Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng điện thoại bị ngắt với tiếng "bộp" thật mạnh, cuối cùng là một loạt âm báo bận, Tư Hoa Niên chớp chớp đôi mắt, trong lòng không khỏi có chút mờ mịt.

Hôm nay lại xảy ra hiểu lầm lớn như vậy. Khó khăn lắm mới cùng anh trai nói chuyện, vốn dĩ mọi điều đều đang tốt đẹp, như thế nào lại làm hỏng.

Nếu là kiếp trước, đại khái chỉ cần quay đầu đi, cô liền đem việc này quên sạch.

Dù sao trước kia, cô vốn dĩ chỉ hận không thể cùng anh phân rõ ranh giới.

Nhưng hôm nay bất cứ như thế nào cũng không thể để anh tùy ý nghĩ ngợi rồi lại hiểu lầm cô.

Tư Hoa Niên đem đôi tay đến bên môi thở ra mấy hơi , lại xoa hai tay vào nhau chà xát. Cảm giác lạnh lẽo cứng đờ có chút giảm bớt, cô lại mở điện thoại ra, bấm gọi vị trí trò chuyện gần đây nhất nhưng lần này là đường dây bận.

Cô đành phải chờ hệ thống nói xong. Ngón tay tùy ý lướt trong danh bạ, ánh mắt thoáng nhìn qua một cái tên. "Thư ký Lâm."

Cô bấm gọi. Bên kia rất nhanh liền nghe máy: "Tư tiểu thư."

"Thư ký Lâm," Tư Hoa Niên vội vàng hỏi câu: "Anh có thể liên hệ được với anh trai tôi đúng không?"

Lời này hiển nhiên có chút ngoài dự đoán, đầu dây bên kia trầm mặc vài giây. Thường ngày, Tư Hoa Niên tìm anh đơn giản là sinh hoạt xảy ra vài việc nhỏ, ví dụ như muốn mua thêm đồ đạc gì trong nhà hay nhờ tìm người giúp việc nấu ăn ngon.

Mở miệng liền hỏi Tư Tấn, khiến anh suy nghĩ một lát : "Tiểu thư tìm Tư tổng có việc gấp sao?"

"Rất gấp! Tôi đang vội."

Lâm Quân vốn đang viết , nghe câu này xong vội buông bút máy, đem toàn bộ chú ý đặt trong điện thoại: "Là chuyện gì? Tôi có thể giúp đỡ không?"

"Nói với anh cũng chẳng giải quyết được chuyện này, tôi muốn cùng anh trai nói chuyện. Anh có cách gì sao?"

Cô gái nhỏ trong lòng sốt ruột, bất tri bất giác âm thanh mang theo điệu bộ tự cao tự đại.

Lâm Quân duỗi tay khẽ xoa huyệt thái dương, thanh âm ôn hòa lại bất đắc dĩ: "Tư tiểu thư, nếu cô đã gọi cho Tư tổng quá lần cho phép, tôi cũng không có cách gì giúp cô. Đây là quy định của ngục giam rồi."

"Nhưng, nhưng không phải ngục giam quy định một tháng có thể gặp mặt một lần sao. Anh có thể đi xem anh tôi, tiện thể chuyển lời giúp tôi được không?"

"Cái này không thành vấn đề, nhưng phải đợi tháng sau."

Tâm trạng Tư Hoa Niên bất giác ủ rủ xuống: "Vì sao?"

"Đầu tháng này, có mấy văn kiện yêu cầu Tư tổng kí tên, nên tôi đã đi gặp ngài ấy. Giá cổ phiếu của công ty gần đây..."

Lâm Quân giải thích một câu, lại cảm thấy nhiều lời lẽ vô ích, liền ngừng đề tài: "Nếu cô cần tôi có thể nhắn lại, mùng 1 tháng sau tôi sẽ đi gặp Tư tổng."

Tư Hoa Niên không còn tâm trạng nói thêm, cúp điện thoại. Mũi bỗng nhiên lên sụt sịt vài cái ,mắt bỗng nhiên rơi ra vài giọt nước, sau đó rốt cuộc nhịn không được, liền ngồi xổm trên mặt đất mà khóc lên thành tiếng.

Vất vả lắm mới được sống lại một kiếp, ấy vậy mà ngoài việc có thể làm Tư Tấn đau lòng, cô vẫn chẳng có bản lĩnh nào khác.

Tư Tấn là người vừa thông minh lại ưu tú, kết quả do cô gây hoạ mà phải vào tù. Mỗi tháng chỉ có thể dựa vào vài lần tiếp xúc với bên ngoài, cơ hội ít ỏi như vậy vẫn cố gắng một mình chống đỡ công ty.

Hai người vốn dĩ là người thân cận nhất của nhau, sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng hiện tại, muốn nói chuyện một câu đều khó như lên trời.

Trên quảng trường ồn ào tiếng người, vài ba người bạn tốt hoặc đôi tình nhân nắm tay đi qua, làm cho dáng vẻ co ro của Tư Hoa Niên thêm phần đáng thương.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Tư Hoa Niên hơi ngẩng đầu, liền thấy có người ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, đem thứ gì đưa tới trước mặt cô.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000
Còn những wed khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

"Đừng khóc, tặng cho cô."

Duỗi tay lau khô nước mắt, tầm mắt trở nên rõ ràng. Là quả cầu thủy tinh ban nãy cô vừa nhìn.

Đối diện người một đầu tóc xoăn, làn da nâu thẫm, nhìn không ra là người nước nào.

Tiếng Anh phát âm cũng không tiêu chuẩn, trên mặt tươi cười chân thành lại giản dị: "Cô thích cái này nhưng không có tiền đúng không? Tặng cho cô, không cần tiền đâu."

Lòng tốt của một người xa lạ khiến trong lòng Tư Hoa Niên ấm áp, ngược lại càng làm cô muốn khóc hơn: "Cảm ơn anh."

Người bán rong thấy cô duỗi tay cho vào áo lông vũ trong túi tìm cái gì đó, vội vàng xua tay ngăn cản nói: "Không có gì, tôi vốn dĩ không định bán tiếp. Giờ phải về nhà rồi, còn cùng em gái trang trí cây thông Noel."

Tư Hoa Niên tay vẫn không dừng lại, móc ra một đống tiền mặt, nhét vào trong tay anh: "Cho anh."

Bên trong có mấy tờ tiền 100 màu vàng, mấy tờ tiền 50 màu đỏ, còn vào đồng tiền xu. Người bán hàng rong cả kinh, vội vàng xua tay: "Không cần nhiều như vậy."

Amh chỉ lấy ra một tờ 20, rồi trả lại số tiền còn lại: "Cô cũng kiếm tiền vất vả."

Tư Hoa Niên do dự một chút, ngoan ngoãn đem tiền mặt nhét trở lại túi: "Anh nói đúng."

Tạm biệt người bán rong, Tư Hoa Niên đem theo quả cầu thủy tinh, chầm chậm bước về nhà.

Chung cư cô ở trước nay luôn sang trọng và thoải mái nhưng lại rất yên tĩnh.

Tư Hoa Niên đem quả cầu thủy tinh đặt lên bàn, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu thành hình cung, phản chiếu ra từng vòng từng vòng sáng, chiếu sáng từng bông tuyết nhỏ đang bay trong quả cầu thủy tinh.

Tư Hoa Niên bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất. "Cũng muốn cùng anh trai trang trí cây thông Noel."

Tuy nhiên, dù cô có cảm thấy ủy khuất thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Tình huống hiện tại, không nói tất cả đều do cô sai nhưng ít nhất cô cũng có phần lớn trách nhiệm.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 1 năm rưỡi, khi đó Tư Hoa Niên 17 tuổi, đã tốt nghiệp cao trung.

Mùa tốt nghiệp luôn là một thời điểm đặc biệt, thấp thoáng nỗi buồn và hoài niệm. Có những người bạn bình thường cũng chưa nói qua với nhau vài câu, đến lúc chia tay cũng cảm thấy lưu luyến không nỡ.

Tư Hoa Niên cùng bạn học nữ trong lớp không tính là thân thiết. Thành tích của cô vốn không tốt, đối với học tập cũng không có hứng thú gì, lại sớm có ý định muốn xuất ngoại học đại học. Vì vậy cô cũng bị mất điểm vài phần so với các bạn cùng lớp khi thi đại học.

Cũng may tính cách Tư Hoa Niên hiền hòa, ngoại hình lại xinh đẹp, nhân duyên vẫn luôn luôn tốt, khi người khác gặp cô cũng sẽ có vài lời chào hỏi các loại.

Cho nên khi có mấy bạn nữ cùng lớp đến mời cô đi chơi ở quán bar, cô tuy do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.

Chả là...... Về sau khả năng gặp lại cũng rất ít.

Quán bar nhìn qua quả thực rất sạch sẽ.

Tư Hoa Niên chỉ gọi một ly nồng độ cồn rất thấp, nhưng có vẻ ngoài nhìn rất đẹp mắt. Cho nên khi trong đầu cô xuất hiện một cảm giác buồn ngủ, phản ứng đầu tiên của cô là không tin. Sau đó trước khi mất ý thức, cô đã gọi cho Tư Tấn.

Thời điểm tỉnh lại, cô đang nằm ở nhà, cũng không thấy Tư Tấn đâu. Thư ký Lâm nói cho Tư Hoa Niên, Tư Tấn dùng một chai rượu đánh vào đầu người khác, hiện tại đang bị nhốt trong trại tạm giam. Bọn họ cũng không làm được gì, chỉ có thể giúp Tư Tấn tìm luật sư tốt nhất.

Trên toà án, không khí nghiêm túc, căng thẳng, mọi người ngừng thở, chờ đợi kết quả xét nghiệm máu của Tư Hoa Niên mà bộ phận pháp y gửi đến.

Kết quả cho thấy, không phát hiện chất gây ảo giác trong máu Tư Hoa Niên. Trong phiên tòa, thẩm phán hỏi Tư Tấn giải thích chuyện này như thế nào.

"Em gái tôi chắc chắn bị đánh thuốc." Tư Tấn cau mày, biểu tình kiên định.

"Có thể là ma túy kiểu mới, nếu xét nghiệm không ra, công ty Tư gia chúng tôi có thể tài trợ mua thiết bị mới nhất từ nước ngoài, để xét nghiệm lại một lần nữa."

"Lý do?"

Tư Tấn trầm mặc sơ qua: "Em gái tôi trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn, cũng rất thông minh, sẽ không đến nỗi uống rượu mà xỉu."

"Phải không?" thẩm phán không tỏ ý kiến, lật xem một phần văn kiện: "Đây là bản ghi chép đến từ giáo viên và bạn học của em gái bị cáo. Em gái bị cáo là Tư tiểu thư, thành tích học tập trung bình, tính cách đơn thuần, không hiểu biết nhiều về xã hội."

"Trước bài kiểm tra của cơ quan tư pháp, trả lời câu nào cũng hời hợt không rõ ràng."

Tư Tấn mím môi, không hề lên tiếng nữa.

Thẩm phán bỏ qua vấn đề này, lại đưa ra câu hỏi mới:" Vì sao bị cáo nhận định nạn nhân có ý định xâm hại tình dục em gái của bị cáo? Theo các nhân chứng xung quanh, nạn nhân chỉ định chạm vào mặt em gái của bị cáo."

Tư Tấn hơi rũ mắt, thanh âm bất tri bất giác lộ ra vài phần chua xót: "Nếu không phải trường hợp nguy hiểm, em gái tôi sẽ không gọi cho tôi khi em ấy vui chơi ở bên ngoài."

Thẩm phán trầm mặc thật lâu, "Lời nói này bác bỏ."

Cuối cùng, không thể xác định được tội danh của Tư Tấn là cố ý hay phòng vệ quá mức. Nhờ sự nỗ lực của luật sư, lấy lý do giết người trong trạng thái tình cảm bị kích thích, tâm trí không đủ tỉnh táo, mức án là 5 năm tù, là mức án nhẹ nhất trong tội cố ý giết người.

Tư Hoa Niên vẫn theo kế hoạch đã định, xuất ngoại du học. Trước khi lên máy bay, cô có gặp mặt Tư Tấn một lần trong ngục giam. Hai người cách nhau qua tấm kính thật dày, dùng điện thoại nói chuyện với nhau.

"Anh ơi".

Tư Tấn đối diện cô qua tấm kính, trong mắt thế nhưng lộ ra vài phần ý cười: "Niên Niên."

Trước ngày hôm nay, đã thật lâu rồi Tư Hoa Niên không kêu lên một tiếng anh trai với Tư Tấn, Tư Hoa Niên nức nở: "Em xin lỗi."

"Không phải do em sai. Niên Niên, em không có việc gì là tốt rồi."

Nhìn tcô cúi đầu yên lặng rơi lệ, Tư Tấn trong lòng cảm thấy đau đớn: "Niên Niên, em...... đi sớm một chút, đừng để lỡ chuyến bay."

Không biết điều gì đụng tới Tư Hoa Niên, cô rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng, đứt quãng nói: "Anh, em xin lỗi, em không nên ích kỷ đem chuyện bố mẹ mất đổ lên đầu anh."

Thời điểm bố mẹ Tư Hoa Niên mất, cô 14 tuổi, đang học sơ tam*. Vốn dĩ chuyện đưa đón Tư Hoa Niên đi học mỗi ngày là do Tư Tấn đảm nhiệm.

*lớp 9

Nhưng khoảng thời gian ấy, Tư Tấn đang tham gia một kì thi biện luận không tiện đưa đón Tư Hoa Niên nên đổi thành bố mẹ đưa cô đi.

Kết quả trên đường xảy ra tai nạn xe, bố mẹ Tư Hoa Niên mất.

Một sinh viên đại học năm hai như Tư Tấn dứt khoát bỏ học, dùng đôi vai của mình gánh vác sự nghiệp công ty mà hàng ngàn người đang phụ thuộc vào để tồn tại.

Tư Hoa Niên vẫn là bộ dạng nuông chiều từ bé khiến mỗi người hâm mộ, nhưng cô lại không bao giờ kêu Tư Tấn một tiếng "Anh trai" nữa.

Tất nhiên cô trách chính bản thân mình nhưng luôn là nhịn không được mà nghĩ, nếu người chết không phải là bố mẹ cô, mà là người anh trai nuôi chẳng mấy yêu thích này.... thì tốt rồi.

Cô gái nhỏ nức nở, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Khi đó, em thật không hiểu chuyện. Rõ ràng em sớm biết được chuyện này không hề có lỗi của anh, nhưng vẫn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu anh. Thực ra, là do em không biết phải mở lời nói chuyện với anh, cùng không dám xin lỗi anh....Hiện tại, có nói anh cũng không tin em nữa rồi. Hức..."

Lời này đến tận bây giờ mới nói ra, dù là có chút chậm, nhưng trong lòng Tư Tấn vẫn thập phần thỏa mãn.

Anh cười, hốc mắt đỏ lên. Đợi lâu như vậy, anh rốt cuộc vẫn đợi được khoảnh khắc này. Tư Tấn thật sự rất vui, thế cho nên lúc ý đầu óc có chút choáng váng vì thế mà anh đã làm một việc khiến anh hối hận cả đời này.

Anh nâng tay lên , dùng đầu ngón tay thô ráp sờ khuôn mặt của cô gái nhỏ qua lớp kính trong suốt không hề che dấu tình cảm quyến luyến, si mê trong mắt mình nữa.

"Niên Niên, em không cần cảm thấy áy náy về chuyện này. Là do anh thích em, hi vọng lấy được em... Là thích em thật lòng, nên những chuyện này anh đều cam tâm tình nguyện."

Từ đó,Tư Hoa Niên sợ hãi mà bỏ đi. Tuy cô vẫn thường xuyên gọi cho anh và gọi anh là "anh trai", ngoan ngoãn như một con thỏ. Chỉ là mỗi một lần, trừ lí do Tư Hoa Niên xin tiền Tư Tấn, thời gian còn lại giữa hai người đều là im lặng vô hạn và trầm mặc khó xử. Tư Tấn không biết Tư Hoa Niên không hề chán ghét anh. Chỉ là, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Cuộc đời được mấy lần 5 năm. Chờ đến khi Tư Tấn ra tù, tin tức đầu tiên anh nhận được về cô lại là tin cô đã chết.

Tư Hoa Niên, người mà anh yêu thương cả đời,đã vĩnh viễn biến mất trong biển cả.

Mà Tư Hoa Niên lại biến thành a phiêu, đi theo bên người Tư Tấn, nhìn anh đau đớn như muốn chết.

Anh sống không khác gì một cái xác không hồn, còn dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Cuối cùng, chưa đến 40 tuổi, liền lẻ loi mà chết đi.

Gạt bỏ những chuyện đã qua cả một kiếp trong trí nhớ, Tư Hoa Niên sờ sờ mặt, mới phát hiện bản thân cô khóc ướt hết mặt. Lau khô nước mắt, rửa mặt, cô mở điện thoại ra, mua vé máy bay về Long Thành trước lễ Giáng Sinh.

"Nếu anh trai nhìn thấy mình, khẳng định sẽ rất vui, phải không?"

Tư Hoa Niên hơi chần chờ mà lầm bầm một mình. Tại khoảnh khắc cô trọng sinh cách đây ba ngày trước, cô liền tự nhủ với chính mình, kiếp này cô sẽ đối xử với anh thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro