Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Hoa Niên không thích chạm vào thịt sống, cho nó ăn 2 lần vì thấy vui nhưng lại không muốn cho nó ăn nữa. Tư Tấn bưng bát đút cho từng miếng một một cách cẩn thận và kiên nhẫn. Anh hơi cúi đầu, nhìn rất chăm chú, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này, Tư Hoa Niên đột nhiên có chút ghen tị.

Nó không phải con ruột của anh, vậy tại sao anh lại tốt với nó như vậy?

Sau khi Tư Tấn đút xong thịt trong bát, Tư Hoa Niên ôm cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: "Anh ơi, em cũng đói."

Tư Tấn cụp mắt nhìn cô, nụ cười trong mắt gần như tràn ra ngoài: "Được, anh đi nấu ăn cho em."

Tư Hoa Niên tiếp tục nũng nĩu: "Em cũng muốn anh trai đút cho em ăn."

Tim Tư Tấn đập thình thịch, máu dồn lên tới trên mặt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Kết quả Tư Hoa Niên cảm thấy có chút quá đáng, liền sờ mũi ngượng ngùng nói: "Em chỉ giỡn chút thôi."

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của em gái mình, Tư Tấn trong lòng thở dài, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Niên Niên dễ thương nhưng cũng tra tấn người khác.

Ngày hôm sau là ngày 31 tháng 8. Trường học vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng cô phải đến trường làm thủ tục nhập học. Vì ở gần trường nên hai anh em quyết định ăn sáng xong mới chậm rãi ra ngoài.

Phong cảnh khuôn viên trường rất tốt, hai bên đường đều có cây xanh, thậm chí ánh nắng chiếu xuống cũng cảm thấy mát mẻ. Đại học Long Thành khác với Đại học Thành Băng Tuyết, nó không có nhiều tòa nhà đẹp, thiếu cảm giác về khoa học kỹ thuật tinh xảo nhưng lại rất sống động, mang cho người ta một cảm giác vui vẻ khi sinh sống ở đây.

Tư Hoa Niên chợt nhớ tới: "Anh, anh cũng từng học ở trường đại học Long Thành phải không?"

Tựa như gợi lên một chút ký ức nào đó, Tư Tấn hơi cong khóe môi: "Ừ."

Tư Hoa Niên không nói nữa. Cô đi theo bên cạnh anh, cúi đầu đi về phía trước.

Năm đó bởi vì bố mẹ qua đời, anh trai cô đã bỏ học vào năm 2 rồi gia nhập công ty. Tư Hoa Niên không biết anh làm sao đối phó được những cổ đông ngo ngoe rục rịch kia để có thể ngồi lên vị trí chủ tịch nhưng chắc hẳn đã rất khó khăn. Thế nhưng, khi anh trai về nhà, cô còn luôn bày ra khuôn mặt lạnh nhạt phớt lờ anh.

Dù biết đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn nhưng Tư Hoa Niên lúc đó đột ngột mất đi cả bố lẫn mẹ.

Bầu trời của cô như sập xuống.

Cô đương nhiên tự trách mình vì sao lại nhờ bố mẹ đưa đón, để rồi cả hai người đều xảy ra tai nạn ô tô trên đường. Nhưng cô không khỏi nghĩ, nếu không phải bố mẹ cô chết, mà là người anh trai cô rất không thích này... Sau này, Tư Hoa Niên dần dần biết mình đã sai rồi nhưng rồi Tư Tấn vào ngục giam, hai anh em họ không bao giờ có thể thân thiết được nữa..

Tư Tấn cảm giác được bước chân của em gái mình chậm lại, khi quay người lại, anh nhìn thấy nước mắt đang chảy dài trên mặt cô.

"Niên Niên, Niên Niên, làm sao vậy?" Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Tư Hoa Niên, nhẹ nhàng nâng lên, vừa lau nước mắt cho cô vừa vội vàng hỏi: "Niên Niên!"

Tư Hoa Niên đột nhiên nhào vào lòng anh mà khóc: "Anh ơi, em xin lỗi, anh..." Anh trai cô thực sự rất khổ.

Nếu không đến Tư gia, có lẽ anh cô đã trải qua khoảng thời gian học đại học hạnh phúc như bao thiếu niên khác ở tuổi thanh xuân. Anh có thể yêu một cô gái vừa ôn nhu lại điềm tĩnh, cùng cô ấy xây nên một gia đình hạnh phúc sau khi tốt nghiệp. Anh trai cô rất giỏi chắc chắn sẽ có sự nghiệp thành công.

Thay vì như bây giờ...

Tư Tấn nghe được câu xin lỗi này, anh lập tức đoán được cô đang nghĩ gì. Anh thấp giọng thở dài, ôm em gái mình: "Niên Niên, em đừng khóc, anh trai bây giờ rất tốt."

Anh thò tay vào túi lục lọi, may mắn là có một gói khăn giấy. Anh lấy nó ra lau nước mắt cho Tư Hoa Niên, thế nhưng anh không thể lau kịp với tốc độ nước mắt cô chảy xuống được. Tư Tấn cảm thấy trong lòng đau đớn, dứt khoát ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Niên Niên đừng khóc nữa."

Tư Hoa Niên ôm cổ anh tiếp tục khóc.

Kiếp này cô sẽ đối với anh trai thật tốt, người anh trai ở kiếp trước, người đã chịu đựng rất nhiều đau khổ để cuối cùng lẻ loi ch.ết một mình, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Người anh trai đó giờ đang ở đâu? Cô không thể làm gì cho anh, thậm chí cô còn không có cơ hội nói với anh rằng: "Anh ơi, em sai rồi."

"Anh, anh..."

"Niên Niên, đừng khóc nữa, anh trai ở đây."

Tư Tấn biết mình không giỏi ăn nói nên chỉ dùng câu này để dỗ dành cô, càng dỗ cô càng khóc. Anh không còn cách nào khác đành bất lực đứng đó ôm cô vào lòng.

Một sinh viên đi ngang qua thì thầm: "Nữ sinh này bị sao vậy? Sao lại khóc thế này?"

"Có lẽ sắp phải yêu xa rồi. Luyến tiếc là chuyện bình thường."

...Một lúc sau, Tư Hoa Niên mới nhận ra rằng áo ở phần ngực của anh trai đều bị cô khóc ướt hết. Cuối cùng cô cũng ngừng khóc, lấy khăn giấy từ tay anh trai, lau cho anh.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô chạm vào ngực anh, tai Tư Tấn phiếm hồng lúc nào không hay: "Niên, Niên Niên, anh trai tự mình làm."

2 người ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường, Tư Tấn hơi cúi đầu, dùng khăn giấy thấm bớt nước mắt trên áo.

Tư Hoa Niên tựa vào vai anh, từ từ bình tĩnh lại. Cô nhìn những chiếc lá xanh trên cây, do dự hồi lâu, cuối cùng nói với anh: "Anh, cảm ơn anh."

Tư Tấn ngừng dùng tay lau áo. Anh nhắm chặt mắt lại, đè nén cảm giác chua xót trong mắt.

Anh không cần lời cảm ơn của Niên Niên.

Bởi vì từ lâu anh đã biết rằng mọi thứ đều đáng giá.

Hai người thu dọn xong, lại tiếp tục đi đến nơi làm thủ tục nhập học. Khi đến quầy đầu tiên, Tư Hoa Niên lấy thư thông báo, hộ chiếu và thẻ xanh ra, xếp ngay ngắn.

Cô giáo phụ trách thủ tục nhập tên cô vào máy tính, tra cứu rồi hỏi: "Em là sinh viên quốc tế, em đã chọn được chuyên ngành chưa?"

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chưa ạ."

"Vậy bây giờ em chọn đi," cô giáo đưa cho cô một tờ đơn, "Điền vào bên cạnh. Em có ảnh chụp không? Dán một tấm lên. Nó sẽ dùng để làm thẻ sinh viên."

Tư Hoa Niên lục lọi túi của mình nói: "Có ạ."

Không có nhiều thứ để điền vào mẫu đơn, ngoài những thông tin cơ bản như tên và giới tính, điều quan trọng duy nhất là chuyên ngành của cô. Tư Hoa Niên ngừng viết, nghiêm túc suy nghĩ.

Tư Tấn bên cạnh lấy ra một ảnh từ trong túi nhỏ trong suốt, hỏi: "Niên Niên, em chụp ảnh khi nào?"

"Khi em vừa về nước ."

"Ừm."

Tư Tấn cách lớp túi dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve một chút, trên ảnh là một thiếu nữ có khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đôi mắt đen hơi cong, môi mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào trên má.

Anh muốn xin cô một bức ảnh, lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt lại.

Quên đi.

Muốn ảnh chụp gì đó... có chút ám muội, không thể để Niên Niên chú ý được.

"Anh ơi, anh dán xong chưa?"

"Xong ngay đây."

Tư Tấn nhanh chóng bôi keo lên mặt sau của bức ảnh rồi dán nó vào tờ đơn. Đột nhiên anh nhìn thấy tên chuyên ngành: thiết kế trang sức. Anh khựng lại.

Tư Hoa Niên đưa tờ giấy cho giáo viên làm thủ tục, sau đó ngẩng đầu nói với Tư Tấn: "Anh ơi, em chọn thiết kế trang sức, em sẽ cố gắng học, nếu em học không tốt thì có thể mắng em cũng không sao."

Cô giáo bên cạnh nghe cong lời cô nói cũng có chút không đành lòng, ngẩng đầu lên nói với Tư Tấn: "Cô em gái đáng yêu như vậy, chắc anh trai em cũng không nỡ mắng đâu phải không."

Tư Tấn: "..."

"Này," giáo viên liếc nhìn tờ giấy, chỉ vào cột trên cùng nói với Tư Hoa Niên: "Đổi cái này đi, học sinh quốc tế tốt nhất nên dùng tên tiếng Anh."

"Vâng," Tư Hoa Niên ngoan ngoãn gạch bỏ tên mình đổi thành Siniyah Si.

Sau đó thủ tục cũng được hoàn thành xong xuôi.

Tư Tấn quay đầu nhìn về phía quầy thanh toán học phí ở phía bên kia hành lang, trước mặt anh có một hàng dài người xếp hàng. Anh chỉ vào chiếc ghế trong đại sảnh, nói với Tư Hoa Niên: "Ngồi đây đợi một lát, anh đi đóng học phí."

Tư Hoa Niên thực sự không muốn tách khỏi anh trai mình nhưng  vẫn gật đầu ngoan ngoãn tìm một vị trí không có ai rồi ngồi xuống.

Xếp hàng thực sự rất dài, Tư Hoa Niên chờ đợi có chút chán nản. Cô lấy điện thoại ra mở WeChat lên, tình cờ nhìn thấy tin nhắn của Tô Tranh.

[Này, con trai tôi còn ổn chứ?]

[Rất tốt. Để tôi nói cho anh biết, anh trai tôi thực sự rất thích nó.]

[Thật hay giả, anh trai cô có vẻ là loại người thích động vật nhỏ không?]

[Dù sao thì tôi nghĩ anh ấy cũng khá thích nó.]

Tư Hoa Niên gõ xong rồi gửi đi, trong lòng có chút không yên tâm.

Anh trai cô rốt cuộc có thích động vật nhỏ hay không?

Khi còn nhỏ, cô có nuôi một con thỏ con lông xù xù, rất quý giá. Cô không thích để Tư Tấn chạm vào, anh cũng tự giác không bao giờ chạm vào.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô và anh trai cùng nhau nuôi một con vật nhỏ.

Nghĩ đến đây, Tư Hoa Niên đột nhiên cảm thấy tràn đầy trách nhiệm cùng sứ mệnh.

Cô nghiêm túc đánh chữ rồi gửi cho Tô Tranh.

[Tô Tranh, anh yên tâm, tôi và anh trai sẽ chăm sóc con trai anh thật tốt. Chúng tôi sẽ nuôi nấng nó như con ruột của mình.]

Tô Tranh trả lời bằng ba dấu hỏi chấm.

Tư Hoa Niên không nhịn được cười, đang định gửi biểu tượng cảm xúc thì đột nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.

"Chào bạn học, mình muốn đi nộp đơn, vali của mình có thể để ở đây, bạn có thể trông nó giúp mình một chút được không?"

Tư Hoa Niên ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp.

"Tất nhiên là được rồi," cô nói.

Cô đặt chiếc vali trong tầm mắt, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục trò chuyện với Tô Tranh thì đột nhiên cô nhìn thấy một tin nhắn mới hiện lên trên giao diện WeChat.

Đó là từ một thám tử tư.

[Xin chào Tư tiểu thư. 2 bạn nữ cùng lớp mà cô nhờ tôi điều tra đã tìm được. Sau khi tốt nghiệp trường trung học cơ sở số 1 Long Thành, cả hai đều phẫu thuật thẩm mỹ. Mặt khác, bởi vì lý do gia đình nên Chu Ngọc Oánh đổi họ, tên hiện tại là Khổng Ngọc Oánh; còn Mai Tuyết Hàn thì đổi tên không rõ lý do, tên hiện tại của cô ta là Mai Tư Vũ. Cả hai hiện đang theo học tại đại học Long Thành. Khổng Ngọc Oánh vào trường thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học, còn Mai Tư Vũ là sinh viên chuyên ngành nghệ thuật.]

Tư Hoa Niên đọc đi đọc lại đoạn này mấy lần, ngón tay đột nhiên có chút run rẩy. Cô không thể nói rõ bản thân đang có tâm tình như thế nào.

Đúng lúc này, nữ sinh bảo cô trông hộ đã quay lại: "Cảm ơn bạn."

"Không có gì."

Nữ sinh có nụ cười tinh tế chuẩn mực, giọng điệu rất thân thiện: "Mình là Mai Tư Vũ đến từ viện mỹ thuật. Còn bạn thì sao?"

"..." Tư Hoa Niên im lặng hai giây, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười chân thành: "Mình là Siniyah đến từ ngành thiết kế trang sức. Rất vui được gặp bạn."

Sau khi Mai Tư Vũ rời đi, Tư Hoa Niên nhìn bóng lưng cô ta rất lâu.

Cô biết Mai Tư Vũ chắc chắn đã nhận ra cô.

Nhưng tại sao cô ta lại giả vờ như không biết cô?

Vì cảm thấy tội lỗi?

Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao cô ta lại chủ động tiếp cận cô... Còn chưa kịp nghĩ ra, điện thoại của cô lại rung lên. Tô Tranh đã gửi một tin nhắn WeChat mới.

[Đúng rồi, Ngũ muội, cô sắp khai giảng rồi phải không?]

[Ừm, tôi đang làm thủ tục nhập học.]

[Đại học Long Thành?]

[Ừm.]

[Này, thật trùng hợp.]

[Anh cũng tốt nghiệp ở đây à?]

[Ừm] Tô Tranh trả lời, [Trong tứ hợp viện*tôi ở vẫn còn vài em trai em gái đang học, khi nào tôi quay lại sẽ nói với họ một tiếng, để họ che chở cho em.]

*Nhà tứ hợp viện là kiểu kiến trúc cổ của vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nó được xây theo bố cục gồm: 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 khu nhà được xây ở 4 hướng Đông Tây Nam Bắc bao quanh sân vườn.

Nghe có vẻ khá tốt. Tư Hoa Niên có linh cảm rằng cuộc sống của cô tại đại học Long Thành có lẽ sẽ không vô vị chút nào. Cô vẫn còn vài chuyện cần điều tra, không chừng sẽ giống như những bộ phim truyền hình, khó để tìm ra chân tướng. Tất nhiên nếu có ai đó che chở cho cô thì càng tốt.

Cô chân chó trả lời: "Cảm ơn chú Tranh."

Mặc dù không thể gọi là anh trai nhưng gọi là chú cũng không có sai. Dù sao thì cô đã gọi lão nguyên soái một tiếng ông Tô , nên cô gọi vậy cũng đúng.

Tô Tranh trả lời cô thêm sáu dấu hỏi chấm.

Cuối cùng Tư Tấn cũng quay lại sau khi đóng học phí xong, hai người sóng vai nhau đi bộ về nhà. Vì Tư Hoa Niên không sống trong ký túc xá trường nên không cần làm thủ tục tá túc.

Khi bọn họ về đến nhà thì vừa đúng giờ ăn trưa.

Tư Hoa Niên không muốn Tư Tấn nấu ăn vì cô cảm thấy anh đã rất vất vả: "Anh à, chúng ta ra ngoài ăn đi, hoặc gọi cơm hộp đi."

"Không cần," Tư Tấn sờ đầu cô, "Anh sẽ nấu cho em, em ngồi chơi một lát nhé, ngoan."

Chờ tới lúc Niên Niên khai giảng, anh cũng phải đi làm, thời gian nghỉ trưa anh cũng không thể nấu cơm cho Niên Niên được nữa.

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy để em đi tắm trước."

"Đi tắm đi rồi ra ngoài ăn."

Theo lý mà nói, tắm nhiều nhất một giờ là đủ nhưng Tư Tấn ngồi đợi, Tư Hoa Niên trong phòng tắm không hề có động tĩnh gì. Trên bàn bày tôm luộc, sườn chua ngọt và cải xào, món sườn heo là anh vừa xem công thức để làm nên nấu lâu hơn bình thường một chút.

Anh ngồi vào bàn, nhìn đồng hồ rồi tự nhủ: "Con gái tắm nên sẽ chậm một chút".

Một tiếng rưỡi trôi qua.

Tư Tấn không thể ngồi yên.

Tắm rửa, bồn tắm, nước...nước!

Trong đầu Tư Tấn vang lên một tiếng "ong" như muốn nổ tung. Anh nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến cửa phòng tắm, gõ cửa gọi: "Niên Niên, Niên Niên!"

Tư Hoa Niên không trả lời.

Tư Tấn vặn nắm cửa, cửa khóa, anh lấy sức đẩy cửa.

Sau khi vỗ nhẹ vào cửa phòng tắm 2 lần vẫn không nghe thấy giọng nói của Tư Hoa Niên, anh nghiến răng đá mạnh cửa ra.

Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, anh sững sờ.

Bọt tắm như tuyết nổi trên mặt nước của bồn, Niên Niên ngồi trong bồn tắm dựa vào tường mà ngủ.

Nghe thấy tiếng động, Tư Hoa Niên ngơ ngác mở mắt.

Nhìn thấy rõ ràng Tư Tấn trước bồn tắm, cô chợt đỏ mặt: "A! Anh, anh, sao anh lại vào được !"

Tư Tấn đi cũng không được, không đi cũng không được.

Thật may, thật may Niên Niên không có xảy ra chuyện gì, trái tim anh cuối cùng cũng đập trở lại như cũ.

"Niên Niên," anh quỳ một chân xuống cạnh bồn tắm, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô, vẻ mặt lo lắng vẫn không kịp tiêu tan được, "Đừng ngủ ở đây, ra ngoài đi."

Tư Hoa Niên đỏ mặt, ngượng ngùng co rúm trong bồn tắm: "Anh, anh ra ngoài trước đi..." Phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ mịt, thiếu nữ nằm trong bồn tắm đang run rẩy, dưới nước thấp thoáng ẩn hiện dáng người của cô... Nhưng mà lúc này, Tư Tấn chưa kịp chú ý đến hình ảnh gây nhiễu loạn lòng người này.

Cuối cùng anh cũng ý thức được sự đột ngột của mình, lúng túng giải thích: "Niên, Niên Niên, đừng tức giận, anh không có ý đó..."

Tư Hoa Niên gần như muốn khóc: "Em biết anh không cố ý, nhưng anh có thể đi ra ngoài trước không ......"

Tác giả có lời muốn nói: Chương này không có gì phải sợ hãi, chương này sẽ không có hắc ám cùng khủng bố, sẽ tiếp tục ngọt ngào. Chỉ là có một số chuyện từ kiếp trước của Niên Niên cần phải làm rõ. Phẫu thuật thẩm mỹ rất phổ biến và không nhất thiết phải đến là người xấu, khi tốt nghiệp cấp 3 tôi cũng đã từng cắt bỏ mí mắt (khụ khụ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro