Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Tư Tấn rơi vào màn hình, rất lâu sau anh mới khôi phục lại tinh thần.

Hiện tại Niên Niên đang làm gì?

Tưởng tượng đến vẻ mặt ngây thơ và mong đợi của cô lúc này, lòng anh như bị vật gì đâm vào, cảm giác mềm mại và đau nhức.

Niên Niên bảo bối của anh. Em ấy có sợ ở nhà một mình khi trời tối không? Niên Niên sẽ không ăn uống đầy đủ để giảm cân? Liệu em ấy có giống như emoji chú heo nhỏ, đợi anh về nhà với đôi mắt ngấn lệ? Em ấy có... nhớ anh không?

Tư Tấn thẫn thờ một lúc lâu, đột nhiên lấy điện thoại ra gõ bốn chữ "Anh sẽ trở về sớm". Sau đó liền lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

Anh vẫn có thể chịu đựng được, điều anh giỏi nhất chính là nhẫn nại.

Khoảng thời gian tuyệt vọng nhất của kiếp trước đã trôi qua, bây giờ Niên Niên cũng phải chịu uỷ khuất vì chuyện nhỏ này sao?

Một đường lái xe như bay về nhà, vừa mở cửa, anh thấy Tư Hoa Niên nghe thấy tiếng mở khóa cửa chạy tới. Cô ôm chầm lấy anh, tựa vào lồng ngực anh rồi nói: "Anh ơi, sao hôm nay anh về muộn thế?"

Chỉ có anh mới biết lý do tại sao lại về muộn như vậy.

Tư Tấn cúi người nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô: "Thực xin lỗi, Niên Niên."

Tư thế này khiến Tư Hoa Niên có chút xấu hổ, vì vậy cô giãy dụa hai lần: "Anh, em hâm nóng đồ ăn rồi, lại đây ăn đi."

Sau đó cô chạy đi làm việc, Tư Tấn hơi cúi đầu cởi áo vest ra, khóe mắt chợt có chút ươn ướt.

Một ngôi nhà nhỏ ấm áp với những bữa ăn ấm cúng cùng một Niên Niên ngoan ngoãn, đáng yêu, những ngày như thế này...

Còn gì không thoả mãn nữa?

Nhưng từ tận đáy lòng, anh không thể thỏa mãn được.

Anh còn muốn ôm Niên Niên vào lòng, hôn thật sâu, thậm chí... nếu Niên Niên là vợ anh thì thật tốt ...

"Anh, thức ăn đã hâm nóng xong rồi, anh lại đây!"

Tư Tấn tỉnh táo lại, đi đến bên bàn, xoa đầu cô: "Niên Niên thật giỏi ."

Tư Hoa Niên hôm nay ăn rất nhanh, không hiểu sao trông cô có chút hưng phấn.

"Anh ơi, em mới mua máy rửa bát trên mạng! Hôm nay em muốn rửa bát!"

"Không," Tư Tấn bắt đầu dọn bát đĩa, "Em ngồi đi."

Tư Hoa Niên rất kiên trì, giữ lấy cánh tay anh, ngăn cản anh cử động: "Em muốn làm."

Cô hơi bĩu môi, trông như một đứa trẻ bướng bỉnh muốn khoe với bố mẹ rằng mình đã học được cách làm việc nhà. Tư Tấn mềm lòng liền đứng gần đó nhìn cô lần lượt bỏ bát đĩa vào máy rửa bát, đến lúc xong mới lấy ra cất đi.

Anh nhìn cô làm xong rồi dẫn cô tới ghế sofa ngồi. Lau sạch nước bằng khăn giấy rồi lấy một tuýp kem dưỡng da tay trên bàn trà.

Tư Hoa Niên biết anh muốn làm gì. Cô chớp mắt, lần thứ 11 mới nhận ra: "Anh, em vô cùng hạnh phúc..." Cô nghĩ vậy nhưng xấu hổ không dám nói ra, chỉ thấy mừng thầm trong lòng. Làm sao một người anh tốt như vậy lại có thể là anh trai cô?

Tư Tấn bóp một ít kem dưỡng vào lòng bàn tay cô, dùng ngón cái xoa xoa, bóp nhẹ đều trong lòng bàn tay cô, sau đó cẩn thận xoa bóp từng ngón tay thon dài.

Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, như đang trân trọng món đồ trang sức quý giá nhất. Tư Hoa Niên vô cớ cảm thấy mặt mình có chút nóng nhưng nhanh chóng bị cảm giác ấm áp trong lòng che khuất.

Anh trai rất tốt với cô, thậm chí còn tốt hơn cả con rùa đen đó.

Bàn tay của anh thô ráp, có những vết chai mỏng ở lòng bàn tay và các ngón tay. Tư Hoa Niên nhớ rằng khi cô còn nhỏ, bố mẹ cô nói rằng anh trai đã gặp khó khăn, phải làm ruộng và các công việc nhà khác nhau từ độ tuổi rất sớm. Những ngày sống trong nhung lụa không kéo dài được bao lâu, sau đó anh phải vào ngục giam rồi thường xuyên phải làm những công việc nặng.

Lúc nhỏ Tư Hoa Niên chỉ cảm thấy anh trai có chút đáng thương nhưng bây giờ cô thực sự cảm thấy đau lòng. Tư Hoa Niên cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nắm lấy bàn tay to lớn của anh trai mình, xoa xoa mu bàn tay anh liên tục, thấp giọng thì thầm: "Anh, em bôi kem cho anh..."

Tư Tấn nhìn từng cử động của cô, trái tim anh như được ngâm trong nước ấm, mềm nhũn ra.

Niên Niên của anh cũng tốt với anh, chưa từng có ai đối xử với anh như vậy.

Bàn tay của Niên Niên rất đẹp, trắng nõn, móng tay màu hồng còn đẹp hơn cả ngọc trai.

Nếu đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này đặt lên ngực hoặc ôm sau lưng anh... Nhận ra mình đang nghĩ gì, Tư Tấn dường như sợ hãi, đột nhiên rút tay lại, trầm giọng nói: " Được rồi, Niên Niên, vậy thôi."

Tư Hoa Niên nghe lời, mỉm cười ngồi sang một bên, lấy máy tính bảng ra và bắt đầu lướt Internet.

"Anh ơi, khi còn học đại học anh có dạo trên diễn đàn của trường không?"

Đại học Long Thành có diễn đàn trường dành riêng cho sinh viên, chỉ cần có mã số sinh viên là có thể đăng ký tài khoản.

Tư Tấn nhớ lại, nói: "Có dùng qua nhưng không thường xuyên."

Tư Hoa Niên gật đầu đáp lại, sau đó liền bận rộn đăng ký tài khoản. Đây là diễn đàn ẩn danh, mang lại cho sinh viên toàn quyền tự do lên tiếng. Cô loay hoay một lúc nghĩ nickname, rồi điền vào khoảng trống "Chuyên gia nhỏ bảo vệ anh trai".

Sau khi đăng nhập, diễn đàn được chia thành ba khu vực chính. Trong khu vực sinh hoạt có thể thảo luận về mọi thứ liên quan đến cuộc sống trong khuôn viên trường, chẳng hạn như nhà ăn, ký túc xá. Tại khu vực nghệ thuật, bàn luận về nghệ thuật. Khu thủy lợi là nơi bàn tán mọi chuyện bát quái của các sinh vật.

Lưu ý: Nghiêm cấm những tin đồn ác ý, vu khống, công kích cá nhân.

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút, bấm vào khu vực thuỷ lợi.

Ban đầu cô muốn tìm hiểu xem có tin tức gì về Mai Tư Vũ và Khổng Ngọc Oánh hay không nhưng cô phát hiện ra bản thân mình trong trang đầu tiêu đề của một bài đăng hot trên trang chủ.

[(Lầu nhà dài hạn) Lựa chọn hoa của khuôn viên trường đại học Long Thành. Cập nhật mới nhất cho học kỳ mùa thu: Học sinh mới là [(du học sinh Trung Quốc, ảnh đính kèm)]

Tư Hoa Niên: "..." Cô bấm vào.

Bài viết dài hàng trăm trang, Tư Hoa Niên lướt xuống trang cuối cùng rồi nhìn thấy bản thân. Có một vài bức ảnh, bao gồm những bức ảnh của ngày hôm đó và những bức ảnh trong lớp hôm nay. Đây là một số bức ảnh chụp nhanh từ các góc độ khác nhau.

Tư Hoa Niên theo bản năng nhìn kỹ hơn, xác định không có bức ảnh nào xấu nên mới tiếp tục kéo xuống. Khi cô kéo đến một trang ngẫu nhiên, chợt phát hiện ra rằng giữa bài đăng của trang kia nổi lên thêm một bài khác.

Có người đăng tải bức ảnh cô đứng ở cửa lớp, hơi ngẩng đầu lên chào Trữ Phong. Vì góc nghiêng nên trông rất thân mật. Chủ lầu này viết: [Cầm tính mạng đi giao dưa, vị Tân tiểu thư này đã được Trữ thiếu gia đón ngay ngày đầu tiên đến lớp.]

Tư Hoa Niên trầm ngâm một lúc rồi bấm vào xem câu trả lời.

[Chết tiệt, quả dưa này ngon quá!]

[Bảo vệ chủ lầu rút lui!]

[sợ hãi][sợ hãi][sợ hãi][sợ hãi]

[Tôi đã nghĩ ra hàng triệu bài luận dài cao cấp]

[...Học muội này thực sự rất đẹp. Có phải tất cả chúng ta... không có cơ hội không ? 】

[Xin chúc mừng lầu trên, bạn đã đoán đúng. 】

...Các lầu khác vẫn đang bình luận nhanh chóng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, Tư Hoa Niên ngơ ngác một lúc lâu trước khi gõ một câu trả lời: [Tôi và anh Trữ không có mối quan hệ như vậy! Và họ của tôi không phải là Tân! 】

Sau đó câu trả lời của cô bị nhấn chìm trong đám đông đang dâng trào.

Tư Hoa Niên đã chụp ảnh màn hình lại và gửi cho Trữ Phong qua WeChat. Ước chừng 10 phút sau, Trữ Phong trả lời.

[Học muội, tôi xin lỗi, chuyện này là lỗi của tôi. Tôi sẽ giải quyết nó. Tôi đã phải nghỉ học 2 ngày qua vì chuyện gia đình, 2 ngày sau chuyện này sẽ được giải quyết ngay. 】

Tư Hoa Niên không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Cô quay đầu lại nói với Tư Tấn đang ngồi cách đó không xa: "Anh, em đi tắm trước."

Tư Tấn ừ một tiếng, ngước mắt nhìn cô bước vào phòng. Chung cư cách âm rất tốt, anh chỉ mơ hồ nghe thấy ở phòng khách tiếng nước nhỏ đang chảy vào bồn tắm, sau đó lại trở nên yên tĩnh.

Sau khi chờ đợi khoảng 40 phút, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng máy sấy tóc phát ra từ trong phòng.

Ở kiếp trước Niên Niên đã chết trên biển.

Nếu có thể, anh thực sự hy vọng cô sẽ không bao giờ chạm vào nước.

– Ngày hôm sau, khi Tư Hoa Niên đi học về, Tư Tấn đang nấu ăn.

Cô chào anh rồi chạy tới bàn trà ngồi xuống. Đặt cặp sách của cô xuống và bắt đầu phân loại các tài liệu được phát trong lớp ngày hôm nay. Ánh mắt cô vô tình rơi vào chồng tài liệu gọn gàng khác nằm trên bàn trà cách đó không xa. Cô liếc nhìn thoáng qua, là tài liệu song ngữ tiếng Trung và tiếng Anh.

Tim Tư Tấn đột nhiên chạm đáy. Anh hạ mi xuống che đi ánh mắt: "Anh biết rồi. Niên Niên ...em ra ngoài trước đi."

Tư Hoa Niên có chút ủy khuất: "Anh, khi nào anh xem TV với em?"

Tư Tấn trầm mặc một lát, cổ họng nghẹn lại: "...Sẽ nhanh thôi."

Tư Hoa Niên hài lòng đi ra ngoài.

Tư Tấn đưa tay ôm lấy lồng ngực đau nhức của mình, trong đầu tràn ngập những hình ảnh vừa xem trên diễn đàn.

Niên Niên ngẩng đầu cùng một thiếu cao lớn nói chuyện, bọn họ nhìn rất thân mật nhưng cô lại không muốn nói cho anh biết.

"Niên Niên, chẳng lẽ anh lại mất em sao..." Từ kiếp trước anh đã biết, nếu Niên Niên yêu ai đó, anh không có tư cách tranh giành.

Mọi người đều có đủ tư cách , ngoại trừ anh.

Anh mãi mãi chỉ có thể là anh trai của Niên Niên .

"Anh ơi, ra xem đi! Chú gấu trúc này thật dễ thương!"

Tư Hoa Niên bên ngoài lớn giọng gọi anh.

Tư Tấn dùng sức nhắm mắt lại, bình tĩnh lại một chút, đứng dậy đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tư Hoa Niên.

Tư Hoa Niên không thể rời mắt khỏi chú gấu trúc đang lăn lộn trên TV, anh lại không thể rời mắt khỏi sườn khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Tư Hoa Niên đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời hỏi: "Anh ơi, anh nói xem gấu trúc rất đáng yêu, chúng ta có thể bỏ tiền ra mua một con không?"

"..." Tư Hoa Niên nói xong, bản thân cũng cảm thấy mình ngu ngốc: "Tốt nhất là từ bỏ đi, trước tiên chúng ta hãy cố gắng nuôi dạy con trai chúng ta thật tốt."

Tư Tấn cụp mắt xuống nhìn cô một lúc rồi đột nhiên vòng tay qua ôm lấy vai cô nói: "Niên Niên."

Cô thuận theo dựa vào vai anh, ngoan ngoãn ỷ lại .

Nhìn thấy Tư Hoa Niên như này, trong đầu Tư Tấn rốt cục không khỏi nảy ra một ý niệm. Ý niệm điên cuồng và táo bạo này đã bén rễ và bắt đầu phát triển mạnh mẽ.

Kiếp này và kiếp trước Niên Niên không giống nhau.

Cô ỷ lại vào anh.

Cô chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt chán ghét.

Cô thậm chí còn trở về với anh từ Thành Băng Tuyết xa xôi.

Vậy thì...anh có thể...cố gắng tranh giành không?

"...Niên Niên ."

"Ừm?"

"Cho anh trai lịch học của em."

Tư Hoa Niên lấy điện thoại di động ra, ngoan ngoãn gửi lịch học cho anh rồi hỏi: "Anh định làm gì?"

Tư Tấn sờ đầu cô: "Ngày mai tan học anh đón em."

– Ngày hôm sau.

Tư Hoa Niên học liên tục bốn tiếng, toàn thân có chút uể oải. Đến tiết học cuối cùng vào buổi chiều, cô mới cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn .

Cô đã không còn để ý đến những ánh mắt tò mò và đầy ẩn ý thỉnh thoảng đến từ khắp nơi trong lớp học.

Trữ Phong ngày mai sẽ đến để làm rõ mối quan hệ của bọn họ.

Quan trọng hơn là cô sắp được gặp anh trai mình!

Ánh nắng chiều chiếu vào, ngay cả tấm bảng đen cũng biến thành màu vàng tuyệt đẹp.

Bóng lá trên cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa, trong lớp mọi người đều đang buồn ngủ nhưng Tư Hoa Niên lại đặc biệt chăm chú lắng nghe.

Giảng viên nhìn cô một cách tán thưởng và hài lòng, rồi kết thúc đoạn cuối cùng trong ngày: "Dưới tác dụng của ngoại lực, bề mặt đứt gãy của khoáng vật đá quý không theo một hướng kết tinh nhất định được gọi là vết nứt. Hình dạng vết nứt được chia thành các loại sau:hình vỏ sò không đồng đều..." Sau khi giải thích một khái niệm dài dòng, giảng viên nhìn đồng hồ và tuyên bố kết thúc buổi học.

Mọi người đột nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ, lớp học lại trở nên sôi động.

Tư Hoa Niên nhanh chóng thu dọn cặp sách, lấy điện thoại di động ra gửi cho Tư Tấn một tin nhắn WeChat: [Anh ơi, anh đang ở đâu! ]

[Cạnh cửa lớp học.]

Tư Hoa Niên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, mới phát hiện cửa phòng học đã bị người nào đó không rõ danh tính mở ra.

Anh trai cô đứng đó trong chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, đĩnh đạc như một cái cây.

Cô đeo cặp lên và bước tới.

Khi đến trước mặt anh, cô chưa kịp gọi anh đã thấy anh cúi đầu, nói với giọng dịu dàng và trìu mến: "Bảo bối, về nhà thôi ."

Lớp học im lặng trong giây lát.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Các sinh viên đều đứng đó ngơ ngác nhìn người cầm cặp sách của cô gái rồi hai người sánh bước bên nhau. Không biết ai đã lên tiếng: "Chà, đó không phải là vị Tư tiểu thư kia sao? Người được nhắc đến trên diễn đàn?"

Như một hòn sỏi bị ném xuống hồ nước lặng, lớp học nổ tung.

"Không phải bạn gái của anh Trữ??"

"Làm sao có thể? Anh Trữ bận như vậy không thể đón người khác phái ở trường?"

"Có phải ảnh chụp nhận nhầm người không?"

"Học muội này thật xinh đẹp, tôi đoán cô ấy cũng khá tốt."

"Ừ, vậy thì Trữ thiếu gia bị lừa..." Lời này vừa nói ra, phòng học lại trở nên yên tĩnh.

– Bên kia hai anh em đã đi xa rồi.

Tư Hoa Niên do dự một chút, sau đó đưa tay kéo kéo ống tay áo Tư Tấn: "Anh, vừa rồi anh gọi em là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro