Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước chân Tư Tấn nhỏ đến mức khó mà nghe ra được chợt khựng lại.

Anh xoa đầu của Tư Hoa Niên, thốt ra những lời đã muốn nói trước đó từ lâu: "Bảo bối. Em là bảo bối của anh trai."

Anh cảm thấy mình giống như một con sói đang chảy nước miếng. Cẩn thận giữ Niên Niên nuôi trong hang ổ nhưng không thể duỗi móng vuốt về phía cô. Tất cả những gì anh có thể làm chỉ giống như bây giờ, ti tiện tìm mọi cách ngăn kẻ địch nhìn trộm, để Niên Niên có thể ở lại hang ổ của anh lâu thêm một ngày.

Tư Hoa Niên không biết tại sao, chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Thật buồn nôn nha."

Giọng của cô gái nhỏ mềm mại, không hề có chút tức giận. Tư Tấn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Niên Niên không thích anh trai gọi như vậy, thì anh sẽ không gọi cho nữa."

Tư Hoa Niên "ừm", một lúc sau mới ngượng ngùng nói, vành tai hơi phiếm hồng lên: "Không phải không thích, anh muốn gọi em thế nào cũng được."

Tuy có chút buồn nôn nhưng cô rất thích cảm giác này.

Cô là bảo bối mà anh trai đang nâng trong lòng bàn tay!

Tư Tấn khẽ nhếch khóe môi, trong mắt mang theo ý cười.

Niên Niên thật ngốc.

Dễ bị lừa.

"Em có mệt không Niên Niên?"

Tư Hoa Niên do dự một chút, nói: "Em không mệt."

Tư Tấn giơ tay xách ba lô đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống nói: "Lên đây."

Lưng anh trai cô trông rộng lớn mà lại an toàn.

Tư Hoa Niên đứng đó, hơi nghiêng đầu nhìn anh, có chút xấu hổ.

Cô thực sự muốn leo lên để thử cảm giác như thế nào.

Nghĩ như vậy, cô không chút do dự leo lên. Tư Tấn ôm chân Tư Hoa Niên cõng cô trên lưng, cô tự nhiên tự giác ôm lấy cổ anh.

"Anh à, sao anh lại tốt với em như vậy?"

Bởi vì anh trai yêu em.

Tư Tấn hơi cụp mắt xuống, giấu những lời này vào góc sâu nhất trong lòng.

"Vì anh là anh trai của em."

Chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi trắng hơi quay đầu nói chuyện với cô gái trên lưng, bức tranh trông thật ấm áp cũng thật tốt đẹp, xung quanh như có bong bóng màu hồng lan toả.

Những sinh viên đi ngang qua trên đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn, Tư Tấn cõng em gái bước từng bước vững vàng về phía trước, mặc kệ những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía họ.

Đêm đó, Tư Hoa Niên nằm trên giường, đã khuya nhưng cô vẫn còn thức.

Cô nghĩ đến câu nói "Bảo bối" của anh trai hôm nay.

Lúc đó ở cửa phòng học, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm, tựa như...như...Tư Hoa Niên không thể nói rõ nó trông như thế nào nhưng cô biết chắc chắn một người anh trai nhìn em gái mình sẽ không như vậy.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa chiếu vào, Tư Hoa Niên mở mắt nhìn lên trần nhà, ngơ ngác lẩm bẩm một mình: "Anh... vẫn thích em phải không?"

Cô từ lâu đã biết anh trai thích cô đến mức nào.

Tình yêu này đã có từ rất lâu, nó bắt đầu từ khi 2 người còn nhỏ.

Khi ấy anh 7 tuổi, bố mẹ cô mang về một cậu bé tên là Đại Sơn, đổi tên cho anh thành Tư Tấn.

Từ đó trở đi, Tư Tấn có vẻ thích cô em gái dễ thương như búp bê Tây Dương này. Dù cô có đi đâu anh vẫn luôn âm thầm đi theo sau cô.

Tư Hoa Niên té ngã, anh nâng cô đứng dậy. Khi con diều của cô biến mất, anh sẽ chạy thật xa để nhặt nó về.

Nhưng Tư Hoa Niên lại không cảm kích, cô cho rằng anh phiền toái muốn chết.

Bố mẹ cô nói cô nên gọi Tư Tấn là anh trai. Tư Hoa Niên không muốn gọi như vậy. Anh chàng quê mùa này không hề giống người anh trai mà cô tưởng tượng.

Tiểu Niên Niên suy nghĩ mấy ngày, đã nghĩ ra một cách gọi mà cô cho là phi thường thông minh.

Anh Đại Sơn.

Anh không chỉ khác với anh trai mà mình nghĩ, còn có thể thuận tiện cười nhạo tên anh.

Đại Sơn, ha, vừa ngốc vừa quê mùa.

Sau này, Tư Hoa Niên trưởng thành một chút, trở nên hiểu chuyện hơn một chút. Cô bắt đầu chấp nhận Tư Tấn, bắt đầu gọi anh là anh trai.

Cô vẫn không thích anh cho lắm, nhưng xưng hô "Anh Đại Sơn" có chút ác ý cũng dần dần bị cô lãng quên.

Cho đến ngày Tư Hoa Niên qua đời.

Cô bay ra khỏi thi thể, biến thành một con a phiêu.

Nhìn thấy mình được người ta vớt lên, Tư Tấn vội vàng chạy tới, ôm lấy thi thể bị sưng phù xấu xí của cô mà khóc: "Anh Đại Sơn yêu em."

Tư Hoa Niên nhìn một màn này, cảm thấy có chút muốn khóc. Nhưng cô đã biến thành một con a phiêu, a phiêu không có nước mắt.

Nhắc mới nhớ, cô đã sống lại được hơn nửa năm rồi nhưng Tư Tấn dường như chưa bao giờ đề cập đến việc anh thích cô, điều này thực sự rất kỳ lạ.

Nếu không phải có hành động hôm nay của anh, Tư Hoa Niên gần như đã quên mất chuyện này.

Cô ôm chăn, lẩm bẩm: "Anh trai nhất định vẫn còn thích mình. Kiếp trước anh ấy thích mình như vậy, kiếp này chắc anh ấy cũng như vậy mà đúng không?"

Nghĩ như vậy, cô không khỏi trở mình: "Nếu anh trai tỏ tình với mình thì sao... Mình phải làm sao đây? Mình có nên đồng ý với anh ấy không?"

"...Tất nhiên là phải đồng ý rồi...đó là anh trai mình mà!"

Mặc dù cô đối với anh có vẻ không phải loại tình cảm đó, nhưng đó là anh trai cô.

Cô đã hứa sẽ luôn làm cho anh trai vui vẻ, việc nhỏ này sao cô lại không làm được?

Dù sao cô cũng chưa từng thích ai khác, ở bên anh trai cô cũng không có gì sai.

Bên kia, thư phòng trong đêm khuya vẫn sáng đèn.

Tư Tấn liên tục cập nhật lại bài viết liên quan đến Tư Hoa Niên trên diễn đàn của trường, đọc từng câu trả lời.

[Dưa, dưa, dưa, ai có dưa?]

[Này lầu trên, dưa hôm nay không đáng tiền, ai cũng có.]

[Đưa đây, mang dưa cho trẫm.]

[Bây giờ đi xuống dưới lầu, yêu cầu quả dưa nguyên vị, vỏ mỏng nhiều nước như nhãn dán này]

... Sau khi lướt qua hơn chục bình luận, cuối cùng anh cũng thấy một câu trả lời không nhạt nhẽo.

[Tôi biết cái này, nhưng tôi không có hình ảnh. Tân tiểu thư chắc đã có bạn trai, hôm nay anh ấy đến đón cô ấy tan học. Không phải như mọi người đoán là Trữ thiếu gia đâu.]

[? ? ? Micro dành cho bạn.]

[Anh chàng kia rất cao ráo đẹp trai. Tôi nghĩ 2 người họ rất hợp nhau.]

[Đúng, tôi cũng thấy họ rất xứng đôi +1.]

[Bạn có hình nào không? Ai chụp ảnh không ?]

[Tôi cũng ở đó, lúc đầu hơi sốc, không kịp chụp ảnh.]

[Tôi đến gần thì nghe thấy Tân tiên sinh kia gọi Tân tiểu thư là "Bảo bối"]

[Wow!]

Nhìn thấy trên màn hình hai chữ "Tân tiên sinh" và "Tân tiểu thư", Tư Tấn rốt cục không khỏi nhếch khóe môi. Anh đã không còn là thiếu niên ở tuổi dậy thì, nhưng những tưởng tượng tốt đẹp của người qua đường vẫn khiến anh cảm thấy ngọt ngào. Sự ngọt ngào khi nghe tên mình gắn liền với người mình thích.

Anh ngày càng chăm chú xem nhưng không lâu sau, nội dung khó chịu xuất hiện.

[...Vậy là không ai nghĩ tới chuyện về Tân tiểu thư và vị Trữ thiếu gia kia sao?]

[Có vẻ như Trữ thiếu gia cố ý, nhưng hoa đã có chủ rồi.]

[Tôi có phải là người duy nhất nghĩ rằng Trữ thiếu gia có thể đã bị cắm sừng vì nhan sắc không? 】

[Nhan sắc? Cắm sừng? Chắc không sai đâu, tôi cũng tán thành. Nếu Tân tiểu thư dám cắm sừng anh ta một cách trắng trợn như vậy, tôi kính trọng cô ấy là một người đàn ông.]

[Tán thành.]

Ngón tay của Tư Tấn khựng lại.

Các sinh viên có vẻ rất sợ Trữ thiếu gia này.

Tại sao một người có lai lịch phức tạp như vậy lại có quan hệ với Niên Niên?

Tạm thời không thể đưa ra kết luận, anh lại nhấn nút làm mới.

Bình luận mới nhất, một loạt ảnh chụp được tải lên.

[Ảnh chụp đây, do bạn cùng phòng chụp lại.]

Ảnh được chụp từ phía sau, hơi xa nhưng vẫn rõ nét. Cô gái mảnh khảnh nằm trên lưng chàng trai cao lớn, hai người dường như đang nói chuyện gì đó, hai mắt nhìn nhau thân mật, môi chỉ cách nhau một chút .

Tư Tấn im lặng nhấn lưu.

[Chúa ơi! Đây có phải là Tân tiểu thư không? !]

[Chân rất dài, vậy là đúng rồi.]

[Kiểu tóc đẹp, vậy là đúng rồi.]

[Này cũng quá ngọt ngào rồi! ! !]

[Thật ngọt ngào, trái tim thiếu nữ của tôi thật đáng thương.]

[Tân tiểu thư và Trữ thiếu gia không có gì với nhau, tôi tin như vậy.]

[+1 vì tin tưởng.]

... Tư Tấn cười nhẹ một tiếng, cảm thấy hạnh phúc không kìm lòng được.

Anh đóng diễn đàn lại, nằm trên giường sau khi tắm rửa nhưng không thể ngủ được.

Anh nhớ đến đoạn đường chiều nay anh đã cõng Niên Niên trên lưng.

Thân thể mềm mại của Niên Niên áp vào lưng anh, hơi thở ấm áp của cô nhẹ nhàng thổi vào tai anh khi cô nói chuyện. Đôi chân thon dài của Niên Niên quấn vào hai bên người anh, hai tay vòng qua cổ anh.

Cảm giác khô nóng quen thuộc cùng với chuyển động kỳ lạ lại lan khắp cơ thể anh, Tư Tấn một tay che mặt, khẽ thở dài.

Sau đó anh mơ lại giấc mơ đó.

Một giấc mơ mãnh liệt lại nóng bỏng.

"Niên Niên... bảo bối..." Anh đã mong mỏi cô suốt hai kiếp.

Niềm khao khát hàng chục năm tích tụ lại cùng nhau thiêu cháy anh.

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Tư Tấn nói với Tư Hoa Niên rằng hôm nay anh sẽ đón cô khi tan học .

Tư Hoa Niên ngày hôm qua không xem diễn đàn nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Tới tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Tư Hoa Niên nhận được liên tiếp hai tin nhắn WeChat.

Tin nhắn đầu tiên là của Tư Tấn gửi.

[Niên Niên, anh đang tắc đường, anh sẽ đến muộn 10 phút.]

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Vâng, em sẽ đợi anh ở bồn hoa bên ngoài phòng học. Chính là chỗ có một cây ngô đồng rất cao.]

Tin nhắn thứ hai là của Trữ Phong.

[Hiện tại tôi đã trở lại trường học. Em cho tôi số phòng học của em.]

Tư Hoa Niên thận trọng nói: [Anh lại định làm gì?]

[Làm sáng tỏ]

[......Thật à?]

[Thật.]

Tư Hoa Niên do dự một chút rồi gửi số phòng học cho anh ta.

Hai ngày nay, mặc kệ cô đi chỗ nào thì tỉ lệ quay đầu lại nhìn siêu cao, thực sự rầu muốn chết.

Cô nằm dài trên bàn chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học. Giảng viên vừa nói "Tan học" thì cửa phòng học bị đẩy ra.

Tư Hoa Niên nhìn lên thì thấy một cô gái cao gầy cắt tóc ngắn đang đứng đó.

Không quen biết.

Cô cúi đầu thu dọn cặp sách của mình một lần nữa.

Không ngờ được giây tiếp theo lại nghe thấy đối phương gọi tên mình.

"Siniyah."

Giọng nói của cô gái này có chút khàn khàn, nghe thì có vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng lại dễ chịu đến lạ thường. Tư Hoa Niên thu dọn đồ đạc đi đến cửa, lúc cô đang định hỏi đối phương có chuyện gì xảy ra thì cô ấy đột nhiên ôm lấy bả vai cô đi ra ngoài.

"Ai?"

"Tôi tên là Tiếu Ngọc."

Ra khỏi cửa phòng học, Tiếu Ngọc buông Tư Hoa Niên ra, gật đầu nói: "Xin lỗi."

Tư Hoa Niên đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Là Trữ Phong kêu cô..."

"Ừm."

Hai người vòng qua cầu thang, nhìn thấy Trữ Phong đang đứng dựa vào lan can, bên cạnh là một thiếu niên thấp hơn một chút.

Tiếu Ngọc kéo Tư Hoa Niên đi tới.

Khi đến nơi, Trữ Phong nhìn về phía Tư Hoa Niên gật đầu: "Hoa Niên, tôi lại gây phiền toái cho em rồi. Đây là em trai tôi, Trữ Lệ. Người vừa đi đón cô là em gái hàng xóm của tôi, Tiếu Ngọc."

"Mũ Nhỏ!" Trữ Lệ vẻ mặt rất kích động, "Em thật đúng là Mũ Nhỏ!"

Tư Hoa Niên gật đầu: "Là tôi. Xin chào..."

Trữ Phong cau mày, đưa tay ôm lấy bả vai em trai, đẩy ra xa hơn: "Đừng nói nhảm nữa, xuống lầu trước đi."

4 người cùng nhau đi xuống cầu thang, Tư Hoa Niên rốt cuộc cũng hiểu được Trữ Phong đang muốn làm cái gì. Để Tiếu Ngọc đi đến lớp đón cô, sẽ khiến ấn tượng của các bạn cùng lớp về cô thay đổi từ "một học sinh chuyển trường có mối quan hệ không rõ ràng với Trữ Phong" thành "bạn thân của Tiếu Ngọc em gái Trữ Phong nhân tiện được anh chăm sóc ."

Nghĩ như vậy, cô vẫn có chút cảm kích: "Cảm ơn anh, Trữ Phong."

"Cảm ơn cái gì chứ, không có gì đâu" Trữ Lệ chen vào bên cạnh cô, "Mũ nhỏ, em có thể ký tên cho anh được không?"

"A?"

"Em đã cứu A Tranh, chúng tôi đều rất biết ơn em," Trữ Lệ giơ tay sờ trán, "Tôi và anh trai tôi thậm chí còn đua thử theo hai chiếc ô tô trong video nhưng kết quả không giống nhau chút nào, 400 mét với thời gian gấp đôi vẫn chậm hơn so với em."

Tư Hoa Niên mím môi, khẽ mỉm cười: "Gần đây có rất nhiều người hỏi, em chuẩn bị công bố cấu hình trên weibo, có thể nói trước cho mọi người một chút."

Vừa nói, cô vừa bước nhanh xuống lầu. Tư Hoa Niên chỉ vào bồn hoa cách đó không xa nói: "Mọi người cứ đi trước đi, em ở đây đợi anh trai em đến đón."

Vừa nói xong lời cuối cùng, cô liền nhìn thấy bóng dáng Tư Tấn.

Cô vội vàng tạm biệt ba người rồi chạy về phía anh trai mình.

Cô chạy quá nhanh, dù đã chạy tới trước mặt người kia cũng không hề dừng lại, lao thẳng vào vòng tay của Tư Tấn. Anh giật mình, nhanh chóng giang tay ra đỡ lấy cô.

Trữ Lệ đứng ở nơi đó, nghi hoặc nhìn anh trai mình: "Anh, người này là anh kêu đến à? Cái cách này của anh thật đỉnh cao a, làm sáng tỏ đến sạch sẽ luôn."

"..."

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Tối hôm đó, Tư Tấn và Tư Hoa Niên đều không chú ý đến diễn đàn của trường.

Thế nên họ không biết có một bài viết đang hot được lan truyền rộng rãi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro