Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Hoa Niên bàng hoàng cầm điện thoại lên liếc nhìn tin nhắn WeChat.

Anh trai cô hỏi khi nào cô về nhà ăn tối.

Qua màn hình cách xa hàng chục km, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dịu dàng của anh trai mình.

Nhưng một người anh trai tốt như vậy, cuối cùng không phải là anh trai cô.

Không có thủ tục nhận con nuôi, không ở cùng một hộ khẩu, không có mối liên hệ nào cả.

Cô hai kiếp gọi anh là anh trai nhưng thực ra anh không phải là anh trai cô. Ngoại trừ những năm tháng chung sống, những việc cô đã gây ra làm tổn thương đến anh, thực ra họ chỉ là hai người không liên quan, cũng không khác gì A, B, C và D gặp được trên đường.

Anh trai có biết việc này không?

Anh có biết cô không phải là em gái anh không?

Nếu anh biết, liệu anh có bỏ rơi cô không?

Nếu anh không cần cô nữa thì không ai có thể giúp cô cả

Tư Hoa Niên thấy thế giới như bị trời đất đảo lộn.

"Tư tấn, Tư Tấn..." Cô thì thầm gọi tên anh trai, chợt tỉnh táo lại, điên cuồng lục lọi tài liệu.

Không, vẫn không có...không có thủ tục nhận con nuôi. Tư Hoa Niên cắn môi, dùng tay áo lau nước mắt, cầm điện thoại di động và chìa khóa xe lao ra khỏi biệt thự.

Trên đường đi, Tư Hoa Niên không biết mình đã vượt qua bao nhiêu xe, cũng không nhớ rõ mình có vượt đèn đỏ hay không, cô chính là cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà.

Vừa mở cửa ra, mùi thức ăn bay trong không khí. Tư Hoa Niên lao vào phòng bếp ôm lấy Tư Tấn: "Anh ơi!"

Tư Tấn giật mình: "Sao vậy, Niên Niên?"

Tư Hoa Niên úp mặt vào lưng anh, khe khẽ nức nở, nghe rất đáng thương: "Anh ơi, anh kết hôn với em được không?"

Bùm.

Chiếc thìa trong tay Tư Tấn rơi vào trong nồi.

"Niên Niên?"

"Anh," Tư Hoa Niên dụi mặt vào lưng anh, "Anh thích em đi, anh có thể kết hôn với em không? Anh không thích em cũng không sao. Dù sao, dù sao thì anh cũng không thích người khác, vậy thì chúng ta kết hôn."

Tư Tấn xoay người, hai tay ôm lấy vai cô, mấp máy môi, không biết nên nói gì, "Niên Niệm, em..."

"Được không?" Tư Hoa Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trông mong nhìn anh, "Cầu xin anh, chúng ta kết hôn đi."

Giống như một đứa trẻ đòi đồ chơi, bướng bỉnh lại đáng yêu. Nhưng mà khi Tư Tấn nhìn vào đôi mắt trong suốt ấy, quả nhiên anh không nhìn thấy điều mà mà anh muốn.

Cô không thích anh, ngược lại náo loạn khiến anh hoàn toàn bối rối. Tư Tấn nhắm mắt lại, tự giễu cười một chút.

"Niên Niên, kể cho anh trai nghe đã có chuyện gì xảy ra."

"Không có," Tư Hoa Niên buồn bã hít hít mũi, "Em chỉ muốn kết hôn với anh thôi."

Không có thủ tục nhận con nuôi khiến họ trở thành anh em, cô trái lo phải nghĩ, chỉ còn giấy đăng ký kết hôn là đáng tin cậy nhất.

Thấy cô vẫn cố chấp, đôi mắt đen của Tư Tấn lộ ra chút tức giận. Anh nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Em có biết kết hôn nghĩa là gì không? Em có biết thành vợ chồng làm những gì không?"

"Em biết, em biết," Tư Hoa Niên thút tha thút thít, "Em chỉ muốn có thể ở bên anh trai mãi mãi thôi."

Một cảm giác vô lực sâu sắc tràn ngập trong lồng ngực, vẻ nghiêm khắc trên mặt Tư Tấn không còn chống đỡ được nữa, dần dần biến mất: "Niên Niên... đừng khóc..."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn nghẹn nước mắt lại, cúi đầu thấp giọng nói: "Em sẽ nghe lời. Anh trai, anh đừng bỏ em đi."

Cô biết mình chưa bao giờ là một người em gái tốt. Ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra, dường như không có ưu điểm nào cả. Chỉ biết tiêu tiền thì không nói, còn đối xử với anh trai không tốt. Nếu cô có đứa em trai hay em gái như thế này thì sớm nhét vào thùng rác rồi.

Đọc tại wattpad :@litle_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Anh trai cô bây giờ rất tốt với cô nhưng sau này thì sao? Nếu 10 năm sau, 20 năm sau, anh không còn thích cô nữa, không muốn nhìn thấy cô nữa thì cô phải làm sao đây? Cô thậm chí còn không có người thân nào còn sót lại.

Tư Tấn chưa bao giờ nhìn thấy Tư Hoa Niên như thế này, đáng thương bất lực, giống như một đứa trẻ lạc đường. Anh đưa tay bế cô lên, ôm cô vào lòng, cô nhanh chóng ôm lấy cổ anh không chịu xuống: "Anh ơi, chúng ta kết hôn đi."

"Niên Niên..." Tư Tấn đưa tay tắt lửa, bế cô đến ghế ngồi, anh hạ giọng, vừa dỗ dành vừa hỏi: "Sao em lại muốn kết hôn với anh trai?"

Cô không thể nói.

Tư Hoa Niên ỷ lại nhích lại gần anh, "Em chỉ muốn thôi."

Cô không chịu nói lý do cho anh biết, Tư Tấn không có cách nào, chỉ đành phải dỗ cô ăn cơm trước. Anh đặt Tư Hoa Niên lên ghế, đứng dậy, múc một bát cơm, gắp thức ăn đưa lên miệng cô: "Ăn trước đi."

Tư Hoa Niên nhìn một cái rồi quay đi: "Hiện tại chúng ta đi kết hôn, một lát nữa cục dân chính sẽ đóng cửa."

Tư Tấn rũ mắt, xoay người đi múc một bát canh, từ trong bát canh múc ra một thìa, để nguội rồi đút vào miệng cô: "Không muốn ăn thì uống chút canh đi."

Thấy anh không chịu đồng ý kết hôn, Tư Hoa Niên có chút không vui: "Anh muốn thế nào mới nguyện ý cùng em kết hôn."

Tư Tấn cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi mới nói: "Ngoan, ăn hết bát canh này rồi đi ngủ một lát. Dù là chuyện gì anh trai cũng đồng ý với em."

"Em muốn kết hôn."

"...Em chưa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn."

Độ tuổi hợp pháp để kết hôn là 20 tuổi, Tư Hoa Niên còn vài tháng nữa mới đủ. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta có thể đến Thành Băng Tuyết để lãnh chứng, ở đó chỉ cần đủ 18 tuổi."

Tư Tấn trầm mặc mấy giây: "Em uống canh trước đi."

"Thật sao?" Tư Hoa Niên nghi ngờ, nhưng vẫn uống hết bát canh.

Tư Tấn không nói một lời, ôm cô về phòng, đặt cô lên giường: "Nghỉ ngơi đi."

Tư Hoa Niên kéo tay áo anh xác nhận lại: "Khi em tỉnh dậy anh sẽ kết hôn với em sao?"

Tư Tấn ừ, coi như là đồng ý.

Có lẽ vì hôm nay lăn lộn quá mệt mỏi nên Tư Hoa Niên nhắm mắt lại, thực mau đã chìm vào giấc ngủ. Tư Tấn đi ra ngoài, đi tới phòng làm việc, bấm số điện thoại của Lâm Quân.

Đối phương nhấc máy, anh liền nói: "Giúp tôi kiểm tra xem Niên Niên hôm nay đi đâu, nói chuyện với ai."

Lâm Quân sửng sốt, trong giọng điệu lộ ra vẻ do dự hiếm thấy: "Tư tổng, ngài không phải...chưa bao giờ điều tra lịch trình của Tư tiểu thư sao?"

Tư Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trịnh trọng nói: "Lần này tôi nhất định phải biết."

Sau khi cúp điện thoại, Tư Tấn cũng không có tâm trạng làm gì khác. Vô số suy đoán chạy qua đầu anh nhưng vẫn không thể lý giải được hành vi kỳ lạ hôm nay của Niên Niên.

Không lâu sau, cuộc gọi của Lâm Quân đã tới.

"Tư tổng, tôi đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Tư tiểu thư, cuộc gọi cuối cùng là phòng tuyển sinh của trường đại học Long Thành. Tôi đã gọi điện để hỏi. Phòng tuyển sinh cũng không nói gì đặc biệt với Tư tiểu thư. Họ chỉ yêu cầu tiểu thư  khi nào có thời gian mang theo sổ hộ khẩu đã copy để làm bổ sung thủ tục khác."

Sổ hộ khẩu.

Tư Tấn không có đầu mối.

Sổ hộ khẩu, kết hôn... ngoại trừ mọi việc đều là văn kiện pháp luật, nghe có vẻ hoàn toàn không liên quan.

...... Không đúng.

Văn kiện pháp luật.

Tư Tấn nghĩ đến chiếc két sắt ở nhà.

Nếu Niên Niên nhìn thấy sổ hộ khẩu thì Niên Niên sẽ thấy...

"Tôi biết rồi," giọng anh có chút chua xót, "Vất vả cho anh rồi."

"Không có việc gì. Tư tổng còn có việc gì khác hay không?"

Cổ họng Tư Tấn trượt lên trượt xuống, nói: "Có lẽ tôi phải rời đi mấy ngày. Hôm nay anh đến đây một chuyến, hoặc là gọi người tới. Tôi có một con rùa đen ở đây, cần đưa về công ty chăm sóc vài ngày."

"......Vâng."

Đặt điện thoại xuống, Tư Tấn đặt một tay lên trán, cuối cùng không khỏi cười khổ tự giễu. Anh hiểu quá rõ về Niên Niên. Đầu óc cô đơn giản như một đứa trẻ.

Vì thế khi biết không có thủ tục nhận con nuôi, cô lại tiếp tục tìm văn kiện pháp luật khác để trói anh lại.

Cô đang sợ hãi.

Cô không biết điều này có ý nghĩa gì với anh.

Cô cũng không biết cảm giác mừng như điên tràn ngập trong lòng anh khi nghe câu "kết hôn với em".

...Nhưng anh lại là một kẻ vô liêm sỉ, lợi dụng Niên Niên đang sợ hãi, muốn chiếm hữu cô cả đời.

Vì anh sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tư Hoa Niên trong lòng có tâm sự, rốt cuộc ngủ không được bao lâu. Lúc cô tỉnh dậy đã là buổi tối, Tư Tấn đang ngồi bên giường.

Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt phiếm hồng của cô khi mới tỉnh ngủ, nói: "Anh đã mua vé máy bay. Niên Niên...em còn muốn kết hôn với anh trai không?"

Đôi mắt Tư Hoa Niên sáng lên, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay anh: "Tất nhiên là có!"

Tư Cẩn ừ một tiếng, cụp mắt xuống nhìn cô, không nói thêm nữa.

Lúc bọn họ đến Thành Băng Tuyết đã là buổi trưa, Tư Hoa Niên và Tư Tấn không đi xung quanh, hai người bắt taxi trực tiếp đến cục dân chính đăng ký kết hôn. 

Thủ tục đăng kí rất đơn giản, hai người lần lượt xuất trình hộ chiếu và thẻ xanh, ký vào đơn và nhận được giấy đăng ký kết hôn.

Người lo thủ tục là một bà lão da trắng rất tốt bụng, bà mỉm cười nói với Tư Hoa Niên: "Theo luật của thành phố, khi hai người trở thành vợ chồng thì có thời gian suy nghĩ là 90 ngày. Giấy đăng ký kết hôn mà hai người có hiện tại vẫn chưa chính thức, nó sẽ tự động hết hạn sau 90 ngày. Trong khoảng thời gian này, hai người cần đến đây để đăng ký lại để nhận được giấy đăng ký kết hôn chính thức."

Tư Hoa Niên sửng sốt: "A?"

Cô thực sự không biết điều này.

Nhưng cũng không sao. Tư Hoa Niên cảm thấy sự hiểu biết của mình với anh trai thì vẫn là có. Nếu lúc này anh đã bằng lòng đi cùng cô đến đây thì lần sau anh nhất định cũng sẽ bằng lòng.

Cô cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay không chút hoảng sợ, mỉm cười cảm ơn bà cụ: "Cảm ơn bà, chúc bà một ngày vui vẻ."

Tư Tấn đứng sang một bên im lặng nắm chặt tay.

Tại sao lại có luật như vậy... Khi bình tĩnh lại Niên Niên có đến với anh lần thứ hai không?

"Anh, đi thôi" Tư Hoa Niên nắm lấy cánh tay anh, hưng phấn như đứa trẻ, "Hôm nay về chỗ của em đi, ngày mai chúng ta cùng đi thăm giáo sư Philip..."

Tư Tấn miễn cưỡng cười đồng ý với cô.

Trên đường về nhà, hai người ngồi trên một chiếc taxi. Tư Hoa Niên đã đạt được điều mình muốn, cuối cùng cũng dám hỏi anh chuyện đã xảy ra năm đó.

"Anh, tại sao em không tìm thấy thủ tục nhận con nuôi của anh trong két sắt ở nhà?"

Quả nhiên là nguyên nhân này.

Tư Tấn nhắm mắt lại, suy nghĩ của anh lại trôi về rất lâu về trước.

Vị phu nhân trước mặt xinh đẹp lại cao quý, sờ sờ đầu anh: "Chúng ta có thể mang cháu đi, nhưng không thể nhận nuôi cháu. Dù vậy... cháu có bằng lòng không?"

Anh gật đầu không chút do dự.

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ đó có chút áy náy: "Chúng tôi có một cô con gái rất đáng yêu, nhưng đầu óc của con bé ngốc nghếch không thể làm được việc gì ra hồn. Cháu có sẵn lòng luôn bảo vệ và chăm sóc con bé không?"

Anh lại gật đầu.

Vào thời điểm đó, anh hoàn toàn không biết thủ tục nhận con nuôi này có ý nghĩa như thế nào. Phải mất một thời gian dài anh mới hiểu được, nó có nghĩa là sự phòng bị. Dù bố mẹ qua đời hay Tư Hoa Niên qua đời thì anh cũng đều không phải là người thừa kế hợp pháp.

Bố mẹ rất tốt với anh, cho anh mọi nguồn tài nguyên, cũng dành cho anh đầy đủ sự quan tâm và yêu thương. Nhưng anh không phải là con của họ.

Khi họ qua đời, di chúc đã chuẩn bị trước đó sẽ được công khai. Phần lớn cổ phần và quyền thừa kế được để lại cho Tư Hoa Niên, còn anh thì nhận được một phần rất nhỏ trong số đó, cùng quyền đại diện đối với cổ phần do Tư Hoa Niên nắm giữ.

Anh bình tĩnh chấp nhận tất cả, bỏ học rồi bước vào hội đồng quản trị đầy sóng ngầm.

"Anh, sao anh không nói chuyện?" Tư Hoa Niên tựa cằm vào vai anh, ánh mắt sáng ngời.

Tư Tấn cụp mắt nhìn cô một lúc rồi đưa tay kéo cô vào lòng.

Bây giờ họ là vợ chồng.

Là cô chủ động nói ra.

Ít nhất... anh không còn phải lo lắng về việc cảm xúc của mình bị cô chán ghét nữa.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà cúi đầu, thử thăm dò hôn lên trán cô: "Niên Niên, bây giờ chúng ta là vợ chồng."

Tư Hoa Niên chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp kia có chút mờ mịt: "Ừm, đúng thế."

Tư Tấn do dự môt chút, thận trọng hỏi: "Em sẽ thử thích anh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro