Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến lúc Tư Hoa Niên sấy tóc xong, ngồi vào bàn ăn thì Tư Tấn đã hâm nóng lại đồ ăn.

2 người ngồi đối diện nhau, im lặng cúi đầu dùng bữa, không khí có chút yên tĩnh đến kì lạ.

Đã sắp 3 giờ chiều rồi, anh trai chắc đói lắm.

Tư Hoa Niên dùng đũa cắn một miếng sườn nhỏ, ngập ngừng nói: "Anh ơi, em xin lỗi."

"——Anh xin lỗi Niên Niên."

2 người đồng thanh nói, rồi lại im lặng.

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người

Hai người trầm mặc ăn xong bữa cơm trưa.

Tư Tấn im lặng chờ Tư Hoa Niên ăn xong miếng cuối cùng, sau đó đưa tay ra muốn lấy cái bát trống của cô: "Anh đi rửa bát."

Tư Hoa Niên cầm chiếc bát nhỏ lên, đặt nó vào bàn tay đang mở của anh. Lúc buông ra, cô vô tình chạm vào tay Tư Tấn.

Bàn tay của anh thật ấm áp.

Cô vô thức co đầu ngón tay lại.

Nhận ra động tác nhỏ này, Tư Tấn cụp mi xuống, ánh mắt đột nhiên tối sầm: "Niên Niên..."

"...Hả?"

"Anh không cố ý", giọng anh hơi khàn khàn, "Anh chỉ lo lắng cho em thôi."

Tư Hoa Niên cúi đầu thấp giọng nói: "Em biết, ngủ quên là lỗi của em."

Tư Tấn mím môi, thấp giọng nói: "Niên Niên, đừng tức giận."

"...Em không có tức giận."

"Vậy thì lại đây để anh trai ôm em một cái."

"..." Tư Hoa Niên cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô không tức giận nhưng con gái cũng sẽ có lúc ngại ngùng nha.

"Lần sau ôm em nhé...?"

Cô thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn rõ ràng sự khẩn trương và bi thương ẩn chứa trong mắt của anh, trong lòng cô bất giác mềm nhũn.

Anh, sao anh lại vì chuyện nhỏ mà lo lắng thành như vậy.

Tư Hoa Niên nhảy xuống ghế, chậm rãi đi tới, nhào vào lồng ngực anh: "Em ôm anh một cái."

Tư Tấn ôm lấy cô, trái tim anh cuối cùng cũng an ổn như ban đầu.

"Niên Niên ngoan..." Cô trong lồng ngực anh mềm mại ấm áp, anh vô thức ôm cô thật chặt. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi tai phiếm hồng của cô, anh bất tri bất giác bị mê hoặc mà không nhận ra.

Đôi tai trắng nõn thanh tú hơi phiếm hồng, bởi vì thẹn thùng mà khẽ run lên, ngón tay Tư Tấn vô thức cử động.

Anh thực sự muốn chạm vào... chỉ một lần thôi.

"Anh trai."

Tư Hoa Niên cảm thấy mình bị ôm có chút chặt, nên hơi lùi lại.

Đôi mắt Tư Tấn tối sầm lại, cơ thể mềm mại của cô di chuyển qua lại trong vòng tay anh, ký ức về phòng tắm bất tri bất giác nhớ lại .

Chiếc cổ thon dài xinh đẹp của Niên Niên, mái tóc ướt bị nước dính vào mặt, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ run rẩy."Niên Niên..."

"Hả?"

Tư Tấn đột nhiên buông cô ra, khàn giọng nói: "Anh, anh đi rửa bát."

Đêm đó, Tư Tấn nằm mơ.

"Niên Niên, Niên Niên..." Niên Niên ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Anh dùng sức hôn cô. Niên Niên vẫn ngoan ngoãn nhắm chặt đôi mắt lại, không có chút phản kháng.

"Niên Niên, anh yêu em..." Anh vừa nói vừa hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Cô đột nhiên mở mắt, trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng và chán ghét .

Sau đó Tư Tấn tỉnh.

"Anh trai!"

Anh mở mắt ra, nhìn thấy Tư Hoa Niên đứng ở bên giường, hơi khom người, cười nói: " Anh trai rời giường!"

"Niên Niên," anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cổ họng chứa sự nghẹn ngào, "Sao em lại vào đây?"

"Em không thể vào sao?" Tư Hoa Niên ngây thơ chớp mắt, "Em đến đánh thức anh, anh sắp muộn giờ làm rồi đấy."

"...Anh biết rồi, em đi ra ngoài trước đi."

Tư Hoa Niên hơi nghiêng đầu nhìn anh chốc lát rồi quay người đi ra ngoài.

Tư Tấn với tay lấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn xem, quả nhiên ngủ quên. Đồng hồ sinh học chính xác mà anh nuôi dưỡng trong ngục giam lần đầu tiên mất đi tác dụng. Cảm giác kỳ lạ trong cơ thể anh vẫn còn rất rõ ràng, Tư Tấn hít một hơi nặng nề rồi lặng lẽ thở dài.

Qua 20 phút sau, anh bước ra khỏi phòng tắm, đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tư Hoa Niên đang ngồi ở bàn ăn, cầm ly sữa nhấp từng ngụm.

Khi thấy anh đi ra, cô chỉ vào chiếc máy kẹp bánh mì trên bàn: "Anh, ăn nhanh đi, bánh nướng xong rồi!"

Vừa nói, cô vừa vươn đầu lưỡi liếm vệt sữa trên môi, sau đó nhìn anh với đôi mắt to xinh đẹp đầy mong đợi.

Anh chợt hoảng hốt cụp mắt xuống, không biết mình đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, anh mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng khen ngợi: "Niên Niên thật giỏi."

Tư Hoa Niên rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn.

Hôm nay là ngày khai giảng chính thức của Tư Hoa Niên.

Môn đầu tiên của khóa học là những kiến thức cơ bản về vật liệu của trang sức, có lẽ vì ngày đầu tiên đến trường, thường không có nội dung quan trọng nào được dạy nên lớp học rất vắng.

Chỗ ngồi được bố trí theo cầu thang, phía trước thấp, phía sau cao, Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi ngồi ở chính giữa thay vì ngồi phía trước.

Tuy nhiên, dù vậy, cô cũng nhanh chóng bị giảng viên gọi: "Sin...Sin...bạn cùng lớp mới vừa chuyển đến đây. Em đứng dậy giới thiệu bản thân với mọi người nhé."

Tư Hoa Niên sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy bình tĩnh nói: "Xin chào thầy và mọi người, em tên Siniyah, là người vừa mới chuyển đến nơi này."

"Tốt lắm," giảng viên vỗ tay nói: "Các em cho bạn học mới cùng lớp này một tràng pháo tay."

Sau đó là tiếng vỗ tay thưa thớt trong lớp.

Khoá học này chủ yếu là ôn lại những gì đã học trong học kỳ trước và nói về một số loại trang sức chính. Mặc dù Tư Hoa Niên chưa từng tham gia bất kỳ khóa học chuyên môn nào trước đây nhưng cô đã tiếp xúc với những thứ này từ khi còn nhỏ nên cũng có thể coi là có độ hiểu biết nhất định.

Nội dung buổi học nhanh chóng kết thúc, giảng viên nói mọi người có thể tự học. Tư Hoa Niên mở điện thoại ra xem, có một lời mời kết bạn mới trên WeChat. Hình đại diện là hình ảnh một khẩu súng máy còn thông tin xác minh cho biết [Tô Tranh yêu cầu thêm bạn].

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc và chấp nhận lời mời.

Ngay lúc cô đang do dự không biết có nên chào hỏi hay không thì người kia nói : "Cô đang học môn gì?"

[Vật liệu về trang sức.]

[Bao lâu?]

[Hai tiếng]

[Ở đâu?]

[...Sao anh lại hỏi những cái này?]

[Gửi định vị cho tôi.]

Tư Hoa Niên gửi định vị cho anh ta rồi hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Không có câu trả lời lại.

Tư Hoa Niên cau mày suy nghĩ một lúc, chợt nghe thấy bên cạnh có người đang gọi mình.

"Siniyah."

Khi quay lại, cô thấy một chàng trai rất đẹp trai, trên lỗ tai mang khuyên tai kim cương lấp lánh đang nở nụ cười lịch sự.

"Ừm?"

Nam sinh hỏi: "Họ của cậu là gì?"

"Họ Tư."

"Tư nào, từ "Tư" của cậu trong câu 'con người giống như cầu vồng'?"

Tư Hoa Niên không biết cậu đang nói đến Tư nào, đành phải nói: "Tư trong mèo Ba Tư."

Nam sinh không nhịn được cười. Anh ta nói, trên môi có chút hàm ý, giống như vô tình: "Cậu có biết không, trùng hợp thay, họ này ở đây rất nổi tiếng."

"Ừm?"

"Si là công ty trang sức lớn nhất cả nước, nhiều người trong ngành của tôi đều muốn vào đó học tập trong năm tới."

"..."

"Tên tôi là Kiều Thư Á, đến từ Hồng Kông."

Tư Hoa Niên vô thức hỏi: "Tên tiếng Anh của cậu là Joshua à?"

"Ừ," nam sinh mỉm cười, "Cậu đoán đúng rồi."

Bằng cách này, hai người đã làm quen với nhau. Tư Hoa Niên nhìn đồng hồ, thấy giờ tan học đã kết thúc nên gật đầu, chuẩn bị chào tạm biệt Kiều Thư Á.

Đúng lúc này, một cô gái nhỏ nhắn từ hàng ghế đầu tiên chạy tới. Cô ấy chạy đến chỗ Kiều Thư Á rồi mở cuốn sổ: "Bạn học Kiều, bạn có thể cho tôi biết đặc điểm nguồn gốc kim cương ở Namibia và Nam Phi không..."

Nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, Tư Hoa Niên im lặng trong hai giây.

Thiết kế trang sức là một chuyên ngành nhỏ, không được ưa chuộng, tổng cộng chỉ có khoảng một trăm người. Nhưng có rất ít khả năng gặp lại người mà bạn đã từng gặp trước đây.

Người hướng dẫn mua sắm vừa học vừa làm mà cô gặp khi đi mua sắm giờ đã là bạn cùng lớp của cô.

"Siniyah."

Đột nhiên có người gọi cô ở cửa.

Đứng đó là một thiếu niên cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, nước da hơi ngăm đen, toát ra khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo, hiển nhiên khác hẳn với các bạn cùng lứa. Lớp học đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát, sau đó giọng nói của mọi người dường như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi họ thu dọn đồ đạc và nói chuyện.

Tư Hoa Niên hơi ngạc nhiên nhìn xung quanh, bước tới và lịch sự chào hỏi.

Thiếu niên gật đầu không nói gì, bước ra khỏi lớp học cùng cô.

"Tôi tên Trữ Phong."

"Tên tôi là gì thì em đã biết rồi."

"Ở trường nếu có vấn đề gì thì đến tìm tôi. Tô Tranh nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ em."

"Thường thì không có gì đâu. Cảm ơn anh."

Trữ Phong ừ một tiếng rồi nói: "Vậy tôi đi trước."

Tư Hoa Niên đứng tại chỗ, cảm thấy có chút nghi hoặc. Bọn họ không thể nói những lời này trên WeChat sao? Tại sao anh ta lại phải đặc biệt chạy đến đây?

Trữ Phong rẽ vào một góc tường, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat, [A Tranh, tôi đã nhìn thấy mũ nhỏ rồi. Đừng lo lắng, sau này trong trường sẽ không có ai dám có ý đồ gì về cô ấy.]

Vài giây sau, mấy hàng dấu chấm hỏi dài hiện ra, cùng một câu một câu: [Cậu mẹ nó làm gì vậy !]

[Đón cô ấy sau giờ học.]

[Bạn học cùng lớp đều nhìn thấy???!]

[Ừm.]

[Cậu nhanh cút đi cho lão gia, nhanh chóng đi làm sáng tỏ cho người ta, biết chưa, đừng có làm chậm trễ bé gái nhà người ta.]

Trữ Phong khẽ cau mày, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, mới gõ chữ: "Cậu không thích mũ nhỏ?"

Tô Tranh ở bên kia trầm mặc hồi lâu, anh không biết nói gì ngoài sự im lặng.

Trữ Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tôi có thể xin cô ấy chữ ký được không?"

[...... Liên quan gì đến tôi.]

Trữ Phong vẫn cảm thấy không yên tâm, [Cô ấy thật sự là mũ nhỏ à?]

[Nếu cô ấy ngốc như vậy thì có thể lấy được bằng lái xe sao?]

Tuy nhiên, tin nhắn thứ hai vẫn chưa được gửi đi, cuối màn hình xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu xám, biểu thị rằng đối phương đã từ chối tin nhắn của bạn.

Sau khi tạm biệt Trữ Phong, hôm nay Tư Hoa Niên không có khoá học nào khác, vội vàng đi bộ về nhà.

Có một tờ ghi chú được nổi bật đặt trên bàn trà.

[Niên Niên, đồ ăn để trong tủ lạnh, trở về thì tự em hâm nóng ăn nhé.]

Tư Hoa Niên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, có chút không chắc anh trai mình có ý gì.

Anh trai nói là hôm nay không về nhà ăn tối, để cô ăn một mình? Hay là khi cô về đến nhà thì tự ăn trước, anh có thể trở về trễ nên sẽ ăn sau?

Không nghĩ ra câu trả lời, cô quyết định hỏi Tư Tấn.

Cô mở điện thoại lên, từ trên top liên hệ cố định của WeChat tìm được anh trai, cô đang định gõ phím thì đột nhiên nhìn thấy một dòng chữ hiển thị ở trên góc bên trái.

Đối phương đang gõ chữ... Bên kia Tư Tấn đã nhìn màn hình điện thoại rất lâu. Các câu trong ô nhập đã được sửa và xóa nhiều lần, cuối cùng dừng ở một câu, [Niên Niên, anh trai hôm nay có việc phải xử lý nên sẽ ở lại văn phòng. Nhớ khóa cửa nhà kỹ, chú ý an toàn.]

Nhưng anh không thể nhấn nút gửi đi.

Thực ra anh cũng không có nhiều việc phải giải quyết như vậy. Anh chỉ không biết làm thế nào để về nhà để đối mặt với Niên Niên ngây thơ sau khi anh có những ý niệm bẩn thỉu đó.

Phải mất thêm 15 phút anh mới quyết định được. Cả cơ thể và tâm trí anh đều cần phải bình tĩnh lại.

Một tin nhắn mới đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

[Anh ơi, khi nào anh về nhà?]

Phía dưới có một biểu tượng cảm xúc là chú heo con đang ôm mặt khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro