Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"【 Đã xuất vé 】Chuyến bay Benson Airlines NL829 Sân bay Wright T1 đến sân bay Long Thành T3, từ 8h30 ngày 23/12 đến 15h ngày 24/12, nên đến sân bay trước 3 tiếng để làm thủ tục."

Chờ tin nhắn xác nhận gửi tới, Tư Hoa Niên cảm thấy vui vẻ, cô mở app đếm ngược ngày ra, nhập ngày tháng vào.

Trên màn hình nhảy ra một tin : "Còn 13 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Back to Long Thành 】"

Tư Hoa Niên cắn môi cười, bỗng nhiên nhìn thấy một loạt thông báo nhắc nhở hiện ra bên cạnh.

"Còn 5 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi cuối kì tiếng Pháp 】"

"Còn 6 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi vi phân và tích phân cuối kì 】"

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000
Còn những wed khác là reup mong mn đọc tại trang chính chủ

" Còn 7 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi cuối kì môn tính đại số 】"

"Còn 8 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi cuối kì cơ học kinh điển】 "

Tư Hoa Niên: "......"

5 cuốn sách giáo khoa bìa cứng chất thành đống, cao gần 1 mét. Tư Hoa Niên ôm đống sách này có chút vất vả nên cô đành tìm một chiếc vali nhỏ, đem toàn bộ sách bỏ vào trong và đi ra ngoài.

Xuống đến gara xe, phải mất một chút thời gian Tư Hoa Niên mới tìm được xe của mình. Chỗ cô ở cách trường không xa, khi cô tới thư viện trường, trời vẫn còn tối.

Gần tới kì thi cuối kì, việc tìm được một vị trí trong thư viện là rất khó. Tư Hoa Niên ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh tường, còn chưa kịp mở cuốn sách giáo khoa ra, bên cạnh đã xuất hiện một cô gái.

"Học muội."

"Hả?."

"Tôi có thể mượn một chiếc bút máy được không?"

Tư Hoa Niên lục trong hộp bút, lấy ra một chiếc bút máy mới:" Đây."

"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều nha." đối phương nhiệt tình cảm ơn, sau đó nắn nót viết vài nét chữ trên cuốn sổ rồi đổi thành tiếng Trung quay sang hỏi Tư Hoa Niên:"Cô cũng là người Trung Quốc phải không?"

Tư Hoa Niên gật đầu: "Ừm."

"Cô học năm mấy?"

"Năm hai"

Cô gái kia cũng không hề hỏi nhiều, chỉ vào đống giấy trên bàn với vẻ mặt hâm mộ: "Hiện tại cô mới bắt đầu ôn tập, bình thường thành tích chắc hẳn rất tốt. Tôi này, đã bốn năm ngày không bước chân ra khỏi thư viện rồi."

Tư Hoa Niên: "......" Cô vốn định nói, bản thân còn không vượt qua kì thi cuối kì, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hơi mất mặt nên im lặng mở sách giáo khoa ra đọc.

Kiếp trước, 5 môn này, Tư Hoa Niên không nhớ rõ bản thân đã trượt 2 hay 3 môn. Sau hơn 10 năm, sợ là kết quả còn không bằng kiếp trước.

Qua hơn 3 giờ, Tư Hoa Niên bắt đầu tuyệt vọng. Cái này cũng không hiểu, cái kia cũng không hiểu, chính là cái gì cũng không hiểu.

Mùi cà phê lan tỏa khắp thư viện, hương vị nồng đậm đến mức hơi giống mùi thuốc Bắc. Ngửi vào cũng chẳng thể nâng cao được tinh thần, ngược lại còn khiến khó chịu hơn.

Ngẩng đầu khỏi đống sách vở trên bàn, Tư Hoa Niên nhìn quanh thư viện, phát hiện một người cũng chưa rời đi. Đợi hơn nửa ngày, cửa cũng không mở ra, cô vốn dĩ rất muốn về nhà đi ngủ nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng.

Thi cuối kì giống như một trận đấu, mọi người ở đây đều đang âm thầm phân cao thấp, ai rời đi trước liền trở thành kẻ bỏ cuộc giữa chừng.

Tư Hoa Niên từ nhỏ đến lớn đều là một học sinh kém. Trong cuộc đời cô, từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tư Hoa Niên ở lại thư viện học bài đến 4 giờ sáng.

Trước khi rời đi, cô muốn chào hỏi cô gái khi nãy mượn bút, nhưng lại phát hiện người ta đang ngủ gật trên bàn.

Ngày hôm sau, 8 giờ sáng đã Tư Hoa Niên bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại. Lục tìm điện thoại, từ trong máy truyền ra giọng nói của Hạ Dương.

"Ngũ muội , buổi sáng vui vẻ nha!"

"Vẫn còn sớm ..." Tư Hoa Niên lẩm bẩm oán giận anh:"Anh gọi đến làm gì?"

Hạ Dương hiển nhiên cũng không có chút hối lỗi khi làm phiền giấc ngủ của người khác, còn cười thành tiếng: "Hôm nay có cuộc đua trong trường đua, có tới hay không?"

Qua vài giây, Tư Hoa Niên mới phản ứng lại đây, "trường đua" mà Hạ Dương nói đến kỳ thật là bãi đua xe.

Gần sườn đồi, người ta nói rằng vào thời Trung cổ, ở đây là chỗ quý tộc và chủ các trang viên thường đến để đua ngựa. Sau này, lại bởi vì ưu thế về địa hình nên bị cải tạo thành bãi đua xe, vẫn luôn làm bãi đua xe từ đó tới giờ.

"Chơi cái gì?" Tư Hoa Niên chẳng chút hứng thú: "Em muốn ngủ tiếp một lát, sau đó còn đi thư viện ôn tập nữa."

Điện thoại bên kia im lặng một hồi sau đó vang lên tiếng cười gượng: "Vậy con gái học hành chăm chỉ nhé, cố gắng nhaaaaa" bị anh làm ầm ĩ như vậy, Tư Hoa Niên đầu óc tỉnh táo không ít.

Nhớ tới thư viện, ngay sau đó liền nhớ tới sách giáo khoa dày như thiên thư cùng vị cà phê đắng làm đau đầu người kia. Cô có chút do dự.

"Trò gì? Có thú vị không?"

"Bắt gian, rất thú vị nha!" Hạ Dương giọng điệu phấn khích, như thể xem kịch vui "Không phải lần trước, trong vòng có một cô gái ngoại tình, xong rồi không biết hai chiếc thuyền kia như thế nào liền đụng phải, này, giống như hẹn trước vậy."

Vì chút chuyện này mà đem trường đua ngựa thành bãi đua xe, Tư Hoa Niên muốn cười lại cảm thấy không nói nên lời: "Còn không phải chỉ vì một cô gái sao? Đến nỗi đó cơ à!"

"Em sao hiểu được chứ?" Hạ Dương hừ một tiếng , "Quan trọng không phải là cô gái, mà là mặt mũi."

"Được rồi." Tư Hoa Niên chậm rì rì từ trên giường bò dậy: "Lát nữa em sẽ đi xem náo nhiệt một chút vậy."

Trường đua ở đây có đôi khi sẽ tổ chức một vài trận đấu không nhỏ nên sức chứa của khán đài có khi lên đến mấy ngàn người. Nhưng vì thời tiết hôm nay rất lạnh nên không thấy bóng ai.

Tư Hoa Niên tới hầm để xe, Hạ Dương ra đón cô, hai người cùng nhau đến căn phòng kính bên cạnh đường đua. Đây là dành riêng cho khách VIP, người bình thường khó mà vào được. Ở đây vừa có thể thoải mái phơi nắng vừa có thể nhìn rõ tình hình trên đường đua.

Trên ghế sô pha chật ních người, khi thấy Tư Hoa Niên tới đều chào hỏi rất sôi nổi: "Tới rồi, tới rồi."

Vòng học sinh ở thành phố này không lớn, nhưng những đại gia thường xuyên qua lại nên đều quen biết nhau. Tư Hoa Niên còn nhỏ tuổi, vì vậy mọi người rất thích kêu cô một tiếng "Ngũ muội".

Ở đây có nhiều người Tư Hoa Niên không nhận ra được, nhưng mặc kệ có nhớ hay không, cô đều mỉm cười chào hỏi.

"Ngũ muội, mau tới đây ngồi."

Ban đầu ngồi ở bên người Hạ Dương là một cậu con trai. Sau đó đã nhiệt tình nhường chỗ ngồi cho cô, còn cậu ấy thì ngồi vào chỗ trống của ghế sofa phía đối diện. Nữ sinh tóc xoăn dài bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô một chút rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Tư Hoa Niên nói cảm ơn rồi đi qua ngồi xuống. Một đám người nhiều tiền ngồi tán gẫu qua lại, sau một lúc bắt đầu chú ý đến bên ngoài cửa kính.

Hai chiếc xe đỗ gần vạch xuất phát, khung xe sửa đến mức gần sát mặt đất, từ cửa sổ xe nhìn vào trong có thể thấy hàng ghế phía sau của xe đã dỡ bỏ.

Tư Hoa Niên không khỏi ngạc nhiên: "Nghiêm túc như vậy sao."

"Cũng không phải" có người ở trong góc đáp lời "Là do họ định chạy hết cả đường đua."

Nghe lời này, cuối cùng Tư Hoa Niên cũng có vài phần hứng thú. Đường đua hoàn chỉnh ở trường đua ngựa này dài 4km, 28 góc cua được thiết kế rất tỉ mỉ , đường đua dựa theo thế núi trập trùng, chênh lệch giữa đỉnh núi cao nhất với đỉnh núi thấp nhất ước chừng 30 mét.

Đường đua được chia làm 2 nửa, có thể sử dụng độc lập, thường ngày các đại gia đua với nhau cũng chỉ sử dụng nửa đường đua dài 2km.

Chạy hết cả một đường đua, độ khó cũng không nhỏ đâu. Mắt thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Hạ Dương vỗ vai Tư Hoa Niên: "Anh đi toilet một chút."

Hạ Dương vừa đi, cô gái tóc xoăn ngồi bên cạnh Tư Hoa Niên liền ghé lại, nhỏ giọng hỏi: " Anh ấy, là bạn trai của cô hả?"

Cô gái xích lại gần, mùi nước hoa cùng mùi mỹ phẩm trộn lẫn với nhau, Tư Hoa Niên ngửi thấy liền nín thở, không lộ ra phản ứng gì khác thường: "Không phải"

Cô gái tóc xoăn nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt khẽ chớp đổi đề tài: " Ban nãy khi cô đến, hầu như mọi người đều biết cô. Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây nhỉ?"

"Ừm."

"Khó trách," Cô gái thở dài:" Đây là lần đầu tiên tôi đua xe ngoài đời, thật giống trên phim."

Tư Hoa Niên gật đầu: "Đúng vậy."

Cô gái tóc xoăn lại sát vào chút, ngữ khí thần bí: "Cô gái trong câu chuyện kia, cô có biết không? Cái chuyện ngoại tình đấy?"

Lúc này không đợi Tư Hoa Niên trả lời, cô liền nói tiếp: " Để tôi nói qua cho cô, cô gái kia thực ra cũng rất lợi hại đấy chứ. Tìm cùng lúc hai người bạn trai khác trường,một người mua túi, quần áo cho cô ấy. Người còn lại đưa cô ấy vào vòng tròn quan hệ. Ai ngờ vòng giao lưu mấy người phú nhị đại ở thành phố này nhỏ như vậy, không cẩn thận đã đụng phải người bạn trai còn lại."

Nói tới đây, cô gái nở nụ cười khúc khích.

Tư Hoa Niên nhẹ nhàng cong cong khóe môi, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một tia dở khóc dở cười.

Một vòng học sinh ở thành phố này vốn dĩ không lớn, mà những người cùng sở thích đua xe lại càng ít. Bên ngoài thông thường sẽ gọi bọn họ là "phú nhị đại" hoặc gọi là "ăn chơi trác táng", có khi là gọi cả hai. Mà bên ngoài, lại có không ít người muốn gia nhập.

Cô gái tóc xoăn quay lại nghịch nghịch điện thoại di động vài cái, sau khi cảm thấy nhàm chán liền tiếp tục cùng Tư Hoa Niên nói chuyện: "Này, tôi thấy bạn trai cô đã nguyện ý đưa cô tới đây, chứng tỏ bình thường đối với cô chắc chắn tốt. Nhưng sao lại không cho cô chi phí để mua chút đồ hiệu chứ?"

"Ngoại hình của cô thực sự xinh đẹp, nhưng.... " Nhưng cái logo này không ai biết đến.

Cô gái này còn trẻ, lời nói không tính là khéo léo, cũng may tính tình Tư Hoa Niên trước nay luôn ôn hòa với mọi người. Cô hơi nâng cổ tay áo lên, mắt nhìn hình thêu tinh xảo, là một con thỏ đang nhảy dù.

"Người vừa đi ra ngoài kia là bạn học cấp 2 của tôi. Quần áo này là do cậu ấy thiết kế, tôi là người mẫu." Ngữ khí cô ôn hòa mà dịu dàng, bình đạm trả lời.

Cô gái rốt cuộc ý thức được chính mình nói lời không đúng, ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, thay đổi đề tài: "Cô thử nói xem hôm nay chiếc xe nào sẽ thắng?"

Tư Hoa Niên ngước mắt ra bên ngoài nhìn mắt, vừa lúc thấy hai chiếc xe đang khởi động động cơ chuẩn bị chạy vòng khởi động. Bèn thuận miệng đáp: "Toyota đi."

"Vì sao chứ?" Cô gái ngạc nhiên không kìm được hỏi một tiếng: "Chiếc còn lại chính là mã BMW đấy!"

Tư Hoa Niên chưa kịp trả lời lại, đối diện liền có người cười rộ lên: "Cho nên mới nói Ngũ muội hiểu xe, còn em thì không hiểu."

Cô gái tóc xoăn dài nhìn về phía người nọ, ngữ khí chợt nhẹ đi vài phần, hờn dỗi nói: "Còn không phải do ai đó không dạy em sao."

Tư Hoa Niên ngước mắt nhìn, hóa ra là bạn trai của người ta, cũng chính là người khi nãy nhường chỗ ngồi cho cô.

" Được, nhưng mà dạy em rồi mà em vẫn học không được." Đối phương cũng không thèm để ý bạn gái sẽ dỗi mình, còn quay sang bên cạnh trêu ghẹo một câu.

"BMW, trừ đẹp ra thì có ích gì đâu chứ."

Hạ Dương đi xong toilet trở về, vừa lúc hai chiếc xe đang khởi động, làm nóng lốp để nhanh chóng lái về vạch xuất phát.

Lá cờ được hạ xuống, chiếc xe lao ra với tiếng động cơ gầm rú, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn. Trong phòng an tĩnh lại, mọi người đều dán mắt lên hình ảnh được ghi lại từ máy quay không người lái.

Tăng tốc, drift, vào cua,...Từng màn mạo hiểm kịch tính, kích thích người xem, khiến người ta cảm nhận giống như bản thân trải qua cuộc đua vậy.

Tư Hoa Niên hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó dựa hẳn lưng vào ghế sofa, cúi đầu chơi điện thoại. Hạ Dương quay đầu nhìn thoáng qua, cũng bắt đầu chơi điện thoại.

"Hai người đang làm gì vậy?" Người ở góc sofa đối diện cười hỏi: "Cuộc đua không hấp dẫn sao?"

Hạ Dương bối rối gãi tóc, trên mặt viết 3 cái chữ to, không hấp dẫn: "Nhìn một chút thành tích này, ngũ muội không bỏ đi ghế sau cũng có thể."

Bị anh nói như vậy, người khác cũng cảm thấy có điểm nhàm chán: "Đúng thật."

Suy nghĩ một chút, mọi người lại bật cười: "Cũng đúng, có người còn vì một trà xanh mà đem mệnh đi đua nhưng không thành, có chút ý tứ là được."

Xe Toyota quả nhiên dẫn đầu, vượt qua vạch đích đầu tiên. Bạn bè của tay lái chạy ra phía ngoài, đem người từ trong xe kéo ra phun cho hắn một mặt đầy nước bọt.

Tư Hoa Niên cong cong đôi mắt, khẽ cười lên. Hóa ra, cô lại trở về những ngày như thế này, cùng bạn bè phung phí tuổi trẻ, vừa tốt đẹp lại xa xỉ.

Trong đầu bỗng nhiên tưởng tượng ra gương mặt của Tư Tấn. Tư Tấn lái xe không nhanh, rất nghiêm túc giống một lão cán bộ nề nếp.

"Ngũ muội" Hạ Dương vỗ vỗ bả vai cô.

" Không phải mấy ngày nữa em thi cuối kì sao, có muốn trở về sớm chút không?"

Tư Hoa Niên nghĩ ngợi, đứng lên: "Vậy em về trước đây."

"Này này, hôm nay lão tử đều bao trọn rồi, Ngũ muội, hai người không định ở lại uống vài ly rồi hãy đi chứ? Lát nữa còn hát nữa mà."

Mọi người đương nhiên là muốn giữ Tư Hoa Niên ở lại nhưng vì Tư Hoa Niên mỉm cười từ chối nên cũng đành thức thời mà cười: "Được rồi, Ngũ muội học tập tốt nhé! Em phải giúp anh em chúng ta tranh đua chút mặt mũi."

"Đi, đưa em trở về."

Tư Hoa Niên gật gật đầu, đi theo Hạ Dương đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, một trận gió lạnh mang theo buốt giá thổi vào mặt.

Tư Hoa Niên một bên duỗi tay kéo mũ áo khoác đội lên, một bên hỏi Hạ Dương: "Kỳ nghỉ đông sắp tới anh định làm gì?"

Nói là nghỉ đông, kỳ thật chỉ là trường cho nghỉ 2 tuần nhân dịp lễ Giáng Sinh. Hạ Dương vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Dành thời gian thiết kế đồ họa. Em định đi đâu à?"

"Ừ, em phải về Long Thành" Khóe môi Tư Hoa Niên nhịn không được cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra vài phần vui sướng, "Gặp anh trai em một lần."

Hạ Dương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, lại vùi đầu tiếp tục đi phía trước đi: "Ý kiến không tồi."

Tư Hoa Niên do dự một chút, vẫn là hỏi: "Anh không định trở về xem....."

"Xem gì, nếu làm không tốt liền không quay trở về được." Hạ Dương duỗi tay chỉnh tóc mái, giọng điệu bất cần.

"Chắc em không tin, nhưng ba mẹ anh vì để anh tiến vào công ty, chuyện gì cũng có thể làm."

Tư Hoa Niên ừ một tiếng, không nói chuyện, dùng mũi chân đá văng hòn đá nhỏ trước mặt đất.

Không muốn kế thừa gia nghiệp Hạ gia, cứ ngỡ không tim không phổi, nhưng áp lực thì so với người khác không thiếu. Trong mắt người khác, Hạ Dương là một thiếu niên với mái tóc đen xám, ngây ngô không phân rõ lòng người, nhưng Tư Hoa Niên biết anh thực sự rất dụng tâm.

"Hạ Dương, anh cảm thấy em có xấu không?"

"...... Đầu óc em không có vấn đề gì chứ."

"Vậy đồ anh thiết kế cũng không xấu."

Tư Hoa Niên cúi đầu, chần chờ một chút, "Vì lí do gì mà mãi không nổi tiếng? Nếu không...... Anh đổi người mẫu đi."

Mỗi một lần đều quay chụp rất tỉ mỉ sau đó đăng lên Instagram, đều chỉ có ít ỏi mấy trăm fan tương tác. Kiếp trước, mãi đến khi Tư Hoa Niên chết,vẫn chẳng thể nổi lên được.

"Không nổi được là do quần áo anh thiết kế xấu, em bận tâm làm cái gì." Hạ Dương mở cửa xe rồi nói với cô: " A, đúng rồi, thi cho tốt."

Thi cử, tất nhiên phải thi tốt rồi.

Tư Hoa Niên lại một lần nữa ngồi ở cái bàn bên cạnh ở thư viện. Vẫn là vị trí ngày hôm qua, trừ bỏ không tránh khỏi phải ngửi mùi cà phê dày đặc trong không khí, không gian thật sự rất yên tĩnh, ánh sáng cũng tốt.

Bạn học nữ ngày hôm qua mượn bút cô vẫn ngồi ở vị trí cũ, chống cằm ngủ gật, không rõ là người ta tới sớm hay vốn dĩ chưa từng rời đi.

Tư Hoa Niên nghiêm túc đánh giá cô nàng một chút. Tóc ngắn được kẹp gọn gàng phía sau tai,để mặt mộc, phía dưới đôi mắt còn thấy rõ hai quầng thâm. Đây, đúng là một ví dụ tiêu chuẩn về hình ảnh người sinh viên ôn thi cuối kì.

Tư Hoa Niên trong lòng xúc động, thuận tay đem áo khoác ở ghế bên cạnh đắp lên cho cô gái, rồi quay lại mở sách giáo khoa ra, đối với một trang giấy toàn chữ là chữ, gian nan gặm nhấm.

Trước đây, cô đối với việc học luôn mang thái độ không cố gắng. Nhưng sau khi trọng sinh, khó tránh khỏi tâm tư muốn thay đổi 1 sự việc nào đó, để chứng minh bản thân đã sống lại 1 lần. Nếu không sẽ cảm thấy lo âu, áy náy, cảm giác như lãng phí điều gì đó.

Cô liệt kê ra toàn bộ phần đại cương của chương trình đại học, ôn tập xong phần nào liền đánh dấu phần đó. Mãi cho đến khi trời rạng sáng, đầu choáng váng mắt thì mỏi, danh sách dài ban đầu chỉ còn lại vài trang.

Tư Hoa Niên nhắm mắt lại rồi mở ra, cảm thấy hơi bất lực. Đại não cứng đờ, hơi giống gỉ sắt, vừa động liền bị kẹt.

Cô uể oải nằm gục trên bàn, không biết có phải do nhìn sách lâu quá không mà đôi mắt cảm thấy hơi nhức. Chớp mắt vài lần, một giọt nước mắt liền lăn ra. Ở những thời điểm bản thân khó khăn như vậy, cô liền không kiềm được mà nhớ đến Tư Tấn.

"Này, cô không sao chứ?"

Có người vỗ bả vai Tư Hoa Niên, cô quay đầu lại thấy nữ sinh tóc ngắn.

Tư Hoa Niên khóe miệng cong lên nhìn cô mỉm cười: "Không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi," Nữ sinh tóc ngắn cũng mỉm cười: " Cô tên gì? Tôi tên San San."

"Siniyah." Tư Hoa Niên trả lời, khi còn nhỏ cô từng học ở nhà trẻ song ngữ, cô giáo dạy ngoại ngữ khi đó đã đặt tên này cho cô, trùng mấy ấm tiết cùng với tên tiếng Trung, lại dễ nghe nên cô vẫn luôn dùng không đổi.

"Tên nghe thật hay." San San thuận miệng khen một câu, tầm mắt rơi vào cuốn sách bị vẽ rối tinh rối mù ở trên bàn, dừng lại: "Thế nào, cô ôn tập không hết hả?"

Tư Hoa Niên một tay nâng má, cụp mắt xuống, nhỏ giọng trả lời: "Đúng vậy."

San San nhìn xung quanh một lượt rồi hạ giọng nói: "Tôi có một loại thuốc hữu ích, cô muốn không?"

Tư Hoa Niên chớp mắt vài lần rồi hơi nghiêng đầu hỏi cô gái: "Thuốc?"

"Thuốc thông minh."

Tiếng nói vang lên, Tư Hoa Niên hơi giật mình, bút trên tay bị chuyển rơi một tiếng lạch cạch trên bàn. Thuốc thông minh, loại này đã thịnh hành lâu trong vườn trường, cô cũng từng nghe qua, nhưng chưa từng nhìn thấy, nên khi đột nhiên nghe được thì cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Tôi nói cho cô nghe, thuốc này thực sự rất có tác dụng. Chỉ dùng một viên, ba ngày ba đêm không cần ngủ, đầu óc vẫn rất tập trung."

Thấy Tư Hoa Niên chỉ im lặng suy tư, San San tiếp tục nói: "Cô đừng ngại ngùng nha, hiện tại mọi người dùng thuốc này rất nhiều. Đây coi như cũng là một giải pháp vậy, ai bảo thi cuối kì giống như không dành cho người sống chứ. Đúng rồi, cô có biết lão đại ngành xây dựng không? Môn nào cũng 4.0, hắn vẫn luôn dùng thuốc này, dùng đến mức hết hàng của tay buôn trong trường, phải đi phòng khám tìm bác sĩ lừa lấy đơn thuốc đó."

Tư Hoa Niên: "......"

Đại khái là cảm thấy nói chuyện bát quái của người khác ở sau lưng hơi xấu hổ, cô ấy ho khan mấy cái: "Tôi còn một ít,15 vạn. Thế nào, muốn hay không?"

Thành phần chính của thuốc thông minh chủ yếu là Adderall và Ritalin, một loại thuốc theo toa cho ADHD. Kỳ thật không đáng đến giá này, đơn giản là muốn kiếm ít tiền từ sinh viên nên mới đẩy giá cao vậy.

Nhưng Tư Hoa Niên không thiếu chút tiền ấy, thế nào cũng được liền đáp ứng ngay, cầm lấy điện thoại :" Được, vậy tôi chuyển tiền cho cô.

"Thêm Wechat của nhau nhé!" San San cười tủm tỉm, "Về sau nếu có nhu cầu thì tìm tôi, tôi quen vài tay nhập cái này tốt låm."

Tư Hoa Niên tìm ra mã QR của cô gái rồi quét, qua vài giây thấy một bạn mới xin chào. Cô do dự một chút, tắt điện thoại đi, bắt đầu dọn đồ đạc trên bàn: "Tôi đi về trước."

Khi về đến nhà cũng đã một giờ sáng. Ngồi ở bàn học mở máy tính ra, gõ mấy chữ vào thanh tìm kiếm, kết quả rất nhanh hiện ra:
[Hậu quả khi lạm dụng Adderall: Đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô, tay chân run rẩy, mệt mỏi sau khi hết tác dụng của thuốc.)

Tư Hoa Niên cắn môi, siết chặt cái túi nhỏ trong suốt trong tay.
Trường học này như là một nhà xưởng lớn, sinh ra một đám tinh anh. Tư Hoa Niên cũng muốn thử một lần, muốn chứng minh mình không phải là đồ bỏ đi, nhưng như này cũng không dễ dàng.
Tầm mắt trong lúc vô tình dừng ở trên đồng hồ treo tường,Tư Hoa Niên bỗng nhiên nhớ tới điều gì,chạy nhanh đi lấy
điện thoại bấm số.

Hiện tại là rạng sáng thứ 2, nhưng trong nước đã là giữa trưa. Trên màn hình biểu hiện điện thoại chuyển được, sau đó truyền ra giọng nói của người cai ngục lần trước: "Xin chào, xin hỏi muốn tìm vị phạm nhân nào?"

Tuy rằng hôm trước bị người ta chỉnh đốn một hồi, Tư Hoa Niên vẫn cực kỳ ngoan ngoãn đáp: "Chào chú cai ngục, cháu tìm 0769."

Cai ngục miễn cưỡng ừ một tiếng, sau đó để ống nghe xuống rồi rời đi gọi người.
Tư Hoa Niên ở trong lòng chuẩn bị, chỉ khoảng nửa giờ, liền nghe được giọng nói của Tư Tấn.

"Niên Niên."

"Anh ơi, anh nghe em giải thích! Hôm đó điện thoại của em bị rơi xuống đất, sau khi nhặt lên thì cuộc gọi đã tắt, cai ngục cũng không cho em tiếp tục nói chuyện với anh!"

Cô gái nhỏ cất lên những tiếng trách móc, giọng điệu vừa nôn nóng lại ủy khuất,

"Niên Niên." Tư Tấn đưa mắt nhìn lên bờ tường.

" Muộn như vậy sao vẫn chưa ngủ?"

"Em sắp thi cuối kì." Giọng điệu Tư Hoa Niên tức thì trở nên uể oải.

"Anh ơi, thi rất khó, em sợ không làm được."

Tư Tấn mím môi, giọng điệu hơi chần chừ, anh sợ có vẻ quản đông quản tây, lại không thể không nói: "Niên Niên đừng thức đêm, nghe lời anh đi ngủ đi rồi mai lại học."

" Em cái gì cũng không biết thì phải thi làm sao?" Tư Hoa Niên dụi dụi mắt: "Nếu thi không qua thì em liền phải học lại, nếu học lại không được thì em không thể tốt nghiệp, nếu như thế em liền không thể đi làm, về sau...."

"Anh sẽ nuôi em cả đời." Lời nói buột miệng thốt ra không thu hồi được, Tư Tấn đột nhiên nắm chặt ống nghe trong tay. Anh ngừng thở, qua vài giây mới nghe thấy giọng nói tựa hồ hơi nghẹn ngào.

" Anh ơi, anh tốt nhất trên đời."

Khó có được một lần trò chuyện ấm áp với nhau như vậy, nhưng cũng thật nhanh đã kết thúc, Tư Hoa Niên như con quay đã được lên dây cót, hưng phấn đến mức toàn bộ buồn ngủ đều biến mất.

Rũ mắt nhìn cái túi nhỏ chứa mấy viên thuốc màu trắng đã bị cô miết đến nhăn nhúm, cô khẽ đưa tay lên, ném túi thuốc về cái sọt rác một cách chuẩn xác. Anh đã nói sẽ nuôi cô cả đời rồi.

Tư Hoa Niên cầm điện thoại, vui vẻ nhìn 5 phút vừa xong trò chuyện, nhìn rồi nhìn lại lần nữa.

Lần gọi điện sau cô cũng muốn như vậy, nói chuyện khiến anh vui vẻ.

...... Từ từ. Lần tiếp theo cùng anh trai nói chuyện là khi nào nhỉ?

Ý cười bên môi trở nên cứng đờ, đầu Tư Hoa Niên hiện ra dòng chữ: 7 ngày.

7 ngày, thật sự là rất lâu. Tư Hoa Niên vô lực mà ngã vào trên giường, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà mà phát ngốc. Bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, cầm di động, mở ra trình duyệt, ở phần tìm kiếm gõ vào 【 Tuyển sinh đại học Long Thành 】.

Công cụ tìm kiếm rất chu đáo, hiện ra loạt số điện thoại đi kèm danh thiếp cho Tư Hoa Niên.

Âm thanh nhắc nhở bíp bíp vang lên từng tiếng, Tư Hoa Niên đang xúc động cũng bình tĩnh lại một chút. Không có người nghe máy.

Nhưng ý tưởng chưa từng nghĩ tới bây giờ lại bén rễ trong lòng cô. Cô kiên định, lại gọi lại một lần. Lần này đã có người nhấc máy.

" Xin chào, đây là phòng tuyển sinh Đại Học Long Thành, bạn cần giúp điều gì ạ?"

Đầu dây bên kia chắc là sinh viên tình nguyện, giọng nói nhẹ nhàng. Tư Hoa Niên bất tri bất giác thả lỏng chút:

"Chào bạn ạ, hiện tại có trường hợp này, mình là du học sinh giờ đang học năm 2. Bây giờ mình muốn chuyển tới đại học Long Thành thì có được không ạ?"

Vừa nghe lời này, ngữ khí đối phương bỗng nhiên trở nên nhiệt tình hơn một chút: "Có thể nha! Bình thường trường chúng tôi rất hoan nghênh du học sinh. Xin hỏi, hiện tại bạn đang có quốc tịch ngoại quốc sao?"

Tư Hoa Niên nghĩ nghĩ: "Không phải, mình đi visa."

"Vậy bạn chờ một lát, mình phải đi hỏi một chút." Cô gái ở đầu dây bên kia rời đi, lại phía một người lớn tuổi cách đó không xa dò hỏi vài vấn đề. Điện thoại vẫn được kết nối, Tư Hoa Niên mơ hồ nghe một cuộc thảo luận đứt quãng: "Tính...... Lưu học sinh tỉ lệ...... xếp hạng......"

Không bao lâu, cô gái kia đã trở lại: "Bạn ơi, vấn đề của bạn chỉ cần điểm tích luỹ từ 2.0 trở lên là có thể chuyển đến Đại Học Long Thành được rồi."

Tư Hoa Niên cắn cắn môi nhỏ giọng nói: "Hiện tại....GPA của mình chỉ có 1.0."

Kỳ thật so 1.0 còn kém điểm, dù cô đã bốn bỏ lên 5 một chút, thì điểm của cô vẫn thảm đến mức không thể nhìn.

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Bạn ơi, xin hỏi hiện tại bạn đang học đại học nào ạ?"

"Đại học Thành Băng Tuyết ."

"...... Trường đại học tốt như vậy."

Người kia hiển nhiên có chút giật mình, nhịn không được hỏi:" Bạn có thể cho mình biết, ban đầu bạn vì sao lại được tuyển vào trường không?"

Tư Hoa Niên thanh âm lại càng ỉu xìu mà trả lời: "Anh trai mình đã tài trợ cho trường 10 bộ thiết bị thực nghiệm tiên tiến nhất."

"......" Cúp điện thoại, Tư Hoa Niên có điểm mờ mịt. Thành phố này rất lớn, trường học cũng thật tốt, nhưng anh lại không ở bên cạnh cô.

Cô chớp mắt vài lần, tầm mắt dừng ở sọt rác khi nãy cô đã ném túi nhỏ. Muốn đem GPA kéo đến 2.0, học kỳ này tối thiểu phải đạt tiêu chuẩn toàn bộ các môn.

Bên kia, Tư Tấn đi vào phòng giam. Những người khác đều không ở trong phòng, chỉ có một ông chú trung niên đang nằm ở giường đối diện, trên tay lật xem tư liệu giáo dục vừa phát ngày hôm qua.

"A, Tư Tấn, cậu quay lại rồi sao."

" Vâng."

"Bọn họ đang ở WC đánh bài, cậu đi không?"

"Không đi."

Ông chú trung niên ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá Tư Tấn: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, lẽ nào cậu cùng vợ nói chuyện sao?"

Tư Tấn bên môi mỉm cười, so với ngày thường tính tình cũng tốt hơn chút, bị hỏi cũng không chê phiền mà giải thích: "Là em gái tôi."

Anh dựa vào đầu giường, bắt đầu hồi tưởng cuộc trò chuyện ban nãy. Niên Niên đúng thật là đáng yêu và ngoan ngoãn.

Hiện tại, Niên Niên đã đi ngủ rồi sao? Hay con bé còn thức đêm ôn tập?

Kiếp trước, Niên Niên cũng không nhắc chuyện thi cuối kì với anh. Việc này đối với Tư Tấn, cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn.

Dù sao Tư Tấn cũng đã sớm quen việc sự tình kiếp trước và kiếp này phát sinh không giống nhau. Đối với anh, chỉ cần Niên Niên gần gũi với anh thêm một chút, đều khiến anh có thêm hi vọng.

Hồi ức đều là một mảng xám xịt, trong đầu không ngừng chuyển động, hình ảnh dừng lại ở một khoảng thời gian, đôi mắt Tư Tấn trở nên tối hơn. Kiếp trước, chính là khoảng thời gian này, Niên Niên nói cho anh biết chuyện cô đang yêu đương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro