Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận Cúc nói rất nhiều, cuối cùng cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn. Bà cầm thẻ ngân hàng lên, kiêu ngạo nhìn cô bé đối diện, sau đó nhìn thấy cô ngốc nghếch ngồi đó với đôi mắt hơi đỏ lên như bị thỏ cắn: "Không cho bà nói như vậy về anh trai tôi! Trả lại thẻ cho tôi!"

Làm sao Cận Cúc có thể trả lại thẻ cho cô? Nhìn bộ dạng Tư Hoa Niên, bà không dám nói thêm lời nào khó nghe nữa, nhưng lại có chút không chịu bỏ cuộc, vì thế thay đổi giọng nói nghiêm túc: "Tiểu Niên, không phải thím muốn nói nhưng con nên cẩn thận hơn. Bố mẹ con để lại một công ty lớn như vậy, con một chút đều không can thiệp vào? Đừng để Tư Tấn lừa gạt."

"...Bà nghĩ mình là ai,"Tư Hoa Niên nói với vẻ mặt bình tĩnh, "Nếu không có anh trai tôi, công ty sẽ không còn khi bố mẹ tôi qua đời. Cho dù anh trai tôi có thực sự muốn hay không, tôi sẽ đưa nó cho anh ấy."

"Con, con..." Cận Cúc bị lời nói của cô làm cho choáng váng. Đó là hàng chục tỷ !Đưa của cải không vào tay người ngoài, cô gái chết tiệt này có lẽ não hỏng mới giao nó cho người ngoài không có quan hệ huyết thống.

Tư Hoa Niên cụp hàng mi dài xuống , cảm thấy hôm nay đồng ý gặp thím quả thực là một lựa chọn sai lầm. Cô lấy trong túi ra tờ 50 tệ và đặt lên bàn, "Cà phê của tôi, phần còn lại bà trả."

Nói xong cô tự mình rời đi và đi lên phòng trong khách sạn.

Uể oải nằm trên giường, Tư Hoa Niên luôn cảm thấy rất đau lòng. Anh trai cô tốt như vậy sao lại tùy ý vu khống chửi bới? Có thể làm bất cứ điều gì mình muốn chỉ vì là người lớn sao ?

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000
Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Nghĩ đến tấm thẻ bị Cận Cúc lấy đi, Tư Hoa Niên khịt mũi, mở điện thoại soạn tin nhắn.

[Xin chào, thư ký Lâm. Xin lỗi đã làm phiền, xin hãy giúp tôi chặn tấm thẻ số đuôi 1888 từ ngân hàng Long Thành. Ngoài ra, nếu thím tôi đến công ty thì đừng cho thím vào.]

Sau khi gửi tin nhắn, cuối cùng cô cũng cảm thấy tốt hơn. Dù chỉ là một ít tiền nhưng cô không muốn tạo điều kiện dễ dàng hơn cho những kẻ khó ưa đó.

Sau tất cả những rắc rối này, cô không có tâm trạng đi chơi cùng bạn bè nên liền điều chỉnh vé sang buổi chiều và bắt taxi ra sân bay sau bữa trưa.

Thời tiết và giao thông hôm nay rất tốt, dọc đường không có ùn tắc giao thông. Sau khi đến sân bay, làm các thủ tục, kiểm tra an ninh và lên máy bay cũng rất suôn sẻ. Tâm trạng của Tư Hoa Niên tốt hơn một chút.

Có hai ghế xếp thành một hàng ở bên khoang hạng nhất. Chỗ ngồi của Tư Hoa Niên ở cạnh cửa sổ, bên cạnh đã có một người phụ nữ tóc ngắn ngồi ở lối đi, mặc bộ vest cao cấp màu xám, đang đọc tạp chí thời trang. Dù khoảng cách giữa ghế và hàng ghế đầu đủ xa nhưng người phụ nữ vẫn đứng dậy bước ra lối đi khi thấy Tư Hoa Niên đi tới.

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn cảm ơn rồi bước vào ngồi xuống.

"...Máy bay sẽ sớm cất cánh và tiếp viên hàng không hiện đang tiến hành kiểm tra an toàn. Vui lòng ngồi vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn và xếp gọn lưng ghế và bàn khay. Vui lòng xác nhận hành lý xách tay của bạn và đồ đạc còn ở nguyên vị trí. Đặt nó vào giá để hành lý phía trên đầu hoặc dưới ghế ngồi..." Giọng của tiếp viên hàng không phát ra rất hay và êm dịu. Tư Hoa Niên hôm nay dậy sớm, tựa lưng vào ghế và dần chìm vào giấc ngủ.

Tư Hoa Niên tỉnh dậy cùng một cảm giác tim đập thình thịch. Cảm giác không trọng lượng rất quen thuộc, lúc đó cô tưởng mình trong mơ đang nhảy dù

Nhưng khi mở mắt ra, cô nhìn thấy cabin tối mờ, một tiếp viên loạng choạng bước xuống lối đi, run giọng hét lên: "Xin hãy thắt dây an toàn, đừng hoảng sợ! Máy bay không có lỗi gì cả, chỉ là gặp sự hỗn loạn của khí quyển mà thôi !"

Giọng nói của cô ấy nhanh chóng bị át đi bởi tiếng vali va vào nhau trên giá hành lý.

Tư Hoa Niên chớp mắt hai lần, nhưng chưa kịp hiểu rõ tình hình thì cabin lại đột nhiên nặng nề rơi xuống.

"Aaaaa!!!"

Nghe thấy tiếng la hét của các hành khách và tiếng kêu hoảng sợ của trẻ em, Tư Hoa Niên cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại của mình. Cô bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Máy bay là phương tiện giao thông có xác suất va chạm thấp nhất trên thế giới, nếu một người mỗi ngày ngồi máy bay hàng ngày thì phải 30.000 năm mới gặp phải một vụ tai nạn trên không.

Tư Hoa Niên cô là người đã chết một lần.

Cô bây giờ không sợ chết.

"Aaaa!!!!"

Tiếng la hét càng lúc càng tăng , các tiếp viên hàng không không còn kiềm chế được cơn hoảng loạn đang lan toả. Trong cabin ồn ào, có người kêu cứu, có người cầu trời phù hộ, có người chửi rủa, có người thân gọi nhau.

... Tư Hoa Niên chợt nhận ra giọng nói còn non nớt của một cậu bé.

"...Đừng sợ, em gái, tiến lên, nắm lấy tay anh trai..." Như có thứ gì đó đâm mạnh vào tim cô, mắt cô chợt đỏ hoe.

Anh, anh ơi... Cô còn có một người anh trai, cô không thể chết được.

Kiếp trước cô đã chết lúc 22 tuổi, nhưng bây giờ cô vẫn chưa tròn 19 tuổi. Nếu đó là sự thật... cô không thể và không dám tưởng tượng anh trai mình sẽ sống sót như thế nào.

Tư Hoa Niên đột nhiên muốn nhìn cậu bé, cô dùng sức quay đầu lại, nhưng lưng ghế dày đã che mất tầm nhìn của cô. Cô nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh cúi đầu, một tay che ngực, sắc mặt tái nhợt.

Giọng cô hơi run run: "Bác không sao chứ?"

Sau vài giây, người phụ nữ nhìn cô và vẫy tay ra hiệu rằng vẫn ổn.

Tư Hoa Niên cắn môi dưới, do dự rồi nắm lấy tay đối phương: "Cái này... có thể khiến bác bớt sợ hãi hơn không?"

Máy bay vẫn còn xóc nảy nhấp nhô, Tư Hoa Niên bị dây an toàn trói vào ghế, hơi xóc nảy. Cô nhắm chặt mắt, không ngừng lẩm bẩm: "Anh, anh ơi..." Hóa ra đây chính là cảm giác sợ hãi tột độ.

Không biết khi nào máy bay sẽ rơi và sẽ không bao giờ bay nữa, mỗi giây phút đều như một canh bạc.

Một thời gian dài trôi qua.

Tần suất thăng trầm của cabin đột nhiên trở nên nhỏ hơn.

Trái tim mọi người dường như đều bị bóp chặt, lặng lẽ nín thở và thực sự lo lắng khẩn trương hơn vài phần . Cảm giác hy vọng mơ hồ này là điều điên cuồng nhất.

Cho đến khi giọng nói nghẹn ngào của cơ trưởng vang lên trên bộ đàm: "Máy bay đã vượt qua vùng nhiễu loạn thành công. Xin lỗi vì cú sốc mà các vị phải chịu..." Trong cabin vang lên những tiếng kêu, tiếng vui mừng , tiếng reo hò.

Người phụ nữ ngồi cạnh Tư Hoa Niên cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Bà quay đầu lại và liếc nhìn.

Bà vô thức nắm tay cô bé, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của cô. Cô bé có một đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to, ánh mắt trống rỗng và đang khóc trong bàng hoàng. Hai từ cứ lặp đi lặp lại trong miệng cô, dường như là...từ anh trai.

Đôi mắt bà sâu thẳm .

- "Thưa quý khách , máy bay đang hạ cánh. Xin mời ngồi về vị trí ban đầu, thắt dây an toàn, cất bàn khay và điều chỉnh ghế về vị trí bình thường..." Bánh xe quay nhanh chạm vào mặt đường nhựa. Trong giây lát,Tư Hoa Niên có cảm giác như mình đang sống sót sau một thảm họa. Sau khi xuống máy bay, cô hơi nheo mắt lại, như thể cô nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của anh trai mình dưới ánh nắng chói chang.

Những hành khách, những người xa lạ đã sống chết cùng nhau, bắt đầu ôm nhau.

"Cô bé."

Có người vỗ nhẹ vào vai Tư Hoa Niên , cô quay lại thì thấy đó là người phụ nữ ngồi cạnh mình trên máy bay.

"Xin chào," cô mỉm cười với người phụ nữ rồi hai người sóng vai nhau đi đến sảnh.

"Dì họ Thẩm, con có thể gọi dì là dì Thẩm."

"Dì Thẩm ." Tư Hoa Niên mỉm cười, "Con tên là Siniyah."

"Nghe hay đấy," người phụ nữ im lặng một lúc rồi mỉm cười hỏi, "Siniyah, con có muốn làm người mẫu không?"

Bà đưa tấm danh thiếp cho Tư Hoa Niên, cô theo bản năng nhận lấy, khi nhìn rõ dòng chữ trên đó, cô chợt sửng sốt.

Đây là loại danh thiếp đơn giản nhất với thiết kế đặc biệt. Nó có chức danh, nơi làm việc, công ty và số điện thoại di động.

Mrs.Thẩm, Thành Băng Tuyết, Beaute.

Tư Hoa Niên gần như ngay lập tức nhớ ra rằng cô đã nhìn thấy Beaute trên một tạp chí thời trang trên máy bay cách đây không lâu - công ty quản lý người mẫu lớn nhất toàn lục địa. Còn vị Thẩm phu nhân này... Tư Hoa Niên kiếp trước đã biết bà, bởi vì sau 2 năm nữa bà sẽ là người đưa ra một siêu mẫu số một Châu Á, cô ấy là người Hoa.

Nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí Tư Hoa Niên ngay lập tức. Sau đó cô khó khăn lắc đầu: "Xin lỗi , con... không thể. Con sẽ sớm quay lại Long Thành và con sẽ không ở lại đây mãi."

Dì Thẩm khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt. Beaute đang quy hoạch chi nhánh trong nước, địa điểm là ở Long Thành."

Tư Hoa Niên: "..."

Dì Thẩm vỗ vai cô: "Hãy suy nghĩ kỹ rồi gọi cho dì."

Lần này ở Long Thành không chọn được cây giống thích hợp, dung mạo và khí chất của cô bé trước mặt có thể không phù hợp với thời trang cao cấp, nhưng... ánh mắt tuyệt vọng trong mắt cô gái trên máy bay trống rỗng và nhàn nhạt như ngọn lửa đang bốc cháy.

Tư Hoa Niên ngơ ngác nhìn bóng dáng bà rời đi.

Bước đi vững vàng, lưng thẳng tắp mang nét sang trọng tích lũy theo thời gian.

Cô cảm thấy có chút ghen tị.Sau khi rời sân bay, Tư Hoa Niên nhìn thấy một chiếc Maserati màu hồng gợi cảm và bấm còi một cách kiêu ngạo. Cô bước nhanh tới.

Sau khi lên xe, Hạ Dương cầm vô lăng, quay đầu hỏi: "Ngũ muội, em về sớm vậy."

"Ừ," Tư Hoa Niên đưa tay thắt dây an toàn, "Cảm ơn."

Sau tất cả ồn ào trên máy bay, cô không muốn tự mình lái xe nên gọi Hạ Dương đến đón cô.

"Thật là một vấn đề lớn."

Lúc này ở Thành Băng Tuyết là buổi sáng nên hai người tìm một quán trà buổi sáng do một người đến từ Long Thành làm chủ. Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn ngon, Tư Hoa Niên quyết định cùng Hạ Dương thảo luận về điều dì Thẩm vừa gợi ý.

"Hạ Dương, em nói cho anh biết..." Lời còn chưa dứt, điện thoại của hai người trên bàn đồng thời rung lên. Khi mở ra, thấy một tin nhắn nhóm có tất cả mọi người trong vòng kết nối.

"Bọn họ nói sẽ gặp nhau ở trường đua ngựa trước khi khai giảng." Hạ Dương cười nói, "Em có đi không?"

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Em có thể đi, nhưng em sẽ không tham gia ."

Cô nhấc điện thoại lên nhắn tin trong nhóm: [Có ai muốn tiểu hắc của tôi không? Có thể mượn nó, không cần tiền. Có thể loại bỏ bất kỳ phụ kiệm nào mọi người thích, không cần trả tiền. 】

Sau khi cau mày và do dự một lúc, cô đổi lời và nói: [Xin lỗi mọi người, mua tiểu hắc được giảm giá 30%. Anh trai tôi gặp khó khăn trong việc kiếm tiền. 】

Hạ Dương nhìn điện thoại, ngơ ngác: "Em, em , ... thế nào..." Cả nhóm đã nổi cơn thịnh nộ, Tư Hoa Niên mỉm cười nhìn thứ mình yêu thích chỉ đi theo đường đua chứ không phải lên đường, tiểu hắc trị giá hơn 1 ngàn vạn bị đàn sói đói xẻ thịt.

Ngẩng đầu nhìn Hạ Dương với vẻ mặt quỷ dị, Tư Hoa Niên thành thật giải thích: "Em sẽ không dùng nó bởi vì em sợ chết. Anh trai nếu thấy em chết sẽ rất đau lòng."

Dù kỹ năng lái xe của có tốt đến đâu thì cũng sẽ có lúc xe sẽ bị lật, giống như kiếp trước Tư Hoa Niên, người biết bơi từ khi còn nhỏ, đã mất mạng do lướt sóng quá mức. Sau trải nghiệm này trên máy bay, cô chợt cảm thấy sự phấn khích và vui vẻ mà cô tìm kiếm từ những môn thể thao mạo hiểm này có chút hư vô và nông cạn.

Khóe miệng Hạ Dương liên tục co giật:
"Được, được, thế này được rồi..." Không hiểu sao anh lại có cảm giác như đang bị người ta khoe khoang.

Món cháo và bánh cuốn do hai người gọi đã được bưng ra, Tư Hoa Niên đặt điện thoại di động xuống, cầm thìa lên, trong lúc đợi cháo nguội, cô kể cho Hạ Dương nghe về dì Thẩm .

Hạ Dương nghe xong, cau mày, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Anh cảm thấy không có khả năng."

"...Em nghĩ là có thể ."

"Em thật là không ra làm sao cả," Hạ Dương muốn đánh cho cô tỉnh lại, "Em là một cô gái tốt như vậy, sao lại làm loại chuyện vô dụng này?"

"Tại sao lại vô dụng?" Tư Hoa Niên mở to mắt nhìn anh, "Nếu em trở nên nổi tiếng, chẳng phải thương hiệu thời trang của anh cũng sẽ nổi tiếng sao?"

Tay cầm đũa của Hạ Dương khựng lại. Lòng anh có chút phức tạp, không thể nói ra cảm xúc của mình. Tiểu Niên ... luôn là một người đơn giản và thực tế, có thể giúp bạn bè mình bằng mọi giá, kể cả mạng sống. Anh không thể chịu được việc cô như vậy.

Tư Hoa Niên đang nhai bánh cuốn, cười ngốc nghếch nói: "Tuy rằng em không tiếc mạng sống, nhưng việc nhỏ này em cũng có thể làm được.

Hạ Dương: "..." Anh nghĩ sai rồi.

Tư Hoa Niên là người đơn giản, cô rất ngốc nghếch .

Cô không chú ý tới vẻ mặt méo mó của Hạ Dương, vui vẻ tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu em có thể tự mình kiếm tiền, anh trai em nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó anh ấy sẽ khen ngợi em. Thông minh lại có năng lực... À, Hạ Dương, ý anh là sao, sao anh lại nhìn em như thể em bị thiểu năng trí tuệ thế?"

Hạ Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Em xác định anh ấy thật sự sẽ vui vẻ sao?"

Cô hất cằm kiêu hãnh: "Đương nhiên rồi! Em là người hiểu rõ anh trai em nhất trên đời!"

4 tháng sau, ngục giam Long Thành.

"Chú cai ngục, làm ơn! Đừng để cháu cùng anh trai cháu nhìn qua kính! Cháu thực sự đã không gặp anh trai cháu rất lâu rồi..."

"Không," cai ngục nói với giọng nghiêm khắc, " Đây là quy luật, chuyện lần trước là ngoại lệ."

Tư Hoa Niên cảm thấy có chút bất bình vì đối phương sau một hồi lâu khó khăn vẫn không đồng ý. Cô từ trong túi lấy ra giấy thông báo trúng tuyển của trường đại học Long Thành, háo hức đưa cho cai ngục xem: "Chú ơi, cháu là một bông hoa phục vụ tổ quốc, sau này cháu sẽ là người đóng thuế vẻ vang của đại học Long Thành. Cháu muốn gặp anh trai cháu, đi mà..."

Cai ngục: "..."

Ông chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này trước đây. Những thành viên trong gia đình mà ông thường tiếp xúc là người thím đi giao trứng hoặc cậu bé xã hội đen có hình xăm trên người . Trước mắt  tiểu tiên nữ này, à không, là sinh viên đại học, ông không dám hung hãn, cũng không thể cưỡng ép đuổi cô đi.

"Chú, nhìn xem," Tư Hoa Niên chỉ vào cánh cửa phòng thăm đã đóng, "Có người ở đây. Vậy xin chú cho cháu và anh trai cháu gặp nhau giống lần trước ở cùng một phòng, kẻo lãng phí thời gian quý báu của chú."

Lời vừa dứt, cánh cửa mở ra.

Tư Hoa Niên: "..."

Một người đàn ông cao lớn, đầu trọc bước ra khỏi phòng thăm, theo sau là cai ngục.

Khi đi ngang qua, người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Tư Hoa Niên: "Ồ, cô bé này thật đáng yêu."

Cai ngục phía sau trầm giọng nói: "0755, chú ý thái độ."

Tư Hoa Niên cong môi, không để ý đến, tiếp tục cầu xin: "Chú cai ngục, dù chúng cháu có gặp nhau ở đâu, chú vẫn có thể cho cháu ôm anh trai cháu, phải không?"

Người đàn ông đầu trọc đột nhiên dừng lại.

Anh quay người lại, cẩn thận nhìn Tư Hoa Niệm, cau mày hỏi: "Em... cô vợ nhỏ của người đó à? Em đưa cho anh ta một quả táo, ngày nào anh ta cũng chỉ cầm, không chịu ăn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro