Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Hoa Niên cảm giác người mình đang ôm có chút cứng đờ, giống như một khúc gỗ.

"Anh?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhờ ánh trăng mờ nhạt, cô phát hiện ra từ mặt đến cổ của anh đều đỏ bừng.

Tư Hoa Niên vui vẻ.

Anh trai cũng quá ngây thơ rồi.

Tư Tấn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, môi giật giật, nhất thời có chút không nói nên lời.

Cùng với Niên Niên thảo luận về chính mình,mức độ xấu hổ này đã vượt qua phạm vi mà anh có thể chấp nhận.

"Anh," Tư Hoa Niên ôm vai anh, ghé môi vào tai anh thì thầm, "...Có được không?"

Đoàng.

Máu trong cơ thể đều dồn lên đầu, trong nháy mắt cổ Tư Tấn đỏ đến tận mang tai, như thể một giây tiếp theo sẽ bốc cháy: "Niên Niên, em..."

Tư Hoa Niên vui vẻ thưởng thức dáng vẻ ngại ngùng của anh: "Thế nào, có muốn em giúp không?"

Dường như bị trêu chọc quá mức, anh cúi đầu, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Em ở đâu biết mấy thứ này?"

"...Anh, em không phải học sinh tiểu học," Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi nói, "Học sinh tiểu học ngày nay lợi hại quá, cái gì cũng biết."

"..." Tư Tấn vĩnh viễn không có biện pháp đối phó với cô, thất bại thở dài: "Muốn biết cái gì thì hỏi anh đi, đừng xem những thứ linh tinh kia nữa."

Lần này đến lượt Tư Hoa Niên mặt đỏ lên: "Ai muốn biết! Không biết xấu hổ."

Tư Tấn bị cô tra tấn đến mất bình tĩnh, anh đưa tay đè cô xuống giường, đắp chăn cho cô rồi nói: "Ngủ đi."

Tư Hoa Niên đang muốn hỏi anh phải làm gì bây giờ, nhưng thời gian đã rất khuya, cô thật sự có chút buồn ngủ.

Chăn bông mềm mại ấm áp, còn có anh trai cách lớp chăn vỗ về, Tư Hoa Niên mơ màng nhắm mắt lại.

Tư Tấn đặt một tay lên người cô, nhịp nhàng vỗ về, rốt cuộc cũng khiến cô đi ngủ. Niên Niên khi nhắm mắt lại bộ dạng vô cùng ngoan ngoan đáng yêu, khiến lòng anh mềm mại, yên bình.

"Bảo bối ngoan," Tư Tấn cẩn thận lại gần, cúi người hôn lên trán cô.

Sau đó xoay người, chuẩn bị xuống giường vào phòng tắm, Tư Hoa Niên không biết nằm mơ thấy gì, khẽ cau mày, lẩm bẩm: "Anh, ôm..."

"..." Tư Tấn cứng đờ tại chỗ hai giây, cam chịu nằm xuống giường một lần nữa. Anh đem cô gái nhỏ cùng chăn đều ôm vào lòng, nhưng lại không dám ôm quá chặt. Tránh bộ phận nào đó, im lặng đem chính mình cong lại thành con tôm bị luộc chín.

Sáng hôm sau, Tư Hoa Niên ngủ đến khi tự tỉnh lại, khi tỉnh dậy đã không còn thấy Tư Tấn ở bên cạnh.

Cô từ trên giường ngồi dậy, không thèm đánh răng rửa mặt, bịch bịch chạy vào bếp, nhào tới ôm lấy anh: "Chào buổi sáng, đại bảo bối."

Tư Tấn không nhịn được bật cười, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười rạng rỡ. Anh đưa tay xoa đầu cô, buổi sáng hôm nay thật ấm áp cũng tràn ngập ánh sáng ban mai.

Hôm nay bọn họ không có chỗ muốn đi, nên ở nhà dính lấy nhau cả buổi sáng, gần chạng vạng tối, sau khi ăn xong cơm chiều, Tư Tấn đưa Tư Hoa Niên về lại biệt thự.

Tư Hoa Niên vẫn còn nhớ lần trước chia tay có chút qua loa, lần này cô nhận được một bài học. Cô ôm Tư Tấn, nhẹ nhàng nói: "Đại bảo bối, em sẽ rất nhớ anh."

Vẻ mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ khiến Tư Tấn có ảo giác rằng mình được cô cưng chiều, tốt đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời.

"Bảo bối ngoan" anh áp má mình vào má cô, truyền qua chút nhiệt độ đang dâng lên, "Đi đi."

Tư Hoa Niên gật đầu, đi về phía trước một đoạn.

Mở cánh cổng sắt của biệt thự, tựa trực giác của cô cảm nhận được cái gì đó, liền quay đầu nhìn lại.

Tư Tấn vẫn đứng ở chỗ vừa nãy, nhìn về phía cô.

Tư Hoa Niên từ xa nhìn anh mấy giây, đột nhiên xuất hiện một dòng ký ức khiến cô hoảng hốt trong nháy mắt.

Khi còn nhỏ... mỗi ngày anh đều đưa cô đến trường, cũng giống như bây giờ đứng ở ngoài cửa, nhìn cô háo hức chạy vào trường, chạy cách anh càng ngày càng xa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã qua một kiếp, nhưng anh vẫn đứng đó.

Lúc này, Tư Hoa Niên không cần nghĩ ngợi, chạy nhanh về phía anh.

Tư Tấn đưa tay đỡ lấy cô gái nhỏ đang lao vào lòng mình: "Sao vậy, Niên Niên."

"...Không muốn xa anh."

Anh cúi xuống ôm cô, khóe mắt có chút ươn ướt. Giọng điệu của anh bất lực, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười: "Sao em lại bám người vậy, hửm?"

Lúc Tư Hoa Niên chân chính bước vào biệt thự thì đã qua hơn mười phút. Biệt thự vắng tanh, Rena có lẽ đang trong phòng của mình ở trên lầu, tầng một cũng không bật đèn, bầu không khí náo nhiệt vui vẻ lúc đầu đã không còn nữa.

Bước lên lầu đi vào phòng, Tư Hoa Niên ngồi xuống giường, ngây ngốc một lúc, cuối cùng mới nhớ ra mình chưa mở phong bì đựng quy tắc thi đấu của vòng thi tiếp theo.

Lấy phong bì ra khỏi túi, xé mở nó ra.

Trận chung kết được chia thành hai phần.

Phần đầu tiên là chụp ảnh cho các trang bên trong của tạp chí TIM. Bối cảnh sẽ được dựng trong studio, quá trình quay chụp sẽ gần gũi với thực tế nhất.

Tư Hoa Niên và Rena sẽ thử hai bộ trang phục cùng tạo hình khác nhau, đồng thời chụp hai bức ảnh dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia.

Ban giám khảo sẽ chọn bức ảnh đẹp trong đó rồi tiến hành chấm điểm theo thang điểm 10, phần này chiếm một nửa tổng số điểm ở vòng chung kết.

Phần thứ hai là chụp ảnh tự do. Tư Hoa Niên và Rena sẽ được phát một tấm card chủ đề, sau đó tự lên ý tưởng dựa trên chủ đề đã cho. Thời gian chuẩn bị là 72 tiếng, ban tổ chức sẽ cử nhiếp ảnh gia đi cùng nhưng về trang phục, địa điểm quay chụp và tạo hình phải tự mình lên kế hoạch.

Tư Hoa Niên lật phong bì ra tìm, nhưng không thấy tấm card chủ đề nào, nên tập trung chú ý vào phần đầu tiên. Ngày quay chụp là ngày mai, nghe có vẻ hơi gấp gáp, nhưng cũng chẳng có gì để chuẩn bị. Lúc này, Tư Hoa Niên ngược lại có chút mong chờ trận thi đấu sớm kết thúc.

Ở một mình không có việc gì làm nên cô đắp mặt nạ rồi đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, xe đến biệt thự đúng giờ, đưa Tư Hoa Niên và Rena đến công ty tạp chí.

Mặc dù Tư Hoa Niên đã quen với những bối cảnh lớn, nhưng khi bước vào trường quay cô vẫn cảm thấy có chút mới lạ. Các loại bối cảnh đạo cụ khác nhau bày ở trên mặt đất, những lễ phục đắt đỏ treo đầy trên giá như ở tiệm tạp hóa.

Sion – thành viên của ban giám khảo, đồng thời cúng là tổng biên tập kiêm giám đốc sáng tạo của tạp chí TIM đang bận rộn dàn dựng bối cảnh trong trường quay khổng lồ. Không lâu sau, Tư Hoa Niên được dẫn vào phòng thay đồ đầu tiên. Đó là một bộ tây trang màu đen.

Không biết có phải do đoàn quay chụp cố ý hay không, kích cỡ hơi lớn. Quần tây là loại quần ống suông cổ điển nhất, Tư Hoa Niên đi giày cao gót, nhìn vào gương, cảm thấy mình trông rất phong cách.

Sau khi thay quần áo xong, cô được nhân viên dẫn đến bối cảnh có phông nền màu tím. Trên mặt đất có một chiếc ghế sofa, nhiếp ảnh gia ra hiệu cho cô ngồi lên đó.

Sion khoanh tay đứng bên cạnh, đánh giá Tư Hoa Niên trong chốc lát, mở miệng nói: "Siniyah, đây là tạo hình đầu tiên của bạn. Tư thế là nằm nghiêng người, chân để trên mặt đất, duỗi ra tự nhiên. Vẻ mặt lạnh lùng, tưởng tượng mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay của bạn."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút rồi làm theo.

Hiệu quả có chút khác với những gì ông tưởng tượng, Sion đưa tay xoa xoa lông mày: "Hm, bảo bối à, bây giờ bạn phải coi mình là "lão bản", chứ không phải thực tập sinh mới ra trường, hiểu không? Nói thật, trông bạn giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn vậy."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc, điều chỉnh tư thế cùng biểu cảm, hơi nâng cằm, một lần nữa nhìn vào camera.

Sion hiển nhiên vẫn có chút bất mãn, nhưng ông cũng không nói gì thêm.

Tạo hình thứ hai là một chiếc váy dạ hội màu vàng kim, sử dụng phấn mắt màu xanh biển để trang điểm phần lớn diện tích của mắt kết hợp với son môi màu nâu. Nhìn vào có chút cường điệu, không phù hợp với sở thích của Tư Hoa Niên.

Sion dường như nhận ra, vuốt cằm khuyên nhủ: "Bạn là người mẫu, sau này bạn sẽ chụp ảnh cho các tạp chí khác nhau, phải đi trình diễn đủ loại show thời trang. Dù không thích trang phục trên người, cũng phải làm cho nó nổi bật. Nhưng khuôn mặt của bạn so với tôi tưởng tượng còn đẹp hơn, tôi vốn còn tưởng rằng kiểu trang điểm không phù hợp với bạn."

"Được rồi, bắt đầu thôi." Ông vẫy tay ra hiệu cho nhân viên đưa cho Tư Hoa Niên một chiếc điện thoại bằng nhựa, "Bây giờ bạn nghĩ bạn đang nhận cuộc gọi từ người ngưỡng mộ của bạn. Bạn có chút thiếu kiên nhẫn, lời nói lạnh nhạt. Bạn vô cùng rõ ràng, đàn ông trên thế giới đều ngưỡng mộ bạn, bạn có thể tùy tâm sở dục*với họ, nhưng có chút hiếm lạ sự yêu thích với họ"

*tùy tâm sở dục: nghĩa là theo ý muốn của mình mà làm không bị ai tác động.

Tư Hoa Niên: "......" Đề này thật khó.

Cô điều chỉnh lại tư thế cùng biểu cảm của mình nhiều lần mới có thể hoàn thành xong bộ ảnh.

Sion đi tới ôm lấy cô một chút, giọng điệu có chút phức tạp: "Siniyah, tôi biết bạn có thể làm được, trên người bạn có thứ mà siêu mẫu cần. Nhưng bạn chỉ là chưa tìm được cảm giác này, hoặc là nói — chưa đánh trúng nó một cách chuẩn xác, bạn có hiểu ý tôi không?"

Tư Hoa Niên cúi đầu, khẽ 'ừ' một tiếng.

Chụp ảnh là rất thú vị. Trên thực tế, đây là quá trình tìm kiếm chính mình. Tư Hoa Niên hưởng thụ quá trình này, nhưng cô biết chính mình làm không tốt.

"Được rồi, những bức ảnh này sẽ được xử lý rồi gửi đến ban giám khảo. Bây giờ bạn có thể bắt đầu chuẩn bị cho phần thứ hai," Sion lấy từ trong túi ra một tấm card đưa cho cô, "Đây là chủ đề của bạn."

Tư Hoa Niên gật đầu nhìn Sion đi sang bên kia studio để chuẩn bị cho buổi quay chụp của Rena. Khi ông đã đi xa, cô nhìn tấm thẻ chủ đề trên tay.

Phông chữ dập nổi màu vàng, chỉ đơn giản một từ.

Tư Hoa Niên đọc đi đọc lại mấy lần, giật mình run lên.

Trọng sinh.

Trọng sinh.

Tại sao lại là trọng sinh?

Trong lúc cô đang ngây ngốc, nhân viên đã thay lại bộ quần áo ban đầu cho cô.

Trở lại biệt thự, Tư Hoa Niên nhìn thấy nhiếp ảnh gia cộng sự của mình đang đợi ở phòng khách. Người đó từ trên ghế sopha đứng dậy, duỗi tay: "Tôi tên là Scott."

"Siniyah."

Scott gật đầu, lịch sự giới thiệu: "Tôi là nhiếp ảnh gia tự do, đã có 10 năm kinh nghiệm làm việc. Trước kia, tôi đã từng chụp ảnh cho rất nhiều siêu mẫu, trong đó có Thái Á và Senna mà cô biết, tay nghề của tôi cô cứ yên tâm."

"......Tôi đương nhiên yên tâm."

"Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Hai người ngồi song song trên ghế sofa, Scott hỏi Tư Hoa Niên về tấm thẻ chủ đề. Anh ta liếc nhìn dòng chữ phía trên, hơi nhướng mày: "Trọng sinh? Nó khá trừu tượng đấy."

"Ừm."

"Cô có ý tưởng sơ bộ nào không? Địa điểm? Trang phục?"

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Tư Hoa Niên do dự vài giây, liếm môi, nói ra địa điểm mà cô nhớ thương suốt chặng đường: "Biển Meyer."

Scott rõ ràng có chút ngoài ý muốn: "Biển sao? Theo tôi được biết, phong cảnh ở biển Meyer chỉ được mức trung bình. Chỉ có sóng biển ở đó rất nổi tiếng nên đã thu hút rất nhiều người yêu thích lướt sóng."

Tư Hoa Niên biết rõ điều này hơn anh ta, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."

"Vậy vì sao cô lại có hứng thú với nơi này?" Scott hứng thú hỏi: "Cô phải biết rằng bãi biển không phải là địa điểm lý tưởng để quay chụp. Môi trường trống trãi khiến việc làm nổi bật trọng tâm của bức ảnh trở nên khó khăn. Nếu không được kiểm soát tốt, nhìn vào thấy nó giống như một bức ảnh du lịch bình thường."

Tại sao chọn biển Meyer?

Tư Hoa Niên kiếp trước đã chết ở chỗ này, cô đương nhiên trọng sinh ở chỗ này.

Nhưng đây không phải là lý do quan trọng nhất.

Khoảnh khắc biển Meyer hiện lên trong đầu, một ý tưởng đột nhiên xuất hiện.

Nếu cô đến đó chụp ảnh rồi mang về cho anh trai xem... thì anh ấy sẽ có phản ứng ra sao?

Tư Hoa Niên bị ý tưởng này hấp dẫn, không khỏi nghĩ đi nghĩ lại về nó.

Cô thực sự quá muốn, quá muốn tìm hiểu xem liệu anh trai có trọng sinh hay không. Có lẽ nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cô sẽ không bao giờ có được cơ hội tốt như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Scott, ánh mắt sáng ngời, đầy sự kiên định: "Tôi có thể thua cuộc, nhưng biển Meyer tôi phải đến đó."

Scott nhún vai, cười cười: "Tôi đương nhiên tôn trọng quyết định của cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro