Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Món canh trong nồi sành đã sôi, căn bếp chìm vào im lặng. Tư Tấn rũ mắt xuất thần vài giây, sau đó vươn tay tắt bếp, rồi rửa tay sạch sẽ mới đi ra khỏi bếp.

Trên ghế sofa, Tư Hoa Niên đang ngồi chơi điện thoại di động. Tư Tấn do dự một chút, sau đó đi tới ngồi xuống cách đó không xa.

"Niên Niên."

Tư Hoa Niên thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen như mực: "Làm sao?"

"Anh sai rồi."

"......Ồ."

Bầu không khí im lặng như bị đông cứng, quá mức yên tĩnh, Tư Tấn ngập ngừng giơ tay lên, còn chưa chạm vào vai Tư Hoa Niên, cô đã vặn người tránh đi.

"Đừng ôm em."

Cô gái nhỏ sắc mặt nghiêm nghị, mặt mày đều lộ vẻ không vui, Tư Tấn đã rất lâu không nhìn thấy bộ dạng này của cô. Nếu là còn bé, lúc này có lẽ anh thức thời tránh đi, sợ đứng ở đây làm cô chướng mắt. Đợi cô bớt giận, có lẽ sẽ phá lệ cho anh một ánh mắt.

Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã khác trước.

Tư Tấn duỗi cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu nói vào tai cô: "Em có phải đau lòng cho anh?"

Rõ ràng là cô làm loạn với anh, nhưng trong giọng nói của anh lại có chút ý cười. Tư Hoa Niên tức giận không chịu được: "Đã bảo anh đừng ôm em mà."

"Tại sao," Tư Tấn nhìn chăm chú vào đôi tai đang bắt đầu ửng đỏ của cô, "Nói cho anh đi."

Tư Hoa Niên giãy giụa hai lần nhưng không thoát được, uất ức không nói nên lời.

Người anh trai trung thực nghe lời biến mất không thấy, bắt đầu trở nên khó chơi.

"Em không đau lòng cho anh, em chỉ cảm thấy anh quá ngốc."

Dù biết cô đang cáu kỉnh nhưng ánh mắt Tư Tấn vẫn tối sầm. Anh ôm Tư Hoa Niên, dùng giọng điệu giống như dỗ con nít: "Được rồi, là anh ngốc. Niên Niên nói cho anh biết, vì sao em lại tức giận?"

"Cái gì mà vì sao, anh phiền chết đi được."

Tư Tấn rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô ở trong vòng tay anh. Cô gái nhỏ cau mày quay mặt đi, rõ ràng không muốn nhìn anh. Anh luôn không nỡ ép cô làm bất cứ điều gì, nhưng lần này... có chút đặc biệt.

"Niên Niên, em nghĩ lại đi," Tư Tấn tiếp tục ôn tồn dỗ dành, "Sao em lại tức giận?"

—Có phải em đau lòng cho anh không?

—Có phải em thích anh một chút rồi hay không?

Anh muốn hỏi cô như vậy, nhưng cảm thấy mình nên làm từng bước một.

Niên Niên giống như một con thú nhỏ lông xù chui vào khe nứt của tường, khiến anh muốn thử cố gắng nắm lấy cái đuôi bông xù của cô, nhẹ nhàng kéo cô ra ngoài.

"Đâu ra nhiều cái vì sao như vậy! Anh ngốc như vậy, còn không tự biết sao? Có giường không ngủ lại muốn ngủ sofa, co chân không có lợi cho khí huyết lưu thông, dễ bị đau lưng đau cổ ..." Cô lảm nhảm, Tư Tấn đột nhiên cười nhẹ.

"...Bảo bối ngoan," anh bế Tư Hoa Niên lên, đứng dậy đi vào bếp, "Anh làm đồ ăn ngon cho em."

Tư Hoa Niên sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn mạnh mấy cái lên trán, giọng nói vui vẻ hưng phấn của Tư Tấn vang lên trên đầu: "Anh chờ em suy nghĩ cẩn thận. Bao lâu cũng chờ."

"..."

Tư Tấn một tay ôm cô, tay kia đem đồ ăn và canh đặt lên bàn. Tư Hoa Niên sợ anh làm rơi đồ ăn nên không dám làm ầm ĩ.

Trên bàn ăn, một người đang cáu kỉnh, còn người kia thì cười ngây ngô, hai anh em mạc danh kỳ diệu kết thúc bữa ăn một cách hài hòa. 

Ở Trung Quốc lúc này đang là giờ hành chính, hôm nay có vẻ đặc biệt bận rộn, Tư Tấn nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác. Tư Hoa Niên im lặng ngồi xem TV, chơi điện thoại di động, đến 10 giờ rưỡi mới vào phòng tắm rửa.

Khi cô bước ra ngoài lần nữa, Tư Tấn vẫn đang ngồi trên sofa, đặt laptop trên đùi. Tư Hoa Niên đi tới, giọng điệu vẫn có chút ngượng ngùng, mang theo chút mềm mại vô thức: "Hôm nay anh cùng đi ngủ với em."

Ngón tay của Tư Tấn đang gõ bàn phím, dừng lại: "Đừng nháo."

"Em không nháo." Tư Hoa Niên tiến lên nắm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Anh mau đi tắm,  nghỉ ngơi một chút, lát rồi lại làm việc."

Tư Tấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái nhỏ đang mặc một bộ đồ ngủ cotton ngắn tay, quần đùi cotton chỉ dài qua đầu gối một chút, bên dưới lộ ra đôi chân cùng mắt cá chân trắng như tuyết, anh nhắm mắt, thuận theo lời cô nói mà làm.

Trong phòng bật đèn ngủ màu vàng ấm áp, máy điều hòa chạy êm ru, không quá lạnh cũng không quá nóng. Hoàn cảnh như vậy khiến người ta có chút buồn ngủ.

Tư Hoa Niên cầm máy tính bảng xem phim, trong đầu có chút buồn ngủ. Tư Tấn có vẻ nhìn như chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình notebook, nhưng thực tế con chuột đã rất lâu không di chuyển.

Trong bầu không khí mập mờ như vậy, anh không có tâm tư làm chuyện khác.

Bộp.

Anh đóng notebook lại.

Tư Tấn xoay người, cúi xuống hôn lên trán Tư Hoa Niên: "Niên Niên, ngủ đi."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn lên giường, ngẩng đầu lên thấy anh hình như chuẩn bị xuống giường, liền lập tức ngồi dậy: "Anh đi đâu vậy?"

Động tác của anh khựng lại, tựa như giãy giụa trong nháy mắt, nhưng lại rất nhanh đã ra quyết định: "Đi uống nước."

"Ồ," Tư Hoa Niên hài lòng nói, "Anh đi đi."

Lúc Tư Tấn quay lại, Tư Hoa Niên đang ôm một con chó bông nhỏ, ngồi trên giường phát ngốc. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, đặt con chó bông vào giữa giường lớn, nghiêm túc nói: "Không được nằm vượt qua nó, cũng không được lấy hết chăn."

Tư Tấn trầm giọng đáp ứng.

Sau đó hai người lên giường nằm.

Tắt đèn ngủ đầu giường.

Cả thế giới lập tức trở nên tối tăm, tĩnh lặng. Không có ai nói chuyện, cả hai đều nằm rất ngay ngắn, không cử động một chút nào.

Chiếc giường rất lớn, ước chừng hai mét, khoảng cách giữa hai người cũng khá lớn. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tư Hoa Niên cách một tấm chăn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh.

Trong bóng tối, mọi giác quan đều được khuếch đại. Tim Tư Hoa Niên đập thình thịch, đem cơn buồn ngủ của cô đánh tan.

Đầu óc cực kỳ tỉnh táo, Tư Hoa Niên cuối cùng cũng có cơ hội tự hỏi nội tâm của mình.

Thực tế thì cô không hề trì độn như vậy. Chuyện xảy ra hôm nay chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để tức giận chút nào. Chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ biết anh đang vui mừng vì cái gì.

Suy đoán của anh không thể nói là sai, chỉ là... nó hơi khác so với ý nghĩ của cô. Tư Hoa Niên tức giận như vậy không biết là vì cái gì, thay vì nói là tức giận với anh, chẳng thà nói cô tức giận với chính mình còn hơn.

Từ khi Tư Hoa Niên trọng sinh đến nay đã qua một đoạn thời gian. Cô vẫn luôn nỗ lực đối xử tốt với anh, thậm chí còn cùng anh đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng, nhưng anh vẫn cẩn thận như trước, sợ ngủ trên giường của cô sẽ khiến cô tức giận.

Tư Hoa Niên ôm chăn, càng nghĩ lại càng đau lòng.

Đã qua lâu như vậy, nhưng cô vẫn chưa ngủ được. Do dự một lúc, cô bỏ con chó nhồi bông ở giữa giường ra, nhích từng chút đến bên cạnh anh.

Chất liệu rèm cửa không dày lắm, có một chút ánh trăng lọt qua chiếu vào. Tư Hoa Niên nghiêng người chống cơ thể ngồi dậy, nương ánh trăng nhìn anh.

Anh trai có phải là anh trai kiếp trước của cô không?

Tư Hoa Niên nhìn chằm chằm, gần như muốn nhìn xuyên thủng anh, nhưng vẫn không nhìn ra được gì.

Càng nhìn càng thấy mê mẩn.

Anh cô đẹp trai quá đi.

Tư Hoa Niên nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào lông mày rậm rồi lại chạm tiếp vào sống mũi cao thẳng của anh.

"..." Tư Tấn bên kia cũng chưa ngủ.

Lần đầu tiên nằm cạnh người con gái mình yêu, cả người anh không nhịn không được khẩn trương cứng đờ, cũng không dám cử động. Nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được Niên Niên sẽ chạm vào chỗ này chỗ kia của anh trong lúc anh đang "ngủ".

Tư Tấn cẩn thận điều chỉnh hô hấp, miễn cho hơi thở quá mức nặng nề cùng hỗn loạn, khiến cô nhận ra có cái gì đó không đúng.

Niên Niên...Niên Niên rốt cuộc đang làm gì vậy?

Cô đối với anh vừa xem vừa sờ soạng, giống như anh là loài động vật nào đó hiếm lạ. Tư Tấn im lặng khắc chế bản thân không mở mắt ra, giả vờ như cái gì cũng không biết.

Bộ dạng này của anh có vẻ đã ngủ rất say, Tư Hoa Niên càng yên tâm. Cô suy nghĩ, rồi giơ cánh tay anh lên, chính mình chui vào nằm trong vòng tay của anh.

"Ngày mai em sẽ nói với anh là chính anh ôm em," Tư Hoa Niên lẩm bẩm, ở trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái.

Tư Tấn: "..."

Cô gái nhỏ co người lại thành một nhúm, thân mật áp sát cơ thể vào anh, cũng khiến hơi thở của anh bắt đầu nóng lên.

Nhưng Tư Tấn lại thích cảm giác được ôm cô, mọi ngóc ngách trong trái tim anh đều được lấp đầy. Cứ ngủ như thế này đi, anh cũng muốn như vậy.

Tư Hoa Niên hình như vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, không thành thật nằm trong lòng anh, sau đó đem cánh tay anh vòng qua eo cô.

"..." Tư Tấn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Anh cúi đầu, chuẩn xác tìm được đôi môi của Tư Hoa Niên trong đêm tối, hung hăng hôn cô: "Bảo bối ngoan, em đang làm gì vậy?"

Tư Hoa Niên hoảng sợ: "Anh giả bộ ngủ!"

Bộ dạng người xấu cáo trạng trước này của cô khiến anh bật cười. Anh đơn giản xoay người đè lên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa.

"Bảo bối" cổ họng anh hàm hồ nỉ non gọi cô, "Em tự mình đến đây."

"Aaa! Đồ lừa đảo!"

Thân hình anh cao lớn khỏe mạnh, áp chế cô vô cùng dễ dàng, cử động giữa môi và răng bắt đầu mất kiểm soát.

Trên giường lớn ôm người con gái mình yêu, hôn nhau trong đêm tối, ngay cả thần linh cũng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.

Trong đêm tối càng dễ khiến người ta muốn làm loạn, chỉ cần một chút sức lực, dễ dàng khiến cô gái nhỏ mềm mại đánh mất phòng bị. Cổ áo ngủ kiểu cài cúc hơi nới lỏng ra, làn da trắng như bạch ngọc lộ ra. Tư Tấn hôn dọc theo chiếc cổ duyên dáng, hôn lên trên.

Tư Hoa Niên phát ra tiếng "Anh", cả người run một cái.

"Niên Niên," giọng Tư Tấn khàn khàn, "Anh rất yêu em."

Cô vẫn luôn biết.

Lòng Tư Hoa Niên mềm nhũn như nước: "Anh, em cũng yêu anh."

"Là loại tình yêu nào, Niên Niên nói cho anh biết đi." Anh nhẹ nhàng cắn môi cô, bướng bỉnh dò hỏi: "Anh là chồng của em."

Trên đời có hàng trăm hàng ngàn loại tình yêu, nhưng anh chỉ muốn có nhất một loại tình yêu.

Tư Hoa Niên vẫn không hiểu tại sao anh lại có phân chia rõ ràng như vậy. Cô đưa tay sờ gáy anh, thành thật nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng của mình: "Lúc không nhìn thấy anh thì em sẽ rất nhớ anh, lúc anh không vui thì em sẽ rất đau lòng. Em muốn anh lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc ..." Cô gái nhỏ không hoàn toàn ngu ngốc, càng không phải không có tình cảm với anh, chỉ là vẫn có chút ngây thơ. Những lời này khiến Tư Tấn thỏa mãn cùng vui sướng, nhưng khó tránh khỏi có chút mất mát: "Bảo bối ngoan, mau mau lớn lên."

Tư Hoa Niên trả lời hàm hồ đáp ứng, sự chú ý của cô đã bị thứ chọc vào người cô phân tán. Anh trai ngốc này lại tự đem mình đốt ra lửa rồi.

Trong tình huống như vậy, đối với cô đây không phải là một quyết định khó khăn.

"Anh," cô chủ động hôn anh, "Anh thấy khó chịu sao, em sẵn lòng."

Từ cái ngày trọng sinh trở về, cô đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ khiến anh khó chịu nữa.

Tư Tấn phải mất mấy giây mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, sau đó đầu óc bắt đầu ong ong.

—Niên Niên nói em ấy sẵn lòng.

—Niên Niên em ấy đồng ý.

Nhận thấy nụ hôn của anh đột nhiên trở nên hung hãn mấy phần, Tư Hoa Niên thành thật đón nhận, chờ đợi chuyện sắp xảy ra kế tiếp.

Nhưng kế tiếp lại không có chuyện gì xảy ra.

Tư Tấn đột nhiên dừng mọi động tác, nặng nề nằm ở một bên thở dốc: "Niên Niên, mau ngủ đi."

Tư Hoa Niên không vui, trèo lên người anh: "Vì sao không tiếp tục, em đồng ý rồi mà."

Tư Tấn đưa tay sờ sờ đầu cô trong bóng tối: "Em còn quá nhỏ."

"Em không còn nhỏ nữa,"Tư Hoa Niên dụi mặt vào anh, "Em đã 20 tuổi rồi."

"......Không được."

"Tại sao chứ?"Tư Hoa Niên ôm mặt, nhẹ nhàng dỗ dành anh nói ra cảm xúc thật của mình, "Nói cho em biết, tại sao không được."

Tư Tấn trầm mặc mấy giây, tựa hồ đã rơi vào bẫy của cô, thanh âm trở nên có chút hoảng hốt: "Em còn quá nhỏ."

Tư Hoa Niên không chê phiền mà lặp lại: "Em không còn nhỏ nữa, em đã 20 tuổi rồi."

Suy nghĩ của Tư Tấn bị cô dẫn đi: "Em còn quá nhỏ, sau này em sẽ thấy hối hận...em sẽ hận anh mất..."

"..." Tư Hoa Niên ngẩn người, không nói gì, im lặng từ bên cạnh anh bò ra xa. Trở lại bên kia giường, cô nằm nghiêng, quay lưng về phía Tư Tấn, để anh một mình bình phục hô hấp.

Đột nhiên cảm thấy lòng rất mệt mỏi. Là cảm giác thất bại cùng bất lực nổi lên từ tận đáy lòng. Chuyện lúc chiều, cùng chuyện hiện tại khiến cô vô cùng khó chịu.

Một lúc sau, Tư Tấn mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở bị kìm nén, liền nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh xoay Tư Hoa Niên lại đối mặt với mình thì thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô gái nhỏ, trong đêm tối như những vụn ánh sáng nhỏ.

"Anh," cô gái như chịu ủy khuất vô cùng lớn, "Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em phải không? Bởi vì trước đây em đối xử với anh rất tệ nên anh vĩnh viễn không tin em thực sự thích anh."

Con người ta khi rơi vào lưới tình sẽ lo được lo mất, nhưng anh lại lo mất nhiều hơn, luôn trong bộ dạng sắp bị vứt bỏ, Tư Hoa Niên không muốn thừa nhận mình tồi tệ như vậy.

"Em đang nói nhảm cái gì vậy." Tư Tấn vội ôm lấy cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: "Không ai đối xử với anh tốt hơn Niên Niên."

Anh hôn lên mặt cô từng cái một, hôn đi những giọt nước mắt đang rơi xuống: "Anh đều biết."

Tư Tấn dỗ dành cô rất dụng tâm, không ngừng nói lời dễ nghe, nỗi phiền muộn của Tư Hoa Niên đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cô luôn là cô gái nhỏ lạc quan, không mất nhiều thời gian để cô vui vẻ trở lại.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Cô đã hành xử rất tệ với anh rất nhiều năm và mới chỉ đối tốt với anh có một năm. So với những năm anh yêu cô thì chỉ như muối bỏ biển.

Cô sẽ tiếp tục cố gắng đối xử tốt với anh, cưng chiều anh đến vô pháp vô thiên.

Tư Hoa Niên mỉm cười, hôn lên mặt anh mấy cái: "Đại bảo bối."

Tâm trạng của cô đột nhiên trở nên tốt hơn khiến Tư Tấn sững sờ, nhưng sau đó mỉm cười cùng cô chơi trò hôn nhau, hai người chơi vô cùng vui vẻ.

"Bảo bối ngoan," anh đưa tay đè cô xuống giường, "Em có bản lĩnh hơn rồi."

Bộp.

Tư Hoa Niên lén hôn vào cằm anh, ôm chặt anh, vui vẻ cười rộ lên.

Vừa định nói gì đó, cô đột nhiên cứng đờ.

"Có chuyện gì vậy, Niên Niên?"

Tư Hoa Niên mặt mũi đỏ bừng, tai cũng đỏ lên, vùi mặt vào trong lòng anh, xấu hổ nói: "Cái kia... lại xuất hiện, phải làm sao đây..."

Tư Tấn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro