Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hả?" Đôi tai của Tư Hoa Niên run lên, cô nhanh chóng tiến lại gần người đầu trọc và nở một nụ cười ngọt ngào "Chú, chú biết anh trai cháu sao?"

"Chú, cái gì mà chú ? Ông đây mới 40 thôi!"

"... Vậy vị đại ca này" Tư Hoa Niên ngoan ngoãn sửa lời, "Anh trai tôi thế nào rồi? Có ai khi dễ anh ấy không?"

"Khi dễ hắn?" Đầu trọc hừ một tiếng, "Đừng vội nịnh nọt anh ta thì tốt hơn."

Tư Hoa Niên lập tức hài lòng: "Anh trai thật lợi hại."

Cô bé lớn lên xinh đẹp này, có đôi mắt đen láy. Người đàn ông đầu trọc lẩm bẩm: "Khó trách tiểu tử đó lại nhớ thương."

Hai cai ngục đứng cạnh nhau nhìn nhau và nhìn thấy sự bất lực trong mắt nhau. Thấy hai người trao đổi mấy câu, cai ngục nói chuyện với Tư Hoa Niên là người lên tiếng trước: "Được rồi được rồi, 0769,cháu gái sang phòng bên cạnh chờ đi."

"...Vâng," Tư Hoa Niên theo bản năng gật đầu, đột nhiên hai mắt sáng lên, "Hả? Cùng phòng lần trước sao?"

Cai ngục ậm ừ mất kiên nhẫn: "Tôi sẽ gọi người đến cho cháu ."

Tư Hoa Niên nhảy nhót mà đi vào ngồi xuống, vuốt cằm cân nhắc: "Mình có phải hay không quên cái gì? Chú đầu trọc nói gì...táo, đúng rồi, táo! Hóa ra anh trai không thích táo."

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô thì cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Tư Hoa Niên đứng dậy và nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Vừa nhìn thấy Tư Tấn xuất hiện, cô liền chạy tới ôm lấy anh: "Anh!"

Tư Tấn bị cô ôm hơi đẩy ra phía sau, sau đó anh mỉm cười: "Niên Niên."

"Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm!"

Cô cong người qua lại như một con tôm trong lòng anh, Tư Tấn vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô để cô an tĩnh lại.

"Niên Niên đi máy bay có mệt không?"

"Em không mệt," Tư Hoa Niên đặt tờ thông báo nhập học vào tay anh như bảo bối, "Sau này em có thể đến thăm anh trai thường xuyên hơn rồi."

Tư Tấn ừ một tiếng , dẫn cô đến ghế, hai người ngồi xuống cạnh nhau. Anh dùng ngón tay xoa xoa huy hiệu đại học Long Thành trên tờ giấy và giữ im lặng. Kiếp này... sao lại đảo lộn như vậy?

Chỉ là không nói những lời tỏ tình đó với Niên Niên, còn lại coi như gặp được chuyện tốt lớn hơn . Niên Niên không những không ghét bỏ và xa lánh anh nữa, mà còn trở nên hoạt bát và bám dính người hơn. Nếu đây là mơ thì anh chỉ cầu mong mình đừng bao giờ tỉnh lại.

"Anh trai?"

"Niên Niên," Tư Tấn đưa tay sờ sờ đầu cô, "Em thấy vui không? Có thấy đáng tiếc không ?"

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh: "Em vui lắm. Em rất vui khi được nhìn thấy anh trai ."

Đôi mắt Tư Tấn bỗng nhiên đỏ lên.

Anh nhớ lại những lời Niên Niên đã nói khi còn nhỏ.

"...Cái trên TV là Thành Băng Tuyết. Bố mẹ em đưa em đi du lịch ở đó. Đẹp quá đi! Sau này em sẽ mua một căn nhà lớn ở đó và đi trượt tuyết trên núi tuyết vào mùa đông...Em nghe nói đại học Thành Băng Tuyết có rất nhiều nhà khoa học xuất sắc, em khẳng định không làm được, nhưng em có thể làm bạn cùng lớp của các nhà khoa học! Cũng rất lợi hại!"

Không ngờ một ngày nào đó, anh có thể đánh bại được Thành Băng Tuyết.

"Niên Niên," Tư Tấn dùng sức nhắm mắt lại, "Bất cứ khi nào em muốn quay về bên kia, chỉ cần nói với anh trai em, anh sẽ giúp em tìm cách."

"Em không đi." Tư Hoa Niên cong mắt cười nói: "Đại học Long Thành cũng rất tốt, mỗi tháng em có thể đến gặp anh, nếu anh không thích táo, em sẽ mang cho anh một ít cam, chuối, quýt,..."

Tư Tấn thực ra không ghét táo, nhưng anh chỉ bối rối trong chốc lát trước khi rơi vào hình ảnh tuyệt đẹp mà Tư Hoa Niên đã dệt nên. Vì thế anh cũng cười: "Được, anh trai đợi em."

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Tư Tấn là người lên tiếng trước: "Niên Niên, em đã thu xếp chỗ ở chưa?"

"Chưa ạ, thư ký Lâm nói em sẽ đi xem nhà trước khi mua."

"Cũng được , em có thể chọn ngôi nhà mình thích."

Tư Hoa Niên dựa sát vào Tư Tấn, trong lòng cảm thấy bình tĩnh và ấm áp, cô rất thích cảm giác này.

"Giá như em là Spider Man, em có thể giải cứu anh ."

Tim Tư Tấn đau nhói, cổ họng tựa hồ bị thứ gì đó nghẹn lại: "Niên Niên..."

Tư Hoa Niên ý thức được chủ đề này có chút buồn .

Cô nghĩ mình nên nói điều gì đó vui vẻ.

"Anh," giọng điệu của cô trở nên vui vẻ, "Anh không biết sao, dáng đi của em bây giờ rất tốt."

Lão sư mà dì Thẩm tìm cho cô từng là siêu mẫu top 50. Mặc dù tính tình rất tốt nhưng lại rất nghiêm khắc trong mọi việc. Tư Hoa Niên đã học được 4 tháng, hôm qua là lần đầu tiên được khen ngợi.

"Ừm?"

Tư Hoa Niên nhảy khỏi ghế, chạy sang bên kia phòng, đi về phía Tư Tấn. Cô mặc một chiếc váy xếp ly, một đôi chân thon dài thẳng tắp, đi giày thể thao màu trắng, mỗi bước đi của cô dường như đều giẫm vào trái tim của Tư Tấn.

Cô dừng lại và tạo một tư thế cố định, nháy mắt tinh nghịch với anh. Đầu óc Tư Tấn bỗng nhiên trống rỗng.

"Anh," Tư Hoa Niên quay lại chuẩn bị sẵn sàng, háo hức chờ đợi được khen ngợi, "Trông đẹp không?"

"Niên Niên thật..." xinh đẹp.

Nhưng Tư Tấn lại không dám nói như vậy.

Anh biết mình không phải thưởng thức đối với Niên Niên, mà là thứ hàm chứa sự ái mộ . Cô chớp mắt nhìn anh, nhịp tim của anh hoàn toàn mất nhịp, anh không biết phải cử động tay chân như nào.

Anh sợ cô nghe thấy có thứ gì không ổn nên đành phải nói: "Niên Niên thật lợi hại."

Tư Hoa Niên mỉm cười cọ cọ vào vai anh.

"Chi nhánh Long Thành của Beaute đã khai trương, em là người mẫu đầu tiên được Thẩm A Di ký hợp đồng."

Tư Tấn biết chuyện này, cô đã nói với anh trong cuộc điện thoại trước đó. Tư Tấn không vui vẻ như cô tưởng tượng, điều này khiến Tư Hoa Niên có chút thất vọng, nhưng anh cũng không ngăn cản cô.

"Niên Niên, em vui không?" Anh lại hỏi.

"Cũng vui ạ," Tư Hoa Niên nghiêm túc nghĩ, "Bởi vì em thích quần áo đẹp mà."

Tư Tấn trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Bất cứ khi nào em không vui thì nói với anh trai em, anh sẽ giúp em chấm dứt hợp đồng."

Tư Hoa Niên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: "Em phát hiện anh có tiềm chất của Long Ngạo Thiên ."

Long Ngạo Thiên một khi không hợp khiến gia đình phá sản, nhưng anh trai lại nhẹ nhàng hơn chỉ nói chấm dứt hợp đồng.

"... Long Ngạo Thiên?"

Tư Tấn sống trong một thế giới không có chuyện cười, Tư Hoa Niên không biết phải giải thích thế nào với anh, đành nói: "Là một nhân vật trong tiểu thuyết, giống như anh, anh ấy cũng là một tổng giám đốc."

Vì vậy Tư Tấn liền không lo lắng nữa, quay lại chủ đề vừa rồi.

Anh sờ đầu cô: "Niên Niên đừng sợ. Nếu em muốn chấm dứt hợp đồng mà công ty không đồng ý, anh ... sẽ để họ phá sản."

Thư ký Lâm đã kiểm tra thông tin của Beaute cho anh và thấy rằng đó là một công ty rất lớn. Nhưng nơi này là Long Thành, Tư gia giống như rắn địa phương, muốn tiêu diệt một công ty chi nhánh nhỏ cũng không phải chuyện khó khăn.

Tư Hoa Niên: "..."

- Mười phút trôi qua rất nhanh, khi Tư Hoa Niên rời đi, cô vẫn lưu luyến mỗi bước đi, nhưng vì có thể sớm nhìn thấy anh nên lần này hiển nhiên cô không buồn bã như trước .

Thư ký Lâm đã tìm một khách sạn cho Tư Hoa Niên ở trước, ngày hôm sau đưa cô đi xem nhà. Ngôi nhà gần trường đại học Long Thành, chỉ cách trường 5 phút đi bộ.

"Căn hộ này có một phòng khách, bên cạnh là ba phòng ngủ ..."

Khi Tư Hoa Niên sống một mình, cô không thích căn nhà quá lớn. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại do dự và nói: "Chỉ... muốn một căn hộ hai phòng ngủ thôi."

Ngôi nhà đã được tân trang lại hoàn toàn và sẵn sàng dọn vào ở. Đêm đến Tư Hoa Niên nằm trên giường không buồn ngủ.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000
Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Cô nhớ lại khẩu hiệu cô đã nhìn thấy trên tường nhà tù ngày hôm qua.

Hãy lập công chuộc tội để được giảm án.
  
Phía dưới có một dòng chữ nhỏ.

Việc có công của thành viên gia đình được xác định tùy theo hoàn cảnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro