư Hoa Niên ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới rồi lái xe ra sân bay.

Đợi ở đó một lúc, cô thấy lão sư Senna đi ra.

Senna là người gốc Tây Ban Nha, có làn da màu mật ong và mái tóc nâu. Cô ấy năm nay đã 40 tuổi nhưng nhiều nhất chỉ trông như mới 30, dáng người cao ráo, khi đi trong đám đông vẫn là người dễ thấy nhất.

Tư Hoa Niên vẫy tay chào cô ấy một cách mạnh mẽ: "Senna, Senna!"

Senna đi thẳng tới chỗ cô, tháo kính râm xuống, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Siniyah đáng yêu."

Tư Hoa Niên hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Dì Thẩm không có tới sao?"

"Không có," Senna nắm tay cô ra ngoài, "Lão nhân gia rất bận rộn, dì ấy muốn hoàn thành xong chuyện ở bên kia rồi mới tới."

"Là như vậy sao."

"Đừng lo lắng, khi cô ra mắt thì dì ấy chắc chắn sẽ có mặt ở đó."

"Ra mắt?"

Senna kỳ quái nhìn cô: "Học lâu như vậy, không phải muốn ra mắt sớm sao?"

"..."

"Yên tâm đi, ở cấp độ của dì Thẩm, nếu cô muốn ký hợp đồng với dì ấy, khi ra mắt cô chắc chắn sẽ có một tên tuổi lớn. Những nhà thiết kế có quan hệ với dì, ngay cả khi không thích cô thì vẫn sẽ cho dì ấy thể diện."

Tư Hoa Niên buồn bực gật đầu: "Ồ."

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi bộ đến bãi đậu xe. Ngồi trong xe, Tư Hoa Niên nắm vô lăng hỏi: "Senna, cô sống ở đâu?"

"Công ty sắp xếp nhà."

Senna nói cho cô địa chỉ.

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút: "Tôi trước hết đãi cô một bữa cơm, sau đó đưa cô qua đó. Hay chúng ta đi đến nhà hàng lớn nhất thành phố Long Thành nha."

"Được," Senna vui vẻ đồng ý, " Cô là tiểu phú bà nên tôi nghe cô."

Nghĩ tới điều gì đó, cô ấy quay ra cảnh cáo: "Về rồi đừng ăn nhiều quá, sẽ tăng cân đấy."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn gật đầu rồi lái xe về phía trung tâm thành phố.

Hai người trò chuyện suốt chặng đường, khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi. Thành phố Long Thành nằm sát biển, có nhiều cầu đường, nước hai bên phản chiếu ánh sáng như vảy cá dưới ánh nắng, rất đẹp.

"......Hừm."

Senna hỏi: "Làm sao vậy?"

Tư Hoa Niên rầu rĩ mà mím môi: "Phía trước tắc đường."

Senna nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một hàng dài người trên cầu.

Cô chỉ tay: "Cầu đó là cầu gì thế?"

Tư Hoa Niên quay người liếc nhìn: "Cầu Vịnh Long Thành."

Cô đã lâu không nhìn thấy cây cầu này, cảm thấy có chút quen thuộc: "Đây là cây cầu dài nhất ở Long Thành, lớn tuổi hơn cả tôi, lúc đó là một công trình vô cùng lớn."

Sau khi nhìn cây cầu một lúc, Tư Hoa Niên tiếp tục nói: "Nhưng thiết kế của cây cầu này có chút vấn đề, có một đoạn dốc xuống rất dài, một số ô tô rất dễ xảy ra tai nạn nếu phanh không kịp. Khi tôi còn học cấp hai, chính phủ đã cố gắng phá bỏ nó nhiều lần nhưng người dân đều không đồng ý. Mọi người đều thích nó. "

Senna gật đầu, trầm ngâm: "Vậy bây giờ đang tắc đường, có chuyện gì à?"

Tư Hoa Niên chống cằm, tùy ý gật đầu: "Có lẽ vậy."

Xe di chuyển chậm rãi, tiến gần đến cầu Vịnh Long Thành. Senna nhìn rõ hình dạng của cây cầu, không khỏi kinh ngạc: "Với con dốc dài như vậy, sẽ không vô tình lao xuống biển sao... Aaa!!"

Xe phanh gấp, tiếng lốp xe cọ xát vào mặt đường có chút chói tai, Senna giật mình: "Siniyah, cô không sao chứ?"

Tư Hoa Niên ngơ ngác chớp mắt vài cái, phải một lúc sau mới định thần lại: "Không, không sao đâu. Xin lỗi... tôi đạp nhầm phanh."

Cô nghe thấy người chủ xe phía sau thò đầu ra chửi rủa, cô không quan tâm anh ta có hiểu hay không nên bật đèn xe và gõ "xin lỗi" bằng mã Morse.

"Tôi không nói chuyện với cô nữa.Cô nghiêm túc lái xe đi."

Tư Hoa Niên gật đầu: "Ừm."

Khi lái xe qua cầu Vịnh Long Thành, Tư Hoa Niên lái xe rất chậm. Cô đạp nhầm phanh vì chợt nhớ đến một sự việc đã xảy ra trong quá khứ.

Khi cô lái xe đến cuối cầu, ký ức từ kiếp trước lại hiện về trong tâm trí cô.

Vào khoảng kỳ nghỉ hè, đã xảy ra một sự kiện lớn trên cầu Vịnh Long Thành.

Chuyện lớn, vô cùng lớn.

Ngay cả Tư Hoa Niên ở nước ngoài xa xôi, ít để ý tới tin tức cũng biết chuyện này. Có người bị mất phanh khi đang xuống dốc khiến ô tô lao xuống biển.

Nhắc mới nhớ, loại chuyện này không có gì bất thường lắm, nhưng danh tính người điều khiển chiếc xe lại khác. Bố anh ta là người có cấp bậc danh dự cao nhất hiện nay và là nguyên soái duy nhất còn sót lại của đất nước này. Vị nguyên soái già sống được 60 năm mới có được đứa con trai duy nhất lúc tuổi già .

Ông đã nuôi dạy đứa con trai quý giá của mình trong hơn 20 năm, khi anh ta gặp nạn trên cầu Vịnh Long Thành, lão nguyên soái vô cùng tức giận, nhất quyết muốn tận mắt chứng kiến cây cầu bị phá bỏ rồi cũng đi theo. Ngày tang lễ cả nước để tang, người Hoa ở nước ngoài cũng tự tổ chức các nghi thức tưởng niệm lớn nhỏ.

Một ý tưởng bắt đầu mọc lên như cỏ dại trong tâm trí Tư Hoa Niên. Nếu cô có thể ngăn chặn được việc này thì có được coi là lập công không?

Sau khi ăn tối với Senna và đưa cô ấy về nhà, Tư Hoa Niên đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này.

Một người đàn ông quyền lực như vị nguyên soái già có thể đưa anh trai mình ra khỏi nhà giam chết tiệt đó chỉ bằng lời nói của mình.

Nhưng liệu ông có sẵn lòng làm điều này không?

Vị nguyên soái già trong sách giáo khoa lịch sử cấp trung học cơ sở là một người có lòng vị tha. Nếu cô cứu được con trai ông thì nghe có vẻ không có nhiều... công lao. Liệu lần này ông có sẵn sàng giúp đỡ ân nhân cứu mạng con trai mình không?

Tư Hoa Niên không biết.

Cô lái xe đến gần cầu Vịnh Long Thành rồi tìm một chỗ đỗ xe có thể nhìn thấy cây cầu.

Cho đến khi trời tối, cô nhìn dòng xe cộ vô tận trên cầu, suy nghĩ hồi lâu.

"...Ngay cả khi mình không thể cứu được anh trai, mình vẫn có thể cứu được hai người. Có vẻ như... đó không phải là một mất mát lớn phải không?"

Trở về chỗ ở bên cạnh đại học Long Thành, Tư Hoa Niên lấy ra một chồng giấy trắng và bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Dù biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng làm sao cô có thể ngăn chặn được?

"Nhắc nhở anh ta trước, phanh của anh ta sắp đứt rồi à?... Không, không, không," Tư Hoa Niên lắc đầu mạnh mẽ, "Làm sao mình có thể giải thích rõ ràng? Không thì mình sẽ bị coi là kẻ tâm thần, hoặc là ... bị coi là có ý định giết người ?"

"...Hơn nữa, họ sẽ không cảm ơn nếu mình làm điều này và họ chắc chắn sẽ không giúp mình cứu anh trai."

Tư Hoa Niên nằm trên giường và bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng chi tiết sự việc.

Lúc xảy ra tai nạn đã là 3,4 giờ sáng, trên cầu chỉ còn một chiếc ô tô. Nếu cô xuất hiện ở đó, việc giải thích nguyên nhân tại sao sẽ là một vấn đề.

"Anh ơi, em nên làm gì đây..."Tư Hoa Niên bất lực ngã xuống giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

"Niên Niên của anh thật sự không thông minh chút nào."

Cô không thể nghĩ ra cách nào khác, có lẽ cô chỉ có thể...chỉ có thể...

8 giờ sáng.

Tư Hoan Niên đúng giờ bấm số điện thoại của thư ký Lâm.

Giọng nói ôn nhu của anh rất nhanh truyền đến: "Tư tiểu thư, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng thư ký Lâm," Tư Hoa Niên lo lắng liếm môi, "Tôi muốn một chiếc ô tô."

"Được rồi, cô có yêu cầu gì đối với phụ kiện không ạ?"

Tư Hoa Niên nghe thấy tiếng lật trang giấy, chắc đang chuẩn bị viết ra những gì mình nói. Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng điệu bình thường nhất: "Mẫu xe Jeep, nặng không dưới 1,5 tấn."

"..." Tay viết của Lâm Quân dừng lại một chút, "Tôi có thể hỏi nó dùng để làm gì không?"

Nhờ phúc của Tư Hoa Niên nên anh cũng biết một chút về đua xe. Tất cả mọi người đang nghĩ cách giảm bớt trọng lượng của thân xe, Tư Hoa Niên vẫn luôn như vậy, nhưng lần này đột nhiên làm ngược lại, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

"Em gần đây cảm thấy xe Jeep rất đẹp."

"Vâng," Anh hỏi tiếp câu nữa, "Còn gì nữa không ạ?"

"Cần hệ thống phanh tốt nhất, đặc biệt là hệ thống có khả năng chống kháng nhiệt tốt. Nó phải có khả năng lùi ít nhất ở góc nghiêng 30 độ."

"Vâng."

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Hệ thống động lực cần phải tốt hơn. Động cơ sáu van là tốt nhất. Mua NOS từ nước ngoài, tên tiếng Trung là...hệ thống tăng áp nitơ lỏng."

"...Tôi có thể hỏi lại là nó dùng để làm gì không?"

Tư Hoa Niên nói ra lý do mà cô đã suy nghĩ hồi lâu: "Tôi chuẩn bị đăng ký tham gia cuộc đua kéo dài 400 mét, tôi hy vọng tốc độ tối đa của xe có thể đạt tới 250 km/h. Cảm ơn thư ký Lâm."

Lâm Quân: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro