Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễn đàn trường học đang náo loạn nhưng Tư Hoa Niên lại không hay biết gì, ngủ một mạch đến sáng.

Buổi sáng ngày hôm sau không có tiết học nào nên cô dậy muộn hơn thường lệ. Ngáp một cái, bước ra khỏi phòng liền thấy Tư Tấn đang lấy chìa khóa xe trên tủ giày đang chuẩn bị ra ngoài.

"Anh à, hôm nay anh đi làm sớm thế."

"Ừm, sáng nay anh có cuộc họp với các cổ đông khác."

Tư Hoa Niên đi về phía anh trai mình, anh vô thức giơ tay lên, sau đó nhận ra cô không phải đến để ôm anh. Trong lòng có chút thất vọng, anh lặng lẽ cử động ngón tay, nắm chặt thành nắm đấm.

"Niên Niên bữa sáng ở trên bàn, em nhớ ăn khi còn nóng."

Tư Hoa Niên dừng lại trước mặt anh, ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn từ trên xuống dưới: "Anh ơi, em nghĩ anh nên thắt thêm cà vạt."

Bình thường Tư Tấn không thích đeo cà vạt, nhưng khi Tư Hoa Niên nói ra lời này, anh lập tức gật đầu: "Được."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc, theo anh trở lại phòng, đi đến bên cạnh ngăn kéo: "Cái màu xám đậm này đẹp."

Tư Tấn không phản đối, đưa tay lấy ra. Tư Hoa Niên đoạt cà vạt trên tay anh, kiễng chân quàng qua cổ anh: "Anh ơi, anh cúi xuống đi."

"...Niên Niên," Tư Tấn đột nhiên hoảng sợ, "Anh tự mình làm."

"Em sẽ làm," Tư Hoa Niên cười tủm tỉm, "Anh ơi, anh cúi xuống một chút đi."

Anh cong eo xuống, anh lại gần Niên Niên hơn một chút.

Tư Tấn ngơ ngác làm theo, trong lòng có chút hoảng hốt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Niên Niên ở ngay trước mặt anh, thanh tú như búp bê Tây Dương. Tay cô không thành thạo, có chút khó khăn, thỉnh thoảng sẽ chạm vào cổ anh, làm anh có chút ngứa.

Tim Tư Tấn có cảm giác như bị móng vuốt của một con thú nhỏ cào cào. Một lần, hai lần... vừa ngứa vừa tê. Dưới ánh mắt chăm chú của Tư Hoa Niên, cổ họng anh vô thức trượt lên trượt xuống, cảm thấy khát khô.

"A, cà vạt bị lệch rồi."

Tư Hoa Niên lúng túng tháo cà vạt ra bắt đầu thắt lại.

Tư Tấn nhắm chặt mắt, không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này là gì.

Anh rất muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn chậm chạp kia, kéo Niên Niên vào lòng rồi hôn thật mạnh... Nhưng anh chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

"Được rồi," Tư Hoa Niên cuối cùng cũng mỉm cười vui vẻ, "Anh ơi mau xem đi."

Tư Tấn hơi cúi đầu, thoáng nhìn chiếc cà vạt có chút chỉnh tề kia, rồi ánh mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái nhỏ.

Niên Niên...thật đẹp.

Niên Niên luôn là một cô gái xinh đẹp như vậy. Kiếp trước anh chỉ có thể từ xa đứng nhìn, nhưng bây giờ cô lại sẵn lòng giống như một người vợ giúp anh đeo cà vạt.

"Anh?"

Anh phục hồi tinh thần, mỉm cười dịu dàng như thường lệ, nhẹ nhàng sờ đầu Tư Hoa Niên: "Anh đi làm đây."

...Cứ như vậy, rời đi rồi?

Tư Hoa Niên nhìn bóng dáng rời đi của anh, đôi mắt cô lập tức mở to, không thể tin được.

Anh trai không khen cô.

Thậm chí anh ấy nhìn trông cũng không vui vẻ chút nào.

Trong lúc cô đang xuất thần bước đến trước bàn ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho anh, có chút ủy khuất: [Anh ơi, hôm nay anh có đến đón em không?]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tư Hoa Niên chợt nhận ra rằng từ khi sống lại, cô đã vô thức trở nên ỷ lại vào anh trai mình.

Trên thực tế, khi vừa mới chết ở kiếp trước, cô đã muốn được đầu thai càng sớm càng tốt. Lúc làm một con a phiêu, chuyện gì cũng không thể làm được thì cũng thôi đi, nhưng cô cũng không thể đi chỗ khác, chỉ có thể bay loanh quanh ở chỗ cách Tư Tấn vài mét, thực sự rất nhàm chán.

Mặc dù khi cô chết, anh đã khóc rất thảm thiết, điều này khiến cô có chút đau lòng nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng ở bên anh mỗi ngày, chỗ nào cũng không được đi .

Nhưng mà đây không phải là điều Tư Hoa Niên có thể quyết định.

Cô không còn cách nào khác ngoài việc nhìn Tư Tấn ngày ngày đắm chìm trong công việc, làm việc không ngủ không nghỉ, sống như một con robot.

Dần dần, cô bắt đầu cảm thấy có chút đau lòng, cô thực sự muốn ôm anh một cái.

Cô nói đi nói lại với anh rằng anh ơi, anh hãy nghỉ ngơi một chút, đừng khổ sở em vẫn luôn ở đây.

Thế nhưng Tư Tấn không bao giờ nghe thấy được.

Cuối cùng anh vẫn làm cơ thể mình kiệt sức rồi qua đời ở tuổi 38.

Anh qua đời trong văn phòng, lúc đêm đã rất khuya. Nếu như cô vẫn còn sống, Tư Hoa Niên sẽ không bao giờ tưởng tượng được người anh trai cường tráng của mình lại chết như thế này.

Cầm bức ảnh của cô trên tay, giọng anh khàn khàn gọi cô "Niên Niên", bình tĩnh đốt cháy chút sinh mệnh cuối cùng.

Chuyện này đã xảy ra lâu như vậy nhưng Tư Hoa Niên mỗi lần nghĩ đến liền muốn khóc.

Cô đưa tay sờ sờ đôi mắt, sau đó mở điện thoại ra xem. Tư Tấn không bao giờ xem điện thoại khi đang lái xe nhưng anh thế mà đã trả lời tin nhắn WeChat của cô.

[Niên Niên muốn anh trai đón em sao?]

Tư Hoa Niên không hề do dự, [Vâng.]

[Ừm.]

Hôm nay chỉ có một tiết học duy nhất là môn thiết kế. Tư Hoa Niên không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này nên hết sức chăm chú lắng nghe. 

Cô nghĩ trong đầu rằng đã đến lúc phải tìm một giáo viên mỹ thuật để bổ sung những kỹ năng cơ bản của mình.

Qua được hơn nửa tiết học, Tư Hoa Niên bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao bọn họ luôn nhìn cô rồi thì thầm với nhau vậy?

Hôm qua Trữ Phong không phải làm sáng tỏ rồi sao?

Mãi cho đến khi giảng viên bắt đầu giải thích đồ án của học kỳ này, mọi người mới chuyên tâm một chút, chăm chú lắng nghe.

"Đây là tác phẩm thiết kế, hai người một nhóm, thời gian là ba tháng, chiếm 60% điểm cuối kỳ..." Tư Hoa Niên nâng má lắng nghe, trong lòng có chút lo lắng.

Làm việc nhóm, cô nên làm gì bây giờ ?

"...Hiện tại cách thời điểm tan học còn ít thời gian, mọi người có thể bắt đầu tự tìm bạn cùng nhóm..." Tư Hoa Niên ngồi đó nhìn xung quanh, lúc này không còn ai lén lút nhìn cô nhưng đoán chừng cũng không có ai muốn cùng nhóm với cô.

Điện thoại trên bàn khẽ rung lên, cô cầm lên mở ra, là tin nhắn của Trữ Phong: [Diễn đàn có cần giúp đỡ không?]

Tư Hoa Niên không nghĩ nhiều, [Anh đã giúp làm sáng tỏ hôm qua rồi mà.]

Người bên kia mấy chục giây vẫn không trả lời lại, không biết là đang làm cái gì. Tư Hoa Niên đặt điện thoại xuống, bên cạnh có người vỗ nhẹ vai cô.

"Siniyah."

"Hả?"

Kiều Thư Á ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ mỉm cười, lộ ra chút tò mò: "Tư tổng của Tư thị là anh trai cậu phải không. Hai người đều mang họ Tư. Tại sao không giải thích?"

Tư Hoa Niên cau mày: "Giải thích cái gì?"

Lúc này, Trữ Phong đã trả lời bằng một đường link. Tư Hoa Niên mở nó ra rồi khẽ thở dài.

[818:Câu chuyện về một doanh nhân nổi tiếng bỏ học nửa chừng và Tân hoa khôi nổi tiếng của trường đại học Long Thành. Là tình yêu đích thực hay có ẩn tình khác?]

Các lầu trên điên cuồng bình luận nhưng không có gì thú vị, chỉ có một bức ảnh bình thường không có gì đặc biệt, chụp Tư Hoa Niên và Tư Tấn sóng vai nhau đi trên đường. Nhìn không rõ mặt, nhưng Tư Hoa Niên là người được bàn tán nhiều nhất trong mấy ngày này, rất nhanh đã bị đoán ra.

Cô nín thở kéo xuống và nhìn thấy một dòng chữ trên lầu một trăm.

[Đã giải mã. Người đàn ông đó là SJ, từ khóa là bỏ học, bây giờ là CEO, từng giữ chức chủ tịch Hội sinh viên trường.]

Tư Hoa Niên dừng ngón tay lại và bắt đầu cuộn lại một cách tuyệt vọng.

[Tỷ phú và nữ sinh xinh đẹp ở bên nhau, loại chuyện này nhìn thấy nhiều như vậy, còn thiếu sao?]

[Lầu trên đừng có mà âm dương quái khí*như vậy, nhà trai có tiền nhưng anh ta chỉ mới hơn 20 tuổi, cũng chẳng phải hơn 60 tuổi, các người có thể quản được trai tài gái sắc nhà người ta ở bên nhau sao?]

[Cho dù mới 20 tuổi, nhưng giá trị nhan sắc cũng không cùng cấp bậc với nhà gái, huống chi còn không có bằng đại học, nếu không có tiền, bạn cho rằng hai người này có thể bên nhau sao?]

[Thật buồn cười. Bạn làm như thể nhà trai như kẻ kém cỏi vậy. Đừng quên anh ta cũng là một nhân vật nổi tiếng ở trường năm đó?]

[Không phải, các bạn ở lầu trên đều chưa nắm được trọng điểm sao. Yêu nhau hay không không quan trọng, điều quan trọng là nhà gái mới năm hai đã chung sống với người ta?]

[Người ta bây giờ đều là người lớn, yêu rồi sống chung thì làm sao? Đừng tự nói mình như một bạch liên hoa tuyệt thế như vậy.]

......Chửi bới biện hộ, cái gì cũng có.

Tư Hoa Niên tức giận đến choáng váng, ngón tay đều khẽ run lên.

Lần đầu tiên cô nhận ra rằng Long Thành và Thành Băng Tuyết không giống nhau, hai nơi thực sự quá khác nhau.

Ở Thành Băng Tuyết, giới hạn giữa người với người rất rõ ràng. Nhưng ở đây, tuy mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp có thân thiết, nhưng chỉ cần đi dạo trong khuôn viên trường với anh trai mình cũng sẽ thu hút nhiều ánh nhìn. Có thể không phải ai cũng có ác ý, nhưng dù chỉ muốn xem náo nhiệt thì phong thái của họ cũng có thể khiến người ta sợ chết khiếp.

"Cậu không sao chứ," Kiều Thư Á vỗ vai cô, nhẹ giọng an ủi: "Không có sao đâu, cứ giải thích rõ ràng đi. Bọn họ thậm chí còn không biết họ của cậu là gì."

Tất nhiên là cô phải giải thích.

Sao cô có thể để anh trai bị bọn họ bôi nhọ như vậy?

Tư Hoa Niên cắn môi, liều mạng kéo web kia đi xuống. Còn chưa đưa vào khung, tầm mắt cô đột nhiên bị thu hút bởi một lầu nào đó.

Lầu 332, nickname là một dãy số.

[Nghe tôi này, mọi người đừng cãi nhau nữa. Nhà gái trong ảnh là bạn cùng trường cấp ba với tôi, có một số chuyện tôi không tiện đề cập, tóm lại mối quan hệ của cô ấy với nhà trai không phải là loại quan hệ như mọi người nghĩ. Bọn họ càng giống như là anh em hơn.]

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Giọng điệu của lầu này này rất bình thản, có sức thuyết phục không thể giải thích được.

Các lầu khác cũng trở nên yên tĩnh hơn, ngay cả Tư Hoa Niên cũng bình tĩnh lại một chút. Mặc dù có hàng trăm lầu bên dưới nói ra những điều khó nghe nhưng cô không còn tức giận nữa.

Các bạn học cũ của cô thực sự rất tốt.

Bên cạnh, Kiều Thư Á ánh mắt vô tình rơi vào màn hình điện thoại di động của cô, trong giọng nói mang theo chút ý cười: "Cậu xem, không có việc gì cả. Sẽ luôn có người hiểu, chỉ cần giải thích rõ ràng là được."

Tư Hoa Niên gật đầu: "Ừm. Cảm ơn."

Kiều Thư Á im lặng vài giây rồi hỏi: "Về đồ án thiết kế, cậu có muốn cùng nhóm với tôi không?"

"...Cậu có chắc không?" Tư Hoa Niên cụp mắt xuống ủ rủ nói: "Tôi không biết hiểu nhiều về môn học này, có thể sẽ rất khó."

"Không sao đâu," Kiều Thư Á thản nhiên tựa lưng vào ghế, "Còn thời gian ba tháng, cái gì cũng có thể học được."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút, chân thành gật đầu: "Cảm ơn."

Kiều Thư Á mỉm cười ừ một tiếng rồi quay sang phía bên kia nói chuyện với những người khác. Bên cạnh có cô gái hỏi anh ta đã tìm được đồng đội chưa, Tư Hoa Niên nhận ra giọng nói của Tiểu Bạch Hoa, nhưng lại không có tâm trạng để ý tới bọn họ.

Bởi vì trong điện thoại có tin nhắn WeChat mới xuất hiện, là của Tư Tấn.

[Niên Niên, sau 10 phút nữa anh sẽ đến nơi.]

Tư Hoa Niên do dự, chậm rãi gõ chữ: [Anh, hay là... anh về nhà trước đi. Em tự mình đi bộ về.]

Tin nhắn gửi đi, cô cảm thấy có chút khó chịu.

Thanh âm rất nhỏ, lẩm bẩm: "Anh trai tan làm sớm như vậy để đón cô..." Nhưng cô thực sự không thích những ánh nhìn kỳ lạ từ khắp nơi trên dọc đường đi.

Cô càng không muốn anh trai mình phải chịu đựng những ánh nhìn đó.

Vài giây sau, Tư Tấn nhắn lại một chữ [Được.]

Tiếp theo còn hỏi cô một câu [Em muốn ăn gì? Anh trai đi mua đồ.]

Bộp một tiếng.

Tim cô đau nhói.

Anh ơi, anh ơi... Anh luôn như vậy, cái gì anh cũng đồng ý mà không hỏi han gì cả.

Trên thực tế, liệu anh có cảm thấy buồn hay không?

Đây là lần đầu tiên cô nghĩ về điều đó.

Khi ý nghĩ này xuất hiện, cô không thể loại bỏ nó được. Tư Hoa Niên cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, mắt có chút ê ẩm.

Anh trai chỉ định đón cô tan học... Rõ ràng họ không làm gì sai cả.

Cô do dự, thử rút lại tin nhắn cuối cùng của mình. Thời gian thế mà còn chưa tới hai phút, đã rút lại thành công.

Không biết vì sao, Tư Hoa Niên bỗng nhiên vui vẻ trở lại. Ngay cả sự khó chịu và bất bình khi bị hiểu lầm dường như chẳng là gì cả.

Cô di chuyển ngón tay gõ ba dòng liên tiếp.

[Anh!]

[Anh đến nhanh đi, em nhớ anh!]

[Chúng ta cùng nhau về nhà.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro