Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Tấn rên rỉ: "Niên Niên..."

"Anh," Tư Hoa Niên ghé vào ngực anh, đưa tay sờ lên mặt với trán của anh, "Nóng quá!"

Cơ thể mềm mại của cô áp vào người anh, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng chạm vào mặt anh, hơi thở của Tư Tấn có chút khó khăn, anh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

"Niên Niên ngoan, để anh đứng dậy."

Tư Hoa Niên hung hăng nói: "Không được! Anh đang sốt."

Đôi mắt của cô tròn xoe có chút tức giận, thật đáng yêu. Khuôn mặt của cô rất gần với anh, con ngươi trong veo của cô tràn đầy bóng dáng của anh.

Tư Tấn sửng sốt mấy giây, không khỏi đưa tay ôm lấy eo cô, lẩm bẩm: "Niên Niên... bảo bối..." Ánh mắt anh mờ mịt, trên người dường như có một lớp sương mù mỏng. Thật gần, thật sự rất gần... Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể hôn lên đôi môi mềm mại của Niên Niên. Không biết là do bệnh hay do nguyên nhân nào khác, nhưng có một ngọn lửa không tên đốt anh đến choáng váng đầu óc, hô hấp nặng nề.

"Anh ơi, anh có thấy khó chịu không?" Tư Hoa Niên lo lắng sờ khuôn mặt đỏ bừng của anh, "Em đi mua thuốc cho anh."

Tư Tấn không muốn lộ ra một mặt yếu đuối như vậy trước mặt Tư Hoa Niên, nhưng anh thật sự bệnh quá nặng, đành phải bất đắc dĩ buông tay mình ra khỏi eo cô, nói: "Em đi đi."

Tư Hoa Niên đi xuống lầu, đi mấy bước là tới hiệu thuốc. Cô mua một hộp thuốc hạ sốt và một ít thuốc cảm dự phòng rồi nhanh chóng đi bộ về nhà.

Bước vào phòng Tư Tấn, thấy anh đang nằm trên giường, vẫn vô thức cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Hoa Niên, anh mở mắt.

"Niên Niên."

Tư Hoa Niên nhanh chóng bước tới, đỡ anh ngồi dậy, đặt thuốc vào tay anh. Tư Tấn đưa tay đón lấy thuốc, Tư Hoa Niên đưa ly nước ấm kề môi anh: "Anh uống nhanh đi."

"Niên Niên," Tư Tấn khàn giọng gọi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Em đã lớn rồi."

Biết chăm sóc người khác, khiến trái tim anh run lên vì ấm áp.

"Anh," Tư Hoa Niên ôm lấy eo anh, giọng nói nhẹ nhàng.

Tư Tấn lặng lẽ cúi đầu, dùng môi chạm vào đỉnh đầu cô, quyết tâm đẩy cô ra: "Niên Niên, em mau đi gọi đồ ăn đi."

"Em không muốn ăn," Tư Hoa Niên buồn bực nói, chui lại vào trong lòng ngực anh lần nữa, "Em muốn ở cùng anh."

Từ khi ra đời đến ngày anh chết ở kiếp trước, đây là lần đầu tiên trong ký ức của Tư Hoa Niên cô nhìn thấy anh bị bệnh. Người anh cao lớn, cường tráng, toàn năng hóa ra cũng bị bệnh. Lần đầu tiên, cô ý thức được rõ ràng anh thực sự là một con người bằng xương bằng thịt khiến cô cảm thấy đau lòng.

"Không được," giọng điệu Tư Tấn có chút nghiêm khắc, "Đi nhanh đi."

"..." Tư Hoa Niên không còn cách nào khác đành miễn cưỡng bước ra khỏi phòng. Cô ngồi xuống ghế sofa, mở APP đặt đồ ăn, chọn ngẫu nhiên vài món, đang định chốt đơn thì chợt nhận ra một chuyện.

"...Anh trai vẫn chưa có ăn gì!"

Tư Hoa Niên có chút bất an.

Người anh trai này thật ngốc.

Cô suy nghĩ một lúc, hủy bỏ tất cả các món ăn đã chọn rồi bấm xem từng món một.

"Bị bệnh chắc là nên ăn cháo trắng..." Khi còn nhỏ Tư Hoa Niên có sức khỏe không tốt, dễ bị cảm lạnh, mẹ cô luôn nấu một nồi cháo trắng. Tuy rất nhạt nhẽo vô vị nhưng sau khi ăn một bát cháo trắng, toàn thân trở nên ấm áp hơn, đầu cũng không còn choáng váng khó chịu nữa.

Cô xem hết một lượt rồi mà vẫn chưa tìm được quán nào bán cháo trắng. Tư Hoa Niên có chút thất vọng, ngồi do dự một lát, sau đó cầm ví đi xuống lầu.

Tầng dưới có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bán một số đồ ăn đơn giản, trong đó có cháo. Tuy không phải cháo trắng nhưng vẫn có thể ăn tạm.

"Xin lỗi tiểu thư, hôm nay cháo đã bán hết rồi."

"A," Tư Hoa Niên trong lòng hụt hẫng, "Không thể nấu tiếp được sao?"

"Không ạ," nhân viên bán hàng từ quầy thu ngân ngẩng đầu lên xin lỗi, "Chúng tôi đã hết nguyên liệu nấu cháo rồi, phải đến sáng mai mới có hàng."

"......Được rồi."

Đây cũng là điều không thể tránh khỏi.

Tư Hoa Niên đành phải quay người rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Đứng ở ngã tư, cô nhìn quanh thì thấy cách đó không xa có một nhà hàng Trung Hoa vẫn chưa đóng cửa. Nhìn qua thì được trang trí không tồi, cũng rất sạch sẽ.

Cô bước vào, một người phục vụ chào đón: "Thưa cô, rất xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Chúng tôi không còn bán nữa."

Tư Hoa Niên lại cảm thấy lạnh sống lưng. Cô có chút không cam lòng: "Tôi muốn một bát cháo trắng, sẽ chiếm dụng thời gian của mọi người một chút, có được không?"

"Thực xin lỗi," người phục vụ bất đắc dĩ xòe tay, "Đầu bếp đã tan làm."

Tư Hoa Niên tuyệt vọng gật đầu, xoay người rời khỏi nhà hàng Trung Hoa.

Cô không biết tiếp theo phải đi đâu, chưa mua được cháo trắng nên vẫn không cam lòng đi về nhà. Đang đứng ở ngã tư chờ đèn giao thông, mùi thức ăn nồng nặc từ đâu bay tới. Cô nhìn theo mùi hương thì thấy một quán bán đồ ăn khuya cách đó chục mét.

Quán ăn khuya!

Các quán ăn khuya sẽ không đóng cửa sớm như vậy, chắc chắn vẫn còn gạo. Đôi mắt Tư Hoa Niên sáng lên, đi về phía quán ăn khuya.

Đây là một cái lều có chút thô sơ, đèn sợi đốt được bật sáng, khách hàng ngồi vây quanh ở từng chiếc bàn nhựa, uống bia trò chuyện với nhau. Tư Hoa Niên nhìn quanh, phát hiện bà chủ đang xào rau trong một góc. Cô nhanh chân bước tới.

Trên mặt đất có một cái bếp lửa nhỏ kỳ lạ, trên đó có một cái chảo sắt lớn, trong đó là ốc đồng đang được xào phát ra tiếng xèo xèo và mùi hương nồng nặc. Bà chủ là một phụ nữ trung niên khoảng 40 50 tuổi, đang cúi xuống đảo đồ ăn với chiếc thìa trên tay.

Tư Hoa Niên bước tới, lễ phép gọi: "Chào dì ạ."

"Hả?" Bà chủ ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt: "Con muốn gọi gì?"

"Con muốn một bát cháo trắng."

"Cháo trắng?...Không có."

"Con xin dì đấy," Tư Hoa Niên cắn môi, "Làm ơn giúp con nấu một bát cháo. Con... đưa cho dì một nghìn tệ, có đủ không?"

Bà chủ có chút mất kiên nhẫn, giọng điệu hung hãn: "Một nghìn tệ? Đến quán ăn khuya, mua cháo trắng? Cô bé à, đừng làm quấy rầy dì nữa."

"Con không quấy rầy, thật sự con sẽ đưa tiền cho dì!" Tư Hoa Niên giải thích, "Anh trai con bị bệnh, cần một bát cháo trắng."

Bà chủ sửng sốt nhưng vẻ mặt đã nhu hòa lại không ít.

Đây là một cô bé hiếu thảo.

Tuy nhiên bà cũng rất khó xử: "Không phải là dì không muốn lấy tiền của con, ở đây dì chỉ có một nồi, con có biết nấu cháo phải mất bao lâu không? Bên đó có mấy bàn khách hàng đang đợi đồ ăn. Họ đều là những khách hàng thường xuyên đến đây... Con biết điều quan trọng đối với chúng ta trong kinh doanh là uy tín và khách quen..." Có nghĩa là, về tình về lý đều không nên làm mất lòng.

Đôi môi của Tư Hoa Niên mấp máy, muốn tiếp tục thêm tiền. Cô có tiền, rất rất nhiều tiền, có thể dễ dàng dùng tiền đánh ngất bà chủ. Nhưng đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Làm bà chủ cũng không dễ dàng, làm khó dì ấy như vậy có ích gì?

"Con hiểu rồi, vậy thôi quên đi."

Tư Hoa Niên cúi đầu buồn bã nói.

...Nhưng còn anh trai cô nên làm sao đây? Anh bị ốm, đói bụng cả buổi trưa, đến bây giờ vẫn chưa có gì để ăn.

"Đều do mình quá vô dụng..." Ngay cả món cháo trắng đơn giản nhất cũng không biết làm. Thật là ngốc... không biết làm gì ngoài việc tiêu tiền, chăm sóc cô lâu như vậy chắc anh cũng cảm thấy rất mệt.

Cô bé ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt phiếm hồng, trông rất đáng thương. Bà chủ bớt thời gian nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng không đành lòng, không thành thạo hạ giọng xuống: "Cô bé, nếu không cón đến nhà bà Giang thử xem? Nếu bà ấy còn chưa ngủ thì , bà ấy nhất định sẽ giúp con."

....A?

Tư Hoa Niên ngẩng đầu: " Bà Giang ở đâu ạ?"

Bà chủ chỉ vào một căn nhà nhỏ trong dãy cửa hàng cách đó không xa: "Đó là căn nhà có cổng sắt, con qua gõ thử xem."

Nói xong bà cầm chiếc khăn bên cạnh lau mồ hôi rồi bắt đầu xào tiếp ốc trong nồi. Tư Hoa Niên nói lời cảm ơn, bước đến cánh cổng sắt và nhìn lên dòng chữ trên đó.

Cửa hàng ăn sáng bà Giang.

Cô thử gõ cửa.

Cánh cửa sắt rất mỏng, nhìn qua thì thấy vết hàn không chắc chắn lắm, gõ nhẹ thì phát ra tiếng lạch cạch. Đợi một lúc, có người đi tới, kéo cánh cửa sắt ra.

Trước mặt cô là một bà lão lớn tuổi, cũng là niềm hy vọng cuối cùng của Tư Hoa Niên.

"Xin chào bà, cháu rất xin lỗi... đã muộn thế này còn quấy rầy bà nghỉ ngơi," Tư Hoa Niên hoảng sợ, thái độ cực tốt, "Cháu muốn mua một bát cháo trắng."

Không ngờ bà cụ lại dễ dàng đồng ý: "Việc nhỏ thôi, cháu vào trước đi."

Tư Hoa Niên nhanh chóng đi vào theo.

Quán ăn rất nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ. Quầy thu ngân là một chiếc bàn cao hơn một chút, bên cạnh đặt những chiếc nồi, lồng hấp được sắp xếp gọn gàng. Quán ăn sáng này không có bếp riêng, cô nghĩ căn phòng duy nhất phía sau có lẽ là nơi bà cụ nghỉ ngơi.

"Trước tiên ngồi xuống đợi một lát."

"Vâng ạ." Tư Hoa Niên ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu cảm ơn bà."

Một chú cún con không biết từ đâu chạy ra, nhìn thấy Tư Hoa Niên giống như rất lạ lẫm nên liền chạy tới gần, đặt chân lên đầu gối của cô làm động tác nũng nịu. Tư Hoa Niên ôm nó lên, đặt lên đùi vuốt ve nó.

Bà lão đun nước trong nồi, múc một thìa gạo trắng cho vào. Trong khi chờ đợi, bà hỏi: "Sao muộn thế mà cháu lại ăn cháo trắng?"

"Anh trai cháu bị bệnh đang nằm ở nhà."

Bà lão vui vẻ gật đầu: "Cháu là một cô bé ngoan. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"20 ạ."

"... Ây da. Bà nhìn cháu giống học sinh cao trung."

Đã là người 20 tuổi, ngay cả cháo trắng cũng không biết nấu, quả thật rất mất mặt. Tư Hoa Niên có chút ngượng ngùng cười: "Không phải ạ, cháu đang học đại học."

Bà lão ừ một tiếng, ân cần nói: "Vậy cháu lại đây nhìn cho cẩn thận, để lần sau cháu tự nấu cho anh trai ăn. Bỏ gạo vào trong nước rồi đặt lên bếp nấu, khi thấy sôi thì vặn nhỏ lửa đun liu riu, nấu như vậy thì sẽ ăn ngon hơn..."

Tư Hoa Niên cẩn thận nhìn, trầm tư nói: "Xem ra rất đơn giản."

"Còn không phải sao."

Im lặng chờ đợi một lúc, mùi thơm của gạo từ từ bay ra khỏi nồi. Con chó con trong lòng Tư Hoa Niên nhảy xuống đất, vẫy đuôi chạy đến bên bà lão.

"Hiện tại không có thịt để ăn đâu, con chó háu ăn này," bà vỗ nhẹ vào đầu con chó con, nhẹ giọng dỗ dành, "Sáng mai bà sẽ nấu xíu mại cho con."

Khi bà lão cười, bà để lộ chiếc răng cửa bị mất, ngay cả những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng.

Tư Hoa Niên nhìn thấy cảnh này rất ấm áp, không khỏi mỉm cười: "Thật tốt quá."

"Còn không phải sao," bà lão cũng mỉm cười, "Nó ở với bà nó còn thân thiết hơn con gái ruột của bà."

Lời nói nghe có chút chua xót, Tư Hoa Niên cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa. Bà lão cảm thấy không có gì là không thể nói nên ôm con cún con lên hôn: "Con gái bà bận kiếm tiền bên ngoài, một năm cũng không về được mấy lần. Bà với nó nương tựa lẫn nhau mà sống."

Tư Hoa Niên gật đầu, rất hiểu cảm giác này: "Con với anh trai cũng sống nương tựa lẫn nhau."

Nghĩ đến anh trai, cô không khỏi có chút nóng lòng muốn về nhà: "Bà ơi, khi nào thì cháo xong ạ?"

Bà lão nhìn vào trong nồi rồi nói: "Nếu cháu sốt ruột thì bây giờ cũng coi như là đã xong rồi."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ cháu... cháu rất gấp."

"Được rồi," bà lão đứng dậy đi sang một bên rửa tay, cho cháo vào tô giấy rồi bỏ vào túi nhựa.

Tư Hoa Niên cầm túi lên, nghiêm túc nói lời cảm ơn rồi lấy hết tiền mặt trong ví ra: "Cảm ơn bà rất nhiều."

"Này," bà lão giật mình, "Cháu, đứa nhỏ này, cháu đang làm gì vậy? Một bát cháo trắng mà thôi cũng không phải cháo vi cá. Hai tệ thôi."

Tư Hoa Niên nhìn số tiền trong tay, cúi đầu do dự hồi lâu, cuối cùng đặt xuống bàn, nhỏ giọng nói: "Con, con bao hàng xóm xung quanh ăn xíu mại."

Cuối cùng cũng mang cháo trở về nhà, Tư Hoa Niên vặn chìa khóa mở cửa, vừa bước vào thì liền nhìn thấy Tư Tấn đang ngồi trên sofa. Tư Tấn đột nhiên nhìn sang, hai người đồng thanh nói.

—— "Anh ơi, sao anh lại rời giường!"

—— "Vừa rồi em đi đâu!"

Tư Hoa Niên đi tới bên cạnh anh, cho anh xem cái túi trong tay: "Em đi mua đồ ăn. Anh ơi, anh có đói không? Lại ăn cháo đi."

Cô đặt cháo lên bàn, Tư Tấn nắm lấy cổ tay cô: "Ra ngoài sao em không mang theo điện thoại di động?"

"Em, em quên mất."

Vốn dĩ cô chỉ muốn xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi mua một bát cháo, không ngờ sẽ mất nhiều thời gian như vậy nên cũng cảm thấy không cần phải mang theo điện thoại di động.

...Anh chắc hẳn rất lo lắng.

Anh nắm tay cô có chút đau, nhưng cô biết bản thân mình đuối lý nên ngoan ngoãn rúc vào vai anh cọ cọ.

"Em thật là," giọng Tư Tấn vẫn rất khàn khàn, nhưng không giấu được sự nghiêm khắc, "Sao em lại không hiểu chuyện như vậy, đêm khuya như vậy mà còn ra ngoài đi loạn!"

Trước đó anh đã uống thuốc hạ sốt, loại thuốc này có tác dụng an thần, nên đã ngủ một giấc. Khi anh tỉnh dậy, Niên Niên không có ở đây, bên ngoài trời lại tối đen như mực. Nếu cô quay lại muộn hơn một chút nữa, anh liền ra ngoài tìm cô.

"Em biết mình sai rồi," Tư Hoa Niên lẩm bẩm, cầm bát lên, múc một thìa đầy, thổi thổi rồi đưa đến miệng anh "A~"

Một tiếng bùm, Tư Tấn giống như một quả bóng bay bị nổ tung. Sự cường ngạnh anh thể hiện ra đã biến mất không còn một dấu vết, cả người anh đột nhiên trở nên cứng đờ: "Niên, Niên Niên ..."

"Anh há miệng ra."

"......Ừm."

"..." Môi Tư Tấn mấp máy, như muốn nói gì đó. Tư Hoa Niên tay mắt nhanh nhẹn, đút thìa cháo một cách chính xác.

Miếng cháo ấm thơm ngọt chảy vào miệng, cổ họng cuộn lên, nuốt xuống.

"Ngoan," Tư Hoa Niên mỉm cười, "Thêm một thìa nữa, a~"

"..." Tư Tấn ngơ ngác nuốt xuống.

Niên Niên không cần như vậy... Thực sự không cần... Anh cũng không bệnh đến mức không thể tự ăn... Nhưng lời nói đến miệng, anh lại bị nuốt xuống. Hóa ra đây chính là cảm giác được Niên Niên chăm sóc ... Trái tim như được đám mây nâng niu, trôi dạt trên không trung.

"Được rồi," Tư Hoa Niên hài lòng mỉm cười, "Anh trai thật giỏi."

Cô múc thêm một thìa cháo trắng, cẩn thận đặt thìa lên môi anh trai, hơi nghiêng để nước cháo không chảy xuống. Vẻ mặt cô rất tập trung, trong mắt chỉ có anh.

Tư Tấn không nhìn bát cháo, ánh mắt vẫn luôn ngừng trên mặt cô, như đang xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Đôi mắt anh hơi phiếm hồng, trên môi vẫn luôn nở một nụ cười dịu dàng.

"Anh ơi, anh nhìn em như vậy làm gì?"

Tư Hoa Niên bị anh nhìn đến mức khuôn mặt đỏ lên, nhưng vẫn từng thìa từng thìa một, kiên trì đút xong bát cháo.

Cô đặt chiếc bát trống sang một bên, rúc vào lòng anh: "Anh ơi, anh ăn no chưa? Em nấu cho anh một bát cháo nữa được không? Có thể anh không tin đâu, nhưng bây giờ em có thể nấu cháo rồi."

Tư Tấn vươn tay ôm lấy cô, giọng nói như bị thứ gì đó làm nghẹn lại: "Anh no rồi."

"Trước kia là do em quá ngốc," Tư Hoa Niên vùi mặt vào trong lòng ngực anh, giọng điệu ghét bỏ mà lẩm bẩm: "Ngay cả cháo cũng không biết nấu."

Cô nói rất nghiêm túc, như đang nói về việc nấu cháo, lại như đang nói việc gì khác: "Anh ơi, anh phải tin em, sau này em sẽ rất thông minh, rất hiểu chuyện..." Giọng nói của cô bé mềm mại như bông, dần dần nhẹ đi nhưng rất kiên định: "...Em sẽ lớn lên. Em cũng có thể chăm sóc anh."

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy sau một đêm tìm cháo, cô dường như hiểu ra điều gì đó. Nhưng chính xác hiểu là ra cái gì thì cô cũng không rõ, không nói ra lời được.

Tư Tấn ôm chặt lấy cô, môi mấp máy không nói nên lời, "Niên Niên..." Làm sao Niên Niên có thể tốt bụng đáng yêu như vậy? Cô bé mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, anh không trông chờ vào cô có thể hiểu chuyện, chỉ cần cô tiếp tục ở bên cạnh anh, cứ tiếp tục như vậy là được. Nhưng cuối cùng cô vẫn là trưởng thành từng chút một.

"Ừm?"

Tư Tấn nhếch khóe miệng mỉm cười, ôm chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào lòng anh. Hôm nay anh có quá nhiều sự hạnh phúc đến nỗi trái tim anh muốn vỡ tung vì vui sướng.

Trong lúc nhất thời, anh thế nhưng có một chút dũng khí, cúi đầu hôn lên trán cô, táo bạo hỏi: "Niên Niên, nói cho anh biết. Em có... thích anh chút nào không?"

Câu hỏi này đến quá đột ngột khiến Tư Hoa Niên ngây ngẩn cả người.

Cô không thể trả lời ngay vì cô cũng không xác định được đáp án.

Ánh mắt Tư Tấn tối sầm lại, kịp thời đổi chủ đề: "Niên Niên, em ăn tối chưa?"

Tư Hoa Niên mặt không đổi sắc nói: "Em ăn rồi."

Không biết là do bệnh tật ảnh hưởng đến chỉ số IQ hay là do không còn sức lực để tự suy nghĩ, Tư Tấn cứ như vậy tin lời cô, không hỏi thêm câu nào nữa.

Tư Hoa Niên sợ anh phát ra chuyện gì đó không đúng nên liền đẩy anh vào phòng tắm rửa, rửa mặt rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tư Hoa Niên bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô đứng dậy theo đúng kế hoạch, đi vào bếp đun nước, nấu cháo.

Cháo trắng quá đơn giản, Tư Hoa Niên mặc dù khẩn trương, nhưng cũng không có phạm sai lầm gì. Ít nhất thì cháo đã được nấu chín, ít nhất nhìn qua chắc chắn có thể ăn được.

Nấu cháo xong, cô lại nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Sau đó cô đẩy cửa phòng Tư Tấn ra gọi anh dậy.

"Anh," cô thò đầu vào, "Anh dậy ăn cháo, ăn xong lại ngủ."

Tư Tấn nằm ở trên giường, lông mi run rẩy, khóe miệng tràn ra một câu nghẹn ngào: "Niên Niên ..."

Tư Hoa Niên đi vào.

Cô tưởng anh đã tỉnh, nhưng kỳ thực không phải.

Tư Tấn trong giấc ngủ cau mày, không biết đang mơ thấy cái gì, vẻ mặt vô cùng thống khổ: "Niên Niên, đừng ghét bỏ anh..."

Tư Hoa Niên nghe thấy thì mũi chua xót muốn khóc.

Cô đã từng đối xử rất tệ với anh.

"Không ghét không ghét." cô đưa tay chạm vào mặt anh, dịu dàng dỗ dành, "Em thích anh trai nhất."

Tư Tấn tựa hồ bị những lời này an ủi, hơi nhướng mày: "Niên Niên, đừng đi..."

"Em không đi." Tư Hoa Niên lau chút mồ hôi trên người anh bằng ống tay áo, "Anh ơi, em lấy cho anh cốc nước nhé?"

Nước!

Nước...nước...Sắc mặt Tư Tấn đột nhiên tái nhợt. Anh nghiến răng giãy giụa, nhưng lại giống như bị cái gì đó nhốt vào trong ác mộng, không thể tỉnh lại: "Niên Niên, Niên Niên, em đừng chạm vào nước, sẽ chết..."

Tư Hoa Niên: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro