Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả táo nhỏ này không đỏ lắm, trông cũng không ngon. Tư Hoa Niên cảm thấy hơi ngượng ngùng .

"Trên đường tới đây em đã mua nó," cô ngoan ngoãn rúc vào ngực Tư Tấn, "Xin lỗi anh, em quên không mang quà cho anh."

Bởi vì tư thế này, cô không thấy được biểu tình trên mặt Tư Tấn, đó là nụ cười có chút ngốc nghếch. Nếu năm nào anh cũng có thể ôm cô vào lòng thì còn cần quà gì nữa?

Tư Tấn cầm lấy quả táo, đặt lên chiếc bàn nhỏ ở một bên, lại lặng lẽ ôm Tư Hoa Niên trong lòng anh. Có lẽ ở tuổi này anh chị em của người khác sẽ không ôm nhau nói chuyện như họ, nhưng anh chỉ có cơ hội này trong hai kiếp.

"Niên Niên," anh chợt nhớ ra điều gì đó, có chút do dự hỏi: "Đây là điều em muốn nói với anh trai em qua điện thoại sao?"

"Đúng vậy," Tư Hoa Niên có chút ủy khuất nói, "Anh không muốn biết à?"

"Thật có lỗi Niên Niên" Tư Tấn xin lỗi nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ngừng lại được, "Anh sai rồi."

Hóa ra cuộc sống này thực sự khác biệt.

Ít nhất hiện tại, Niên Niên vẫn là Niên Niên của anh.

Cô nằm trong ngực anh , khịt khịt mũi, dáng vẻ mềm mại đáng yêu khiến Tư Tấn nhất thời choáng váng. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể hôn Niên Niên không chút nghi ngờ.

Anh vô thức tiến lại gần hơn, giây tiếp theo, trong đầu anh vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000
Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Đang nghĩ gì vậy! Anh tự nói với chính mình.

Niên Niên không biết sự vô liêm sỉ của anh nên mới ngoan ngoãn ôm anh. Một khi biết được, cô sẽ trốn đi thật xa giống như kiếp trước để anh không bao giờ tìm thấy cô nữa.

Vì thế anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ cho cô biết.

"Niên Niên," Tư Tấn cẩn thận xác nhận với cô, "Em không còn gì muốn nói với anh trai nữa phải không?"

Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vâng."

Cô không để ý thấy cánh tay anh trai mình cứng đờ trong giây lát, cô vui vẻ lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp lại, mở ra cho anh xem: "Học kỳ này em đã đậu cả năm môn."

Nhìn thấy cô đang háo hức chờ đợi được khen ngợi, Tư Tấn nhận ra thiên đường và địa ngục thật gần gũi biết bao.

Anh chỉ thản nhiên liếc nhìn phiếu điểm đã được in ra, ôm Tư Hoa Niên cười không ngừng, gần như không nói nên lời: "Niên Niên thật ngoan, Niên Niên thật thông minh, anh trai rất vui..."

Kỳ thật anh cũng không quá để ý nhiều đến thành tích của Niên Niên . Nhưng điều anh quan tâm nhất là Niên Niên đã cho anh xem điểm thi làm anh rất vui.

Tư Hoa Niên cảm thấy có chút mất mát. Điểm toán của cô là 67, được làm tròn thành 70 điểm, nhưng anh trai cô không phát hiện .

Không lâu sau, thấy Tư Tấn vui vẻ như vậy, cô lại vui vẻ trở lại.

"Anh ơi, anh có muốn gặp em mỗi tháng không?"

Tư Tấn giật mình, cổ họng nghẹn lại: "...Anh không muốn."

Tư Hoa Niên:???

Ủy khuất.

"Đi máy bay rất vất vả ," Tư Tấn sờ đầu cô, "Chỉ cần gọi điện cho anh trai em thường xuyên hơn là được."

Anh làm sao có thể không muốn nhìn thấy Niên Niên? Anh nghĩ về nó mỗi giây. Nhưng anh không thể để cô đi chuyến bay 23 giờ mỗi tháng chỉ vì anh. Với 10 phút hôm nay như một giấc mơ, anh có thể chia nó thành vô số khoảnh khắc nhỏ và nhớ đi nhớ lại, thậm chí đủ để dành 3 năm còn lại.

"Vậy được rồi," tâm trạng của Tư Hoa Niên đột nhiên lại vui vẻ , "Việc gọi điện những ngày cuối tuần có ảnh hưởng đến việc quản lý công ty của anh không?"

Tư Tấn không chút do dự, nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên không ."

Quản lý một công ty lớn như vậy đã khó chứ chưa nói đến việc chỉ có bốn cuộc điện thoại và 1 lần gặp mặt mỗi tháng. Dù vậy, anh vẫn muốn để lại cơ hội được gọi điện cho anh của Niên Niên.

Ở kiếp trước, anh đã bảo thư ký Lâm gọi cho điện thoại của anh vào ngày cuối cùng hàng tuần để không bị chặn cuộc gọi của Niên Niên. Nhưng cô hầu như chưa bao giờ đợi anh. Bằng cách này, Tư Tấn giống như một người mù trong đường hầm tối tăm, loay hoay tìm lối đi. Bây giờ được đi lại một lần, cũng coi như đã quen với nó rồi.

"Anh trai thật tuyệt vời."

Trong lòng Tư Tấn hiện lên một tia kiêu hãnh tuổi trẻ hiếm hoi.

Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa: "Chú ý, 10 phút sắp đến rồi!"

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Hơn 10 giây sau, Tư Tấn là người lên tiếng trước: "Niên Niên ngoan, đừng khóc."

"Vâng."

Tư Hoa Niên chớp mắt để kìm những giọt nước mắt.

"Hôm nay em sẽ ở đâu? Về nhà?"

Đương nhiên không thể về nhà, Tư gia đã lâu không có người. Tư Hoa Niên cố hết sức mỉm cười với anh: "Tìm một khách sạn gần đây ở ạ."

Tư Tấn thở dài: "Thực xin lỗi, Niên Niên."

Tư Hoa Niên không biết tại sao anh lại xin lỗi, nếu là người cần xin lỗi thì người đó chính là cô.

"Anh ơi, em trưởng thành rồi em có thể tự chăm sóc bản thân được."

"Ừ" Tư Tấn sờ đầu cô, "Vậy em đi đi, trời sắp tối rồi."

Tư Hoa Niên thực ra muốn ở lại với anh trai mình thêm một thời gian nữa, nhưng cai ngục hung hãn đã đến thúc giục và Tư Tấn kiên trì nói cô rời đi.

Cô không còn cách nào khác ngoài việc vừa đi vừa quay đầu lại 3 lần.

Khi cô quay lại, liền thấy anh trai cô đang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh có vẻ hơi đỏ.

Ngục giam Long Thành không giống những ngục giam khác, được xây dựng ở vùng hoang dã, môi trường xung quanh cũng không tệ. Tư Hoa Niên tìm một nhà hàng để ăn tối, sau đó tìm một khách sạn đàng hoàng để ở.

Khi Tư Hoa Niên thức dậy rất sớm vào ngày hôm sau do bị lệch múi giờ. Cô nằm trên giường mở to mắt ngơ ngác một lúc, sau đó lấy điện thoại di động dưới gối ra, mua vé quay lại Thành Băng Tuyết tối nay.

Cô sẽ không thể gặp được anh trai mình kể cả ở lại Long Thành, vì vậy cô sẽ cảm thấy hơi khó chịu nếu tiếp tục ở lại đây.

Sau khi xuống lầu và ăn sáng tại căng tin của khách sạn, Tư Hoa Niên mở WeChat và chuẩn bị mời một số bạn bè đi chơi trong ngày. Sau khi vuốt ngón tay qua danh sách vài lần, màn hình đột nhiên tràn ngập thông báo cuộc gọi đến.

Cô đã ghi chú cho con số này.

ID người gọi hiện "Thím".

Tư Hoa Niên do dự một hồi.

Bên kia vẫn chiến đấu kiên trì gọi.

Tư Hoa Niên cảm thấy có chút khó chịu, nhưng không có cách nào tiếp tục đổ chuông, đành phải trả lời: "Xin chào."

Giọng nói của một người phụ nữ trung niên phát ra từ trong microphone: "Tiểu Niên! Con đã về Long Thành rồi à? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao con xóa tài khoản WeChat của thím à?"

Tư Hoa Niên vâng một tiếng, định nói "trượt tay" để qua chuyện. Nghĩ lại thì điều này không phản ánh việc cô không thích thím mình.

Giọng điệu của cô kiên quyết: "...Tôi không thích hình đại diện đó."

Người phụ nữ trung niên thực sự thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Được rồi, được rồi, bây giờ thím sẽ để hình đại diện khác, nhớ thêm thím lại."

Tư Hoa Niên : "..."

Nghe thấy cô không nói gì, đối phương coi như là ưng thuận, bắt đầu lẩm bẩm: "Niên Niên, hôm nay về nhà chú thím ăn cơm, anh Đường của con cũng ở nhà."

"...Không cần đâu thím."

"Sao con lại khách khí với thím thế?"

"Thật sự không. Hôm nay tôi có hẹn với bạn bè."

Nghe được Tư Hoa Niên nghiêm túc nói, thím Cận Cúc có chút không vui, giọng điệu trở nên ra lệnh: "Vậy nói cho thím địa điểm, thím sẽ tới gặp con."

Điều này có nghĩa là hai người phải gặp nhau.

Tư Hoa Niên không muốn gặp , nhưng cô chợt nhận ra rằng hôm nay mình thực sự phải gặp thím.

Dù lý do là gì, cô cũng phải nói rõ ràng với thím, đề phòng sau này làm phiền anh trai cô khi cô không ở Long Thành, thậm chí không được trực tiếp đến công ty gây chuyện.

"Được rồi, tôi sẽ gửi địa điểm."Tư Hoa Niên báo vị trí khách sạn.

"Xa thật đấy." Cận Cúc phàn nàn rồi cúp điện thoại.

Quán cà phê ở tầng dưới khách sạn rất yên tĩnh, tiếng nhạc chậm rãi và mùi cà phê thoang thoảng trong không khí, bầu không khí đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng kêu the thé của một người phụ nữ trung niên.

"Tiểu Niên!"

Tư Hoa Niên lễ phép gật đầu: "Thím, mời ngồi."

Cận Cúc ngồi đối diện, mở danh sách món tráng miệng ra, nói với người phục vụ tới hỏi: "Cái này, cái này và cái bánh pudding này, tôi muốn 2 phần."

Tư Hoa Niên nhìn những nếp gấp phía trên eo và bụng của thím mình bị bộ đồ đắt tiền làm căng ra, khóe môi cong lên nhưng không nói gì. Nhìn người phục vụ đi được vài bước, cô quay lại hỏi Cận Cúc: "Tại sao thím lại muốn gặp tôi?"

Cận Cúc cau mày: "Gặp được con thật sự không dễ dàng gì."

Tư Hoa Niên : "Ồ."

Mặc dù không hài lòng với sự kiêu ngạo của Tư Hoa Niên như vậy, nhưng Cận Cúc tạm thời thu lại vẻ mặt xấu xí: "Tiểu Niên, con vẫn còn nhiều tiền phải không?"

Tư Hoa Niên có một linh cảm không lành.

"......Không."

Cận Cúc dường như không hiểu cô đang nói gì: "Thím gần đây đang kinh doanh, hơi thiếu vốn, con có thể cho thím vay trước 20 vạn không?."

Hóa ra chỉ có 20 vạn.

Tư Hoa Niên trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu chỉ mất 20 vạn để cho bản thân cô và anh trai được yên ổn thì đó vẫn là một món hời. Thế là cô lục ví rồi rút ra một tấm thẻ.

"Thẻ này chỉ có thể tiêu 20 vạn."

Cô không tôn trọng người thím này nên thản nhiên ném tấm thẻ lên bàn. Đối phương cũng không để ý, vui vẻ đưa tay nhận lấy.

Tư Hoa Niên nhìn chằm chằm bộ dạng tham lam của thím mình, trong lòng có chút buồn bã. Số tiền ông nội để lại chia cho chú hơn mấy trăm vạn, sao bây giờ lại thành ra thế này? Chỉ là những chuyện vặt vãnh này không liên quan gì đến cô, điều cô quan tâm nhất chính là... "Thím, thím lấy tiền của tôi rồi thì không được làm phiền anh trai tôi nữa."

Nụ cười của Cận Cúc đông cứng lại.

"Tiểu Niên, ý của con là?"

Tư Hoa Niên lặp lại những gì cô vừa nói một cách nghiêm túc.

Cận Cúc tức giận.

Ngay cả những nếp nhăn trên khuôn mặt không thể che đi bởi lớp kem nền dày cũng tràn đầy vẻ bất mãn, giọng nói đột nhiên cao lên vài phần: "Anh Đường mới là anh trai của con! Tư Tấn chỉ là một đứa trẻ hoang trong núi, không có bố không có mẹ. Nó bây giờ không biết đi xin ăn ở đâu, tại sao con lại nặng lời với thím của mình chỉ vì một người như thế?"

Tác giả có lời muốn nói:

Anh trai Tư Tấn trọng sinh rất sớm, trước khi trọng sinh ,ở kiếp trước mỗi năm anh đều tỏ tình với Tư Hoa Niên, thời gian cụ thể sẽ viết sau. Sau khi sống lại, anh chưa bao giờ tỏ tình với Hoa Niên. Bởi vì Niên Niên theo anh trôi dạt 10 năm, sau khi sống lại càng dựa vào anh nhiều hơn, tuy nhiên, anh không biết Niên Niên đã trọng sinh, anh chỉ biết rằng sự khác biệt của cuộc đời này là anh chưa tỏ tình lần nào với Niên Niên, cho nên bây giờ Niên Niên đối xử với anh tốt hơn, anh càng cảm thấy mình chỉ có thể là anh trai của cô. Tôi nghĩ hai người sau này sẽ có nhiều điều sẽ vui lắm cho mà xem, hahahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro