Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt Tư Tấn bỗng nhiên rơi xuống. Anh ôm chặt lấy cô trong lòng, giọng nói run run: "Niên Niên, là thật sao Niên Niên?"

Trải qua hai kiếp chờ đợi, anh thế mà có cơ hội nghe được câu nói này.

Tốt đẹp giống như một giấc mơ vậy.

"Đương nhiên là sự thật," Tư Hoa Niên ngẩng đầu lên, cười như một tiểu hồ ly, "Nếu ngày mai anh trai có thể cùng em đi dạo phố, mua cho em thật nhiều quần áo đẹp, em sẽ..."

"Mua" Tư Tấn nói với cổ họng nghẹn ngào, anh mỉm cười xoa đầu cô: "Niên Niên muốn cái gì anh trai đều mua."

Cho dù Niên Niên nói thích nhưng không phải cái thích mà anh mơ ước tha thiết kia, nhưng vậy thì đã sao?

Anh chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Khi đó, Niên Niên đối với anh rất xa cách, anh đành phải cứng ngắc yêu cầu cô muốn mua cái gì thì nói với anh.

Bằng cách này hai người có thể nói thêm một vài câu.

Anh thực sự quá muốn cùng Niên Niên nói chuyện.

Thế nhưng hiện tại Niên Niên đang trong lòng ngực anh làm nũng.

Tư Tấn nhắm mắt, một lần nữa ôm em gái vào lòng: "Niên Niên, bảo bối của anh."

Ngày hôm sau, Tư Hoa Niên đang nghĩ đến việc đi mua sắm nên đặt đồng hồ báo thức dậy sớm.

Tuy nhiên, Tư Tấn lại dậy sớm hơn cô, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn. Không quá cầu kì nhưng lại hoàn toàn khác với cách làm có lệ thông thường của cô. Bánh mì đã được nướng, sữa đã được đun nóng, mứt và bơ đã được rã đông trước ở nhiệt độ phòng.

Mỗi ngày như vậy đều quá tốt đẹp rồi!

Hai người chào nhau buổi sáng rồi ngồi vào bàn.

Tư Hoa Niên chú ý tới anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh mới toanh, liền hỏi: "Thư ký Lâm có tới đây sao?"

"Ừ," Tư Tấn không giấu cô điều gì, "Chiều hôm qua anh ta đến mang theo một số thứ."

Chiều hôm qua, đó là lúc cô ngủ quên.

Khó trách!

Tư Hoa Niên tức giận dùng đũa chọc mấy quả trứng luộc trên đĩa, như thể chọc vào khuôn mặt văn nhã của Lâm Quân.

Đều tại anh ta! Đều tại anh ta!!

Hại anh trai cô thương tâm như vậy!

Lòng trắng trứng bị chọc thủng, để lộ lòng đỏ màu vàng nhạt bên trong.

Lòng đỏ trứng đã chín hoàn toàn, bên trong không phải nửa chín nửa sống, lòng trắng trứng hơi cháy. Đây là cách ăn uống ưa thích của Tư Hoa Niên.

...Anh trai vẫn còn nhớ rõ.

Cô đột nhiên không tức giận nữa.

Tư Tấn hài lòng nhìn cô có chút thoả mãn mà cong mắt, anh thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù có một số quần áo do thư ký Lâm gửi đến nhưng Tư Hoa Niên và Tư Tấn vẫn đi mua sắm như dự định . Trước đây hai anh em cô đều có một trợ lý tận tâm chịu trách nhiệm mang quần áo thường xuyên cho họ, nhưng sau khi Tư Hoa Niên trở về Trung Quốc không lâu, Tư Tấn mới được ra khỏi ngục giam, chuyện này vẫn chưa được sắp xếp.

Tư Hoa Niên đứng trước gương trong phòng, trang điểm chính mình đến xinh đẹp.

Cô cảm thấy rất vui vẻ.

Cô chưa bao giờ đi mua sắm với anh trai mình trong hai kiếp!

Những việc như thế này chắc chắn có thể nâng cao mối quan hệ giữa anh trai,cô nên thực hiện thường xuyên hơn.

Ở bên kia, Tư Tấn soi gương, cạo râu cẩn thận.

Anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Anh đã sống hai kiếp vẫn chưa đi mua sắm cùng Niên Niên bao giờ.

Loại chuyện này... chỉ có cặp đôi mới làm. Vậy anh có thể tự lừa mình dối người một lúc, chỉ một lúc thôi.

Tư Tấn nghĩ như vậy, lúc ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tư Hoa Niên đứng ở sảnh, đeo túi nhỏ trên lưng, mỉm cười như hoa.

"Anh trai, đi thôi, chúng ta nhanh ra ngoài đi!"

Vì chuyện ngày hôm qua nên Tư Hoa Niên đã lái xe vô cùng cẩn thận. Khi đến trung tâm thương mại Long Thành, cô đỗ xe rồi đưa anh trai đến cửa hàng H.

Lần trước đến Beaute, cô nhìn thấy một đồng nghiệp người mẫu nam  đang thử kiểu áo khoác mùa thu mới, nó rất đẹp. Cô cũng muốn mua cho anh trai một cái.

Khi hai người đến cửa hàng, những kiểu đồ mùa thu mới đã được treo ở nơi dễ thấy nhất. Tư Hoa Niên lấy một bộ, kiễng chân khoác cho Tư Tấn: "Anh thử xem."

Nhịp tim Tư Tấn đột nhiên tăng nhanh, anh nắm tay cô ngăn lại: "Niên, Niên Niên, để anh tự mặc."

"Được rồi, anh mặc đi."

Tư Hoa Niên mỉm cười nhìn anh mặc áo khoác, trông anh vô cùng đẹp trai, đẹp hơn nhiều so với bất kỳ người mẫu nam nào.

Tại sao kiếp trước cô lại cho rằng anh trai mình là đồ nhà quê chứ?

... Tư Hoa Niên, cô thật là một kẻ ngu ngốc.

Tư Tấn nhìn biểu tình trên mặt em gái thay đổi liên tục, thận trọng hỏi: "Niên Niên?"

"Thật đẹp, anh mặc trông rất đẹp trai."

Tư Hoa Niên một bên khen,một bên bảo anh cởi áo khoác ra, cô ôm trong tay, sau đó đẩy anh về khu đặt may bên kia: "Bộ vest đặt may của hãng này tốt lắm, anh, anh đi đo kích cỡ đi."

Kỳ thực Tư Tấn không biết nhãn hiệu này, nhưng cô cũng nói như vậy, anh liền nghe theo. Tư Hoa Niên nhìn thấy anh rời đi, tay cầm áo khoác đi về phía khu vực phụ kiện.

Nhớ tới cô chưa bao giờ nghiêm túc mua bất cứ thứ gì cho anh, ngay cả những quả táo cô tặng nhân dịp giáng sinh cũng được mua trên đường đến ngục giam. Hiện tại mua có hơi không có thành ý nhưng ít nhất nó cũng là một món quà.

Cô không ngừng lựa chọn, cô chọn ra ba bốn chiếc khuy măng sét và năm sáu chiếc thắt lưng, cô cảm thấy chúng sẽ rất hợp với anh trai cô.

Hướng dẫn viên mua sắm đi theo cô còn rất trẻ, nhìn qua cũng trạc tuổi cô. Có vẻ như cô ấy mới đến cửa hàng, không mấy quen thuộc với hàng xa xỉ, giới thiệu khó hiểu, Tư Hoa Niên cũng không để ý nhiều.

Cuối cùng cô cảm thấy mình đã chọn đủ nên theo hướng dẫn viên mua sắm đến quầy thanh toán.

Những thứ nhỏ nhặt từng cái được quét, chiếc áo khoác có giá hàng chục vạn tệ.

Nhìn thấy Tư Hoa Niên lấy thẻ ra thanh toán, hướng dẫn viên mua sắm do dự một chút, hỏi: "Ngài chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn" Tư Hoa Niên thản nhiên trả lời, chờ đợi quẹt thẻ.

Tuy nhiên, máy POS thật lâu không xuất hiện dòng nhắc nhở nào, cô có chút nghi hoặc, ngước lên dò hỏi.

Hướng dẫn viên mua sắm có biểu tình rối rắm: "Ngài đã thành niên chưa? Tiền là ngài tự kiếm sao?"

"..." Tư Hoa Niên có chút không nói nên lời, nhưng cô cũng biết người này có ý tốt, sợ gặp phải trẻ vị thành niên tiêu tiền mà không báo cho cha mẹ nên chỉ nói: "Tôi đã thành niên, cứ quẹt thẻ đi."

Nhưng hướng dẫn viên mua sắm hồi lâu vẫn không động đậy, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Tư Hoa Niên có chút không kiên nhẫn: "Nếu không muốn làm, liền kêu đồng nghiệp của cô làm đi."

"Không, không," hướng dẫn viên mua sắm hoảng sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như bị oan ức rất lớn, "Tôi chỉ lo lắng cho ngài thôi. Bạn trai ngài có thể theo ngài vì tiền...Bố mẹ ngài không biết chuyện này sao?"

Tư Hoa Niên: "..." Cô có chút không nói nên lời.

Cách đó không xa một nhân viên bán hàng khác đi tới hỏi thăm tình hình.

Tư Hoa Niên hỏi: "Cửa hàng tuyển người như vậy sao?"

Hướng dẫn viên mua sắm uỷ khuất nói : "Tôi thực sự có ý tốt..."

Sau đó, nhân viên kia không nói nên lời, trừng mắt nhìn một cách hung dữ: "Mau xin lỗi khách hàng!"

Quay đầu lại, cô ấy mỉm cười xin lỗi với Tư Hoa Niên: "Thực sự xin lỗi. Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm. Hướng dẫn viên mua sắm ban đầu của chúng tôi xin nghỉ ốm, cô ấy chỉ ký hợp đồng một tuần với tư cách là người thay thế tạm thời. Mong ngài thông cảm."

Ồ, hóa ra là hợp đồng một tuần.

Tư Hoa Niên biết loại hợp đồng này không có tiền hoa hồng, vì thế cong môi: "Khó trách ."

Khó trách có tiền cũng không muốn kiếm.

Nhưng mà cô chưa nói cái gì, hướng dẫn viên mua sắm tái mặt, như thể bị xúc phạm: "Không phải bởi vì tôi không có tiền hoa hồng... Tôi thực sự vì muốn tốt cho ngài."

Cô ghét nhất những phú nhị đại được nuông chiều từ bé, họ không biết gì về cuộc sống khó khăn, suốt ngày lãng phí tiền của bố mẹ, thậm chí còn không muốn nghe người khác khuyên nhủ!

Thấy cô không nói gì, nhân viên ở một bên chửi thầm trong lòng, tiếp tục tranh luận: "Vị khách hàng này, thật sự xin lỗi, cô ấy vẫn là sinh viên, vừa đi làm vừa học tập. Đại học Long Thành chắc ngài biết, cô ấy là sinh viên ở trường đó. Cũng không dễ dàng, mong ngài thông cảm một chút."

Tư Hoa Niên chợt nhớ tới hồi cấp hai xem tiểu thuyết tổng tài. Những nữ chính tiểu bạch hoa trong đó nếu có nguyên mẫu đời thực, hẳn sẽ giống như cô hướng dẫn viên mua sắm này, tính cách kỳ lạ.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

"Tốt lắm," Tư Hoa Niên nói, "Cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Hãy gọi quản lý các người lại đây."

Khi nghe muốn gọi quản lý, nhân viên bán hàng cũng nóng nảy: "Quản lý không có ở đây."

Nếu quản lý được gọi đến, cô ấy cũng sẽ bị liên lụy.

Mắt thấy hai người đều như vậy, Tư Hoa Niên tức giận đập tấm thẻ lên quầy rồi nói với nhân viên bán hàng: "Đi gọi quản lý. Tôi đã mua tất cả những thứ này, cộng thêm quần áo nam mùa thu mới nhất có số đo thích hợp mỗi loại một bộ, cho cô trích phần trăm tiền hoa hồng, cộng thêm 10% tiền boa."

Nhân viên cửa hàng do dự.

Tiểu bạch hoa lo lắng: "Chị Bình, đừng tin cô ấy..."

Đúng lúc này, Tư Tấn đi tới, theo sau là một nam thợ may.

Hiện trường có chút căng thẳng, anh cúi đầu hỏi Tư Hoa Niên: "Niên Niên, sao vậy?"

Tư Hoa Niên tức giận đến chưa kịp nói gì thì tiểu bạch hoa đã lên tiếng trước: "Xin lỗi, chúng tôi phục vụ không tốt, khiến bạn gái anh tức giận."

Tư Hoa Niên choáng váng khi nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ mong manh của tiểu bạch hoa.

Cô có bản lĩnh nói anh trai tôi là trai đẹp lừa tiền, có bản lĩnh thì đừng giả vờ vô tội trước mặt anh ấy!

"Phục vụ không tốt?" Tư Tấn lạnh lùng hỏi, sau đó cúi đầu nói chuyện với Tư Hoa Niên, giọng nói lại trở nên rất ấm áp: "Niên Niên em thích nhãn hiệu này? Hay là anh trai mua lại cửa hàng, chúng ta có thể tuyển dụng người của chúng ta."

Tư Hoa Niên vui vẻ.

Anh trai của cô là Tư Ngạo Thiên!

Những thứ này cuối cùng vẫn mua xong, vài ngày nữa sẽ có người đưa đến nhà.

Tâm trạng Tư Hoa Niên rất vui vẻ, dẫn Tư Tấn đi mấy cửa hàng mua quần áo cho anh rồi hài lòng về nhà.

"Niên Niên có mệt không?" Tư Tấn nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi, "Anh trai cõng em."

"Em không mệt."

"Được rồi."

Cả hai vừa tìm thấy xe của mình trong bãi đậu xe thì phát hiện ra một số thanh thiếu niên trông giống học sinh đang chụp ảnh xe của họ, còn thay phiên nhau chụp chung với xe.

Tư Hoa Niên cau mày, đi tới hỏi: "Mấy cậu đang làm gì vậy?"

Một người trong số đó sờ đầu, mặt người đó hơi đỏ lên vì bị chủ xe bắt tại trận: "Xin lỗi, bọn em chỉ là thấy xe của chị trông rất giống Mũ Nhỏ nên muốn chụp làm lưu niệm thôi."

Tư Hoa Niên hơi nghiêng đầu hỏi: "Mũ Nhỏ là gì?"

Nghe được câu hỏi này, mấy thiếu niên nhìn nhau, kinh ngạc nói: "Chị không biết Mũ Nhỏ sao? Mấy tháng nay rất hot trên Weibo lắm á."

Tuy nói thứ hạng hot search có lên có xuống nhưng chưa bao giờ tụt dốc.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Các thiếu niên vội vàng bỏ chạy, Tư Tấn đẩy Tư Hoa Niên ngồi vào ghế phụ rồi mới ngồi xuống ghế điều khiển: "Niên Niên, em mệt rồi, để anh trai lái xe."

Tư Hoa Niên không phản đối. Cô mở điện thoại, tạo tài khoản Weibo rồi xem danh sách hot search, quả nhiên nhìn thấy một mục ở vị trí thứ 8.

#Tìm kiếm Mũ Nhỏ#

Cô bấm vào và mất mười phút mới ăn hết quả dưa này.

Sự việc là như này.

Bốn tháng trước, một chiếc ô tô đi đang qua cầu vịnh Long Thành thì tình cờ chứng kiến ​​được quá trình Tư Hoa Niên cứu người, còn quay video và đăng lên mạng, trở thành chủ đề tìm kiếm top đầu ngày hôm đó.

Vài ngày sau, một đoạn video từ đường tập đã được tiết lộ, trong video là quá trình Tư Hoa Niên tập luyện bài tập tăng tốc đường thẳng 400 mét trong 10,58 giây. Thật trùng hợp, thành tích quán quân của cuộc thi toàn thành phố lần này cũng là 10,58 giây.

Tuy rằng xe của quán quân chỉ có 982 kg.

Sau đó mọi người đều biết, Tư Hoa Niên vì cứu người nên đã bỏ lỡ trận đấu, chính là vị vua không ngai của cuộc thi này.

Mũ và vương miện, cư dân mạng thân thiết gọi cô là Mũ Nhỏ.

Tư Hoa Niên: "..." Tư Tấn nghe được đầu đuôi câu chuyện, trong lúc nhất thời không khỏi giở khóc giở cười: "Niên Niên, trong video có biển số xe không?"

Tư Hoa Niên hừ lạnh một tiếng: "Coi như bọn họ còn có chút lương tâm. Không có."

"Anh sẽ mua xe khác cho em, nhưng trong thời gian này em đừng lái chiếc xe này ra ngoài, nhé?"

Tư Hoa Niên biết anh sợ cái xe này sẽ gây phiền phức nên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Cô lại mở weibo ra xem một lượt, cảm thấy kinh người trước lượng truy cập của chủ đề Mũ Nhỏ.

"Mũ Nhỏ gì chứ, nghe xấu muốn chết."

Tuy rằng ngoài miệng phàn nàn nhưng thân thể của cô lại rất thành thật, cô dùng ngón tay đăng ký một tài khoản weibo khác rồi điền vào cột nick name: Chiếc mũ nhỏ duy nhất được chỉ định chính thức.

Sau đó, cô lại tìm một bức ảnh chụp xe của mình trong điện thoại, ghép biển số xe rồi đăng lên Weibo kèm theo một dòng chữ.

【 Tôi, Mũ Nhỏ, chú ý. 】

Tư Hoa Niên có chút phấn khích khi nghĩ rằng mình sẽ sớm trở thành người nổi tiếng trên Internet mà không cần phải tiết lộ thông tin thật. Cô không nhịn được gửi cho Hạ Dương một tin nhắn WeChat để chia sẻ niềm vui.

【 Hạ Dương, để em nói cho anh biết nè, em sẽ sớm trở nên nổi tiếng thôi. Trước giờ em chưa bao giờ dùng Weibo nhiều , nhưng không ngờ lại có nhiều người dùng đến vậy! Đừng lo, chờ đến khi em trở nên nổi tiếng, em sẽ quảng cáo quần áo của anh trên đó mỗi ngày luôn! 】

"Niên Niên," Tư Tấn vừa lái xe vừa nói, "Đừng nghịch điện thoại nữa, không tốt cho mắt đâu, về nhà rồi chơi, ngoan nào."

"Vâng," Tư Hoa Niên gật đầu rồi tắt máy.

Vừa vào nhà, Tư Hoa Niên nóng lòng chạy đến ghế sofa ngồi xuống. Khi cô mở weibo, quả nhiên là có một loạt thông báo hiện lên.

Cô cảm thấy vui mừng, click mở.

Sau khi nhìn rõ nội dung bình luận, nụ cười của cô chợt cứng đờ.

【Cút ngay đồ cọ nhiệt! 】

【Hàng giả, hoàn tất giám định. 】

【Lầu trên nghiêm khắc quá rồi đó, tôi thấy bọn họ hơi giống nhau thật.】

【Giống chỗ méo nào vậy. Để tôi cho bạn xem, đây mới là minh chứng chính xác. Picture 1.jpg, Picture 2.jpg, Picture 3.jpg, các blogger nên rút kinh nghiệm. 】

Tư Hoa Niên mở từng bức ảnh ra, trên hình là hình một chiếc ô tô có hình dáng và màu sắc giống hệt xe của cô, nhìn như được ai đó chỉnh sửa dựa theo hình dáng của Mũ Nhỏ trong video.

Đúng lúc này, điện thoại cô hiện lên tin nhắn WeChat trả lời của Hạ Dương.

【Thức tỉnh đi.】

Tư Hoa Niên: "..." Khi cô đang khó chịu thì lại có một tin nhắn khác hiện lên trên màn hình.

【Tư tiểu thư, tôi đã quyết định sẽ nhập ngũ, trước khi đi tôi có thể gặp cô được không? 】

Tư Hoa Niên không nhận ra dãy số này. Cô cau mày rồi thản nhiên trả lời: 【"Anh là ai?" 】

Sau đó, cô nhảy sang một bên, nhào vào vòng tay của Tư Tấn rồi cho anh xem bình luận dưới bài đăng trên Weibo: "Anh ơi, bọn họ đang bắt nạt em!"

Tư Tấn biết cô làm nũng, nhưng anh vẫn thấy đau lòng. Tiếc thay, anh cũng không hiểu cái Weibo này lắm nên đành ôm em gái an ủi: "Niên Niên ngoan, đừng giận, ngày mai anh trai em sẽ hỏi người ở bộ phận quan hệ công chúng của công ty."

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Tư Hoa Niên đang nằm trên giường chơi điện thoại.

Dãy số không quen biết kia lại gửi một tin nhắn khác.

【Tôi là Tô Tranh. 】

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút rồi trả lời: 【Tôi không quen anh. 】

Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: 【Kẻ phế vật mà cô đã cứu.】

Tư Hoa Niên sửng sốt, không khỏi cười khúc khích.

【Xin chào. 】

【Cô có thời gian ra ngoài gặp tôi không? 】

【Không có. 】

【...Coi như nể tình bố tôi đi. 】

Tư Hoa Niên do dự một chút, đáp: 【Không nể tình.】

Tuy rằng mọi chuyện bây giờ đã khá hơn nhưng cô vẫn không có ấn tượng tốt với người này.

Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi thêm một câu nữa: 【"Chúc anh thượng lộ bình an". 】

Mấy phút vẫn không thấy bên kia trả lời, Tư Hoa Niên tưởng anh ta đã bỏ cuộc nên nhét điện thoại dưới gối rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tư Hoa Niên nằm trên giường thêm một lúc, lúc cô xuống giường đã không thấy Tư Tấn ở nhà nữa. Trên bàn là bữa sáng và một tờ giấy trắng có viết dòng chữ.

【Niên Niên, anh trai em về công ty đây. Em nhớ hâm nóng bữa sáng trước khi ăn đấy. Xe mới của em đang đậu ở bãi xe ngầm. Số cuối cùng trên biển số xe là ngày sinh của em. Em nhớ lái xe cẩn thận đấy. 】

Tư Hoa Niên cảm thấy hơi thất vọng khi mới sáng dậy lại không thấy anh trai đâu. Nhưng công ty chắc chắn có rất nhiều việc phải giải quyết, anh trai cô cũng không thể ở bên cô cả ngày được.

Cô mang tờ giấy trắng về phòng cất vào ngăn kéo, sau đó cho bữa sáng vào lò vi sóng.

Trong lúc lò vi sóng đang quay, Tư Hoa Niên ngồi xuống bàn, lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn WeChat cho Tư Tấn.

【Anh ơi, khi nào thì anh về! 】

Sau khi do dự một lúc, cô lại xóa những chữ trong khung chữ. Tốt nhất là không nên quấy rầy công việc của anh trai.

Trước khi hâm nóng bữa sáng, Tư Hoa Niên tiện tay mở hộp thư tin nhắn ra xem. Tin nhắn chưa đọc phía trên cùng là của Tô Tranh, khi ấy là lúc trời vừa rạng sáng.

【Chỗ tôi có một số tài liệu liên quan đến bản án của anh trai cô, tôi có thể đưa cho cô nếu cô muốn. Vào 12 giờ trưa, tôi sẽ đợi cô ở phòng bao Trúc Quân Tử trên tầng 2 của nhà hàng Long Thành. 】

Tư Hoa Niên không thể ngồi yên. Cô không thể nào làm ngơ những chuyện liên quan đến anh trai mình.

Nhìn thời gian, bây giờ là 10h30. Tư Hoa Niên không còn tâm trạng ăn sáng nữa nên tắt lò vi sóng, lấy chiếc bánh sandwich từ bên trong ra, sau đó đeo túi xách rồi đi ra ngoài.

Mặc dù Tư Tấn không ở trên xe nhưng cô vẫn nghe lời anh, vẫn cẩn thận lái xe. Khi cô đến nhà hàng Long Thành thì mới 11 giờ, Tư Hoa Niên quyết định lên phòng bao Trúc Quân Tử trước.

Nhân viên phục vụ hỏi tên cô rồi dẫn cô lên lầu, trong phòng bao quả thật có người đang đợi. Tư Hoa Niên đi vào, hơi do dự hỏi: "Ngài Tô?"

Người đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá cô một lúc rồi mới cười nói: "Tư tiểu thư, cô đến sớm quá, mời ngồi."

Tư Hoa Niên gật đầu, ngồi xuống đối diện anh ta.

Tô Tranh khác với những gì cô tưởng tượng, trước đó họ chỉ gặp nhau một lần, vào đêm xảy ra tai nạn, ánh sáng rất tối, cả 2 đều không thể nhìn rõ nhau.

Tô Tranh lớn lên rất giống với mấy lão cán bộ trong sách giáo khoa lịch sử, tuy vẻ ngoài anh trông rất anh khí nhưng lại rất trắng, nhìn chung là đẹp trai. 

Thế nhưng, Tư Hoa Niên lúc này không có tâm trạng quan tâm tới vẻ ngoài của anh ta, cô đang nhớ thương đến mớ tư liệu kia, khi cô đang định hỏi thì Tô Tranh hỏi cô: "Cô muốn uống trà gì, Long Tĩnh của Hàng Châu hay Thiết Quan Âm của Tuyền Châu? "

"Vậy dùng Long Tĩnh đi," Tư Hoa Niên rũ mắt nhìn cốc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tài liệu đâu?"

Tô Tranh lấy ấm nước ra khỏi bếp nhỏ, tự mình pha trà rồi rót cho cô, "Không vội, chúng ta nói chuyện một lát đi."

Tư Hoa Niên: "..." Tô Tranh hình như không biết cô đang sốt ruột, anh ta cười hỏi: "Cô học lái xe được bao lâu rồi mà lái xe giỏi như vậy?"

Tư Hoa Niên nghĩ đi nghĩ lại, cô đã yêu thích đua xe từ khi còn học cấp 3. Lại nói cũng rất kỳ quái, dù bố mẹ cô mất không lâu vì tai nạn giao thông nhưng cô lại yêu thích đua xe, thích cái cảm giác kích thích khiến cho đầu óc trở nên trống rỗng.

"Khoảng 5 năm."

"Giỏi thật đấy." Tô Tranh không chút do dự khen ngợi.

Trên thực tế, Tư Hoa Niên khác với những gì anh ta tưởng tượng. Sau đêm kinh hoàng đó, anh ta vẫn không thể tin nổi người dũng cảm liều mạng cứu mình lại là một cô bé ngoan ngoãn dễ thương ngay trước mặt anh ta đây.

"......Cảm ơn."

Nhìn thấy Tư Hoa Niên đang cố gắng kiềm chế sự lo lắng của mình, Tô Tranh không nói nữa mà lấy một xấp giấy từ trong túi xách bên cạnh đưa cho cô: "Đây."

Tư Hoa Niên cẩn thận xem, đây là một tài liệu hoàn chỉnh bằng tiếng Anh. Trên đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn và một số sơ đồ mà cô chỉ hiểu được một phần.

"Đây là... tài liệu về một loại thuốc đó?"

"Ừ," Tô Tranh cầm tách trà lên nhấp một ngụm, "Cô không hiểu phải không? Từ từ hãy nghe tôi nói. Trước hết, cô có biết vì sao Cục Pháp y không phát hiện được trong máu cô có thuốc này không?"

Tư Hoán Niệm suy nghĩ một chút, nói: "Là bởi thiết bị của Cục Pháp Y lạc hậu ư?"

"Nhưng cũng không phải không đúng," Tô Tranh gõ ngón tay lên mặt bàn, "Thứ lạc hậu lúc đấy không phải thiết bị, mà là kỹ thuật. 2 năm trước, trong nước kiểm tra nồng độ trong máu bằng phương pháp sắc ký, nồng độ là từ một phần nghìn Mg đến một Mg trên 1ml. Kiểm tra không được, là bởi vì nồng độ của thuốc trong máu của cô thấp hơn con số này."

"Hả?"

"Sau khi bị rút máu thì cô ngất trong bao lâu?"

"...1 ngày rưỡi."

Tô Tranh trầm ngâm một lát: "Vậy thứ cô uống có lẽ chính là loại thuốc được đề cập trong thông tin, mã hiệu RM9."

Tư Hoa Niên thấy anh ta chỉ nói một nửa thì có chút lo lắng: "Sau đó thì sao?"

Sau đó Tô Tranh tựa lưng vào ghế, như thể anh đang lạc vào miền ký ức nào đó.

"Nói thì hơi dài. Lúc đó tôi mới ra trường và tự mở một quán bar nhỏ để giết thời gian. Quán bar, cô biết đấy, chỗ ấy tốt xấu lẫn lộn, mỗi ngày đều phải tìm cách đối phó với thuốc độc này kia. Có một thời gian, hẳn là khoảng thời gian mà cô gặp chuyện, sau đấy một thời gian, tôi mới nghe nói loại RM9 này được giới thiệu ở Trung Quốc."

Nghe được lời này, tim Tư Hoa Niên đập nhanh hơn mấy nhịp, cô cầm cốc lắng nghe tiếp .

Trông cô dễ thương thật đấy, Tô Tranh cười nói tiếp: "Điều đặc biệt của RM9 là nó hòa tan rất nhanh trong máu và đào thải trong thời gian ngắn mà thuốc bình thường thì phải 4 tiếng mới hết, có khi còn đọng lại. Cô có hiểu ý tôi chứ?"

"Tôi hiểu," Tư Hoa Niên hơi nghiêng đầu, nghĩ, "Ý anh là thứ tôi uống phải là loại RM9 này và nó mạnh đến mức tôi không thể tìm ra, phải không?"

"Ừm," Tô Tranh sờ cằm nói tiếp, "Khi nghe tin tôi đã rất sốc, nhưng thứ này rất đắt và không dễ có được. Trước khi biết chuyện của cô, tôi chưa từng nghe nói có ai ở Trung Quốc lại vì cái này mà xảy ra chuyện. Sau này tôi nghĩ lại, còn có một nguyên nhân khác. RM9 có một sai sót rất nghiêm trọng, cô có biết đó là gì không?"

"...Anh có thể ngừng trêu tôi được không?"

Cứ úp úp mở mở như này thì khó chịu lắm đấy.

"Được rồi được rồi," Tô Tranh giơ tay đầu hàng, "Tôi nói, tôi nói. Khuyết điểm của RM9 là đối với mỗi loại máu khác nhau, nó sẽ có cách dung hợp khác nhau. Giờ cô đã hiểu chưa?"

Bây giờ Tư Hoa Niên đã hiểu.

Cô suy nghĩ hồi lâu, ngơ ngác nói: "Có nghĩa là, muốn đánh thuốc mê một người, nhất định phải biết nhóm máu của người đó..."

"Ừ, đúng vậy. Khi nào rảnh rỗi, cô hãy tự ngẫm nghĩ lại chuyện xảy ra lúc đó. Tôi đã nhờ người kiểm tra, bây giờ phương pháp đo thể tích phổi đang phát triển rất nhanh, phạm vi phát hiện có thể thấp tới 1 phần triệu Mg trên ml, thế nên cô có thể phát hiện ra nếu như cô kiểm tra lại. Đó là tất cả những gì tôi biết, còn những cái khác thì tôi không rõ."

Tư Hoa Niên nhắm mắt lại, ôm đầu cố nhớ lại những hồi ức của kiếp trước. Thời điểm tốt nghiệp... 2 bạn học nữ rủ cô đến bar chơi... Là ai đây... Người nào biết nhóm máu của cô... Là ai là ai"

Tô Tranh nhìn dáng vẻ của cô lúc này cũng có chút không đành lòng, "Không sao, mọi chuyện đã qua lâu rồi."

Đúng vậy, đã qua quá lâu rồi.

Đã hai kiếp rồi, anh trai cũng vào ngục 2 lần rồi.

Tư Hoa Niên nhịn không được khóc lên. Không phải khóc hu hu, mà yên lặng cắn môi rơi lệ, rất đáng thương.

Tô Tranh cố gắng khuyên nhưng không thành, không còn cách nào khác đành phải nhìn và chờ đợi.

Tư Hoa Niên khóc rất lâu rồi mới dừng lại, ánh mắt đỏ như con thỏ nhỏ: "Nếu như, nếu như bạn cùng lớp hại tôi,tôi có thể..."

Tô Tranh bỗng chốc đoán được ý cô muốn nói là gì, khoát tay nói: "Đừng suy nghĩ, không thể đùa, không thể kiện. Nhưng nếu em muốn để ai đó phải chịu chút đau khổ, tôi có thể giúp em một tay."

Tư Hoa Niên giật mình, "Anh có thể làm chuyện phi pháp?"

"Thôi nào," Tô Tranh liếc cô một cái, "Sao em nói chuyện khó nghe như vậy chứ, nếu tôi thật sự làm vậy, bố tôi sẽ không xé tôi ra thành từng mảnh chắc."

Vẻ mặt cố tình cường điệu của anh rất hài hước khiến Tư Hoa Niên bật cười như mong đợi.

Cô đột nhiên cảm thấy người này không phải là như vậy .

...Khụ.

"Tôi đã biết. Tôi sẽ tra ra, cảm ơn anh." 

"Em có thể tự mình tra," Tô Tranh có chút kinh ngạc, "Em không phải muốn để cho anh trai em tra sao?"

"Tôi..." Tư Hoa Niên cúi đầu, yếu ớt nói: "Tôi không muốn nói cho anh trai tôi biết, tôi ngốc đến mức ngay cả bạn học của mình tốt hay xấu cũng không biết. Tự hỏi liệu tôi có thể phát hiện ra trước rồi thừa nhận lỗi lầm của mình với anh trai mình không.... không còn ngu ngốc nữa?"

Tô Tranh: "..." Quả thực hơi ngốc.

Nhưng người trước mặt lại là ân nhân của anh, anh xấu hổ không nói ra được, chỉ có thể giúp đỡ: "Làm sao em có thể tự mình tra?"

"Tôi sẽ thuê thám tử tư."

"Được rồi, để tôi giới thiệu cho em một người đáng tin cậy để em không bị lừa nữa."

2 mắt Tư Hoa Niên sáng lên: "Thật sao!"

"Thật đấy," Tô Tranh lấy điện thoại ra và bảo cô quét, "Đây, thêm WeChat rồi tôi sẽ gửi lại cho em."

"Cảm ơn!"

Tô Tranh đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.

"Hãy là em gọi 1 tiếng anh Tranh cho tôi nghe."

Tư Hoa Niên do dự một lát: "Tranh – không được, tôi chỉ có một người anh trai thôi."

"..." Tô Tranh giật giật khóe miệng, cười gượng một tiếng.

A, đúng là vậy.

Sau khi bắt tay vào công việc, 2 người dường như đã vô tình làm quen với nhau, vừa uống trà vừa trò chuyện, thực ra khá thân thiết. Tư Hoa Niên nhìn thời gian, đã là 4 giờ chiều.

"Tô Tranh, tôi phải rời đi trước rồi."

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Tô Tranh có chút không vui: "Em vội vàng làm gì?"

"Đi đón anh trai tôi tan tầm."

Tô Tranh nghẹn ngào hỏi: "Em đối với anh trai em tốt như vậy, thế anh trai em đối với em có tốt không?"

"Có," Tư Hoa Niên nói về anh trai mình, đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết, "Anh trai tôi rất dịu dàng, anh ấy nấu ăn cho tôi, ngày nào cũng khen tôi thông minh..."

"À"

"......Ý anh là gì."

"Không có gì," Tô Tranh xoa cằm nghĩ thầm, "Người kia trong nhà tôi là bố ruột của tôi, ngày nào ông ấy cũng gọi tôi là kẻ phế vật, không biết anh trai em có đối xử tốt với em hơn bố ruột của em không?"

Tư Hoa Niên ngẩn ngơ cầm chiếc cốc, không khỏi cười khúc khích: "Tất nhiên là có."

Tô Tranh buồn bực xua tay: "Đi thôi, đi thôi."

Tư Hoa Niên chợt nhớ tới điều gì đó: "Anh thật sự muốn đi nhập ngũ sao?"

"Ừ," Tô Tranh thở dài, "Bố tôi nói tôi bất tài như vậy, nếu một ngày nào đó tôi chết không rõ nguyên nhân như lần này, bố tôi sẽ rất tức giận. Tôi đang nghĩ đến việc gia nhập quân đội, nếu tôi chết trên chiến trường, tôi nghĩ bố tôi sẽ cảm thấy tốt hơn."

"..." Tư Hoa Niên nghe được lời này có chút khổ sở. Là một phú nhị đại ngu dốt không có học vấn nghề nghiệp, cô chợt nhận ra rằng mình không có quyền coi thường anh.

Sau khi tạm biệt Tô Tranh, Tư Hoa Niên rời khỏi nhà hàng, lên xe đi thẳng đến công ty.

Rất nhớ anh trai.

Siêu nhớ.

Sau khi đến nơi, Lâm Quân đích thân xuống đón cô.

Vào thang máy, Tư Hoa Niên hỏi: "Tại sao anh lại bán đứng tôi? Anh đã hứa sẽ không nói cho anh trai tôi biết."

Lâm Quân biết mình sai, sờ sờ mũi: "Cô còn chưa thấy sắc mặt lạnh lẽo của ngài ấy khi hỏi vấn đề này đáng sợ cỡ nào, tôi giấu không được."

"Gạt người," Tư Hoa Niên trừng mắt nhìn anh, "Anh trai tôi là người dịu dàng nhất."

Lâm Quân muốn nói lại thôi, sắc mặt trông rất kỳ quái.

"Anh trai tôi biết việc này đã khóc," Tư Hoa Niên tức giận nói, "Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh... năm nay không tìm được bạn gái."

Lâm Quân mỉm cười: "Xin lỗi, hôm qua tôi vừa mới theo đuổi bạn gái thành công."

Tư Hoa Niên: "..." Cô muốn nói thêm vài câu nữa nhưng chợt nhận ra điều gì đó.

Trước đây anh trai cô ở trong ngục giam, Lâm Quân trên người gánh vác nặng như vậy, chắc chắn anh ta không có tâm trạng, không có thời gian để yêu đương. Nói đến đây, chính là hai 2 anh em cô đã trì hoãn anh ấy.

Cô cảm thấy hơi buồn.

"Quên đi," cô nhìn đi chỗ khác và nói nhỏ, "Tôi tha thứ cho anh."

Đinh.

Thang máy lên tới tầng cao nhất.

Lâm Quân chỉ thẳng vào cánh cửa trước mặt: "Anh trai cô ở đó, cô đi đi."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn cảm ơn, đi đến cửa, ngẩng đầu nhìn tấm biển "Văn phòng Chủ Tịch" trên tường, đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh trai mình.

"Lấy về rồi vẽ lại. Tháng 11 không có ngày lễ quan trọng nào nên bộ phận thiết kế cần phải ra mắt một bộ sưu tập Halloween, sẽ phải được nghiêm túc thực hiện. Trung thu đã qua bao lâu rồi? Trảo nạm được thay thế bằng kẹp nạm, mặt khắc được thay thế bằng bề mặt trơn. Loại thay đổi này có khác nào bình mới rượu cũ, cô nghĩ người tiêu dùng dễ lừa gạt hay vẫn là không đáng được tôn trọng? Tôi không muốn chuyện này xảy ra một lần nào nữa. Ngoài ra, lần sau phải được giám đốc thiết kế phê duyệt trước rồi mới đến gặp tôi. Vi phạm sẽ xử phạt theo quy định của công ty, cô có thể rời đi rồi."

Tư Hoa Niên ngây người.

Anh trai... dữ quá đi.

Giọng nói của anh mất đi vẻ dịu dàng trầm thấp, thay vào đó là sự tức giận lạnh lùng quyết đoán, nghe có chút xa lạ.

Cô đang ngơ ngác thì cánh cửa mở ra, một nhà thiết kế nữ trẻ tuổi bước ra với khuôn mặt khó coi.

Tư Hoa Niên do dự một lúc rồi bước tới gõ cửa.

"Mời vào."

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, tựa hồ có chút quen thuộc, Tư Tấn ngẩng đầu, sững sờ tại chỗ: "Niên, Niên Niên."

Vẫn là giọng điệu quen thuộc mà Tư Hoa Niên hay nghe, dịu dàng đến không ngờ, cô chợt cảm thấy an tâm. Cô chạy tới, đi vòng ra sau chiếc ghế xoay, bóp vai anh: "Anh ơi, anh mệt không? Khi nào chúng ta về nhà?"

Tư Tấn quay đầu mỉm cười với cô, đôi lông mày sắc sảo mạnh mẽ dịu dàng như nước dưới ánh đèn: "Vậy bây giờ chúng ta về nhà."

Tư Hoa Niên rất hiểu chuyện: "Anh ơi, đừng vội, anh làm việc đi, em đợi anh."

Tư Tấn vỗ vỗ chân mình: "Nào, để anh ôm em một cái."

Loại chuyện ôm một cái còn ngồi trên đùi chỉ có một lần nhưng cũng có vô số lần khác nhau. Tư Hoa Niên cười tủm tỉm nép vào trong ngực anh trai, không cảm thấy có gì không đúng.

Tư Tấm ôm lấy em gái, trong lòng như biến thành vũng nước.

Ngày thứ ba.

Hôm nay anh cũng được ôm Niên Niên.

"Anh," Tư Hoa Niên ngẩng đầu lên hỏi anh, "Sao vừa rồi anh lại mắng nhà thiết kế kia?"

Tư Tấn sờ đầu cô: "Bởi vì cô ấy đã làm sai."

Tư Hoa Niên do dự một chút rồi hỏi: "Nhỡ đâu em cũng làm sai chuyện gì thì sao... Bởi vì em ngốc, sợ phạm phải sai lầm nghiêm trọng..."

Tư Tấn dùng cằm cọ cọ đỉnh tóc của cô, sưởi ấm trái tim cô. Tư Tấn nói: "Niên Niên thông minh như vậy, sao có thể làm sai chuyện gì?"

"..."

"Đúng rồi," Tư Tấn chợt nhớ ra điều gì đó, "Anh đã hỏi người ở bộ phận quan hệ công chúng, họ sẽ xin thêm tích V vàng vào tài khoản Mũ nhỏ của em, mọi người sẽ tin tưởng em thôi. Niên Niên có vui không?"

"Vui chứ," Tư Hoa Niên sau đó nhớ lại có chuyện như vậy liền mỉm cười, "Sáng nay em đi gặp bạn, em rất vui."

"Bạn, anh có quen biết người bạn đó của em không?"

Tư Hoa Niên suýt nữa đã nói với anh rằng người bạn kia là Tô Tranh, con trai của lão nguyên soái, nhưng đã kịp thời nuốt vào.

Không thể nói, không thể nói.

Anh nhất định sẽ nghĩ đến việc cô liều lĩnh cứu người lần nữa, rồi lại tức giận.

Cô chỉ có thể ngập ngừng nói: "... Anh không quen biết."

Đôi mắt Tư Tấn tối sầm lại, sau đó anh nhận ra tính chiếm hữu của mình quá lớn. Cánh tay đang ôm cô vô thức siết chặt lại, nhưng anh lại nói: "Niên Niên, em kết bạn không cần nói cho anh trai em biết đâu."

Tư Hoa Niên đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói của Lâm Quân vang lên.

"Tư tổng."

Tư Tấn thản nhiên đáp: "Vào đi."

Lâm Quân đẩy cửa đi vào: "Tư tổng, đây là báo cáo bốn quý trước mà ngài muốn..."Anh bước tới, đặt tài liệu lên bàn, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, lời nói anh đột ngột dừng lại: "... Xin phép."

Nói xong anh vội vàng quay người bước ra ngoài, bước chân có chút gấp gáp.

Tư Hoa Niên ngẩng đầu hỏi Tư Tấn: "Anh ơi, thư ký Lâm sao thế? Sao trông anh ấy giống như nhìn thấy ma vậy?"

Tư Tấn suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ anh ấy mệt."

"Đúng thật," Tư Hoa Niên gật đầu đồng tình, "Em cảm thấy anh ấy còn làm việc nhiều hơn anh. Anh à, anh trả cho anh ấy bao nhiêu tiền lương một năm?"

"Một vạn."

"A," Tư Hoa Niên cau mày, "Không phải cũng bằng tiền tiêu vặt của em sao?"

Tư Tấn trêu chọc cô: "Cảm thấy thiếu?"

"Vâng" Tư Hoa Niên ngồi thẳng dậy, vòng tay qua cổ anh, bắt đầu làm điệu bộ, "Sau này em đưa một nửa số tiền tiêu vặt của mình cho thư ký Lâm nhé? Anh ấy thực sự đã giúp chúng ta rất nhiều!"

Tư Tấn cười ôm cô vào lòng: "Anh trai sẽ tăng lương cho anh ấy. Khi Lâm Quân kết hôn, anh trai sẽ cho anh ấy thêm 1% cổ phần, được không?"

"Được," Tư Hoa Niên thanh âm trong trẻo nói: "Em cũng có cổ phần phải không, giao cho em đi!"

Tư Tấn không nói gì chỉ cười nhẹ.

Tư Hoa Niên: "......"

Buổi tối 3 ngày sau.

Tư Hoa Niên ăn xong có chút no, lười biếng nằm ở trên sô pha chơi điện thoại di động.

Có một chữ V màu vàng đằng sau tài khoản Mũ nhỏ của cô, chứng thực cô là một tay đua. Số lượng người theo dõi đang tăng lên ở mức đáng báo động. Dưới bài đăng duy nhất trên weibo mà cô từng đăng, phần bình luận bùng nổ.

[Cmn!]

[Thật hay giả!]

[Nam thần! Anh thật sự là nam thần của tôi? Nhìn tôi đi, nam thần!!]

[Nam thần nhìn tôi đi!]

[Quả bóng đồng*]

*Quả bóng đồng: phát âm là (tóng qiú), ban đầu dùng để chỉ đồng kim loại hình cầu , và được mở rộng thành "Tongqiu", có nghĩa là cùng một áp phích , cùng một người ở tầng trên, yêu cầu các bài viết, tài nguyên, chiến lược,...

[Quăng quả bóng đồng +10086]

[Mong nam thần sẽ nổ ảnh!]

[Lầu trên thật nông cạn! Khi nào mới nổ ảnh đây nam thần!]

[Muốn nhìn nam thần thì xem lại video đi, kỹ thuật lái xe đẹp trai quá đi mất.]

Cô di chuyển xuống xíu nữa, thì phát hiện bình luận sớm nhất kia đang bị công kích.

[ Hiện trường vả mặt quy mô lớn.]

[Mặt có đau không?]

[Lấy phiên bản lậu hù dọa phiên bản chính ha ha ha ha]

[Quá xấu hổ rồi.]

... Cũng có vài câu trả lời có chút quá đáng, Tư Hoa Niên không xem nữa. Cô đã chụp màn hình 200.000 người theo dõi, gửi nó lên Wechat để chúc mừng.

[Gọi bố một tiếng, bố sẽ quảng cáo giúp con.]

Hạ Dương trả lời rất nhanh, kèm theo loạt tin nhắn.

[Em có bị ngốc không đấy! Quảng cáo cái đầu em á!]

[Quần áo đều là hai chúng ta làm mẫu chụp ảnh, đối với anh không sao, em mà quảng cáo thì thân phận và khuôn mặt không phải bị lộ rồi hả? Em sẽ không nghĩ để mình trở thành hotgirl mạng? Còn muốn đến trường một cách bình thường không?]

[Hơn nữa, người ta chú ý là xe của em, chứ không phải quần áo!! Em không sợ bị mắng à!]

Tư Hoa Niên có chút do dự rồi.

Cô không muốn tiết lộ thông tin thật về tài khoản Mũ Nhỏ này.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi, [Gần đây em có nghe nói có thể mua những tìm kiếm hot trên weibo, rất rẻ. Anh có thể đăng kí weibo chính thức để đăng bài, chúng ta có thể mua thử, nói không chừng cũng có thể trở nên thịnh hành.]

Hạ Dương trả lời, [Từ chối, biết thế nào gọi là phong cách không? Nhãn hiệu, trào lưu, tuy chúng ta có chút flop, nhưng cũng có không thể coi mình như taobao.]

Tư Hoa Niên vừa ghét bỏ vừa dỗi lẩm bẩm: "Nhiều chuyện như vậy, khó trách anh không nổi được."

Nghĩ như vậy, một tin nhắn weibo mới lại hiển thị trên giao diện trò chuyện.

[Chúng ta sẽ nổi một cách đường đường chính chính, hiểu không.]

[Bố, con yêu bố.]

Tư Hoa Niên: "..." Cô tức giận đóng wechat, mở weibo, phát hiện mình đang trên trang đầu tìm kiếm.

#Thêm một Mũ Nhỏ#

Nhìn số lượng fan thì đã 250.000 rồi.

Ừm, rất dễ chịu.

Tiện tay vuốt một cái, nó lại tăng, cảm giác thật dễ chịu, Tư Hoa Niên không thể dừng lại.

Cho đến khi wechat hiển thị tin nhắn, thì ra là của Tô Tranh.

[Ngũ muội có ở đây không?]

[Đây. Sao vậy.]

[Tôi sẽ đưa thông tin liên lạc của thám tử tư mà tôi biết cho cô, cô có thể trực tiếp liên hệ với anh ta.]

Tư Hoa Niên lưu thông tin liên lạc vào điện thoại, rồi trả lời [Cảm ơn.]

[Ngũ muội, có thể giúp tôi một chuyện được không?]

[Có thể.]

[Còn vài ngày nữa là tôi đi rồi, cô có thể giúp tôi nuôi con trai tôi được không?]

Tư Hoa Niên giật mình, [???]

[À..., con trai rồi là rùa Brazil.]

Người này lại có thể gọi rùa là con trai! Tư Hoa Niên suy nghĩ, nuôi rùa cũng không quá rắc rối, còn dễ nuôi hơn là mèo với chó, vì thế cô đồng ý.

[Được.]

[Vậy ngày mai tôi sẽ đưa đến nhà cô.]

[Có thể.]

Tư Hoa Niên gửi địa chỉ cho anh.

Xoay người, cô nhanh chóng liên lạc với thám tử tư mà Tô Tranh giới thiệu cho cô. Đối phương dường như không nói nhiều lời, vừa khéo Tư Hoa Niên cũng đang rất gấp, trực tiếp nói người mà mình muốn điều tra.

[Mai Tuyết Hàn, Chu Ngọc Oánh, đều là nữ sinh, khoảng 20 tuổi, học ở trường số 1 Long Thành.]

Đối phương rất nhanh trả lời, [Được.]

Tư Hoa Niên ngẩng đầu nhìn, Tư Tấn đang làm việc trên laptop cách đó không xa, cô đưa tay đẩy laptop ra, nhào vào lòng anh, "Anh trai, anh trai."

Thân thể mềm mại của cô nhào tới, mang theo hương thơm và hơi ấm, Tư Tấn đưa tay đón lấy, tim lại đập nhanh hơn: "Sao thế Niên Niên."

"Không sao," Tư Hoa Niên chớp chớp mắt, ánh mắt trong trẻo đầy ỷ lại, "Chỉ cảm thấy anh rất tốt."

Ngày hôm nay là thứ 7.

Tư Tấn dậy rất sớm, ở phòng làm việc xử lý tài liệu.

Tư Hoa Niên không biết khi nào Tô Tranh sẽ đưa rùa tới, cô cũng đã rời giường từ sớm, ngồi trên sofa trong phòng khách đọc sách. Tầm 11h, điện thoại vang lên.

Cô nhận điện thoại, là giọng của Tô Tranh: "Ngũ muội, tôi ở ngoài cửa."

Tư Hoa Niên: ???

Cô vội cúp điện thoại, chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa, Tô Tranh đang ôm bể rùa trong suốt đứng ở đó.

Tư Hoa Niên lên tiếng chào hỏi, để anh vào trong: "Để trên bàn trà trước đi."

"Được," Tô Tranh cẩn thận để bể rùa lên đó, "Em có biết cách nuôi không đấy."

"Không biết, anh có thể nói cho tôi nghe một chút."

Tô Tranh từ trong túi lấy ra một lon lương thực cho rùa đưa cho cô, "Bình thường ăn thịt, thịt tươi, một ngày hai bữa là được, thỉnh thoảng dùng tạm bợ cái này cũng được. Nước bẩn thì đổi, độ sâu ngập tới ngang lưng, mỗi ngày phơi nắng."

Tư Hoa Niên gật gật đầu, ghi nhớ: "Có vẻ chăm sóc rất dễ."

Tô Tranh lưu luyến không rời, liếc nhìn rùa con một cái, dặn dò: "Hơn nữa, không được gọi nó bằng cái tên khác. Khi trở về con trai tôi từ chối cái tên tôi gọi, tôi sẽ tìm em để tính sổ đấy."

Tư Hoa Niên cười gượng hai tiếng: "Ha ha, tốt, tốt."

Nhìn đồng hồ trên tường, tới giờ cơm rồi. Cô căng thẳng, bắt đầu đuổi người: "Chút nữa anh trai tôi sẽ đi nấu cơm, anh đi đi."

Tô Tranh mờ mịt bị cô đẩy tới huyền quang, chợt nhận ra: "Em vội đuổi tôi đi làm gì, không mời tôi uống trà hay ăn bữa cơm gì đó sao?"

Giọng nói của Tư Tấn bỗng vang lên từ hành lang cạnh phòng làm việc , anh ra bên ngoài tìm cô: "Niên Niên, Niên Niên em đói bụng rồi à."

Tư Hoa Niên vội muốn chết, đẩy Tô Tranh ra ngoài, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Tư Tấn đi tới, có chút nghi ngờ hỏi: "Niên Niên, có người tới sao."

"Vâng, đúng vậy," Ánh mắt Tư Hoa Niên lóe lên: "Nãy có người bạn tới, nhờ em nuôi rùa đen giúp hắn."

"Rùa đen," Tầm mắt Tư Tấn nhìn trên bàn trà, đi qua ngồi xổm xuống, "Được, chúng ta sẽ chăm sóc tốt."

Tư Hoa Niên cũng đi tới, khoanh chân ngồi trên thảm, nhìn con rùa chậm rãi bơi qua bơi lại trong bể, thấy rất thú vị. Bên trong còn có bệ để phơi nắng, có thể từ sườn dốc leo lên.

Cô đưa tay ôm cằm, cười tít mắt nói: "Anh trai, chúng ta cùng cho ăn một chút đi, bạn em nói có thể cho ăn thịt."

"Được."

Tư Tấn đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy chút thịt tươi, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng tăm kẹp đến bên miệng rùa con.

Rùa con ngẩng đầu nhìn, cũng không để ý.

"Ôi! Sao lại không ăn chứ!"

Tư Tấn suy nghĩ, rồi hỏi: "Con rùa đen này tên gì?"

"Con trai."

"..." Tuy không biết nên nói gì với cái tên này, nhưng Tư Tấn vẫn thử thăm dò gọi: "Con, con trai?"

Ồ.

Rùa con rướn cổ lên, ăn sạch thịt.

Tư Hoa Niên chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy!"

Cô đưa tay nhận đĩa thịt từ trong tay anh trai, gắp từng miếng thịt vụn đút đến, ánh mắt lấp lánh: "Con trai, con trai!"

Tư Tấn: "..." Bên tai đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro