Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ra khỏi phòng học, cô đã nhìn thấy Tư Tấn đứng ở đằng xa. Anh đã cởi áo vest ra nhưng chiếc cà vạt mà Tư Hoa Niên đã đeo vào buổi sáng thì vẫn chưa tháo ra. Trường thân ngọc lập, vừa cao lớn lại còn đĩnh đạc.

*Trường thân ngọc lập: đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn. 

Không biết vì cái gì, hốc mắt của Tư Hoa Niên đột nhiên đỏ lên. Cô nhanh chân đi qua, ôm lấy cánh tay anh, uỷ khuất nói: "Anh ơi, bọn họ bắt nạt em."

Sắc mặt Tư Tấn đột nhiên thay đổi: "Ai?"

"Chờ về em sẽ nói cho anh biết," Tư Hoa Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, "Anh, cõng em về đi."

Tư Tấn thuận theo mà ngồi xổm xuống, để cho Tư Hoa Niên leo lên lưng anh. Lưng anh rộng lớn lại an toàn, Tư Hoa Niên vòng tay qua cổ anh, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, an tâm.

Vô số ánh mắt tò mò hoặc quái dị nhìn về phía bọn họ, Tư Hoa Niên nhắm mắt lại một lúc, vẻ mặt dần dần kiên định, không né tránh nữa.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Cô chỉ đơn giản là thích anh trai cõng cô trên lưng!

Bọn họ thân thiết hơn anh em, không cần sợ bị nhìn!

"Niên Niên," Tư Tấn lên tiếng , "Em có mệt hay không?"

...Anh trai thật là ngốc.

Chịu toàn bộ sức nặng của cô, anh còn hỏi cô có mệt không.

Tư Hoa Niên ôm anh chặt hơn, tựa cằm lên vai anh, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, anh đúng là người anh trai tốt nhất trên đời."

Tư Tấn hơi khựng lại, trầm giọng nói: "Niên Niên ngoan."

Về đến nhà, Tư Hoa Niên cho anh xem bài đăng trên diễn đàn, nó lại có thêm nhiều bình luận hơn lúc cô xem.

"Anh ơi, anh xem,"Tư Hoa Niên buồn rầu, rúc lại trong lòng ngực của anh, "Bọn họ đang nói lung tung."

Tư Tấn đưa một tay ra sau lưng cô xoa xoa để an ủi cô, tay kia cầm lấy điện thoại, cau mày, nhanh chóng nhìn xem.

Bạn trai giàu có... chung sống với nhau từ lâu ... Dù ít người công khai nói từ "bao nuôi", nhưng giữa các bình luận ác ý cùng suy đoán vẫn khiến anh ghê người. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên đặt điện thoại xuống, ôm Tư Hoa Niên vào lòng, môi khẽ run: "Niên Niên, rất xin lỗi... anh trai sai rồi..." Chuyện này là do anh mà xảy ra. Là anh chủ động đón Niên Niên sau giờ học. Chỉ là không ngờ danh tính của anh lại bị công khai, khiến Niên Niên phải gánh chịu hậu quả như vậy.

"Không phải lỗi của anh," Tư Hoa Niên vỗ nhẹ vào lưng anh, trầm giọng an ủi, "Em thích nhất là anh đến đón em sau khi tan học."

Giọng của cô gái nhỏ êm dịu dễ nghe, làm dịu đi phần nào nỗi đau. Tư Tấn dùng sức nhắm mắt lại, buông Tư Hoa Niên ra, đặt cô ngồi xuống ghế sô pha.

"Anh sẽ giải quyết chuyện này."

Anh quay người đi vào phòng làm việc gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh đã đi ra ngoài, ngồi cạnh Tư Hoa Niên, ôm cô vào lòng: "Niên Niên, ngày mai sẽ kết thúc."

Tư Hoa Niên tựa đầu vào vai anh, không hỏi cụ thể, tin tưởng gật đầu: "Vâng."

Tư Tấn giơ tay vuốt ve tóc của cô: "Phải cho bọn họ biết, Niên Niên là tiểu công chúa của nhà chúng ta."

Đã đến lúc công bố mối quan hệ anh em.

Đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất, quả thực nằm trong dự đoán của Tư Hoa Niên. Tuy nhiên, trong đầu cô chợt nghĩ đến một chuyện khác, cô có chút do dự hỏi: "Anh trai."

"Ừm?"

Cô ngước lên nhìn anh, vẻ phức tạp đọng lại trong đôi mắt trong suốt của cô: "Thực ra anh... thích em phải không?"

Bùm.

Tư Tấn tựa hồ bị đánh trúng trực diện, toàn thân cứng đờ tại chỗ. Trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo sắc bén, anh vô thức phủ nhận, hoảng loạn giải thích: "Niên Niên, không, anh không..."

Anh tựa hồ sợ hãi điều gì đó rất lớn . Tư Hoa Niên có chút khó hiểu: "Cho dù anh thích em cũng không thành vấn đề. Anh à, em sẽ không tức giận đâu."

Phải sẽ không tức giận.

Nhưng sẽ chạy trốn thật xa giống như kiếp trước.

Cô sẽ không bao giờ để cho anh ôm cô nữa, cũng sẽ không bao giờ mỉm cười ngọt ngào với anh.

Vẫn là không thể giấu được.

Tư Tấn cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Anh yêu Niên Niên nhiều như vậy, làm sao có thể giấu được.

Anh nắm chặt tay, khó khăn quay mặt đi, không dám nhìn cô: "Niên Niên , không có... anh chỉ coi em như em gái..."

Tư Hoa Niên hơi nghiêng đầu, tạm thời đè nén sự kinh ngạc trong lòng.

Anh ở kiếp này không thích cô.

Không thích thì không thích, nhưng sao anh lại bị doạ thành như vậy?

Thấy cô im lặng, Tư Tấn không dám nói gì.

Anh luống cuống tay chân một lúc , vươn tay nắm lấy chiếc chăn bông trên ghế sofa bên cạnh, đắp lên chân cô: "Niên Niên, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi vào phòng làm việc xử lý công việc, lát nữa anh sẽ ra ngoài nấu ăn."

Nói xong anh quay người bỏ đi, gần như chạy trối chết.

Tư Hoa Niên ngồi đó, ôm chăn, ngơ ngác chớp mắt.

Vì anh trai cô không thích cô nữa nên công khai mối quan hệ anh em là lựa chọn tốt nhất .

Nhưng tại sao anh trai lại không thích cô nữa?

Rõ ràng kiếp trước anh trai rất thích cô.

Chắc chắn là cô đã tổn thương anh quá sâu nên anh ở kiếp này dù không có ký ức của kiếp trước, anh cũng không còm muốn thích cô nữa.

Tư Hoa Niên không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. An tâm? Có vẻ như có một chút. Mất mát? Có vẻ cũng có một chút. Phần còn lại chứa đầy sự đau lòng và tự trách mình.

Cô thật tồi tệ khi đối xử với anh trai mình như vậy.

Như vậy cũng tốt. Cô đối xử với anh tệ như vậy, không đáng để anh thích.

7 giờ tối được coi là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong ngày của mọi người, sau giờ làm việc và giờ học, mọi người đều thường lười biếng nằm trên ghế sofa chơi điện thoại di động.

Vô số người đồng thời phát hiện một chủ đề bỗng nhiên trở thành hotseach trên weibo.

#Tư thị thanh minh#

Khi bấm vào, sẽ thấy Tư thị chính thức đã đăng một bài thanh minh bằng hình ảnh dài cách đây không lâu.

[Gần đây, những tin đồn thất thiệt về mối quan hệ giữa sinh viên quốc tế là Siniyah và CEO của công ty là Tư Tấn đã lan tràn trên diễn đàn đại học Long Thành, gây ra một số tổn hại cho danh tiếng của cả hai bên. Về vấn đề này, công ty sẽ làm rõ như sau. 】

"A? Đọc nhanh lên!"

Trong ký túc xá nữ tại đại học Long Thành, hai cô gái đang thúc giục một cô gái khác đang cầm điện thoại di động.

"Tư gia sẵn sàng bác bỏ tin đồn? Cũng đúng thôi, CEO nhà mình bị cọ nhiệt như vậy đổi lại ai cũng không vui."

"Nhưng có nhiều người nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau như vậy, Tân tiểu thư cũng quá thảm rồi."

Cô gái lấy điện thoại di động ra đọc tiếp: "Tiểu thư Siniyah có tên thật là họ Tư, là cổ đông của công ty chúng tôi. Con gái của CEO Tư tiền nhiệm, đồng thời là em gái của CEO Tư hiện tại..."

"Hả???"

"Cậu mau đọc tiếp đi!"

"Phía dưới còn viết gì nữa," cô gái cầm điện thoại nhìn thoáng qua rồi xua tay, "Hy vọng các bạn không tin vào những lời đồn thổi, chúc các bạn học tập tiến bộ. A đúng rồi, bên dưới có rút thăm trúng thưởng nha."

"Rút thăm trúng thưởng! Phần thưởng là cái gì?"

"Để xem... dây chuyền sao trời, 100 chiếc!"

Ký túc xá yên tĩnh vài giây, sau đó một tiếng kinh hô nhẹ nhàng vang lên: "Sợi dây chuyền sao trời không phải là phiên bản giới hạn đặc biệt vào năm sau sao? Tuyên truyền nói chỉ phát hành 500 chiếc, lấy 100 chiếc dùng để rút thăm trúng thưởng?"

"Đợi đã, ở dưới này còn có," cô gái cầm điện thoại di động đọc, "Cảm ơn các bạn sinh viên trong diễn đàn của trường đã giúp làm sáng tỏ và bảo vệ Tư tiểu thư. Nếu các bạn gửi tin nhắn riêng về weibo official về bài đăng bài đó, các bạn có thể nhận được một phần quà, số lượng không giới hạn..."

"Quà tặng! Quà tặng gì?"

"Chưa nói, dù sao đồ vật của Tư thị cũng không thấp dưới mấy ngàn tệ đâu."

"Ông trời ơi!! Ngày hôm qua tớ mới bình luận đừng tin có vào tin đồn không có bằng chứng xác thực!"

Các cô gái lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn riêng, ký túc xá dần trở nên yên tĩnh.

Cô gái đang lặng lẽ gấp quần áo trong góc, dựa vào giường lấy điện thoại di động ra.

Bấm vào hotsearch, cô khẽ mỉm cười.

Anh em nhà này vẫn như vậy... thật làm người ta hâm mộ.

Bên kia, Tư Hoa Niên để điện thoại di động xuống, lao vào bếp: "Anh, anh, chiếc vòng cổ sao trời của chúng ta giá bao nhiêu?"

"Không nhiều tiền đâu," Tư Tấn đưa tay mở nồi đất trên bếp, đem canh đổ ra, "Niên Niên, em đến nếm thử đi."

Mùi thơm ngọt ngào của sườn và ngô tỏa ra, Tư Hoa Niên ngửi ngửi rồi ôm eo Tư Tấn từ phía sau, không cầm lấy bát: "Anh ơi, sao anh tốt với em như vậy!"

Tư Tấn do dự một lát, sau đó rất nhẹ nhàng kéo tay cô ra không để lại dấu vết: "Anh là anh trai em."

Anh rất muốn quay lại ôm cô vào lòng nhưng lại không dám tùy tiện làm như vậy. Lần này cô không tức giận, nếu lần sau cô nhìn thấy, dù anh có phủ nhận thế nào cũng không biết cô có tin hay không

Ăn tối xong, hai anh em ngồi trên sofa lướt diễn đàn. Độ hot của bài giải thích trong phút chốc tăng gấp đôi, vui tươi như ăn Tết.

[Thì ra là Tư tiểu thư chứ không phải Tân tiểu thư.]

[Hoá ra là bạch phú mỹ.]

[Tư tổng rất sủng em gái, tôi chắc chắn.]

[+1, đường đường là một tổng tài bá đạo, ngày nào cũng đến đón em gái tan học về.]

[+2, tôi thấy Tư tổng cõng em gái mình về nhà vài lần, tôi vẫn thắc mắc tại sao làm sao có ngọt ngào như vậy. Hóa ra là anh em, cũng không dám viết như thế kia.]

[Nhân tiện, có ai nhận được món quà đó chưa?]

[ Tôi cũng muốn hỏi.]

[hâm mộ a a a a a a a.]

[Tôi đã bỏ lỡ 100 triệu khi ăn quả dưa này.]

[Từ bây giờ chúng ta hãy rút ra một bài học: Không chứng thực đừng ăn dưa bậy. Con gái nhà người ta bị mọi người nói thành cái dạng này,thật đáng thương.]

[Nếu nói, Tư tổng là anh trai vậy Trữ thiếu gia...]

[Dừng lại đi lầu trên. Không phải vừa nói chứng thực không ăn dưa bậy sao.]

...... Tư Hoa Niên không thể ngừng cười khi đọc những bình luận này. Cô kéo lên thì nhìn thấy lầu 332 đã nói chuyện giúp cô kia.

Là ai?

Người này tự nhận là bạn học cấp ba của cô.

Trường trung học cô theo học là trường trung học tốt nhất ở Long Thành, nhiều bạn cùng lớp của cô cũng đang theo học tại đại học Long Thành.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lục tài khoản WeChat của ủy viên học tập trước kia của lớp. Ủy viên học tập là một chàng trai hiền lành, tốt bụng, cậu ta thường cho cô mượn bài tập để cô lâm thời ôm chân Phật*, còn thường bảo che cho cô khi nộp bài tập về nhà muộn.

[Bạn học Giản Bạch, lầu 332 trong diễn đàn là cậu phải không? Cảm ơn cậu đã nói giúp tôi.]

Một lúc sau, bên kia trả lời: [Không phải tôi. Dạo này tôi bận học quá nên không vào diễn đàn. Không kịp giúp đỡ cái gì, xin lỗi.]

...Vậy đó có thể là ai?

Tư Hoa Niên không nghĩ ra được nên cô bèn không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau khi đến trường, cô tưởng rằng mình vẫn phải đối mặt với vô số ánh mắt của bạn cùng lớp. Chỉ là lần này nó biến thành cực kỳ hâm mộ.

Sau buổi trưa, điện thoại di động của Tư Hoa Niên reo lên.

"Xin chào?"

"Xin chào, bạn học Tư, đây là văn phòng tuyển sinh của trường."

"A, xin chào cô, có chuyện gì không ạ?"

Người đối diện nhẹ nhàng nói: "Không có gì to tát đâu. Hai ngày nay văn phòng đã kiểm tra đối chiếu thông tin thì phát hiện thủ tục nhập học của em còn thiếu sót. Em có thời gian thì tới bổ sung nhé."

"...Thủ tục gì ạ?"

"Sổ hộ khẩu. Bạn học Tư, em hãy dành thời gian mang sổ hộ khẩu đi photocopy là được."

"Vâng."

Tư Hoa Niên đặt điện thoại xuống, bắt đầu thắc mắc sổ hộ khẩu của mình ở đâu. Suy nghĩ hồi lâu, cô mới nhớ ra vẫn đang ở trong nhà cũ Tư gia.

Trước kia mẹ cô đã cầm những giấy tờ quan trọng của gia đình cất vào két sắt trong phòng. Việc cần dùng tới sổ hộ khẩu rất ít nên hiếm khi được lấy ra.

"Hôm nay quay lại lấy vậy." Cô thấp giọng lẩm bẩm, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Tư Tấn.

[Anh ơi, hôm nay đừng đến đón em. Em có việc phải làm sau giờ học nên sẽ về muộn một chút.]

Lúc tan học thì mới là 3 giờ chiều, ánh nắng cũng vừa dịu.

Nhà cũ Tư gia tọa lạc bên một hồ nước, cách nơi đó hơi xa, nhưng Tư Hoa Niên không bao lâu đã lái xe đến.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, căn nhà vẫn như trước, ngoại trừ một lớp bụi mỏng. Tư Hoa Niên lên lầu, đi thẳng vào phòng bố mẹ.

Trên tường vẫn treo ảnh cưới của bố mẹ, hai người đang mỉm cười hạnh phúc. Tư Hoa Niên nhìn chằm chằm một lúc, đôi mắt có chút ươn ướt nên đặt tầm mắt vào két sắt.

Đi tới két sắt ngồi xổm xuống, Tư Hoa Niên ấn mật khẩu, cửa mở ra. Trong két có rất ít đồ đạc, chỉ có những những chồng tài liệu. Sợ làm bừa bộn, Tư Hoa Niên đem chúng ra ngoài đặt xuống đất, cẩn thận phân loại.

May mắn thay, sổ hộ khẩu được đặt ở trên cùng nên cô đã tìm thấy ngay. Lật qua, trang đầu tiên là bố, trang thứ hai là mẹ... Tư Hoa Niên tìm thấy chính mình ở trang thứ ba.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lật sang trang khác.

......Trống không?

Tư Hoa Niên có chút kinh ngạc, cô xem hết sổ hộ khẩu cũng không tìm được người khác.

Anh trai đâu?!

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tư Hoa Niên cảm thấy đầu mình như bị sét đánh.

Tại sao không có anh trai... Cô bắt đầu lục lọi một đống tài liệu.

Không có... vẫn không có...Tài liệu vương vãi khắp nơi, cô không tìm thấy thủ tục nhận con nuôi. Tư Hoa Niên giống như một con búp bê bị mất đi ý thức, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.

Điện thoại trên mặt đất đột nhiên sáng lên, tin nhắn WeChat của Tư Tấn hiện lên.

[Niên Niên, khi nào em sẽ về nhà ăn tối?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro